← Quay lại trang sách

Chương 755 Ngươi Là Một Kẻ Tồi Tệ

“Cơ đại ca.”

Chu Thần ngọt ngào gọi một tiếng.

Cơ Hào vỗ mạnh bàn, nói to:

“Ta cần mười vạn khối linh thạch thượng phẩm.”

Chu Thần kinh ngạc:

“Dùng để làm gì?”

“Tiêu xài.”

Cơ Hào trả lời thẳng thắn.

Chu Thần bất đắc dĩ:

“Cơ đại ca, lý do này có phần hơi quá đó.”

Cơ Hào không chút khách khí:

“Ta muốn dùng linh thạch đập chết Thực Thần, mua lại Tòa Phiêu Hương lâu. Nếu việc này không giải quyết, ta sẽ luôn canh cánh trong lòng.”

Chu Thần nghe mà há hốc mồm.

Đây là kiểu suy nghĩ quái lạ gì vậy?

Chu Thần hít một hơi thật sâu, rồi nói:

“Cơ đại ca, theo ý của Nhị gia, số tiền huynh thắng được trước đó đều đã sung công.”

Cơ Hào nhướng mày:

“Vậy thì sao?”

Chu Thần giải thích:

“Vậy nên, mỗi khoản chi tiêu lớn đều cần có lý do hợp lý. Như thế mới công bằng cho mọi người.”

Cơ Hào trợn mắt, đảo vài vòng rồi quay đầu hét lớn:

“Đổng Cửu Phiêu, vào đây!”

Đổng Cửu Phiêu bực bội bước vào, gương mặt tối sầm.

Cơ Hào hỏi thẳng:

“Nàng ta nói thế nghĩa là gì?”

Đổng Cửu Phiêu không kiên nhẫn đáp:

“Tức là tiền của ngươi không còn là của ngươi nữa. Không được tiêu lung tung. Nếu làm việc đàng hoàng, ngươi sẽ được cấp. Còn không, một khối linh thạch cũng đừng mơ lấy.”

Cơ Hào nhướng mày:

“Đập chết Thực Thần không phải việc đàng hoàng sao?”

Đổng Cửu Phiêu gật đầu:

“Tính là gây rối.”

Cơ Hào tức giận:

“Nhưng ta nghẹn không chịu nổi!”

Chu Thần chống tay lên cằm, nhìn Cơ Hào, nói:

“Wow, cánh tay phải của Cơ đại ca lại to hơn rồi nhỉ.”

“Thật sao?”

Cơ Hào lập tức phấn khởi:

“Trông có uy vũ hơn không?”

Chu Thần gật đầu liên tục:

“Đúng vậy, nhìn cánh tay huynh như thể có thể đấm nổ mười ngọn núi ấy.”

“Ahahaha.”

Cơ Hào cười lớn:

“Có mắt nhìn! Ta đã bảo đám kia chẳng có mắt thẩm mỹ, vẫn là Tiểu Thần hiểu chuyện nhất.”

Vừa nói, hắn kéo tay áo lên, nắm chặt tay:

“Nào, sờ thử cơ bắp này đi. Đổi nơi khác ngươi tìm đâu ra người như ta chứ.”

Chu Thần dùng ngón tay chạm nhẹ vài cái, rồi khen:

“Thật sự quá tuyệt vời, cảm giác như bên trong ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ vậy.”

Cơ Hào cười đến nheo cả mắt:

“Đúng, chính là cảm giác đó! Nhìn sang Đổng Cửu Phiêu kia mà xem, gầy như cây sậy. Người ngoài không biết còn tưởng chúng ta không đủ tiền nuôi hắn ăn một bữa đấy!”

Đổng Cửu Phiêu mặt mày đen kịt:

“Đừng ép ta phải chửi thề.”

Chu Thần cười tít mắt:

“Vậy nên, một Cơ đại ca oai phong như thế, sao lại để ý đến Thực Thần làm gì? Danh tiếng của hắn có lớn bằng cơ bắp của huynh không?”

“Nhóc con, câu này ta thích nghe.”

Cơ Hào ngẩng cao đầu:

“Hắn chẳng là gì trước mặt ta. Ta chỉ cần một cú đấm là tiễn hắn bay luôn.”

Chu Thần nghiêng đầu:

“Vậy huynh còn định xin linh thạch không?”

“Không cần nữa.”

Cơ Hào phẩy tay:

“Ta đi kiếm vài con yêu thú đổi món đây. Dạo này toàn ăn hải sản, chán rồi.”

Nói xong, hắn hùng hổ bước ra ngoài.

Chu Thần đứng dậy, cất cao giọng:

“Vậy đi nhanh về nhanh nhé, bữa tối trông cả vào huynh đấy.”

“Chuyện của ta, ngươi cứ yên tâm!”

Giọng nói vang rền của Cơ Hào khiến ai cũng nghe rõ.

“Ta cần năm vạn linh thạch thượng phẩm để rèn kiếm.”

Phần của Đổng Cửu Phiêu đơn giản hơn nhiều. Hắn vẫn muốn làm chín thanh kiếm.

Hiện tại, cộng cả thanh tiểu kiếm mà Diêu Tứ tặng, hắn mới có ba thanh.

Số tiền này, dĩ nhiên là phải cấp rồi.

Chu Thần không khỏi thở dài cảm thán, cuộc sống hiện tại thực khiến nàng ngỡ ngàng, trước đây ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến.

Nhìn xem bây giờ, tiền tiêu như nước chảy!

Tòa lâu đài trên không đã có tên, gọi là Cửu Tầng Yêu Tháp.

Cái tên này là do Cơ Hào đặt, vừa ngắn gọn vừa ý nghĩa.

Vì sao lại là Cửu Tầng Yêu Tháp?

Chu Du là Yêu Tôn, tòa tháp có chín tầng, cái tên này chẳng phải rất hợp lý sao?

Diêu Tứ lên tầng tám, tìm gặp Chu Du.

Chu Du đang chăm chú nghiên cứu các bản thiết kế.

Diêu Tứ đứng ở cửa, khẽ nói:

“Công tử, ta đã trở về.”

“Ừm.”

Chu Du khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung vào việc nghiên cứu cách ngưng tụ tiên khí.

Diêu Tứ có chút lúng túng, nói nhỏ:

“Ta... ờm... ta đã mang một phần đi tặng cho Băng Tôn.”

“Ồ.”

Chuyện nhỏ như vậy, Chu Du đương nhiên không mấy bận tâm.

Huống hồ, nếu có người nào đó tìm ra cách ngưng tụ tiên khí, chẳng phải là chuyện tốt sao?

Lúc đó, mọi người cùng thành tiên, tốt biết bao.

Chu Du vốn không để ý đến việc người khác đạt được điều gì mà mình chưa có. Với hắn, chỉ cần mọi người đều sống tốt là đủ.

Diêu Tứ nhìn Chu Du, sau đó ngồi xuống bậu cửa.

Chu Du suy nghĩ thêm một lát, rồi thu lại bản thiết kế. Hắn nhìn Diêu Tứ, hỏi:

“Tâm trạng không tốt?”

“Không, không có gì.”

Diêu Tứ ho khan, nói lảng:

“Ờm... công tử có đói không? Ta xuống chuẩn bị chút đồ ăn mang lên?”

“Không đói, nhưng hơi khát.”

Nghe vậy, Diêu Tứ lập tức đứng dậy đi rót nước.

Chu Du uống một ngụm, rồi nhìn hắn:

“Có chuyện gì thì cứ nói.”

Diêu Tứ ngập ngừng:

“Công tử nghĩ ta là người thế nào?”

Chu Du thoáng sững sờ, nhìn Diêu Tứ một lượt, rồi thản nhiên đáp:

“Ngươi là một kẻ tồi tệ. Nhỏ nhen, keo kiệt, thiếu đạo đức, toàn nói dối... Ừm, tạm thời ta chỉ nghĩ ra bấy nhiêu.”

Diêu Tứ cúi đầu, thở dài thật nặng nề.

Chu Du ngạc nhiên:

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”

“Không... không có gì.”

Diêu Tứ lắc đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa.

Chu Du vươn vai, cười nhạt:

“Nhưng đó chỉ là đánh giá của ta thôi, liên quan gì đến ngươi đâu?”

“Hả?”

Diêu Tứ bối rối:

“Sao lại không liên quan chứ?”

Chu Du cười:

“Bởi vì đánh giá của người khác mãi mãi là của người khác. Nếu có người mong ngươi chết, chẳng lẽ ngươi sẽ chết thật à? Ngươi nghĩ họ sẽ hối hận vì lời nói bẩn thỉu của mình sao? Không đời nào. Gặp mấy kẻ như vậy, đánh một trận là xong. Nếu không muốn đánh, cứ coi họ như chó sủa.”

Diêu Tứ lẩm bẩm:

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng gì hết.”

Chu Du lắc đầu:

“Con người ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm. Nhưng khi thật sự có chuyện xảy ra, ngươi luôn sẵn sàng xông lên. Ngay cả chuyện về Long Bạt, ta cũng đâu thấy ngươi sợ hãi. Ngươi còn làm tốt hơn cả Ngọc Như Ý nữa.”

Diêu Tứ chần chừ:

“Nhưng công tử không lo lắng rằng, với tính cách của ta, sẽ làm bẩn danh tiếng của ngài sao?”

Chu Du bật cười, lắc đầu:

“Danh tiếng à... Ta đã nói với ngươi rồi, danh tiếng mang lại lợi ích thì cũng phải chịu trách nhiệm vì nó. Cứ mãi suy nghĩ mấy chuyện đó, không bằng làm chút việc thực tế. Ngươi nên nhớ, kẻ dùng đạo đức để trói buộc người khác, phần lớn đều chỉ nói mồm, chẳng bao giờ làm việc tử tế.”

Diêu Tứ nhìn Chu Du, chậm rãi nói:

“Công tử, ta không hiểu. Ngài là đệ tử của Ngưu Trấn Thủ, thực lực mạnh mẽ, lại là Yêu Tôn. Tại sao ngài lại không quan tâm đến những điều này? Nếu ta có sức mạnh như ngài, chắc chắn ta sẽ chỉ giao du với những người mạnh hơn, như các đệ tử hoặc con cháu của các Trấn Thủ khác.”

Chu Du khoanh tay, tựa lưng vào ghế, bình thản đáp:

“Điều này rất dễ hiểu. Sư tôn ta từng nói, nếu dựa vào giàu nghèo, địa vị hay hoàn cảnh để kết giao bằng hữu, thì cả đời người đó cũng sẽ không có bằng hữu thật sự. Nếu có người chịu tâm giao, đó mới là bằng hữu. Còn nếu chỉ vì lợi ích mà tụ họp, thì đó chỉ là đối tác. Quan hệ đối tác luôn đứng thứ hai, một khi lợi ích chấm dứt, mối quan hệ ấy cũng tan vỡ.”