← Quay lại trang sách

Chương 1085 Thiên Hạ Đệ Nhất Gạch

(Bố đi phụ hồ không biết bao nhiêu năm tháng, chưa từng nghe qua thiên hạ đệ nhất gạch bao giờ)

Chu Du buông sợi dây đỏ.

Cái đầu lâu hoàn toàn không còn động tĩnh.

“Đánh chết rồi à?”

Cơ Hào ngạc nhiên.

“Không thể nào đánh chết được.”

Diêu Tứ cười khẽ: “Cái gạch này không mạnh đến vậy đâu.”

Chu Du giơ tay ra, Diêu Tứ đành phải đưa viên gạch cho Chu Du.

Chu Du nhìn qua, “Cái này có lai lịch gì không? Hình như có một số quy tắc đặc biệt ẩn chứa bên trong.”

“Cái này thì ta không biết.”

Diêu Tứ lắc đầu, “Ta chỉ biết cách sử dụng, còn nguyên lý gì thì ta chẳng quan tâm. Cái này, cho dù đánh người sống, cũng chỉ khiến họ choáng váng một lúc mà thôi.”

Chu Du hiểu ra, “Nó tác động vào linh hồn đúng không?”

Diêu Tứ gật đầu, “Đại khái vậy, nhưng ta nhớ ông ta có nói qua, hình như viên gạch này là viên gạch đầu tiên được nung ra trên thế gian. Dù sao, khái niệm về gạch lúc đầu cũng không có.”

Chu Du trả viên gạch lại cho Diêu Tứ.

Cơ Hào lập tức cảnh giác, “Ngươi thực sự có thể nhẫn nhịn được à?”

Diêu Tứ hiểu ý Cơ Hào, “Đó là do ta biết nhìn nhận tình thế, nếu không có nguy hiểm đến tính mạng, ta luyện pháp trường sinh, bị thương ta cũng không để tâm, chỉ cần không chết là được. Nhưng nói thật, nếu lần đầu gặp mặt mà ta đã bày ra những thứ này, các ngươi nghĩ ta thật sự có thể sống sót qua ngày đầu tiên không?”

Cơ Hào không chút che giấu nói: “Chắc chắn không sống được, muốn lấy đồ của ngươi, ta sẽ phải giết ngươi.”

“Vậy ngươi xem này.”

Diêu Tứ giơ tay, “Trong tình huống đó, cách sống sót tốt nhất của ta là không chống cự, thành thật khai báo mọi vấn đề. Con người, đôi khi phải biết sống an toàn một chút. Đừng lúc nào cũng nghĩ mình có chút tài năng mà vung tay múa chân, dễ chết lắm. Là người thường xuyên tiếp xúc với người chết, ta hiểu rõ nhất cách giữ mạng.”

Cảnh Tiểu Dụ và Diệp Thanh Yên đều cảm thấy bất lực, nhưng cũng công nhận cách sinh tồn của Diêu Tứ.

Mỗi người đều có cách sống riêng.

Có người thì sắt đá, thà chết chứ không chịu cúi đầu.

Có người thì khéo léo, biết lúc nào nên nhún nhường.

Cũng có người như Diêu Tứ, xảo quyệt, biết nhìn nhận tình thế, tất cả đều vì sự sống, những thứ khác như thể diện chẳng quan trọng.

“Mọi người đều sẽ chết, sống được bao lâu mới là vấn đề.”

Diêu Tứ tự mãn cất viên gạch đi.

Chu Du thở dài, “Bỗng nhiên ta muốn kiểm tra tất cả nhẫn trữ vật của ngươi.”

Diêu Tứ lập tức lùi lại một bước, “Lần trước ta đã cho ngươi xem, là ngươi không muốn xem.”

Chu Du nhìn Diêu Tứ, miệng cười nhưng ánh mắt không rõ.

Diêu Tứ giơ tay trái lên trời, “Ta thề, thật sự không còn nữa, cái này chắc chắn là cái cuối cùng.”

Cơ Hào nghiến răng, “Thề bằng danh nghĩa Băng Tôn đi.”

Diêu Tứ lập tức nổi giận, “Tên họ Cơ kia, đừng có vô liêm sỉ như vậy.”

Cơ Hào nhìn Chu Du, “Ngươi xem, tên này suốt ngày giấu giếm, đến giờ vẫn không tin tưởng chúng ta.”

Diêu Tứ giậm chân, “Giấu giếm cái gì? Đó gọi là cách sống, nếu không có bí mật, ta ngủ cũng không yên. Dù các ngươi nghĩ sao thì ta cũng phải đảm bảo có phương pháp bí mật để giữ mạng.”

Chu Du khẽ cười, “Thôi, Tiểu Cơ cũng chỉ nói vậy thôi, ngươi còn không biết bản tính của hắn sao?”

Diêu Tứ hừ một tiếng, quay đầu đi.

Chu Du cười nói: “Lão Diêu, vậy bây giờ xử lý cái này thế nào?”

Diêu Tứ thay đổi sắc mặt, lại nở nụ cười, chạy lại gần, “Lúc nãy ta đã dùng một phù ấn triệu hồn, cộng với miếng gạch vỗ một cái, linh hồn của nó cũng chắc chắn đã tan rã hết rồi. Còn bây giờ, ta nghĩ có thể dùng nó làm một pháp bảo đặc biệt.”

Cơ Hào ngạc nhiên, “Nhưng chỉ có một cái thôi, lúc nãy là cả đám mà.

Diêu Tứ nhặt cái đầu lâu lên, “Cái này gọi là phát vương, tức là sợi tóc cốt lõi. Những cái khác không quan trọng, có thể dùng lực lượng ngưng tụ lại, nhưng những sợi tóc kia chắc hẳn là của những cường giả trước đây.”

Nói xong, hắn lật qua lật lại cái đầu lâu trong tay. (ể cái này lấy ý tưởng từ khuyển dạ xoa đây mà)

Sau đó, âm dương song long bay vào trong cái đầu lâu.

Ngay sau đó, khí âm dương tràn ngập toàn bộ cái đầu lâu.

“Xem kỹ nhé.”

Diêu Tứ giơ tay phải lên, sợi dây đỏ cũng rơi vào tay hắn.

Những sợi tóc dài lúc này nhanh chóng quấn lại, rồi như phân nhánh, chia ra hàng trăm sợi.

Chỉ một lúc sau, trên da đầu của đầu lâu nhanh chóng mọc lên tóc mới.

Những sợi tóc đó di chuyển khắp nơi, chiều dài kéo dài rất kinh ngạc.

Rồi có một sợi tóc phân ra, lợi dụng lúc Cơ Hào không để ý, quấn chặt lấy chân phải hắn, kéo lên không trung.

Cơ Hào gầm lên, “Đồ tạp ngư, tin không ta chém ngươi?”

Diêu Tứ cười lớn, rồi thả Cơ Hào ra, “Sao nào? Có vui không?”

Cảnh Tiểu Dụ khẽ thì thầm, “Chỉ là hơi kỳ quái thôi.”

Ai lại chơi với đầu lâu chứ?

Hơn nữa lại còn là đầu lâu có cả da đầu, nhìn một cái là xác định ngay là tu luyện tà đạo rồi.

Diêu Tứ thì chẳng hề bận tâm, “Chờ các ngươi như ta, chạm vào hàng nghìn cái xác, các ngươi sẽ không còn cảm giác này nữa.”

Chu Du cau mày, “Yêu tóc này sẽ không hồi sinh rồi tấn công ngươi chứ?”

“Người mơ đi.”

Diêu Tứ tự tin nói, “Với có Âm Hồn Bạch Long và Dương Phách Huyền Long ở đây, đừng nói là nó không thể tái tạo linh hồn, cho dù có thể, bọn chúng cũng sẽ ăn sống nó.”

Chu Du im lặng, rất nhanh hiểu ra.

Diêu Tứ trước tiên dùng hắc thủy để tưới lên tất cả sợi tóc, rồi lại dùng chiêng rỉ sét làm nhiễu loạn đối phương, tiếp theo dùng bùa chiêu hồn, giờ lại có Âm Dương song long kiềm chế.

Yêu tóc này dù có năng lực của tiên nhân, e là cũng không thể phục sinh được nữa.

Dù Diêu Tứ hành động có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra mỗi bước đều được tính toán kỹ lưỡng, quả thực là một bước đi vững chắc.

Vẫn là câu nói đó, với những việc liên quan đến xác chết, Diêu Tứ mới thực sự là bậc thầy, còn những người khác chỉ như đứa trẻ ngốc.

“Quả thật là thứ tốt.”

Tất cả sợi tóc nhanh chóng quấn lấy Diêu Tứ, tạo thành một bức tường phòng thủ vững chắc không thể phá vỡ.

Dù là Chu Du cũng không thể tùy tiện chém được yêu tóc này.

Diêu Tứ ném sợi dây đỏ về phía Chu Du, “Ngươi tự xem, chọn cho ai làm chiếc khăn quàng cổ đi, ta không cần nữa.”

Chu Du nhìn sợi dây đỏ trong tay, lúc này chỉ còn một suy nghĩ.

Đó là chặt đứt sợi dây pháp bảo, hoặc là chặt đứt Diêu Tứ.

Đây không phải là làm khó người khác sao?

Chu Du nhìn sang hai người phụ nữ, rồi nhẹ nhàng nói: “Hay là ta chặt cái này ra, các ngươi dùng như khăn quàng cổ đi?”

Nếu chặt ra, tự nhiên sẽ vô dụng.

Diệp Thanh Yên lập tức nói: “Đưa cho Tiểu Dụ.”

Cảnh Tiểu Dụ cũng nói: “Đưa cho Thanh Yên.”

Và thế là…

Cuộc tranh giành kéo dài một lúc.

Cơ Hào dựa vào thanh đao, suýt ngủ gục.

Diêu Tứ ánh mắt lén lút, cách tốt nhất để chuyển hướng sự chú ý là…

Gây ra một mâu thuẫn khác.

Xem kìa, giờ không ai chú ý đến mình nữa rồi.

Chu Du nghe mà cảm thấy đầu óc tê dại, hắn quyết định không làm người quyết định.

Một khi quyết định rồi, nhất định sẽ có vẻ thiên vị, bất kể hướng suy nghĩ là gì.

Hoặc có thể sẽ có lựa chọn tốt hơn sau này.

Nhưng tất cả không quan trọng.

Điều quan trọng là hiện tại.

Vì vậy, Chu Du rất thông minh khi chọn im lặng.

Trong thung lũng, chỉ còn một âm thanh vang lên.

“Đưa cho tỷ dùng, ta không cần.”

“Đưa cho muội dùng, ta cũng không sao.”