Chương 759 Một Đao Tan Vỡ Giấc Mơ Báo Thù
BÙM!
Đất đá bắn tung tóe, ánh sáng từ những ngọn lửa rực cháy tràn ngập khắp khu rừng.
Ngay sau đó, từng tia lửa nổ tung, cuốn lên một cơn gió dữ dội.
Con hỏa long bị chém làm đôi, đồng thời, cả cơ thể của Phan Hạo Thiên cũng bị bổ từ bả vai trái thành hai nửa.
Cánh tay thô to ấy chứa đựng sức mạnh bùng nổ vô cùng đáng sợ.
Với Cơ Hào, hắn không phải một cường giả Tạo Hóa Cảnh thông thường. Sức mạnh từ xương cốt nâng cấp, pháp tắc hỏa diễm, cùng Hỏa Hồn đều tụ hội tại cánh tay phải của hắn.
Phải nói, cánh tay này được đầu tư đến mức kinh khủng.
Chỉ riêng sức mạnh của Hỏa Tinh trong trạng thái khô kiệt cũng đủ để người khác hưởng thụ cả đời.
Nhưng với Cơ Hào, đó chỉ là một phần bổ trợ.
Phan Hạo Thiên phun máu từ mũi và miệng, cơ thể hắn cố gắng giữ hình dáng người trong vòng xoáy lửa dữ dội.
Nhát đao vừa rồi quá mạnh mẽ, như muốn nghiền nát mọi thứ.
Một đao ấy đã hủy hoại giấc mơ báo thù của hắn.
Trên khuôn mặt Phan Hạo Thiên, không còn sự căm hận, chỉ còn lại một chút nhẹ nhõm.
Quá đau đớn, quá giằng xé.
Từng việc mà Chu Du làm đều khiến người đời kinh hoàng: tự xưng Yêu Tôn, giết chết Thiên Nhãn Lão Tổ.
Chỉ cần một việc thôi cũng đủ để vô số người sợ hãi, trốn sâu trong bóng tối cả đời.
“Haha...”
Phan Hạo Thiên cười khẽ.
Hắn đã rất nỗ lực, vậy mà thậm chí không thể đánh bại được tùy tùng của Yêu Tôn.
Vận mệnh...
Đúng là trêu đùa con người.
“Ngươi vốn không nên xuất hiện.”
Giọng Cơ Hào lạnh lùng vang lên.
Phan Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào Cơ Hào, cuối cùng khẽ nói:
“Đao pháp... rất tuyệt.”
Ngày trước, rõ ràng bọn họ có thể chỉ giao đấu vài chiêu.
Hắn phải thừa nhận rằng, trong Tạo Hóa Cảnh, Cơ Hào chắc chắn là người xuất sắc nhất.
Cơ Hào thu đao quay người, ánh lửa trên cơ thể Phan Hạo Thiên bùng lên mạnh mẽ.
Pháp tắc hỏa diễm tối thượng — Bạo Liệt.
⚝ ✽ ⚝
Ngọn lửa trên người Phan Hạo Thiên lại lần nữa bốc cháy, phát ra ánh sáng chói lòa.
Sóng nhiệt quét sạch bốn phương, khiến cả khu Thái Cổ Lâm rung chuyển dữ dội.
Lão Cẩu hiếm khi không ra tay nhặt nhạnh gì, chỉ thở dài:
“Hắn đáng lẽ nên buông bỏ thù hận từ lâu. Nói vậy nghe có vẻ đạo đức giả, nhưng quả thực...”
Lão lắc đầu.
Nhưng nói gì đây?
Rốt cuộc Chu Du đã là Yêu Tôn, ngươi còn nghĩ đến chuyện báo thù làm gì?
Huống chi, chuyện năm đó vốn dĩ là lỗi của nhà họ Phan.
Phan Hạo Thiên thông minh như vậy, lẽ nào không nhận ra rằng Chu Du chưa từng để hắn vào mắt, cũng chẳng có ý định diệt cỏ tận gốc sao?
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn để thù hận điều khiển, đi đến bước đường này.
“Hắn thực ra cũng rất xuất sắc.”
Chu Du nhẹ nhàng nói:
“Rất có năng lực, cũng rất biết giữ giới hạn.”
Nếu muốn, Phan Hạo Thiên hoàn toàn có thể phục kích ngoài Thanh Bình Thành, đợi những người như Chu Thần hay Chu Hiền rời khỏi, thì giết họ chẳng phải dễ dàng sao?
“Cái chết, với hắn, là một sự giải thoát.”
Giọng Cơ Hào lạnh lẽo:
“Nếu sống mà cứ phải chịu đựng bóng ma do ngươi tạo ra, thì quả thực chẳng dễ chịu gì.”
Sinh và tử, có lẽ là hai điều mà thế nhân coi trọng nhất.
Cơ Hào tiếp tục:
“Dù sao, ta cũng sẽ không bao giờ sống như vậy.”
Hắn có thể thấy rõ, lần này, Phan Hạo Thiên thậm chí không nghĩ đến việc bỏ chạy.
Đặc biệt khi biết Chu Du ở gần, hắn vẫn kiên quyết tung ra đòn cuối cùng của mình.
Đối mặt với một Phan Hạo Thiên như vậy, Cơ Hào đã dành cho hắn sự tôn trọng xứng đáng.
Lão Cẩu nói:
“Có lẽ, năm đó nhà họ Phan hợp tác với thế lực tà ác vốn đã là một sai lầm.”
Phan Hạo Thiên thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú tu luyện phi thường, tại Thiên Dương Tông lại biểu hiện rất tốt, luôn giữ mình khiêm tốn.
Phan Hạo Thiên, từ tính cách đến hành động, rõ ràng rất khác biệt so với cha mẹ và huynh đệ của hắn.
Thế nhưng, giao dịch năm đó lại là một sai lầm lớn.
Nếu không, cuộc đời của Phan Hạo Thiên có lẽ đã đi theo một hướng khác, thay vì trở thành kẻ bị người ta nắm đằng chuôi.
Chu Du lắc đầu, nói nhẹ nhàng:
“Vậy nên, ta không thích ức hiếp kẻ trẻ tuổi. Chẳng thấy thú vị gì cả, dù sao ta cũng đã lớn tuổi thế này rồi.”
Lão Cẩu bất ngờ hét lên:
“Bớt nói nhảm đi, cháy to rồi!”
Xung quanh nóng bỏng không chịu nổi, khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Lửa lan tràn như một con rắn độc, nhanh chóng quét sạch khu vực.
Chu Du thoáng sững sờ, rồi bật thốt:
“Giờ phải làm sao đây?”
Cơ Hào nhanh nhảu đề nghị:
“Hay là chặt hết cây phía trước để ngăn lửa lan?”
Lão Cẩu vội kêu lên:
“Vậy thì làm ngay đi, chứ chuyện này thất đức lắm.”
Đúng lúc chuẩn bị hành động, bỗng dưng trời nổi sấm chớp, một trận mưa lớn ập xuống ào ạt như thác đổ.
“Đúng là trùng hợp quá mức!”
Cơ Hào ngẩng đầu, để mặc mưa xối ướt cơ thể.
Lửa bị dập tắt trong chốc lát, nước mưa tràn ngập khắp khu rừng.
“Đúng là kỳ lạ.”
Chu Du khẽ cử động, trở về trạng thái bình thường, rồi ngẩng lên nhìn trời:
“Là Vũ Tôn, sao hắn lại ở đây?”
Ngay sau đó, một ông lão thấp bé, hơi mập, tay cầm ô đen, chầm chậm bay đến, ánh mắt quét qua khu Thái Cổ Lâm. Ánh mắt ông ta chạm phải ánh mắt của Chu Du.
Khoảnh khắc đó, Vũ Tôn thoáng chút sững sờ.
Lông mày ông khẽ nhíu lại, rồi bình thản hạ xuống gần Chu Du, hỏi:
“Sao các ngươi lại ở đây?”
“Vũ Tôn!”
Lão Cẩu giật mình kinh hãi, theo phản xạ trốn ra sau lưng Chu Du.
Đối diện với một cường giả cấp bậc này, áp lực quả thật quá lớn.
“Ta tìm người.”
Chu Du đáp.
Vũ Tôn hờ hững nói:
“Tốt hơn hết là đừng châm lửa trong rừng rậm. Khi lửa lan, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Chu Du hỏi ngược:
“Còn ngươi thì sao? Sao ngươi lại ở đây?”
Vũ Tôn điềm nhiên đáp:
“Thái Cổ Lâm là một trong những khu rừng nguyên sinh rộng lớn nhất. Nơi này có vài món đồ hiếm lạ, ta thỉnh thoảng cũng ghé qua tìm thử.”
Vừa nói, ông ta vừa đáp xuống trước mặt Chu Du.
Cơ Hào liếc nhìn Chu Du, nháy mắt ra hiệu:
“Vũ Tôn cũng tham gia vào chuyện này sao?”
Chu Du khẽ lắc đầu:
“Cứ chờ xem đã.”
Cơ Hào nhướn mày:
“Vậy động thủ không?”
Chu Du gật nhẹ đầu:
“Chuyện này đúng là rất kỳ lạ.” (cái kiểu liếc mắt ra hiệu này t thấy lấn cấn mấy lần rồi á)
Cơ Hào bước sang một vị trí khác, thầm tính toán. Nếu giao chiến, hắn sẽ dùng Phong Khởi Tiên Đao để chống đỡ Hoán Vũ Thuật của Vũ Tôn.
Vũ Tôn cất tiếng:
“Yêu Tôn có vẻ thoải mái quá nhỉ. Đã giải quyết xong đối thủ rồi?”
Ánh mắt ông ta lướt qua khu vực Phan Hạo Thiên tử vong, nơi vẫn còn sót lại vài mảnh xương.
Chu Du đáp:
“Đó chỉ là tình cờ thôi. Ta đang tìm một người khác.”
“Ồ?”
Vũ Tôn gật đầu:
“Có thể hỏi là ai không?”
Chu Du nhìn thẳng vào Vũ Tôn, đáp:
“Long Bạt.”
Sắc mặt Vũ Tôn không đổi, ông ta bình thản nhìn Chu Du:
“Long Bạt? Hắn chạy đến Thái Cổ Lâm rồi sao?”
Chu Du nói:
“Đúng vậy, theo thông tin ta có được.”
Vũ Tôn cười nhạt:
“Hắn không phải kẻ đơn giản, phía sau còn có Long tộc canh giữ.”
Chu Du đáp:
“Long Bạt giờ không còn là Long Bạt nữa, mà là một người khác.”
Vũ Tôn thoáng ngạc nhiên:
“Vậy sao?”
Chu Du hỏi lại:
“Ngươi không biết à?”
Vũ Tôn cười:
“Sao ta phải biết? Ta chỉ biết rằng những người còn sót lại của Long gia đều đã chạy đến khu vực biên giới của Trấn Vực Quan để sinh sống. Có lẽ Long Bạt cũng đã đi theo.”
Long gia bị Quy Khư Tử đẩy vào bước đường cùng, buộc phải đến những nơi hẻo lánh nhất để sống sót. Nơi đó cũng là nơi an toàn nhất.
Chu Du định nói thêm, nhưng bất chợt nghe tiếng bước chân rầm rập tiến đến.
Ngay sau đó, một nhóm hơn mười người nam nữ xông tới.
“Ai dám châm lửa ở đây?”
Một cô gái trẻ tức giận quát lớn:
“Lập tức bước ra nhận tội, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo!”