← Quay lại trang sách

Chương 838 Phong Thái Bán Tiên

Một vị bán tiên đã tự giải thi, hôm nay thức tỉnh ý thức.

Dẫu đã tan rã thành tiên thi, hắn vẫn sở hữu những thủ đoạn mạnh mẽ đến khó tin.

Cuộc đối đầu giữa bán tiên và tiên thi khiến cả Táng Tiên Lộ rung chuyển dữ dội. Nhiều khu vực bắt đầu sụp đổ.

Đổng Cửu Phiêu cùng những người khác đều kinh hoàng, mặt tái mét. Nhưng khi nhìn sang Chu Du, họ lần đầu tiên thấy trên gương mặt của hắn một biểu cảm chưa từng xuất hiện trước đây — cuồng nhiệt.

Chu Du đang phấn khích, một sự phấn khích đến run rẩy cả cơ thể.

Quá mạnh mẽ!

Đúng, chính là cảm giác này.

Đây mới là chiến đấu thực sự!

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Chu Du khẽ gầm lên:

“Chính là cảm giác này!”

Cảm giác máu huyết sôi trào, trái tim đập loạn nhịp, tràn đầy kích thích.

Bạch Cốt Hãm Tiên Trận xé rách chiến giáp trên thân tiên thi, uy áp tỏa ra khiến tất cả mọi người khó thở.

Đệ Ngũ Minh Phủ hoảng loạn lùi xa, không dám lại gần thêm nữa.

Tất cả mọi thứ nơi đây đều quá mức quỷ dị, khiến người ta hoang mang, sợ hãi.

Họ bắt đầu thật sự sợ hãi.

Một nỗi sợ dâng lên từ sâu thẳm tâm can.

Thân thể tiên thi phát sáng, khí tức trong cơ thể dần hồi sinh. Đó là sức mạnh thuần túy, hòa quyện với luồng khí oán hận và phẫn nộ.

Tiên thi khẽ động, khiến những chiếc xương sườn cắm vào hắn xuất hiện các vết nứt.

Bạch Cốt Hãm Tiên Trận rõ ràng nhằm luyện hóa tiên thi, biến hắn thành một pháp bảo để bán tiên này điều khiển.

Không thể không thừa nhận, vị bán tiên này quả thực là một kẻ điên rồ. Hắn dùng phương pháp tàn nhẫn đến cực điểm để đối xử với chính mình, chỉ vì mưu cầu cơ hội gần như không tồn tại.

Hắn làm tất cả điều này chỉ để thành tiên, chỉ để hoàn thành giấc mơ cuối cùng, đạt được sự bất tử và sức mạnh vô địch.

Sương trắng dần hóa thành hình người. Từ những đường nét hiện ra, có thể nhận ra đây là một lão giả gần đất xa trời. Lưng còng gập, thân thể lụ khụ, già nua đến mức không thể già hơn.

Hắn quá già, già như một pho sử ký kéo dài hàng vạn năm.

Nếu không cược thêm một ván cuối cùng, hắn sẽ bị thời gian hoàn toàn hủy hoại, hóa thành một nắm bụi, để cả đời nỗ lực và hy sinh trở thành hư không.

Vậy nên, hắn quyết đoán — tự hủy cơ thể, thực hiện hành động mà gần như không ai dám làm: một kiểu tự sát điên cuồng.

Hôm nay, hắn thức tỉnh và thấy được tiên thi mà mình hằng tìm kiếm.

Hắn cho rằng mọi thứ đều xứng đáng.

“Ầm!”

Phía sau mặt đất rung chuyển, vô số rễ cây xé nát mặt đất, như những con địa long quẫy mình trỗi dậy.

Diêu Tứ hoảng hốt, thò tay vào quần tìm kiếm, sau đó ném ra một đạo ngọc phù đã sứt mẻ:

“Không thấy ta, không thấy ta! Thật là liều mạng, đây đúng là cái cuối cùng rồi!”

Ngọc phù tỏa ánh sáng, khiến cả khu vực đó trở nên mờ ảo, dường như che giấu tất cả mọi thứ bên trong. (lột quần nó ra, xem còn món gì không, mịa túi đô rê mon à)

“Ầm ầm!”

Rễ cây cuồn cuộn như cơn lũ, lao nhanh về phía trước.

Tru Tà Kiếm khẽ ló ra một tấc, sát khí ác liệt tỏa khắp, ép lùi những rễ cây đang lao tới gần.

Rễ cây quấn lấy những chiếc xương sườn, càng làm tăng thêm uy thế cho trận pháp.

Trong bóng tối hỗn loạn, không gian Táng Tiên Lộ bỗng chấn động dữ dội, như thể mọi thứ ở đây sẽ bị hủy diệt, tất cả sinh linh đều đang bước đến hồi kết của cuộc đời mình.

Từ trên cao, một thứ kỳ lạ lao xuống. Chu Du nhìn rõ, đó là tóc.

Tóc như dòng thác ào ạt đổ xuống, vô số sợi tóc rủ xuống, quét qua mọi góc, đâm xuyên từng tu sĩ, rút đi máu thịt và sinh mệnh của họ.

Những người còn lại kinh hoàng bỏ chạy, nhưng những sợi tóc này lại có sức xuyên thấu kinh khủng, gần như không thể phòng bị.

Vị bán tiên này, để thành tiên, đã từng tu luyện vô số loại pháp thuật, kể cả bí pháp rèn luyện tóc.

Hắn quá khao khát vượt qua giới hạn.

Chỉ cần bước thêm một bước, hắn sẽ vượt khỏi ranh giới tiên và phàm.

Hắn quá khao khát tiến bộ.

Hắn khao khát tri thức hơn bất kỳ ai, thậm chí đã tu luyện tất cả các loại bí pháp thuộc mọi lĩnh vực.

Xương cốt, máu thịt, tóc, móng tay...

Thứ hắn mong muốn chỉ là thành tiên.

Nhưng con đường này đã bị phong tỏa. Những người đi trước không muốn hậu bối giống như họ, được hưởng lợi từ con đường thành tiên.

Tựa như một căn nhà gỗ nhỏ tránh rét trong mùa đông giá lạnh.

Lúc đầu, chỉ có vài người ngồi trong đó sưởi ấm. Nhưng khi người tìm nơi trú ẩn ngày càng nhiều, căn nhà trở nên chật chội.

Họ bắt đầu bực bội, nảy sinh cảm giác chán ghét.

Và rồi họ đóng chặt cửa, không cho bất kỳ ai khác bước vào nữa.

Họ quên rằng căn nhà gỗ ấy vốn dĩ không thuộc về họ.

Máu thịt tụ lại trong làn sương trắng, tạo thành một thân thể mới. Vị bán tiên giơ tay, bấm pháp ấn kỳ lạ, dẫn dắt thiên lôi đánh xuống tiên thi.

“Chết tiệt!”

Diêu Tứ kinh hãi hét lên:

“Tên khốn này không biết rằng ngày sấm sét dễ xảy ra hiện tượng thi biến sao? Huống chi còn dùng lôi đánh!”

Mắt tiên thi chảy ra hai dòng máu đen. Đôi mắt đó vốn đã bị tiên kiếm đâm xuyên, chỉ còn lại hai hốc máu.

Cảnh chết của tiên này cực kỳ thê thảm. Người giết hắn đã dùng tiên kiếm đâm xuyên mắt, và thậm chí không hề bận tâm đến giá trị của thanh tiên kiếm, chứng tỏ người đó có thân phận vô cùng lớn.

Bạch Cốt Hãm Tiên Trận vẫn tiếp tục gia tăng uy thế, hấp thu sức mạnh từ lôi điện, bao quanh thân thể tiên thi.

Đây là một quá trình luyện hóa đặc biệt.

Những thủ đoạn của vị bán tiên này đủ để người đời nghiên cứu hàng trăm năm, lĩnh hội đạo lý từ đó.

“Đến đây!”

Bán tiên quay người, tay phải vươn ra như muốn bắt lấy thanh tiên kiếm trên tay Trì Mộ.

Trì Mộ hoảng loạn lùi lại, nhưng một luồng sức mạnh đã kéo cơ thể hắn về phía trước.

“Đến đây!”

Tiếng gầm thấp của bán tiên vang lên như tiếng sấm, chấn động linh hồn tất cả mọi người.

Cơ thể Trì Mộ run rẩy dữ dội, máu từ mũi miệng trào ra. Hắn cố gắng chống cự, nhưng vô ích.

Bán tiên nhíu mày, tay phải vung lên, một bàn tay trong suốt khổng lồ hiện ra, bao trùm lấy Trì Mộ.

Trì Mộ kinh hãi vung kiếm.

⚝ ✽ ⚝

Bàn tay khổng lồ rơi xuống, hoàn toàn phớt lờ tiên kiếm, nắm chặt lấy Trì Mộ.

Bốp!

Toàn bộ cơ thể Trì Mộ nổ tung, hóa thành máu tươi nhuộm đỏ bàn tay khổng lồ.

Những thiên kiêu khác đều kinh hoàng, vội vàng lùi xa.

Máu từ cơ thể Trì Mộ được bàn tay khổng lồ thu vào, sau đó hòa thành một dòng chảy tiến vào miệng bán tiên. Tay phải hắn nắm lấy thanh tiên kiếm, biến nó thành một luồng sáng đâm thẳng vào lồng ngực tiên thi.

Hắn muốn đánh tan luồng oán khí đang tích tụ trong lồng ngực tiên thi.

Theo lời Diêu Tứ, hiện tượng thi biến xảy ra là do một luồng oán khí không thể tiêu tan.

Luồng oán khí này chứa đựng tất cả sự không cam tâm của người chết.

Một khi oán khí này bị kích động, hiện tượng thi biến sẽ xảy ra.

Ngay cả ở người phàm, thi biến cũng không phải chuyện hiếm.

Người ta thường đợi ba ngày sau khi chết mới an táng. Một là để tránh hiện tượng giả chết, hai là ngăn thi thể tiếp xúc với địa âm, dẫn đến thi biến.

Trong những ngày mưa bão, việc chôn cất càng phải được tránh tuyệt đối.

Bán tiên nhíu mày, hoàn toàn phớt lờ những thiên kiêu xung quanh. Trong mắt hắn, chỉ có tiên thi là mục tiêu duy nhất.

Hắn tiếp tục vung tay, lần này nhắm vào Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ kích hoạt ngọc trâm trên tay, phát ra ánh sáng chói lòa. Đó là trâm cài của tiên thi, mang năng lực công kích và phòng thủ.

Nhưng cơ thể nàng run rẩy, cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ mà Trì Mộ không thể chống cự nổi.

“Yêu Tôn cứu ta!”

Phản ứng của nàng cực nhanh, không cố gắng chống cự mà dồn toàn bộ sức mạnh lao về phía Chu Du.

Chu Du bật nhảy lên không trung, bắt lấy Hàn Phỉ bằng tay trái, rồi ném nàng ra phía sau.

“Oh?”

Giọng của bán tiên thoáng hiện sự ngạc nhiên. Đôi mắt lạnh lẽo vô tình của hắn dừng lại trên người Chu Du:

“Một con sâu nhỏ kỳ lạ...

Thân phàm nhân, nhưng mang phong thái bán tiên!”