← Quay lại trang sách

Chương 799 Dùng Sức Thuyết Phục

Chu Du ngồi nhắm mắt trong đình nghỉ, suy tư về những lời vừa nghe, hy vọng có thể nghĩ ra được điều gì sâu xa hơn.

Tĩnh Thư không nói thêm gì nữa. Dẫu cùng thuộc một đại thế giới, nhưng giữa họ lại có một hố sâu ngăn cách, chưa kể đến việc mỗi bên đã hình thành những hệ thống khác biệt, khiến kiến thức và nhận thức cũng chẳng giống nhau.

Vùng đất này giống như một ngôi làng nhỏ bị lãng quên, chỉ vì muốn xóa sạch sự tồn tại của Huyết Tổ mà kéo theo vô số sinh linh chịu tai họa không đâu.

Còn thế giới bên ngoài thì tựa như một thành phố lớn, tráng lệ đến mức vàng ngọc trải khắp, linh khí đất trời cũng đạt đến độ dày đặc khó tin.

Thời gian quá dài thường khiến con người không thể hiểu rõ đầu kia của dòng chảy lịch sử đã xảy ra chuyện gì.

Dòng chảy lịch sử luôn cuốn theo vô số cát bụi, không ngừng tiến về phía trước.

Nếu ai đó có thể nhảy ra khỏi dòng chảy ấy, hẳn sẽ khiến thiên hạ chú mục, lưu danh thiên cổ.

Hậu thế, cũng có rất nhiều học giả cả đời tận tâm muốn khai quật những bí mật chôn giấu trong dòng lịch sử.

Biết được sự biến đổi của cổ nhân, sáng tạo nên sự phồn hoa của hậu thế.

Một lúc lâu sau, Chu Du thở ra một hơi trọc khí, ý thức cũng trở nên thanh tỉnh hơn.

Tĩnh Thư hơi ngạc nhiên:

“Dường như ngươi đã nghĩ thông điều gì?”

“Không hẳn.”

Chu Du khẽ nói:

“Ta chỉ không muốn để những chuyện này tiêu hao hết tinh thần của mình. Một đời người, thời gian để vui vẻ rất ngắn ngủi. Nếu lãng phí nó vào những mâu thuẫn nội tâm, sẽ càng ít niềm vui hơn.”

Tĩnh Thư nói:

“Ta còn tưởng ngươi sẽ băn khoăn vì những điều ta nói.”

Chu Du lắc đầu:

“Mọi cách phá giải đều quy về một điều duy nhất: sức mạnh làm đầu. Chỉ cần ta đủ mạnh, dù là chí thánh hay cường giả tiên đạo mà ngươi nói, cũng chẳng qua như vậy mà thôi. Bất kỳ phái hệ nào cũng đều dựa vào sức mạnh để thuyết phục người khác, rồi mới dùng lý lẽ để cảm hóa.”

Tĩnh Thư vội vàng nói:

“Huyết Tổ tuyệt đối không thể phục sinh, đó sẽ là một tai họa.”

Chu Du chỉ vào mình:

“Theo một cách nào đó, ta cũng được xem là Huyết Tổ.”

Tĩnh Thư lúc này mới sực tỉnh, không khỏi trợn to mắt, sắc mặt dần tái nhợt.

Chu Du tiếp lời:

“Trong quãng thời gian dài đằng đẵng, con người có thể hiểu sai rất nhiều điều, thậm chí khiến một số truyền thuyết trở nên huyền hoặc. Nhưng suy cho cùng, tất cả chỉ là sự khác biệt về sức mạnh. Thần Châu cũng đầy rẫy phàm nhân, vậy có gì phải sợ? Nếu ai không phục, thì chém đi là xong. Còn những lời đồn đại về tai họa từ Huyết Tổ, ta chẳng quan tâm.”

Tĩnh Thư nhíu mày:

“Ngươi vẫn không hiểu được sức mạnh của các cường giả ngoài kia.”

Chu Du nhìn Tĩnh Thư:

“Vậy trước hết họ phải đủ khả năng đánh bại ta, mới khiến ta nhận ra sự mạnh mẽ của họ. Còn nếu đến một chiêu của ta cũng không đỡ nổi, thì ta việc gì phải bận tâm? Cái gọi là sức mạnh của họ có lẽ chỉ đáng sợ với ngươi, chứ không phải với ta.”

Tĩnh Thư hỏi:

“Vậy ngươi định làm gì?”

Chu Du nhẹ nhàng đáp:

“Bước ra khỏi ngôi làng này, ngắm nhìn những phong cảnh đẹp hơn. Chuyện ở Khôn Nguyên đại lục, với ta mà nói, chẳng còn gì đáng nói. Cách tốt nhất để giảm thiểu tranh chấp là khiến đối thủ khiếp sợ một lần nữa.”

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều.

Việc tiêu diệt Tà Linh không có nghĩa là vùng đất này sẽ tìm được một con đường sống mới.

Ngược lại, chính vì Tà Linh bị diệt trừ, một ngõ cụt mới thực sự xuất hiện.

Tương lai, chắc chắn sẽ không thể thiếu những cuộc chiến đấu ác liệt.

Danh dự được xây nên bằng máu, chưa bao giờ là thứ có thể cầu xin mà có.

Tĩnh Thư kinh hãi:

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn khai chiến với các cường giả kia?”

Ý nàng là những cường giả ngoài thế giới này.

Chu Du bình thản mỉm cười:

“Ngươi cần hiểu rằng, cách thuyết phục tốt nhất chính là trong khi miệng ngươi nói chuyện, đồng thời đặt lưỡi kiếm lên cổ đối phương. Như vậy, họ sẽ chăm chú lắng nghe hơn.”

Tĩnh Thư thoáng thất thần, cảm thấy những lời này không khỏi có phần ngông cuồng tự đại.

“Được rồi, ngươi đã có ký ức, tương lai muốn đi hay ở thì tùy ngươi.”

Chu Du cảm thấy những gì Tĩnh Thư biết thực ra cũng rất hạn chế. Tuy nhiên, chính sự hạn chế này lại giúp hắn có thêm một chút hiểu biết về tình hình bên ngoài.

Tĩnh Thư do dự:

“Ta nghi ngờ Táng Tiên lộ có cách để rời khỏi đây.”

Chu Du nhìn nàng:

“Ngươi muốn ta đưa ngươi trà trộn vào, sau đó tìm cơ hội rời đi sao?”

Tĩnh Thư gật đầu:

“Huyết Tổ phục sinh, thiên địa sẽ trở thành máu thịt của hắn. Thật sự quá kinh khủng, ta không muốn ngày đó xảy ra.”

Chu Du suy nghĩ một lúc, nói:

“Táng Tiên Lộ có giới hạn, nghe nói chỉ cho những người trẻ dưới một trăm năm mươi tuổi tiến vào. Còn giới hạn đó từ đâu mà ra, thì ta không rõ. Nhưng bất kể ngươi bao nhiêu tuổi, chắc chắn là không vào được.”

Tĩnh Thư thất vọng tràn trề, trong mắt nàng càng hiện rõ sự bất an.

“Đôi khi ta thật sự khâm phục các ngươi.”

Chu Du cất giọng nhẹ nhàng:

“Những chuyện chưa xảy ra, vậy mà hết người này đến người khác lo âu, lúc thì sợ trời sập, lúc lại sợ mặt trời nổ tung. Không mệt sao?”

Tĩnh Thư bỗng nghiêm giọng:

“Chu Du, chuyện Táng Tiên Lộ ngươi tốt nhất nên nghiêm túc xem xét. Bên trong đó thật sự từng có tiên nhân bỏ mạng.”

Chu Du gật đầu:

“Được rồi, ta sẽ nhớ.”

Tuy nhiên, những chuyện chưa xảy ra thì cứ để sau.

Điều cấp bách hiện tại là vấn đề độ kiếp của Chu Thần.

Chu Du rất quen thuộc với thiên kiếp, nhưng sức mạnh và khả năng của Chu Thần vốn có hạn, không thể chủ quan.

Hơn nữa, với tư cách một tu sĩ "bình thường", kinh nghiệm độ kiếp của Chu Thần sẽ là tài liệu tham khảo quý giá cho rất nhiều người sau này.

Chẳng hạn như Lão Cẩu, Trương Tiểu Vũ, Trương Tiểu Hàn và nhiều thành viên trong Trương gia.

Việc độ kiếp không thể hoàn toàn bắt chước theo Chu Du được. Cơ thể của hắn vốn sở hữu khả năng kháng lôi rất mạnh.

Chỉ riêng điểm này đã khiến Chu Du không thể xem như một người bình thường khi độ kiếp.

Ai muốn học theo cách của Chu Du mà độ kiếp, chắc chắn sẽ đi con đường luân hồi nhanh không tưởng.

Ngày chuẩn bị cuối cùng

Ngày hôm sau, Chu Thần đã hoàn toàn sẵn sàng. Với sự mong đợi của mọi người, hắn tiến bước lên con đường độ kiếp.

Khu vực được chọn để độ kiếp thường phải cách xa nơi có người sinh sống, nhằm tránh ảnh hưởng đến kẻ khác.

Hiện tại, thành Thanh Bình vốn nằm trong khu vực đã bị bỏ hoang, xung quanh không một bóng người. Vì vậy, chọn nơi độ kiếp cũng dễ dàng hơn.

Lần độ kiếp này, gần như mọi người đều đến xem.

Những luồng kiếm khí rạch ngang bầu trời, Đổng Cửu Phiêu vận khí hóa kiếm, dẫn đoàn người đến địa điểm độ kiếp—một khu vực hoang vu cách thành Thanh Bình chưa đầy trăm dặm.

Khi tất cả hạ xuống, Chu Thần tiếp tục tiến về phía trước, còn mọi người dừng lại quan sát từ xa.

Lão Cẩu căng thẳng xoa tay, nghĩ đến một ngày nào đó mình cũng phải độ kiếp, không tránh khỏi suy tính nhiều hơn.

“Khánh à, ngươi phải xem cho kỹ đó.” (đậu!! sao có cách nói của Bản Tra Nam – Lâu Bản Vĩ ở đây nữa, Khánh à…Khánh à, Bả Tra Nam có đẹp trai không?)

Lão Cẩu không quên nhắc nhở người bên cạnh, Đồng Khánh:

“Sau này chúng ta cũng phải học hỏi kinh nghiệm độ kiếp. Hai ông cháu mình cần chuẩn bị trước.”

Đồng Khánh khẽ đáp:

“Ngươi tuổi già, cảnh giới cao, ngươi mới là người cần xem cẩn thận nhất.”

Lão Cẩu thở dài não nề, tự nhủ cả đời mình thích nhất là khinh thân thuật, chỉ cầu nhẹ nhàng như lá rơi, thần xuất quỷ nhập.

Nhưng khinh thân thuật trước thiên kiếp rõ ràng là thứ vô dụng nhất.