← Quay lại trang sách

Chương 929 Run Rẩy Không Ngừng

Chân thân?"

Thanh Long sững sờ trong lòng, sự kinh hãi không thể che giấu.

Các cường giả khác cũng không khỏi giật mình.

Tuy rằng con đường tu luyện chân thân được Ngưu Trấn Thủ nghiên cứu và truyền bá rộng rãi cho các cường giả nhân tộc, việc Chu Du nắm vững điều này vốn không quá kỳ lạ.

Nhưng tuổi của Chu Du mới bao nhiêu?

Tốc độ lĩnh ngộ và thực hành này thực sự khiến người khác phải kinh ngạc.

Thanh Long nhanh chóng trấn tĩnh lại, quay đầu bỏ chạy.

Trên không trung, chỉ còn một tàn ảnh xanh lục kéo dài.

Đừng bao giờ coi thường tốc độ bỏ chạy của một cường giả hàng đầu.

Vì vậy, người ta mới nói, nếu không thể giết chết một cường giả như thế, thì hãy chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự trả thù vô tận.

⚝ ✽ ⚝

Không trung rung chuyển, Chu Du phá không mà đi, gây nên cuồng phong dữ dội.

Chu Du ra tay, tay phải mang theo tiếng gió gào thét, xoắn vặn không gian, rồi nhanh chóng vươn đến Thanh Long.

Thánh thú Thanh Long ngoái lại nhìn thoáng qua, tự tin tràn trề.

Nhưng ngay lúc đó—

⚝ ✽ ⚝

Khí lưu cuộn trào, bàn tay ấy đột ngột phóng đại gấp nhiều lần, che kín cả bầu trời.

"Chuyện gì vậy?"

Thánh thú Thanh Long lộ vẻ kinh hoàng. Dưới cú vồ đó, không gian như một dải lụa bị rung động dữ dội, tạo thành những gợn sóng lấp lánh.

"Lĩnh vực?"

Thanh Long kinh hãi. Hắn đã hiểu ra một điều.

Chu Du đã triển khai lĩnh vực, bao trùm cả hai bên.

Giai đoạn đầu tiên của lĩnh vực—chắc chắn trúng đích.

Bốp!

Thánh thú Thanh Long không cách nào né tránh, bị bàn tay khổng lồ ấy túm chặt, như một con cá chạch đang vật lộn trong lòng bàn tay.

"Ngươi thua rồi."

Chu Du buông tay, thân thể nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

"Ngươi chơi xấu!"

Thanh Long giận dữ gầm lên, mắt đỏ ngầu vì phẫn uất.

Chu Du điềm tĩnh đáp: "Hãy nhớ lại lời thề mà ngươi đã phát."

Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng như tờ.

Tất cả diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật rõ ràng: Thanh Long đã thua.

Thánh thú Thanh Long nổi cơn thịnh nộ: "Lời thề thì sao? Chẳng lẽ ta thật sự sẽ bị xe ngựa đâm chết?"

Chu Du nhấc chân dẫm mạnh lên hư không, tức thì huyết khí ngập tràn. Huyết Hà Xa xuất hiện, chín con huyết mã ngẩng đầu hí vang, lực lượng hùng hậu giao thoa, tạo thành áp lực khủng khiếp.

Thanh Long hoảng hốt lùi lại.

Chu Du bình thản nói: "Ta cho ngươi một cơ hội. Hãy nhắc lại lời vừa nói."

Thanh Long lắp bắp: "Ta..."

Rầm!

Huyết Hà Xa hóa thành một bóng máu, lao thẳng vào Thanh Long, đánh bay hắn xa hàng ngàn mét, khiến không trung rung chuyển, máu tươi phun trào.

Chu Du giọng lạnh lẽo: "Ngươi muốn bị xe ngựa đâm chết sao?"

Tượng Tổ lên tiếng: "Yêu Tôn, xin hãy hạ thủ lưu tình."

Chu Du xoay xe, nhìn Tượng Tổ: "Tượng Tổ cảm thấy thế nào?"

Tượng Tổ đáp: "Thực lực của Yêu Tôn không thể nghi ngờ, ngài chiến thắng rồi."

Một khi một Yêu Tổ đã lên tiếng, sự việc coi như được định đoạt.

Chu Du gật đầu: "Vậy theo thỏa thuận, các ngươi cần xuất chiến."

Tượng Tổ bình thản đáp: "Đó là quyết định cá nhân của hắn."

Chu Du bật cười, nụ cười rạng rỡ nhưng ẩn chứa sự sắc bén: "Các ngươi định giở trò sao?"

Tượng Tổ cười nhẹ: "Sao lại gọi là giở trò? Chẳng qua nói thật mà thôi."

Chu Du nhìn thẳng Thanh Long: "Ngươi cũng nghĩ vậy sao?"

Thanh Long phục hồi nhân hình, lau máu ở khóe miệng, nói:

“Mỗi sinh mệnh đều là một cá thể độc lập, vậy nên ta chỉ có thể đại diện cho bản thân mình. Ta sẽ tham chiến.”

Chu Du khẽ mỉm cười:

“Vậy là ta cần phải lần lượt đánh bại từng người một sao?”

Tượng Tổ bật cười:

“Yêu Tôn thực lực mạnh mẽ, năng lực phi phàm. Nhưng nếu từng người đều như thế, chỉ e không hay lắm đâu.”

Ý tứ ẩn trong lời nói rất rõ ràng:

Dù ngươi mạnh đến đâu, cũng không thoát được chiến thuật biển người.

Đánh không lại ngươi, nhưng chẳng lẽ không thể làm ngươi kiệt sức mà chết sao?

Chu Du nheo mắt, trong lòng dâng lên một tia khó chịu.

Hắn đã biết từ trước rằng chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng đến giờ phút này, tâm trạng hắn càng trở nên bực bội hơn.

Kể từ khi hấp thụ tà niệm, cảm xúc của hắn không còn phẳng lặng như trước, những điều phiền toái nhỏ nhặt cũng có thể khiến hắn dao động.

Đôi mắt khổng lồ của Tượng Tổ lấp lánh vẻ vui thích, hắn tự thấy bản thân thật mưu trí.

Chu Du bình thản nói:

“Lý lẽ về môi hở răng lạnh, ta không cần nói thêm. Đợi khi các ngươi chết xuống địa ngục, hãy tìm một lão sư ở đó, hắn sẽ giải thích cho các ngươi hiểu.”

Hùng Đế bỗng nhiên phấn chấn: Sắp đánh nhau rồi?

Tượng Tổ trầm giọng:

“Yêu Tôn, đây là ngài ép yêu tộc vào thế khó sao?”

Chu Du hít sâu một hơi, tay trái giơ cao Tru Tà Kiếm:

“Ta không muốn để những kẻ mang lòng bất chính sống sót sau lưng mình. Nhắc nhở các ngươi, khi ta giết Thiên Nhãn Lão Tổ, sức mạnh còn xa mới bằng bây giờ.”

“Nếu các ngươi vẫn cố chấp, ta sẽ không ngần ngại nhuộm máu Yêu Hoang Đại Lục.”

Tượng Tổ giương cao vòi, trầm giọng nói:

“Yêu Tôn, xin hãy suy nghĩ kỹ.”

Chu Du đối diện hắn, lạnh lùng đáp:

“Vậy hãy bắt đầu từ ngươi. Ta muốn xem liệu việc giết ngươi có giúp yêu tộc hiểu ai mới là cường giả thực sự.”

Hùng Đế hò hét:

“Đúng đúng, Yêu Tôn là gì? Là tối cao của yêu tộc! Các ngươi còn định làm loạn gì nữa? Nếu nhân tộc bị diệt, chúng ta cũng không chống nổi tà linh! Có phải đầu óc các ngươi bị nước biển rửa sạch hết rồi không?”

Đúng lúc này, một lão giả đột ngột xuất hiện giữa không trung.

Đó là Huyền Vũ Lão Tổ đến từ Thiên Tằng Hải.

Huyền Vũ Lão Tổ lớn tiếng tuyên bố:

“Chu Trấn Thủ đã giết chết Đệ Ngũ Trấn Thủ.”

Bốn phía lập tức rơi vào im lặng.

Các yêu thần xung quanh run rẩy không ngừng.

Đây là một tin tức vô cùng quan trọng.

Hùng Đế trong lòng đầy mưu kế, hắn không thèm nhắc nhở yêu tộc khác, chỉ mong Chu Du ra tay giết Thanh Long.

Sắc mặt Thanh Long tái nhợt, sờ vào đũng quần mình, phát hiện đã ướt đẫm.

Đệ Ngũ Thiên Khuyết!

Nghe đồn rằng Ngưu Trấn Thủ có thể giết các Trấn Thủ khác, nhưng ai cũng chỉ nghe nói, chưa từng tận mắt chứng kiến.

Nhưng Chu Du đã thật sự làm được.(tác giả bên trung có cảm thán về việc lặp ý này, dường như đọc giả bên đó phản ánh chuyện này quá thì phải)

Mà lời này lại do Huyền Vũ Lão Tổ nói ra, làm sao có thể giả mạo?

Một vị yêu thần Thực Thiết Thú bên cạnh run rẩy, nói:

“Đỡ ta một chút, chân ta nhũn rồi.”

Sự việc này thực sự quá kinh hoàng.

Tượng Tổ cất tiếng cười lớn:

“Yêu Tôn, sao ngài lại nghiêm trọng thế? Lão phu chỉ đang đùa một chút, sao ngài lại nghĩ đến chuyện rút kiếm thật?”

Sau đó hắn vội nói:

“Tuy nhiên, việc này không đơn giản, vẫn cần xem ý kiến của các Yêu Tổ khác.”

Chu Du ngồi trên Huyết Hà Xa, lớn tiếng nói:

“Ta, Yêu Tôn, ở đây đợi các ngươi. Nếu có bất mãn, cứ đến chiến. Thời gian của ta rất eo hẹp, nên ta chỉ cho các ngươi một canh giờ để bàn bạc.”

“Nếu yêu tộc quyết định tiếp tục như vậy, khi nhân tộc bị diệt, các ngươi cũng không cần tồn tại nữa.”

“Hãy tin rằng ta không đe dọa các ngươi. Ta chỉ nhắc nhở rằng trước khi ta chết, ta hoàn toàn có thể giết sạch các ngươi.”

Từng luồng khí tức mạnh mẽ lóe lên, tụ về một hướng.

Rõ ràng, bọn họ đang bàn bạc đối sách.

Mâu thuẫn giữa nhân tộc và yêu tộc vốn chất chồng.

Chỉ tính riêng năm ngoái, đã có vài cường giả tôn hiệu của nhân tộc chết trong tay yêu tộc. Ngược lại, không ít yêu thần cũng bỏ mạng dưới tay nhân tộc.

Mối thù sâu nặng này không dễ gì hòa giải.

Huyền Vũ Lão Tổ tiến đến gần, ánh mắt lộ ra một tia e ngại khó giấu.

Chu Du nhìn ông, bình thản nói:

“Ta biết Thiên Tằng Hải chỉ muốn giữ trung lập, nhưng tà linh không nghĩ như vậy. Còn nên làm gì, ta hy vọng tiền bối có thể cân nhắc kỹ.”