← Quay lại trang sách

Chương 1082 Phó Kỳ

Ngay khi đám Quỷ Phí rơi xuống, thanh kiếm đồng tiền của lão đạo liền biến thành một tia hào quang vàng, theo sát phía sau.

Chiêu thức này cực kỳ thành thạo, mượt mà như mây trôi nước chảy.

Liên tiếp rút kiếm thuật!

Chỉ trong nháy mắt, tất cả Quỷ Phí đã bị chém gục, và ngay sau đó một kiếm lại chém vào thanh kiếm đồng tiền.

Thanh kiếm đồng tiền lập tức vỡ ra, tất cả tiền đồng như những đóa hoa trời rơi xuống, lập tức bao phủ Chu Du, đồng loạt phát ra những luồng kiếm khí sắc bén.

Linh khí chân nguyên quanh người Chu Du sôi sục, mạnh mẽ đánh bay đám tiền đồng đang bay lượn, rồi lại thi triển chiêu thức liên tiếp rút kiếm rút kiếm thuật.

Mỗi một đồng tiền đều bị chém bay đi, nhưng lại không bị chặt đứt.

Điều này chứng tỏ vật này không phải tầm thường, được đúc từ tiên kim.

"Hả?"

Lão đạo phát ra một tiếng ngạc nhiên, tay phải làm động tác pháp quyết, những đồng tiền lại bay về, rồi trong chớp mắt tụ lại thành thanh kiếm. "Đây không phải là kiếm pháp của đạo gia, cũng không phải của các danh gia hay những người đi khắp nơi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Chu Du bước một bước về phía trước, cơ thể hơi cong xuống.

Lão đạo lập tức hoảng sợ, thanh kiếm đồng tiền không kịp hoàn thiện, mỗi đồng tiền đều hình thành một lớp màn chắn.

⚝ ✽ ⚝

Ngay khi Tru Tà Kiếm rút ra, nó đã chém đứt thanh kiếm đầu tiên, rồi như một cơn cuồng phong, chém đứt luôn thanh cuối cùng, rơi đúng vào cổ lão đạo.

Lão biết người này là đạo gia, nên ra tay có phần kiềm chế.

Lão đạo sợ hãi đến mức cứng đờ người, rõ ràng cảm nhận được rằng nếu một kiếm này chém xuống, không chỉ là việc mất đầu, mà còn là linh hồn tiêu tán!

Chu Du ánh mắt lạnh lùng, "Tên."

Lão đạo ngẩn người, "Cái gì?"

Bịch!

Chu Du đá một cú mạnh, đẩy lão đạo ngã xuống đất, chưa kịp để lão đứng dậy, đã lại đến bên cạnh, kiếm chỉ thẳng vào trán lão. "Tên."

Lão đạo vội vàng nói, "Họ Phó tên Kỳ, nhà ở Lĩnh Tam Đạo Câu, Núi Đuôi Chó, năm nay 1314 tuổi, sinh vào ngày 20 tháng 3. Hiện tại ta ăn no một mình, cả nhà không đói. Vừa rồi chiêu thức là chiêu ‘Vãi Đậu Thành Binh’ của đạo gia, ta chỉ thay đậu thành những viên đá đặc chế thôi. Ba trăm năm trước, vì bị người ta hãm hại, ta bị đạo gia khai trừ và truy sát. Sau này không còn cách nào, ta mới phải trốn vào đây, làm việc dụ dỗ và giết các tu sĩ. Gần đây không có ai đến, vì thế mới nảy sinh ý định với các ngươi, mong tiên nhân tha cho ta."

Lão nói nhanh như gió, sợ rằng nếu nói chậm sẽ bị giết.

Diêu Tứ ngạc nhiên, "Một hơi nói nhiều vậy, không bị đứt hơi sao?"

Phó Kỳ biểu cảm nghiêm túc, "Đứt hơi chết cũng còn hơn bị giết."

Dù hai cách chết có vẻ chẳng khác nhau là mấy, nhưng ai quan tâm chứ?

Chu Du nhíu mày, "Ngươi luôn ở đây sao?"

Phó Kỳ gật đầu lia lịa, "Đúng vậy, nơi này rất dễ ẩn nấp."

Chu Du bình thản nói, "Vậy chắc ngươi rất quen thuộc với nơi này?"

Phó Kỳ lập tức gật đầu, "Đúng, ngươi nói không sai."

Sau đó bổ sung thêm, "Chỉ giới hạn ở khu vực trung tâm thôi."

Khu vực trung tâm?

Vậy cũng đủ rồi.

Chu Du suy nghĩ một chút rồi thu kiếm lại, "Chúng ta muốn tìm những thứ có giá trị."

Phó Kỳ gật mạnh đầu, "Hiểu rồi, hiểu rồi, ta sẽ ngay lập tức dẫn các ngươi đến một nơi chắc chắn có bảo vật, nơi đó có thể ẩn chứa thần tắc."

"Thần tắc?"

Cơ Hào bên cạnh tỏ vẻ không hiểu, "Là cái gì?"

Phó Kỳ nhìn Cơ Hào với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ.

Không biết thần tắc sao?

Vậy chắc chắn là người ngoài đến.

Cái ngoài này… ngoài đến mức nào?

Chắc là từ nơi bị Thiên Đạo phong tỏa, một vùng đất bị lãng quên, chỉ là không ngờ người trong đó lại ra ngoài được?

Lão lại cảm nhận một chút tình huống của mọi người, quả nhiên có khí tức của đạo.

Quả là điều kỳ lạ.

Lẽ nào...

Truyền thừa của vùng đất bị lãng quên vẫn chưa bị đoạn tuyệt?

Cơ Hào lớn tiếng quát, "Sao còn đứng ngẩn người ra vậy? Dẫn đường đi!"

Phó Kỳ cúi đầu khom lưng, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho đám Quỷ Phí, chúng nhanh chóng dẫn đường phía trước.

"Địa điểm cũng không xa."

Phó Kỳ chủ động giới thiệu, "Chỉ cách đây một nghìn dặm theo hướng này, nhưng nơi này đâu đâu cũng tiềm ẩn nguy hiểm, mong các vị đừng đi lung tung."

Nói xong, lão vội vã chạy về phía trước.

Diêu Tứ thấp giọng nói với Chu Du: "Nhìn không giống người ngay thẳng."

Chu Du gật đầu, thực ra vì họ cũng không có mục tiêu rõ ràng, nếu cứ thế thì quả là lãng phí thời gian.

Diêu Tứ nói xong thì không nói thêm gì nữa, chỉ là muốn nhắc nhở Chu Du.

Thử nghĩ, người này luôn ở đây làm những việc giết người cướp của, tính cách sao có thể tốt được?

Nếu hoàn toàn tin tưởng vào người này, chẳng phải là không coi mạng sống của mình ra gì sao?

Tên gọi Phó Kỳ này, tuy tạm thời biểu hiện ra sức mạnh chỉ ở mức dưới bán tiên, nhưng tuyệt đối không thể coi thường.

Đặc biệt là loại kỹ thuật đó, dường như tổn thất cho bản thân cực kỳ ít ỏi.

Diêu Tứ không khỏi suy nghĩ, rồi thì thầm rất nhỏ, "Công tử, ngài nghĩ việc cướp của cướp bóc có phải là một công việc không tệ?"

Chu Du hơi sửng sốt, rồi ánh mắt lộ ra nụ cười.

Cướp của cướp bóc, đúng là một ý tưởng không tồi.

Chắc chắn đối phương có rất nhiều đồ trong tay.

Chỉ có điều, ngày nào cũng ở cái nơi này thì quả là chẳng còn hình tượng gì.

Nhưng người ta không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Quả thật không thể dùng ngoại hình mà đánh giá khả năng của người khác.

Một lúc sau, mọi người đều suy nghĩ theo những hướng khác nhau.

Trên đường đi, Chu Du cũng chú ý đến tình hình xung quanh, đồng thời quan sát lão đạo Phó Kỳ.

Lão có những lúc giảm độ cao khi bay, thậm chí đôi khi lại đi bộ.

Nếu có thể làm như vậy, chắc chắn là có lý do riêng.

Phó Kỳ liếc mắt quan sát phía sau, trong lòng không khỏi thầm giật mình, "Tên này thật sự là từ vùng đất bị lãng quên ra sao? Tốc độ thật sự nhanh, và có vẻ như hắn đã nhận ra cách ta tránh né những sinh vật nguy hiểm gần đó. Mẹ nó, đẹp trai như vậy mà lại nhiều mưu mô, sao không chết đi cho xong?" (dịch giả méo đẹp trai nên cũng không…à mà thôi, đọc giả chắc ai cũng là người đẹp trai…thất kính, thất kính rồi)

"Ồ không, hắn sẽ chết rất nhanh thôi."

Phó Kỳ cười lạnh trong lòng, thật sự nghĩ ta không có sự chuẩn bị sao?

Khi ta làm những việc giết người cướp của, bọn ngươi còn chẳng biết đang nghịch bùn ở đâu nữa.

Không lâu sau, Phó Kỳ dừng lại tại một thung lũng.

"Đến nơi rồi, chính là chỗ này."

Phó Kỳ chỉ tay về phía trước.

Chỉ thấy một thung lũng hiện ra phía trước, trong đó mây sương dày đặc.

Khi sương mù cuồn cuộn, mơ hồ có thể nhìn thấy một cổng thành hiện lên.

Cổng thành phủ đầy rêu và dây leo, chỉ lộ ra một góc, không thể nhìn rõ trên đó có chữ gì hay không.

"Chỗ này có lẽ là nơi ở của một bộ lạc cổ xưa, và có thể là một môn phái."

Phó Kỳ giả vờ lo lắng nhìn Chu Du, "Nhiều cường giả đã bỏ mạng ở đây, ta đã vào đó vài lần nhưng đều thất bại. Các vị chắc chắn muốn vào trong sao?"

Chu Du nhẹ nhàng gật đầu, "Tất nhiên."

Phó Kỳ thở dài, "Nơi này, ta không dám vào nữa, có nguy cơ mất mạng."

Chu Du nhìn Phó Kỳ, chỉ nhìn mà không nói gì.

Phó Kỳ cảm thấy bất an dưới ánh mắt của Chu Du, vội vàng nói: "Không phải ta nhát gan, mà là nơi này quá nguy hiểm."

Chu Du nhẹ nhàng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, nói lại lần nữa."