Chương 991 Cầu Hôn
Chỉ mới hai ngày trôi qua kể từ khi bắt đầu tu luyện.
Khách đến thăm Chu gia nối đuôi nhau không dứt.
Ngay cả Vân Nghê Tiên Tử, người xưa nay vốn chẳng mấy khi giao thiệp, cũng ghé thăm.
Là một tán tu, Vân Nghê Tiên Tử thuộc tuýp người "ta không nhờ ngươi, ngươi cũng đừng nhờ ta." Chủ trương khép cửa sống qua ngày, giữ lấy sự an nhàn tự tại.
Vì trước đây đã từng nhận được ân huệ từ viên Cầu Vồng Đan của nàng, Chu Du tất nhiên phải đích thân ra mặt tiếp đón.
“Chu Trấn Thủ.”
Vân Nghê Tiên Tử chắp tay hành lễ, vô cùng khách khí.
Chu Du mỉm cười, “Tiền bối không cần khách sáo, mời ngồi.”
Tiếng “tiền bối” này khiến Vân Nghê Tiên Tử trong lòng thấy thật ngọt ngào, đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Vân Nghê Tiên Tử an tọa, Chu Du khẽ cười hỏi: “Không biết tiền bối đột nhiên ghé thăm, có phải vì Tiên Kinh chăng?”
Đến vì Tiên Kinh thì cũng chẳng có gì lạ, thêm một người cũng không sao.
Vân Nghê Tiên Tử bật cười, “Không phải, lần này đến là vì chuyện cá nhân.”
“Chuyện cá nhân?”
Chu Du ngạc nhiên.
Xét đến mối quan hệ giữa hai bên, thật sự chẳng thân thiết đến mức có chuyện riêng cần bàn.
Vân Nghê Tiên Tử cười nói, “Hiện nay, Chu Trấn Thủ dẫn dắt các cường giả cứu giúp thiên hạ, mang đến cuộc sống bình yên cho muôn dân. Do vậy, ta bỗng nghĩ, nhân cơ hội này, chẳng phải nên thêm một niềm vui nữa sao?”
Chu Du cười hỏi, “Thêm một niềm vui? Xin tiền bối nói rõ hơn.”
Vân Nghê Tiên Tử tươi cười, “Năm xưa, Huyết Thủ Đồ Phu từng hứa hôn giữa đệ tử của ta và Cơ Hào. Chuyện này hẳn Chu Trấn Thủ cũng biết rõ chứ?”
Chu Du gật đầu, “Ta biết.”
Vân Nghê Tiên Tử mỉm cười, “Hiện nay thiên hạ cũng đã yên ổn, Chu Trấn Thủ nghĩ sao nếu lúc này tổ chức hôn lễ?”
Chu Du khẽ gật đầu, “Đó là một việc đáng mừng.”
Vân Nghê Tiên Tử tiếp lời, “Nói thật lòng, nếu là trước đây, ta cũng chỉ quan tâm đến Tà Tôn. Nhưng dù gì đó cũng là thế lực tà ác, ta thực sự không muốn đẩy đệ tử của mình vào hố lửa. Nhưng giờ thì khác, ngài đã trở thành Trấn Thủ, người bên cạnh ngài chắc chắn không tầm thường.”
Chu Du nghiêng người, tay phải chống cằm, chăm chú nhìn đối phương.
Ý định của nàng, hắn đã hiểu rõ.
Vân Nghê Tiên Tử dò hỏi, “Chu Trấn Thủ không đồng ý sao?”
“Không hẳn vậy.”
Chu Du lắc đầu, “Ý tốt của tiền bối, tại hạ tất nhiên hiểu rõ. Cũng được, nếu cả hai bên đều không có ý kiến gì, ngày sau ta sẽ chuẩn bị sính lễ, chính thức bẩm báo trời đất để hoàn tất chuyện này theo đúng lễ nghi.”
Vân Nghê Tiên Tử ánh mắt rạng rỡ, “Cũng mong Chu Trấn Thủ thông cảm. Với thực lực và địa vị hiện tại của ngài, ai cũng mong muốn có thể kết giao đôi chút. Tuy nói chuyện hôn nhân cần dựa trên sự hòa hợp giữa hai bên, nhưng phần nào đó, vẫn phải xét đến tình thế thực tại.”
“Lần này, có lẽ đệ tử của ta đã trèo cao rồi.”
Chu Du khẽ cười, “Ta có thể hiểu được. Còn chuyện trèo cao hay không thì không đáng bàn. Tuy chưa lập gia đình, nhưng ta vẫn cho rằng vợ chồng song phương nên tôn trọng lẫn nhau, địa vị bình đẳng.”
Vân Nghê Tiên Tử chỉnh lại, “Là vợ chồng bát phương.”
Chu Du đưa tay xoa mũi, “Xin lỗi, suy nghĩ theo thói quen.”
Vân Nghê Tiên Tử mỉm cười hỏi: “Không biết Chu Trấn Thủ gần đây có nghe lời đồn bên ngoài không?”
Chu Du ngạc nhiên, “Lời đồn gì? Gần đây bận rộn quá, ta chẳng có thời gian để ý đến chuyện bên ngoài.”
Vân Nghê Tiên Tử cười nhẹ, “Bên ngoài người ta đều nói, không gả được cho Chu Trấn Thủ, chẳng lẽ còn không gả nổi cho thuộc hạ của Chu Trấn Thủ?”
“Khụ.
⚝ ✽ ⚝
Chu Du hơi khựng lại.
Sau đó, hắn ho nhẹ một tiếng, hướng ra cửa gọi lớn: “Cơ Hào, vào đây.”
Cơ Hào chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bởi vốn dĩ việc này đã được Huyết Thủ Đồ Phu quyết định từ trước.
Đối với quyết định của Huyết Thủ, Cơ Hào chưa bao giờ phản bác.
Thêm vào đó, việc gắn bó với Cầu Vồng Thất Tỷ một phần lớn cũng vì tam sư huynh đã nói với hắn rằng: “Đây là các vị hôn thê của ngươi.”
Do đó, hắn luôn giữ tư tưởng như vậy mà đối xử với họ.
Giờ nghe nói mọi chuyện đã đến bước này, hắn không khỏi cảm thấy áp lực, trong lòng rụt rè ba phần.
Khi đối mặt với câu hỏi của Vân Nghê Tiên Tử, hắn lắp bắp mãi mà không thốt được câu nào trọn vẹn.
Chu Du cười bảo: “Tiền bối cứ nghỉ ngơi trước, hắn có lẽ quá phấn khích nên hơi rối trí.”
Vân Nghê Tiên Tử gật đầu, “Được.”
Bên ngoài, Chu Thần bước vào, dẫn Vân Nghê Tiên Tử rời đi.
Chu Du quay sang nhìn Cơ Hào, “Ngươi bị làm sao thế? Hôm nay một câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi?”
Cơ Hào hiếm khi trầm mặc, chẳng còn vẻ to tiếng thường ngày. “Nếu nàng không đến, ta còn chẳng nghĩ nhiều như vậy.”
Chu Du nhíu mày, “Ngươi đang nói gì thế?”
Cơ Hào nghiêm túc nhìn Chu Du, “Tạp ngư, ngươi nói xem, các nàng thích ta, hay thích ngươi?”
Chu Du trợn mắt, “Ngươi uống say à?”
Cơ Hào lắc đầu, “Trước đây tuy có thời gian ở cạnh nhau, nhưng thật ra ngươi cũng hiểu mà, quan hệ cũng chỉ dừng ở mức quen thuộc hơn một chút thôi, chẳng tốt hơn cũng chẳng tệ hơn.”
“Ta tuy có cơ bắp, nhưng không có nghĩa là ta ngốc.”
Chu Du thoáng ngẩn người.
Cơ Hào cúi đầu thở dài, “Khi các nàng nghe tin ngươi là Yêu Tôn, thái độ với ta tốt lên không ít. Nay ngươi danh vang thiên hạ, chấn nhiếp bốn phương, đến mức Vân Nghê Tiên Tử cũng tự mình đến bàn chuyện hôn sự. Ngươi còn nghĩ điều này có ý nghĩa gì không?”
Chu Du nhíu mày, “Sao đột nhiên ngươi suy nghĩ nhiều như vậy? Cuộc sống này không thể quá để tâm tiểu tiết.”
Cơ Hào nghiêm túc đáp, “Vì đây là sự thật. Ta có thể không bận tâm đến nhiều chuyện, nhưng cũng có những điều phải suy nghĩ cẩn thận.”
Chu Du ngả lưng ra ghế, “Ngươi đột nhiên tỉ mỉ thế này, làm ta thấy không quen.”
Cơ Hào hỏi, “Ngươi thấy, tình cảm như vậy còn đáng để duy trì không?”
Chu Du ngáp dài, “Thật ra, nếu ngươi hỏi ta, ta cũng chỉ là nói lý thuyết suông, đơn thuần vì đọc sách nhàn rỗi mà thôi. Cá nhân mà nói, ta có một quan điểm cơ bản, ngươi nghe cho vui: Tình cảm, dù nói là do hòa hợp, nhưng trước đó vẫn cần những điều kiện cần thiết.”
“Ví dụ, một nữ nhân đầy râu, rảnh rỗi lại ngồi cậy ngón chân, ngươi sẽ thích không?”
Cơ Hào trừng mắt, “Trừ khi ta điên.”
Chu Du gật đầu, “Vậy nên, chúng ta có thể rút ra kết luận, dù nói là hòa hợp, thì cũng phải có những điều kiện tiên quyết. Nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân thích nam nhân có gia thế và tài năng, điều này rất hợp lý.”
“Lúc đó, ngươi có thể hỏi: Nếu thế thì những người bình thường về nhan sắc và gia thế có phải không hợp lý không? Thực ra không phải vậy. Ngươi không thích ai đó, nhưng người khác sẽ thích. Ngươi có lý do để không thích, người khác cũng có lý do để thích.”
“Tình cảm là thứ không thể nói một cách tuyệt đối.”
“Nhưng nếu truy về gốc rễ, thì ai cũng thích những người đẹp đẽ, phong độ và giàu có, đó là lẽ thường. Làm sao để ứng xử, là điều mỗi người phải tự quyết định từ tâm mình.”
“Điều sai lầm lớn nhất là nói: ‘Ta cưới nhầm một người như ngươi,’ hay ‘Ta mù mới nhìn trúng ngươi.’”