Chương 979 Một Nỗi Sầu Vương
Nhưng lão Cẩu sẽ đi đâu được chứ?
Bản thân ông ta vốn không quen biết nhiều người.
Có phải đã đi tìm Tiểu Cảnh không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, ngay cả Chu Du ông ấy cũng không muốn làm liên lụy, thì sao có thể chọn làm phiền Tiểu Cảnh chứ?
Lão Cẩu là người thế nào?
Ông ấy từng là một tên đạo chích, thuộc về Dự Kỷ Môn.
Hiện giờ, lại điều động người của Dự Kỷ Môn để làm việc cho mình, dù sao lão Cẩu cũng là người của Chu Du.
Bất kể ngươi là Thánh Đạo hay gì khác, thì cũng phải nể mặt Chu Du.
Nghĩ vậy, lão Cẩu hẳn đã quay lại Dự Kỷ Môn.
Chỉ tiếc, đó chỉ là suy đoán mà thôi.
Nói đến đây, Đổng Cửu Phiêu liền bước ra ngoài, hắn vẫn cần dựa vào thông tin của Thiên Cơ Các để tìm ra vị trí của Dự Kỷ Môn.
Loại môn phái nhỏ như Dự Kỷ Môn chắc chắn sẽ chọn nơi nào kín đáo nhất để ẩn mình.
Chu Du nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, cơ thể đã hồi phục, còn cánh tay bị mất thì tìm chỗ để chôn đi.
Đồng thời, Đồng Khánh vẫn tiếp tục nấu ăn như thường lệ, như thể mọi chuyện xảy ra giữa chừng chẳng hề tồn tại đối với hắn ta.
Hắn chỉ thích nấu ăn mà thôi.
Ít nhất, hắn dùng hành động để thể hiện mặt tích cực trong chuyện này.
Mọi người đều hiểu ý ngầm, bất kể đã nghe thấy hay nghĩ đến điều gì, tất cả đều rất khéo léo điều chỉnh tâm trạng của mình, làm theo cách Chu Du chỉ dạy để đối mặt với mọi thứ.
Tâm trạng của Chu Du có chút buồn bã, việc tái thiết sau chiến tranh không đến lượt hắn ta.
Chủ yếu là vì hắn chẳng giỏi gì cả.
Bước trên con phố của Thanh Bình Thành, thành trì được xây dựng lại, tổng thể vẫn giống như trước đây.
Sự giống này, phần lớn là do tái thiết trên nền tảng cũ.
Những thứ như Yêu Tháp Cửu Tầng, nếu cần xây dựng lại, chắc chắn sẽ mất rất nhiều công sức.
Ánh mắt nhìn lướt qua, trên phố người qua lại vội vàng, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng rao hàng không ngớt.
Chu Du yêu thích nhất ở những người bình dân là điểm này: bất kể phải đối mặt với khủng hoảng lớn đến đâu, khó khăn đến nhường nào, chỉ cần vượt qua được, họ vẫn có thể nở nụ cười, đối diện ngày mai với một tinh thần hoàn toàn mới.
Có lẽ, đó chính là ý nghĩa của việc sống.
Khác với những cường giả khác, Chu Du luôn thu liễm khí tức của mình, tuyệt đối không để nó ảnh hưởng đến bất kỳ ai.
Những người đó quá yếu, yếu đến mức có thể bị áp lực của cường giả ép chết.
“Chu nhị gia.”
Có người cẩn thận gọi một tiếng.
Chu Du có nhiều danh xưng, hắn không để ý, ai muốn gọi thế nào thì gọi, miễn là họ thấy thuận miệng.
Yêu Tôn, Chu Trấn Thủ, Công Tử, Nhị Gia, v.v.
Chu Du quay đầu, nhìn thấy một người bán hàng rong.
Trên sạp nhỏ, người này bán đồ nướng.
Chu Du chớp mắt, suy nghĩ một lúc, rồi bừng tỉnh:
“Ồ, là ngươi à. Không bán chuột nướng nữa sao?” (ông này sống dai thật, đầu truyện tới h)
Người bán hàng xoa tay, cười gượng gạo, cúi đầu:
“Buôn bán không được tốt lắm, ta đổi món khác rồi. Ngài dùng một xiên nhé?”
Chu Du có chút ngượng ngùng:
“Ta không mang tiền.”
Hắn vốn chẳng bao giờ mang tiền.
Người bán hàng vội vàng cầm một xiên lớn, nóng đến mức phải đổi tay liên tục, rồi dùng giấy cứng bọc lại:
“Xin ngài nhận lấy, xin nhận lấy.”
Chu Du nhìn đối phương, lặng lẽ nhận xiên nướng, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Người bán hàng xúc động đến đỏ bừng mặt:
“Sao dám để ngài cảm ơn, phải là chúng tôi cảm ơn ngài mới đúng.”
Người bán hàng lại hồi hộp xoa xoa tay, trong lòng thì tràn đầy vui sướng.
Chu Trấn Thủ thưởng thức món mình bán, thực sự là một vinh dự quá lớn.
Chu Du khẽ gật đầu:
“Vậy ngươi cứ tiếp tục làm việc đi, ta chỉ đi dạo một chút.”
Hắn dường như chưa bao giờ từ chối lời trò chuyện của bất kỳ ai, cũng chẳng bao giờ chê bai ai hay bất kỳ thứ gì bình thường.
Chu Du thích ăn ngon, nhưng không hề ghét bỏ những món ăn đơn giản.
Hắn cảm thấy, đồ ăn có thể khiến con người trở nên vui vẻ, chỉ vậy là đủ.
Chu Du chậm rãi bước đi trong Thanh Bình Thành, nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Dù không nhớ nổi tên họ, chỉ cần thoáng liếc qua, trong lòng hắn đã có một ấn tượng mờ nhạt.
Tuy vậy, người trong thành vẫn vơi đi rất nhiều.
Tường thành vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, bởi trước tiên phải dựng nhà cửa, ít nhất phải có nơi để ở đã chứ?
Chu Du vừa ăn một xiên nướng, vừa ra ngoài thành đứng một lúc.
Hiện giờ còn rất nhiều chuyện cần hắn suy nghĩ, đặc biệt là bước đi tiếp theo.
Hắn chưa kịp đi xa để khám phá những nơi xa nhất.
Nơi đó sẽ là con đường thoát khỏi vùng đất này, cũng là tương lai của toàn bộ nhân tộc.
Chu Du muốn rời khỏi thế giới này, đến với một vùng trời rộng lớn hơn, để xem cái gọi là thế giới bên ngoài mà Tĩnh Thư từng nhắc đến.
Thực ra, hắn cũng không chắc, liệu người từ thế giới này bước ra ngoài có thật sự, như Tĩnh Thư đã nói, sẽ khiến những kẻ bên ngoài căm ghét hay không.
Nghĩ đến các tông phái bên ngoài, những bậc Chí Thánh ở ngoài kia, Chu Du thở dài.
Những chuyện rối ren đó thực sự không phải điều hắn yêu thích.
Nhưng nếu vì những người thân yêu bên cạnh mà phải giết người, hắn vẫn sẵn lòng ra tay.
Quay người trở lại thành, hắn bước vào Chu gia.
Đổng Cửu Phiêu đã về, còn sắc mặt của Cơ Hào thì biến đổi không ngừng.
Chu Du nhìn về phía Đổng Cửu Phiêu:
“Sao rồi? Có tìm hiểu được gì không?”
Đổng Cửu Phiêu ngập ngừng:
“Dự Kỷ Môn... không còn nữa.”
Chu Du ngạc nhiên:
“Không còn là sao?”
Đổng Cửu Phiêu trả lời:
“Ta đã lấy được địa chỉ của Dự Kỷ Môn từ Thiên Cơ Các, rồi tìm đến đó...”
Hắn ngừng lại một lát, rồi nói tiếp:
“Chỉ nhìn thấy đầy đất là xác chết thối rữa, tất cả đều chết vì trúng độc. Cảnh tượng đó giống như họ đang tổ chức một bữa tiệc mừng công gì đó.”
Sắc mặt Chu Du khẽ thay đổi.
Đổng Cửu Phiêu nói thêm:
“Ta đã điều tra khắp nơi, phát hiện ra những người đó trước đây vài ngày còn cùng lão Cẩu đi khắp nơi giết người. Sau đó, ta đến hỏi tiền bối Hoạt Diêm Vương, ông ấy nói... lão Cẩu đã tìm ông ta xin rất nhiều loại độc dược.”
Cơ Hào nghiêm giọng:
“Ý ngươi là, lão Cẩu đã hạ độc giết chết người của Dự Kỷ Môn?”
Đổng Cửu Phiêu gật đầu:
“Gần như có thể khẳng định.”
“Không thể nào!”
Cơ Hào quát lớn:
“Không được vu oan cho người của mình! Lão Cẩu vốn nhát gan, làm sao có thể hạ độc giết cả Dự Kỷ Môn?”
Đổng Cửu Phiêu nhìn thẳng vào Cơ Hào:
“Ta chỉ nói ra sự thật, những gì ta đã thấy và nghe.”
Cơ Hào im lặng một lúc lâu:
“Ta sẽ tìm ông ta về.”
Đổng Cửu Phiêu lắc đầu:
“Tìm ở đâu? Lần trước ở chỗ lão Diêu là cơ hội dễ tìm ông ấy nhất, vì lúc đó ông ấy chưa biết rõ tình hình bên ngoài. Bây giờ khi đã biết chiến thắng, làm sao ông ấy để cho ngươi tìm thấy? Huống hồ, hiện nay thiên hạ đang trong thời kỳ hỗn loạn nhất.”
Cơ Hào nhíu chặt mày, giận dữ gào lên:
“Ta không hiểu, cũng không nghĩ ra, tất cả rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy!”
Rồi hắn quay sang hét lên với Chu Du:
“Đồ vô dụng, ngươi không nói lời nào sao?”
Chu Du khẽ thở dài:
“Chỉ cần Tiểu Cảnh còn sống, ông ấy sẽ không sao.”
Cơ Hào đảo mắt:
“Nếu ta bắt cóc Tiểu Cảnh thì sao?”
Đổng Cửu Phiêu cười khổ:
“Ngươi nghĩ ai cũng ngốc như ngươi à?”
“Cách nghĩ này không hẳn sai.”
Chu Du nhẹ giọng:
“Dù ông ấy có rời bỏ chúng ta, cũng không bao giờ bỏ mặc Tiểu Cảnh.”
Lão Cẩu lo lắng và bận lòng nhất, đương nhiên là Tiểu Cảnh.