Chương 840 Giải Phong
Khi tấm phù tím cũ kỹ phát ra ánh sáng, tất cả mọi người đều cảm nhận một cảm giác kỳ lạ.
Đó là như thể họ được bao bọc bởi sức mạnh của đại địa, mọi sức mạnh tấn công đều bị chuyển hóa để phá hủy mặt đất xung quanh, thay vì nhắm vào họ.
Nghe đồn rằng trong thời đại Tiên Thần, Phúc Đức Chính Thần là một trong những vị thần được thờ phụng nhiều nhất.
Vị thần này cũng được biết đến với tính cách hòa nhã, là người sẵn sàng giao tiếp với nhân gian.
Đổng Cửu Phiêu thở dài:
“Lão Diêu, mỗi lần gặp chuyện, ta đều có thôi thúc muốn giết ngươi trước, để xem rốt cuộc ngươi còn giấu cái gì nữa.”
Diêu Tứ cười ngượng ngùng:
“Chỉ là vài món đồ bỏ đi thôi. Tuy có thể bảo vệ một lúc, nhưng cũng không giữ nổi mạng ta mãi.”
Hắn hiểu rằng những món đồ này chỉ có tác dụng trong một thời gian hoặc số lần giới hạn.
Chẳng hạn, nếu một món đồ có thể chống đỡ ba đòn tấn công, thì bất kể là của Chu Du hay Cơ Hào, nó cũng chỉ chịu được đúng ba lần.
Vấn đề là, nếu Chu Du tấn công, dùng đồ để chống đỡ thì còn đáng. Nhưng nếu Cơ Hào đùa giỡn mà ra tay, liệu có đáng không?
Hơn nữa, sau ba lần sử dụng, vật đó sẽ trở nên vô dụng. Đây mới là điều đáng lo ngại nhất. Nếu hắn có nhiều bảo vật công kích hơn, thì đã sử dụng ngay từ đầu rồi.
Thực tế, những món đồ mà Diêu Tứ sở hữu phần lớn là để phòng thủ, bảo vệ tính mạng, chứ rất hiếm khi là vật dùng để tấn công.
Ví dụ như cái bát lớn kỳ lạ từng giúp hắn thoát thân, cũng chỉ là một bảo vật phòng ngự với số lần giới hạn.
Điều này liên quan đến bản chất của nghề nghiệp hắn theo đuổi: đạo mộ. Vì tu luyện pháp môn Trường Sinh, nên hắn đặc biệt yêu thích những món đồ bảo mệnh, còn những vật mang tính sát thương gần như không có.
Ở bên ngoài, trận chiến giữa Chu Du và bán tiên tiếp tục diễn ra. Dư chấn lan tỏa khắp nơi với sức mạnh khủng khiếp, nhưng nhờ tấm phù mà họ không bị ảnh hưởng, chỉ có mặt đất xung quanh nổ tung, không chịu nổi áp lực.
Diêu Tứ giải thích:
“Theo nghiên cứu của ta, tấm phù này có thể duy trì trong vòng một canh giờ. Tác dụng chính là phân tán mọi sức mạnh xuống lòng đất, nhằm triệt tiêu áp lực.”
Đổng Cửu Phiêu lắc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Nghe ngươi nói vậy, xem ra trước đây ngươi chắc chắn đã có nhiều tấm phù như thế.”
Bên ngoài, Chu Du đã triển khai Vạn Yêu Vực.
Vạn Yêu Vực khóa chặt bán tiên. Mặc dù đối phương sử dụng thủy pháp để bảo vệ, nhưng mỗi nhát kiếm của Chu Du đều khiến hắn kinh hoàng, bản năng muốn né tránh.
“Đây là loại vực kỳ lạ gì vậy?”
Bán tiên nheo mắt, cảm thấy có gì đó không ổn.
Hơn nữa, trong phạm vi Vạn Yêu Vực, kiếm pháp của Chu Du trở nên nhanh hơn, chuẩn xác hơn, và đặc biệt tàn nhẫn.
Hoàn toàn không thể né tránh được.
Bán tiên khẽ động ngón tay, mặt đất dâng lên, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, năm ngón tay mở rộng, tự hình thành Ngũ Hành Tương Khắc Chi Pháp.
Khi bàn tay hạ xuống, sức mạnh tương khắc giữa ngũ hành sinh ra một cơn bão hủy diệt, bao trùm toàn bộ khu vực.
Chu Du lập tức chuyển động, tay phải tung ra một chiêu:
“Lôi Vân Phong Bạo!”
Sức mạnh của Đại Đạo Lôi Vẫn bùng phát hoàn toàn.
Sấm sét giăng đầy trời, gió bão cuồn cuộn nổi lên.
Lôi Vân Phong Bạo đối đầu trực diện với Hủy Diệt Phong Bạo, tạo nên một trận va chạm dữ dội, khiến cả không gian bị bao trùm bởi lôi điện.
Chu Du nhấc tay phải, kết kiếm quyết, chém thẳng về phía bán tiên.
“Lôi Đình!”
Ầm rầm!
Giữa trời đất xuất hiện một tia chớp khổng lồ, tựa thanh kiếm khổng lồ lao thẳng về phía bán tiên.
Bán tiên há miệng phun ra một hơi khí, hóa thành Thần Long, mở miệng nuốt lấy tia chớp.
Thần Long sau đó lao thẳng vào thân thể bán tiên, khiến sức mạnh của hắn gia tăng thêm chút ít.
Bán tiên này có khả năng thôn phệ sức mạnh.
Đúng lúc này, đôi mắt của Tiên Thi Cốt lóe lên hai luồng u quang xanh rờn, một luồng oán khí từ ngực nó bùng phát, làm xáo trộn ý thức của tất cả mọi người.
Chu Du cảm thấy nguy hiểm, lập tức lui về phía sau.
Thân thể của Tiên Thi chuyển động, trực tiếp phá tan Bạch Cốt Hãm Tiên Trận.
Cơ thể nó quá mạnh mẽ.
Bởi đó là Tiên Thể – thân thể chân chính của một tiên nhân.
Người đời luôn coi Trảm Tiên, Đồ Long là minh chứng cho thực lực đỉnh cao.
Nhưng họ chưa từng thực sự hiểu được Tiên mạnh mẽ đến mức nào.
Trảm Tiên chẳng khác gì lời đại ngôn rằng một người đàn ông chỉ cần nhấc mông cũng có thể sinh trăm con trong một hơi thở.
Tiên Thi cao trăm mét như một ngọn núi, áp chế mọi sinh linh trong trời đất.
Sức mạnh của Tiên Thi khắc sâu trong tâm trí mọi người, như một dấu ấn vĩnh cửu không thể phai mờ.
Hình bóng khổng lồ của nó tựa như chướng ngại lớn nhất mà đời người từng đối mặt, đầy áp đảo và không thể vượt qua.
Chu Du đứng đó, cả cơ thể run rẩy, ánh mắt điên cuồng.
Áp lực ấy, quả thật quá lớn.
Ngay cả bán tiên cũng biến sắc, gương mặt đầy khó coi.
Dù chưa từng coi thường tiên nhân, nhưng hôm nay hắn mới thực sự hiểu, ngay cả một tiên thi cũng có thể khủng khiếp đến mức này.
Tiên Thi giơ tay phải, chỉ về phía bán tiên từ xa.
Không gian nổ tung như tấm gương vỡ vụn, thân thể bán tiên bị nghiền nát thành từng mảnh. Một làn khói trắng bốc lên, nhanh chóng thoát đi.
Sau khi giải thi để hồi sinh, bán tiên vốn có ý định chiếm giữ cơ thể tiên nhân. Nhưng hắn không ngờ rằng tiên thi lại khó đối phó đến vậy.
Rầm!
Tiên Thi nhấc chân, đạp mạnh xuống đất. Lực lượng ngọc trắng cuồn cuộn lan tỏa, nghiền nát mọi rễ cây thành bụi mịn.
Tất cả thiên kiêu đều bỏ chạy tán loạn, chỉ mong có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Bán tiên hét lên:
“Tiểu tử, hợp tác đi! Ta lấy thân thể hắn, còn nhẫn trữ vật thuộc về ngươi.”
Hắn bổ sung thêm:
“Cơ thể này với ngươi là vô dụng, nhưng với ta thì rất cần. Ngày nào ta trở thành tiên, ta thề sẽ đưa ngươi tung hoành bốn bể, bước chân vào tiên vực! Ta có thể thề!”
Nếu hắn không thề, Chu Du còn có thể tin vài phần.
Nhưng khi hắn thề, Chu Du hiểu rằng không thể tin một chữ nào.
Phụ nữ đôi khi không hiểu trò lừa đảo của gã đàn ông tồi. Một khi chúng thề thốt, thì tốt nhất là quay người bỏ chạy. (tác giả à, ông bị phụ nữ lừa à!! Phải có niềm tin chứ)
Bất kỳ ai đặt lời thề trên đầu môi đều không đáng tin.
Điển hình như Diêu Tứ, người luôn thề thốt nhưng không bao giờ nói thật.
“Được thôi.”
Chu Du cười nhạt, một sự hợp tác ngắn hạn cũng không phải là không thể.
Dù sao, hắn vẫn còn người cần bảo vệ.
Tiên Thi quay người, quét tay về phía Chu Du.
Chu Du toàn thân căng cứng, như bị sét đánh trúng, lập tức bị ánh sáng trắng hất văng, máu trào ra từ miệng và mũi.
“Đau chết mất!”
Chu Du gầm lên, cảm nhận rõ mối đe dọa đến mạng sống. Dường như ngay cả dũng khí để rút kiếm cũng sắp cạn kiệt.
Lồng ngực hắn lõm vào, xương ngực gãy nát.
Đó chính là uy lực của một đòn từ Tiên Thi.
“Nhị gia!”
Chu Thần thét lên đau đớn. Trong ấn tượng của nàng, chưa bao giờ Chu Du bị đánh đến mức hộc máu và ngã văng.
Chỉ cần Chu Du không bị thương, nàng sẽ không cảm thấy sợ hãi.
“Đừng lại gần đây!”
Chu Du khẽ quát, ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn đen kịt, sát khí tuôn trào từ khóe mắt, sắc bén và bá đạo.
“Được rồi, chiến hết sức một trận vậy.”
Chu Du trầm giọng, nhìn bóng hình như ngọn núi khổng lồ đang di chuyển. Đi đến đâu, tất cả vạn vật đều bị xóa sổ.
Đây chính là Táng Tiên Lộ!
Một con đường thực sự đã chôn vùi một tiên nhân.
“Tiên Thiên Ngũ Thái Thập Tuyệt Phong Tâm Phù, mở!”
Ánh mắt Chu Du lóe lên sắc lạnh, không thể do dự thêm.
Nếu Tiên Thi tiến thêm một bước, những món đồ của Diêu Tứ chắc chắn không thể chống đỡ nổi.
Khoảnh khắc ấy, một đóa sen nở bung lấy Chu Du làm trung tâm.
Một luồng khí bạo ngược từ cơ thể hắn lan tỏa ra xung quanh, làm rung động không gian, méo mó như sóng nước trào dâng.
Đồng thời, bàn tay trái hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, xóa sạch những hoa văn trên vỏ kiếm.
“Tru Tà Kiếm, giải phong!”
⚝ ✽ ⚝
Thiên địa chấn động, những tia chớp đỏ rực đầy khủng bố giăng khắp trời, xuyên qua màn đêm đen tối, phủ khắp bốn phương.
Thanh kiếm hung bạo nhất thiên hạ, giờ đây cuối cùng cũng phô bày dáng vẻ vốn có.