Chương 971 Huyết Tổ
Đệ Ngũ Minh Phủ đã chết.
Bị Cùng Kỳ sống sờ sờ nuốt chửng.
Mọi biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay cả Chu Du cũng không kịp phản ứng trước sự thay đổi này.
Thân thể của Cùng Kỳ bắt đầu trở nên ngưng tụ, tựa như một sinh vật sống thực sự.
Nó liếm đi vết máu trên môi, rồi nhảy vọt lên không trung.
Trời đất rung chuyển, vô tận huyết khí từ chiến trường bùng lên, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Những luồng huyết khí ấy bắt nguồn từ những thi thể, từ máu tươi thấm sâu vào lòng đất.
Cảnh Trấn Vực Sứ cất tiếng cười, tiếng cười trong trẻo.
Tiếng cười ấy vang vọng, xa xăm…
“Quả nhiên, quả nhiên mà.”
Cảnh Trấn Vực Sứ cười lớn:
“Ngươi quả thật giống như ta dự đoán, cảm nhận được nguy cơ liền lựa chọn phục sinh vào thời điểm không phù hợp này.”
Khi toàn bộ huyết khí nhập vào cơ thể Cùng Kỳ, nó đứng thẳng người lên, sau đó hóa thành hình người.
Một thiếu niên tuấn tú với vẻ mặt tà mị.
“Hừ, đã lâu không gặp.”
“Cảnh Vũ Di.”
Thiếu niên cười nhạt:
“Không ngờ sau ngần ấy năm, thương thế của ngươi vẫn chưa lành.”
Cảnh Trấn Vực Sứ nhếch mép châm biếm:
“Nhưng ta vẫn sống yên ổn hơn ngươi, tên tạp chủng bẩn thỉu, đúng không? Huyết Tổ.”
Huyết Tổ cười ha hả:
“Ép ta xuất hiện thì sao? Giờ ta muốn đi thì ngươi cũng không giữ được. Còn nữa, đám người Tiên Vực đó là loại tốt lành chắc? Lão tử chính là muốn giết sạch bọn chúng.”
“Chỉ có tám người các ngươi, đầu óc bị mỡ heo che lấp, liều mạng quyết chiến với ta để làm gì? Kết cục là gì? Lão Long Đại La Kim Tiên đó đâu rồi? Sao không thấy hắn ra mặt? Hay cũng chết rồi?”
Cảnh Trấn Vực Sứ lạnh lùng đáp:
“Tất nhiên rồi.”
“Ta đã nói các ngươi ngu ngốc mà.”
Huyết Tổ chế giễu:
“Cái đám chó má đó, từng kẻ đều lòng lang dạ sói, tham lam vô độ. Các ngươi cứ nhất quyết đứng về phe bọn chúng. Ta nói thật, các ngươi đáng đời, đáng đời chịu cảnh này. Còn dám chê ta xuất thân thấp hèn, tội ác đầy mình? Theo ta, Tiên Vực mới chính là nơi chứa đầy tội lỗi, là thứ không nên tồn tại.”
“Hãy đợi đấy, chờ ta trở về Thần Châu Đại Địa lấy lại toàn bộ sức mạnh, ta nhất định sẽ vặn đầu Tiên Đế ngâm rượu mà uống!”
“Hừ.”
Huyết Tổ cười nhạt:
“Sức mạnh này thật yếu ớt.”
Vừa giao đấu, hắn vừa liếc nhìn Chu Du:
“Tiểu tử, ta đã sớm nói rồi, ta sẽ trở lại.”
Chu Du mím môi, im lặng không đáp.
Khi giết Long Bạt, dường như hắn đã nói vậy.
“Ta có vô số phân thân.”
Huyết Tổ cười lớn:
“Nhưng bất kể ta dùng phân thân nào làm bản thể, mọi việc xảy ra ta đều biết rõ. Bản ngã, mãi mãi chỉ có một.”
Bất ngờ, hắn lao đến trước mặt Chu Du, tiên kiếm chém thẳng về phía Chu Du:
“Đưa máu của ngươi cho ta!”
Chu Du giương kiếm chắn, sau đó phản đòn, một nhát kiếm quét ngang về phía Huyết Tổ.
Huyết Tổ tung người lên không trung, đồng thời đối đầu trực diện với Cảnh Trấn Vực Sứ.
“Đưa máu ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi giết ả ta và tha cho thế gian này.”
Huyết Tổ cười lớn, rõ ràng tâm trạng hắn rất tốt.
Cảnh Trấn Vực Sứ rút ra một ngọc bài, ném lên không trung. Ngọc bài hóa thành một màn chắn, đập mạnh vào thân thể Huyết Tổ khiến hắn gần như tan rã.
Huyết Tổ lùi lại vài bước.
Cảnh Trấn Vực Sứ cười nhạo:
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Huyết Tổ nghiến răng, để lộ hàm răng đỏ như máu:
“Đừng vội, ta sẽ chặt đầu ngươi ngay thôi.”
Ngọc bài biến thành một luồng sáng, xuyên thẳng qua thân thể Huyết Tổ.
“Đến cả ta bây giờ ngươi còn không thắng nổi, lấy gì đấu với Tiên Vực?”
“Huyết Tổ? Hay đổi tên thành rác rưởi đi cho rồi.”
Lời nói của Cảnh Trấn Vực Sứ sắc như dao, lập tức khiến Huyết Tổ giận điên người.
Hắn giơ kiếm chỉ thẳng trời cao, bất ngờ chém xuống:
“Thần pháp, Đạo Hư Thiên Cung!”
⚝ ✽ ⚝
Một cung điện khổng lồ từ trời cao giáng xuống, nghiền ép tứ phương, phong tỏa cả đất trời.
Ngọc bài lao thẳng lên trời, hóa thành màn chắn ngăn chặn đòn công kích kinh hoàng ấy.
“Đòn tấn công nhạt thếch như vậy, ngươi đang đùa à?”
Cảnh Trấn Vực Sứ chế nhạo.
Sắc mặt Huyết Tổ u ám:
“Nếu không phải vì lời hứa với tên phế vật kia, giờ ta đã nuốt chửng đất trời, ít nhất khôi phục ba phần sức mạnh, sao còn để ngươi lắm lời trước mặt ta?”
Cảnh Trấn Vực Sứ lao tới, một kiếm đánh bật Huyết Tổ, khiến hắn lảo đảo:
“Biện minh thì ai chẳng biết?”
Huyết Tổ bị áp chế, liên tục thất thế.
Hắn vô cùng tức giận nhưng lại bất lực.
Kẻ trước mặt này vốn là một Tiên chính thống, từng có địa vị rất cao trong Tiên Vực.
Nhưng giờ đây, hắn lại không thể nhanh chóng đánh bại kẻ này, thậm chí bản thân còn gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Huyết Tổ lóe lên, trong lòng nảy ra một ý tưởng. Hắn tung ra một luồng huyết quang bắn thẳng vào mi tâm của Chu Du. Chu Du, dù nhanh nhẹn, cũng không kịp tránh né.
Trong chớp mắt, một bộ công pháp đặc biệt hiện lên trong đầu Chu Du.
Chu Du biến sắc, cánh tay phải của hắn lập tức xuất hiện huyết khí quấn quanh, rồi hóa thành sợi máu, nhanh chóng ngưng tụ thành hình dáng một cánh tay.
Chỉ trong thoáng chốc, cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn phục hồi.
“Cùng ta, giết ả ta!”
Huyết Tổ gầm lên:
“Đừng để lãng phí công pháp của ta!”
Chu Du khựng lại, nhưng ngay lúc đó, hắn nhận ra trong mắt Cảnh Trấn Vực Sứ hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Ngọc bài từ trên cao lao xuống, tấn công Chu Du, kéo hắn vào trận chiến.
Chu Du lập tức rút kiếm, chém bay ngọc bài.
“Chỉ cần ta còn sống.”
Cảnh Trấn Vực Sứ lạnh lùng nói:
“Không ai được phép sống sót rời khỏi nơi này! Kể cả ngươi, Huyết Tổ, sống thế nào thì chết thế đó!”