Chương 1041 Ngưng Chiến
Cánh cổng khổng lồ, biểu tượng của tất cả, lúc này rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, ánh sáng từ bên ngoài qua những khe nứt chiếu lên từng gương mặt, mang đến cảm giác vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng mọi người đều đứng dưới cùng một bầu trời, nhưng dường như mọi thứ đã khác biệt.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, không khí từ bên ngoài mới tràn vào.
Cánh cổng màu vàng sậm ầm ầm đổ sập. Ngay lúc đó, một bóng người lao vút ra với tốc độ chóng mặt, kèm theo một tia sáng đỏ như máu.
Rút Kiếm Thuật Nghiêm Túc!
Mã Thiên Xung ánh mắt đột ngột thay đổi, tay phải nắm chặt thanh kiếm, nói ra hai chữ kỳ quặc:
"Phi Nhanh."
⚝ ✽ ⚝
Cuồng phong cuộn trào, đài cao nổ tung.
Mã Thiên Xung bị đánh bay ngược, trượt dài cả ngàn mét trước khi ổn định lại cơ thể, sau đó lập tức quay về vị trí ban đầu.
Khoảnh khắc này, cả bên trong lẫn bên ngoài cánh cổng đều vô cùng kinh ngạc.
Người bên trong kinh hãi vì không ngờ lại có người đủ sức trực diện đỡ được Rút Kiếm Thuật của Chu Du.
Người bên ngoài sửng sốt vì không ngờ lại có kẻ có thể đánh bay Mã Thiên Xung chỉ bằng một kiếm!
Phải biết rằng, Mã Thiên Xung là một cao thủ thuộc học phái Danh Gia, danh tiếng lẫy lừng.
Cơ Hào hít sâu một hơi lạnh:
"Chỉ là một tên tạp ngư, lại có thể cản được đòn tấn công của hắn sao?"
Đổng Cửu Phiêu theo bản năng thốt lên:
"Thiên Nhân Hợp Nhất không còn giá trị nữa rồi sao?"
Giữa đám đông, Tĩnh Thư khẽ thì thầm:
"Không phải như vậy. Đây là tư tưởng võ học của Danh Gia, phủ định tất cả những gì đang tồn tại. Ý nghĩa của 'Phi Nhanh' chính là: Nhanh là chậm, chậm là nhanh, tất cả đều là tương đối. Vì thế, tốc độ của Chu Du lại trở thành chậm."
"Hả?"
Cơ Hào và những người khác ngơ ngác, ánh mắt đần thộn, hoàn toàn không hiểu gì.
"Một chữ 'Phi' thấm nhuần phần lớn tư tưởng của Danh Gia."
Tĩnh Thư tiếp tục thì thầm, dường như rất kiêng dè, không dám nói lớn về Danh Gia:
"Nói ngắn gọn, họ phủ định đối thủ. Sau khi phủ định, trận địa trở thành của họ. Ngươi có thể xem như một cuộc tranh luận: ngươi đưa ra một luận điểm, còn họ sẽ dùng lý lẽ để lật đổ nó."
"Dù ngươi cảm thấy có phần phi lý, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng nó có lý."
"Mã Thiên Xung này là một cao thủ Danh Gia, phái mạnh nhất trong Danh Gia mang họ Công Tôn. Tuy nhiên, họ Mã của hắn cũng có nguồn gốc đặc biệt, lấy từ tư tưởng 'Bạch Mã Phi Mã' của Danh Gia, vì thế đổi sang họ Mã."
Cơ Hào trừng mắt lớn đến mức như muốn rớt ra ngoài:
"Bạch mã sao lại không phải là mã?"
Tĩnh Thư thở dài bất lực, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy quá rườm rà, đành chỉ lắc đầu.
Chu Du đứng sừng sững trên không, thu hút ánh nhìn khác thường của các cường giả xung quanh.
Họ gần như không dám tin, chàng trai tuấn mỹ này lại có thủ đoạn kinh người như vậy.
Đây thực sự là vùng đất bị Thiên Đạo phong tỏa trong suốt bao năm dài sao?
Một nơi bị lãng quên, nơi mà người ta không muốn nhớ đến vì nó đại diện cho sự sỉ nhục, bẩn thỉu, và một quá khứ tối tăm.
Tất cả đều hiểu rõ, chúng sinh ở đó là vô tội.
Nhưng chỉ một câu nói của nhân vật lớn, đã khiến hàng tỷ sinh linh phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ánh mắt Mã Thiên Xung đầy vẻ kinh ngạc. Hắn nghĩ rằng mình đã đánh giá cao cường giả nơi đây, nhưng đến giờ mới nhận ra rằng mình vẫn còn xem thường họ.
Chu Du bình thản, bởi trong lòng hắn thấy điều này thật kỳ lạ.
Động tác của đối phương trong mắt hắn rõ ràng không nhanh bằng mình, nhưng không biết bằng cách nào, dù không phải thuật pháp không gian, lại có thể chặn đứng được Tru Tà Kiếm ngay trước mặt hắn.
Tựa như trong khoảnh khắc đó, hắn trở nên chậm lại.
Vũ Văn Tuyệt cùng những người khác từ tốn bước ra khỏi cánh cổng vừa bị phá vỡ. Bên ngoài, các cường giả lập tức hành động, khí thế hung bạo đan xen khắp nơi, cuồn cuộn khiến gió mây biến sắc.
Kiếm Tôn tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén, thấp giọng nói:
"Chín vị Bán Tiên!"
Ngoài Mã Thiên Xung, hai bên còn có bốn người đứng, tổng cộng chín vị Bán Tiên.
Trước Bán Tiên là những cường giả hàng đầu, số lượng lên tới cả ngàn người!
Một đội hình khủng khiếp thế này thực sự là chưa từng thấy.
"Không thể tin nổi."
Mã Thiên Xung chậm rãi lên tiếng. Giọng hắn trầm ấm, đầy sức hút, kết hợp với dung mạo tuấn tú, đúng là hình mẫu mà vô số nữ nhân ao ước.
Trong lòng hắn dậy lên sóng gió. Hắn thừa nhận đây tuyệt đối là tốc độ rút kiếm nhanh nhất mà hắn từng chứng kiến.
Chu Du vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Phía sau hắn, Vũ Văn Tuyệt cùng những người khác xếp thành hàng, sẵn sàng cho một trận chiến hỗn loạn.
Mã Thiên Xung thu kiếm vào vỏ, thản nhiên nói:
"Ngươi có thể lựa chọn tạm thời ngưng chiến."
Chu Du hơi bất ngờ:
"Cái gì?"
Mã Thiên Xung bình thản đáp:
"Các ngươi không quen thuộc với thế giới bên ngoài. Có thể nhân lúc ngưng chiến để cảm nhận không khí bên ngoài, xem như làm quen với môi trường mới. Đây là cơ hội ta dành cho các ngươi."
Cơ Hào, với giọng nói oang oang, lại cất tiếng:
"Chuyện này cũng có ngưng chiến được sao?"
Hắn nghĩ rằng vừa phá cổng xong chắc chắn sẽ lao vào đánh nhau ngay. Thế mà lại có cả ngưng chiến, thật khó tin!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tĩnh Thư.
Tĩnh Thư khẽ nói:
"Vì đây không phải ân oán cá nhân, mà là tranh đấu giữa hai nơi. Chỉ cần tuân thủ quy tắc, có thể đề nghị tạm thời ngưng chiến. Tuy nhiên, trong thời gian ngưng chiến, không được giở trò hay bỏ trốn. Những hành vi này sẽ bị xem là sự sỉ nhục."
"Quái thật."
Diêu Tứ chép miệng:
"Đây gọi là gì chứ?"
Tĩnh Thư hạ giọng:
"Lễ nghi. Đây là phong thái của người có học. Ai cũng muốn giữ được sự đàng hoàng."
Nàng nói thêm:
"Hẳn là kiếm vừa rồi của Chu Du đã khiến hắn nảy sinh sự kính trọng. Thời gian ngưng chiến, nếu không bàn thêm, sẽ kéo dài một ngày." (câu chap chứ ngưng mọe gì)
Dù không thực sự hiểu, mọi người vẫn tận dụng cơ hội để quan sát những cường giả mà họ sắp phải đối mặt.
Những người này không hề tỏ vẻ gì bất mãn trước đề nghị tạm thời ngưng chiến của Mã Thiên Xung, như thể đó là một việc hết sức bình thường.
Chu Du mỉm cười, chắp tay:
"Tại hạ Chu Du."
Mã Thiên Xung chắp tay đáp lễ:
"Danh Gia, Mã Thiên Xung."
Tên của hắn, Chu Du đã biết thông qua Hạo Thiên Kính mà Vũ Văn Tuyệt sử dụng.
Chu Du cảm thấy người này tuy nho nhã, nhưng lại rất có phong thái:
"Ta thật không ngờ, mọi chuyện khác xa với những gì ta tưởng tượng."
Mã Thiên Xung giữ vẻ mặt bình thản:
"Các ngươi ở vùng đất bị lãng quên, không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài. Việc tấn công trực tiếp chẳng khác nào ức hiếp các ngươi."
Hắn lại nói tiếp:
"Thực lực của Chu huynh khiến ta phải kinh ngạc. Với năng lực như vậy, nếu muốn ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, cuộc sống của ngươi sẽ an nhàn và thuận lợi. Nhưng tại sao lại muốn bước ra ngoài?"
Chu Du mỉm cười:
"Chúng ta bị giam cầm ở đây quá lâu, trong lòng không khỏi khao khát một bầu trời rộng lớn hơn."
Mã Thiên Xung điềm đạm nói:
"Nếu không nghĩ đến, thì thế giới bên ngoài đối với các ngươi sẽ không tồn tại."
Chu Du khẽ cười:
"Dù không nghĩ đến, chúng ta vẫn biết rằng nó tồn tại."
Mã Thiên Xung đáp:
"Thứ mà ngươi chưa từng thấy, sao có thể nói là tồn tại?"
Chu Du trả lời:
"Lời này tại hạ không đồng ý. Trước đây tại hạ chưa từng gặp Mã huynh, nhưng Mã huynh vẫn tồn tại, đúng không?"
Mã Thiên Xung mỉm cười:
"Ngươi nghĩ rằng ta tồn tại, đó chỉ là trong trí tưởng tượng của ngươi. Ở những nơi ngươi không nhìn thấy, không nghe được, sự tồn tại hay không của con người chẳng có ý nghĩa gì với ngươi."
"Ta thậm chí còn cho rằng, những người vùng đất bị lãng quên các ngươi không nên bước ra ngoài. Các ngươi nên mãi mãi ở lại nơi đó, cho đến khi hoàn toàn bị diệt vong. Việc bước ra chỉ khiến chiến tranh thêm phần đẫm máu."