Chương 996 Đừng Có Lắm Mồm
Nhìn thấy chỉ còn lại đôi mắt của Diêu Tứ đang di chuyển, Chu Du cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, rồi hỏi lão cẩu: “Băng Tôn đã đến chưa?”
Lão cẩu lắc đầu, “Không thấy đâu.”
Chu Du cảm thấy mình bị Tề Mạn và Diệp Thanh Yên làm phân tâm, nên không chú ý đến những tình huống khác.
Nhưng có vẻ, dù có chú ý đến thì hắn cũng không quá quan tâm.
Dù sao, mọi người đều không có thù oán gì với nhau.
“Sau này còn lắm mồm như vậy không?”
Chu Du nhìn Diêu Tứ, cảm thấy thật buồn cười.
Diêu Tứ xoay mắt qua lại, có lẽ là đang lắc đầu.
Chu Du giơ tay lên, dùng linh khí giải trừ băng phong cho Diêu Tứ.
Diêu Tứ run rẩy vì lạnh, “Dọa… dọa chết ta rồi.”
Lão cẩu không quên trêu chọc, “Ngươi hèn hạ vậy sao? Sợ một người phụ nữ à?”
Diêu Tứ tức giận quát, “Ta sợ là sợ ngươi làm ta bị vỡ trong lúc kéo ta.”
Lão cẩu hừ lạnh, “Ta không nên để ý đến ngươi.”
Chu Du bất lực nói, “Các ngươi có thể bớt khiến ta lo lắng một chút được không? Ta chỉ muốn tập trung tu luyện thôi, sao lại khó khăn vậy?”
Diêu Tứ thâm trầm nói: “Cuộc đời đúng là kỳ lạ, bình thường chẳng có chuyện gì, ăn uống vui chơi, không ai làm phiền. Đến khi ngươi quyết tâm rồi, thì ngay lập tức một đống chuyện ập tới, giống như là đã được hẹn trước vậy.”
Tề Mạn vội vàng giơ tay, “Cái này ta hiểu, hàng ngày gội đầu trang điểm, chẳng ai đến gặp. Đột nhiên hôm nào lười không gội đầu, không trang điểm, thế là có người đến, mà lại còn bị cho là lôi thôi.” (ê cái này có nha mấy má, tâm linh éo đùa được đâu)
Chắc hẳn điều này có phần đúng.
Nhưng thực chất, đây chỉ là vấn đề xác suất.
Chu Du hơi bất ngờ, “Ngươi xinh đẹp như vậy mà còn trang điểm?”
Tề Mạn lập tức cười, nụ cười rạng rỡ như hoa.
Có lẽ những lời khen ngợi như vậy, dù không rõ ràng nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
“Không ngờ, Đại Yêu Tôn của ta lại biết khen người như vậy.”
Tề Mạn vui vẻ tiến lại gần.
Chu Du dùng tay phải ấn lên trán nàng, đẩy nàng ra, “Đừng nghịch nữa.”
Diêu Tứ có lẽ lại bị "lắm mồm" nên tiếp tục trêu, “Công tử, rốt cuộc là thích ai? Theo lý thuyết, ở thời đại hiện nay, chỉ cần có khả năng và một thân thể tốt, thì chẳng ai nói gì nếu ngài lấy cả trăm vợ.”
Chu Du hít sâu một hơi, “Mọi người tránh xa ta một chút, ta muốn tu luyện.”
Diêu Tứ cười khẩy, “Trốn tránh à, tính cách điển hình của kẻ trốn tránh, lại còn mắc chứng khó lựa chọn.”
Mọi người đều nhìn về phía Chu Du.
Hình như...
Cũng đúng thật.
Chu Du nhìn Diêu Tứ, đột nhiên cười.
Diêu Tứ cảm thấy rợn tóc gáy, nụ cười này thật đáng sợ.
Lẽ nào lại bị đánh nữa sao?
Chu Du lớn tiếng nói: “Lần trước là ai nói với ta, người phụ nữ lạnh như băng ấy không thể lấy, lấy vào sẽ giảm thọ?”
Một luồng khí lạnh đột ngột ập đến.
Diêu Tứ vừa định chạy thì lập tức hóa thành băng.
Lão cẩu hoảng hốt, “Đm, bà cô này nhỏ mọn thật sao?”
Ừm...
Cũng bị đông cứng rồi.
Chu Du tách ra một phần linh khí cho hai người, rồi gọi lớn, “Phú Quý.”
Chó Phú Quý chạy lại, thè lưỡi, cuộn lấy hai người, đặt họ ở cửa lớn, một người bên trái, một người bên phải, rất ngay ngắn.
Ngọc Như Ý nhìn hai người, thở dài từ đáy lòng, “Quả nhiên, dù là người hay yêu thú, thói quen lắm mồm này thật không tốt.”
Quả thật, kỳ lân cả đời học mãi, sống mãi.
Điều này chắc chắn không phải là sai, trong một thời đại mà những kẻ mạnh như mây, nếu không học hỏi thêm, ngươi sẽ chẳng có cơ hội sống lâu.
“Hai người, xin mời.”
Chu Du vung tay mời, “Nếu không thì các ngươi cứ như vậy, sẽ làm giảm thiện cảm của ta đấy.”
Cuối cùng, cả hai mới rời đi.
Tề Mạn cảm thấy, nếu đã dám chơi lớn, sao không dám làm gì nữa.
Nàng nghĩ rằng nên dùng những chiêu trò thấp kém để đối phó với Chu Du, một người mạnh mẽ ở đẳng cấp trên.
Ví dụ, cho hắn ta một loại thuốc khiến hắn ta vui vẻ.
Nàng quay lại hỏi Diệp Thanh Yên, “Nhà bếp đi hướng nào?”
Diệp Thanh Yên sáng mắt lên, “Ta hiểu rồi.
”
Tề Mạn ngạc nhiên, “Hóa ra đệ tử của Nguyệt Hoàng Tông cũng hạ lưu như vậy sao?”
Nói xong, nàng liền im lặng.
Tề Mạn lại hỏi, “Liệu hắn ta có giận không?”
Diệp Thanh Yên đầy tự tin trả lời, “Pháp không trách những người đông.”
Tề Mạn lắc đầu, “Nhưng chúng ta chỉ có hai người, ba người mới là đông, hơn ba người mới là nhiều.”
Giang hồ nữ nhi, không câu nệ tiểu tiết.
Diệp Thanh Yên cau mày suy nghĩ, “Vậy cần tìm thêm người.”
Tề Mạn nói: “Nhưng phải làm cho đầu bếp đồng ý đã.”
Điều này rất quan trọng.
Bởi vì ngoài cửa bếp hiện tại có một câu lớn ghi rõ.
“Bếp cấm kẻ lạ vào.”
Đồng Khánh nhìn Diệp Thanh Yên rồi lại nhìn Tề Mạn.
“Ta thấy hợp lý.”
Đồng Khánh nhìn ra kế hoạch của họ. “Chỉ cần không sợ chết, thì sắt thép cũng có thể mài thành kim.”
Có thể là một câu, cũng có thể là hai câu.
Diệp Thanh Yên vui mừng, “Ngươi đồng ý rồi sao?”
Đồng Khánh đáp, “Ta từ chối.”
Tề Mạn không hiểu, “Ngươi không có lý do từ chối đâu, đến lúc ta sẽ tặng ngươi một đóa hoa nhỏ.”
Đồng Khánh liếc nàng một cái, “Ngươi vẫn nên tặng ta hoa cúc thì hơn.”
Tề Mạn hiểu ra, “Hoa cúc tốt, hoa cúc tượng trưng cho thanh cao, may mắn, trường thọ, thăng tiến, và tưởng niệm.”
Sau đó nàng còn áy náy nói: “Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp thôi, dù sao thì chúng ta ở Bách Hoa Cốc chủ yếu làm kinh doanh hoa.”
Đồng Khánh ngồi trên bậc cửa, thở dài bất đắc dĩ, “Hắn ta chống được độc, nhưng lại không chịu nổi thuốc. Vấn đề là, các ngươi cũng không chịu nổi hắn ta đâu. Làm gì vậy? Cùng nhau chết hết à?”
Đồng Khánh lại nhìn Diệp Thanh Yên, “Ta đã nói với ngươi rồi mà.”
Tề Mạn vung nắm đấm nhỏ, “Trên đời này chỉ có phụ nữ lười biếng, không có phụ nữ không mạnh mẽ. Làm những gì mình muốn, tận hưởng cuộc sống vui vẻ.”
Đồng Khánh lắc đầu, “Ngoài việc nghĩ đến đau đớn, ta không nghĩ ra được cuộc sống vui vẻ của các ngươi sẽ như thế nào.”
Hắn suy nghĩ một chút, “Ta có thể chỉ cho các ngươi một kế, là lăn lộn một chút, chia nhỏ ra mà làm. Tạo cho hắn ta thói quen, khiến hắn ta cảm thấy có các ngươi ở đâu đâu cũng có, không có các ngươi thì hắn ta cảm thấy thiếu vắng. Câu kéo lâu dài, câu cá lớn, hiểu không?”
Hai cô gái gật đầu liên tục, “Hiểu, hiểu.”
“Phải có sự cân đối.”
Đồng Khánh nói tiếp: “Đừng quá gần, hắn ta sẽ khó chịu. Cũng đừng quá xa, hắn ta sẽ không nhớ các ngươi. Cân nhắc độ này, từ từ mà làm.” (tâm lý cả đấy, đừng có đùa)
Diệp Thanh Yên nói: “Vậy chẳng phải là thời gian dài sẽ sinh tình cảm sao?”
Đồng Khánh hỏi lại: “Ngươi nghĩ người như hắn ta, phản ứng hơi chậm, nhưng kiên nhẫn lại rất tốt và rất lý trí, liệu có tin vào thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Hai cô gái lắc đầu.
Đồng Khánh nói: “Mỗi người có cách tiếp cận tình cảm khác nhau. Một số người cả đời chỉ tìm kiếm đam mê mãnh liệt, ở với một người lâu rồi chán, đổi người ngay lập tức. Lại chán thì lại đổi. Nhưng có những người lại muốn một tình cảm đơn giản, bình dị một chút.”
Tề Mạn lại lo lắng, “Hắn ta sẽ giận chứ?”
Đồng Khánh lắc đầu, “Ta đoán, chỉ cần các ngươi không đánh bố mẹ hắn ta, tỷ lệ hắn ta giận các ngươi là bằng với tỷ lệ các ngươi sinh tám đứa con một lần.”
“Nhưng trước khi các ngươi tìm thêm đồng sự, ta phải nhắc các ngươi một câu. Theo luật pháp của triều đại Hạ hiện nay, ba người hoặc ba người trở lên được xem là phạm tội tổ chức, tội sẽ nặng hơn. Nếu bị phát hiện, tông môn sau lưng các ngươi cũng không thể chống lại được luật pháp.”
Diệp Thanh Yên giận dữ, “Hắn ta là người đứng đầu thiên hạ rồi, luật pháp còn bảo vệ hắn ta sao? Điều này hợp lý không?”
Đồng Khánh bất lực nhìn nàng, “Dù hắn ta đứng đầu, thì ít ra hắn ta cũng là người mà, không phải sao? Các ngươi định cưỡng bức hắn ta, mà không cho hắn ta báo án sao?”
Tề Mạn môi run lên, “Hắn thật sự sẽ báo án sao? Việc này báo án, hắn không cảm thấy xấu hổ sao?”
Đồng Khánh thở dài, “Yên tâm đi, hắn sẽ không thấy xấu hổ đâu.”