Chương 1055 Tĩnh Thư Về Nhà
Vượt qua ngàn dặm đường, cuối cùng bước chân đặt vào khu vực cư dân nhân tộc sinh sống.
Chu Du lập tức cảm thấy bất an trong lòng, một luồng khí tức vô hình tựa hồ ảnh hưởng đến thực lực của mình.
Nhìn xuống bàn tay phải, hắn nắm chặt lại, như muốn xác nhận cảm giác.
Tĩnh Thư như chợt tỉnh ngộ, giải thích:
“Xin lỗi, ta đã lâu không trở về, nhiều chuyện cũng đã quên mất. Tại mỗi khu vực của các học phái, đều có khí tức và quy tắc của Chí Thánh ảnh hưởng lên vùng đất này.”
“Chỉ cần không thuộc phái này, thực lực sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí bị áp chế. Những kẻ cực kỳ phản cảm với Âm Dương gia, ở nơi này càng khó lòng cử động, sức mạnh của Chí Thánh sẽ làm họ trở nên cực kỳ nổi bật, ai cũng có thể nhận ra ngay lập tức.”
“Bởi vậy, nếu gặp chuyện lớn, ai cũng có thể thỉnh thần trợ lực.”
Cơ Hào kinh ngạc:
“Mọi người đều có thể thỉnh thần sao? Có phải giống như thứ mà Mã Thiên Xung từng thi triển không?”
Tĩnh Thư gật đầu:
“Nhưng không phải dễ dàng như các ngươi tưởng. Muốn hoàn toàn mượn được sức mạnh của Chí Thánh, cần phải thỏa mãn điều kiện tiên quyết, ít nhất bản thân phải đủ mạnh. Những tu sĩ bình thường, sức mạnh mượn được thực ra chẳng đáng kể.”
Chu Du nghe vậy liền ngộ ra, thầm nghĩ phương pháp này quả thực vô cùng huyền diệu.
Chỉ cần có người ngoài tiến vào nơi này, trước tiên thực lực sẽ bị ảnh hưởng. (cái ý tưởng mượn thần lực này giống với mao sơn tróc quỷ nhân nè, mượn lực của tam thanh)
Ngay cả bản thân Chu Du cũng cảm nhận được, huống chi là những kẻ khác?
Diêu Tứ lại chẳng mấy quan tâm, tâm trí hắn không đặt vào những điều này, dù sao bản thân cũng không phải chiến đấu.
“Nhà Tĩnh cô nương có nghĩa địa không?”
Tĩnh Thư lập tức cảnh giác:
“Ngươi... tốt nhất đừng có làm bậy.”
Diêu Tứ cười gượng:
“Hỏi vu vơ thôi mà.”
Cơ Hào khoác vai Diêu Tứ:
“Lão Diêu, ngôi mộ cổ có gì đặc biệt không? Có phải càng lâu đời càng tốt không?”
Diêu Tứ nghiêm túc trả lời:
“Đó là lời nhảm nhí. Dù là từ một tỷ năm trước, nếu chỉ là người bình thường thì có gì đâu? Một nắm đất vàng thôi!”
“Quan trọng không phải thời gian, mà là thân phận, địa vị của người đó. Đặc biệt, nếu là những thời kỳ đặc thù như thời đại Tiên Thần, thời đại Cổ Thần, hay thời đại Chân Tiên thì càng đáng chú ý.”
“Hơn nữa, tranh đấu càng nhiều thì càng tốt. Tranh đấu nghĩa là có chết chóc, chết chóc nghĩa là có chôn cất, mà chôn cất thì đồng nghĩa với bảo vật. Một số cường giả biết mình không còn hy vọng sống sót, sẽ tìm một nơi để chờ chết. Nếu ngươi tìm thấy những người như vậy, chẳng phải là phát tài rồi sao?”
Tĩnh Thư nghe mà rợn cả tóc gáy, với cách suy nghĩ của kẻ này, sớm muộn gì cũng gây họa lớn.
Nhưng Chu Du lại không bận tâm.
Điều này cũng bởi dù chiến lực của Diêu Tứ không mạnh, nhưng sự trợ giúp hắn mang lại cho cả nhóm đã không ít lần phát huy tác dụng.
Diêu Tứ hăng hái nói tiếp:
“Tuy nhiên, có những cường giả lại thuộc kiểu nghèo nàn, như nhà chúng ta chẳng hạn. Ngươi trộm được của họ, cùng lắm chỉ lấy được thanh kiếm tùy thân. Nhưng có những người thì lại mắc bệnh thích sưu tập, trong nhẫn trữ vật của họ chứa đầy thứ dùng cả đời không hết.”
“Do đó, dù đều là cường giả đỉnh cao, nhưng đồ tùy táng lại chẳng giống nhau.”
Chu Du bất lực:
“Lão Diêu, ngươi đúng là...”
Diêu Tứ cười hì hì:
“Thói quen, nghề nghiệp mà.”
Chu Du lắc đầu, đồng thời quan sát cảnh vật xung quanh. Hắn phát hiện phong cách kiến trúc nơi đây thực ra không khác gì Hạ triều.
Nghĩ lại cũng hợp lý, bởi nguồn gốc của họ vốn đồng nhất.
Ánh mắt Chu Du lướt qua cư dân trong một trấn nhỏ phía dưới, thấy không ít cụ già râu tóc bạc trắng nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh như thanh niên trai tráng.
Từ khí tức linh hồn phát ra, Chu Du có thể phán đoán rằng họ không phải là tu sĩ.
Tuổi của họ đều vượt quá ba trăm năm.
“Thần Châu đại địa, quả nhiên bất phàm.”
Chu Du thầm nghĩ:
“Tầm nhìn của ta luôn đặt ở Bán Tiên và Chí Thánh, mà bỏ qua những trụ cột thực sự này.”
Trụ cột của một vùng đất đôi khi không phải là cường giả mạnh nhất.
Ngược lại, đó là những hậu nhân đầy tiềm năng.
Dù là gia đình, gia tộc lớn hay cả một vùng đất, hậu thế có người kế tục là điều mà họ đều mong muốn.
Ngay cả Chu Du, tuổi còn trẻ, cũng hy vọng có người đuổi kịp mình từ phía sau.
Sự kế thừa, chính là hy vọng.
“Sau khi quen thuộc với nơi này, ta sẽ tìm kiếm sư tôn.”
Chu Du quyết tâm trong lòng, tin rằng sư tôn dù ở Thần Châu đại địa, cũng sẽ là một ngôi sao sáng chói.
Tĩnh Thư đi trước dẫn đường, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu trở lại hỏi han người khác.
Có lẽ vì thời gian đã trôi qua quá lâu, một số thứ không còn như trong ký ức của nàng nữa.
Quanh đi quẩn lại, mất ba ngày trời, cuối cùng Tĩnh Thư cũng tìm được nhà mình.
Chỉ là...
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người không khỏi cảm thấy có chút... thất vọng.
Dựa theo lời Tĩnh Thư, gia tộc của nàng cũng không tệ.
Nhưng hiện giờ, trước mắt họ là một phủ đệ chiếm diện tích khá lớn, khoảng mười mẫu đất.
Chỉ là...
Tấm biển treo trên cổng chính đã nghiêng lệch, sắp rơi xuống, trên đó đầy mạng nhện.
Tường bao quanh không biết đã sụp đổ từ lúc nào, cả sân phủ đầy cỏ dại.
Thậm chí, những cây lớn mọc xuyên qua phiến đá lát sân, làm cho chúng bị nhấc lên.
Sắc mặt Tĩnh Thư tái nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ.
“Bên trong có người.”
Chu Du khẽ nói, giọng điềm tĩnh:
“Không cần phải quá sợ hãi.”
Tĩnh Thư cắn chặt đôi môi đã mất hết sắc hồng, tâm trí rối bời.
Chu Du bước lên phía trước, chiếc vòng đồng trên cánh cửa chính đã gỉ sét.
Đong!
Hắn gõ nhẹ vào cửa.
Cánh cửa mở ra, lại lộ ra cái đầu của Cơ Hào.
Chu Du sững sờ.
Cơ Hào không chút khách sáo, nói:
“Tường đổ hết rồi, còn làm bộ lịch sự? Vòng qua bên cạnh mà vào có phải nhanh hơn không?”
Chu Du lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ. Tên này, đúng là không thể làm khác được.
Hắn nhường đường để Tĩnh Thư đi vào trước.
Giọng nói oang oang của Cơ Hào đã vang lên:
“Có ai ở nhà không?”
Chu Du thở dài:
“Ta đã nói là bên trong có người.”
Cơ Hào trợn mắt:
“Đồ ngốc, đây là câu hỏi cửa miệng cơ bản nhất. Nếu người ta không muốn gặp khách, có thể trả lời rằng nhà không có ai.”
Nhờ giọng nói lớn của hắn, bụi từ mái ngói rơi xuống, mạng nhện rung động khắp nơi.
Cánh cửa chính phía trước bật mở, một lão già gầy gò từ từ bước ra, lưng còng, tựa như chỉ còn là một tấm da người bọc trên bộ xương.
Tóc trên đầu lão thưa thớt, gần như chẳng còn sợi nào.
Chu Du nhíu mày, cảm thấy đối phương gần như cạn kiệt sức sống, huyết khí hầu như đã ngừng lưu chuyển.
Bên trong phòng vang lên một giọng nói yếu ớt:
“Phu quân, là ai vậy?”
Giọng nói ấy nhẹ như một chiếc lá rơi xuống đất.
“Tĩnh Thư?”
Đôi mắt đục ngầu của lão già bỗng sáng lên một tia thần thái:
“Con gái của ta, con đi đâu lâu như vậy?”
Tĩnh Thư lao nhanh tới, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn trào:
“Phụ thân? Người... sao lại thành ra thế này?”
Thân thể lão già run rẩy, răng va vào nhau lập cập. Vì quá kích động, suýt chút nữa lão đã hồn phi phách tán, huyết khí hoàn toàn cạn kiệt.
Chu Du bước tới bên cạnh, truyền một luồng chân linh chi khí vào cơ thể lão.
Cảnh Tiểu Dụ lập tức lấy ra một viên Lục Thần Đan cùng một ít đan dược khí huyết thượng phẩm đưa cho Tĩnh Thư.