← Quay lại trang sách

Chương 1147 Mượn Thời Gian Từ Tương Lai

Cảnh Tiểu Dụ bừng tỉnh:

“Như vậy, từ thế bị động, phu quân chuyển sang thế chủ động. Đến lúc đó, bọn họ sẽ buộc phải đồng ý một số điều kiện của phu quân.”

Chu Du gật đầu:

“Đúng vậy. Khi đó, với giá trị một ức linh thạch trong tay, ta có thể tiếp tục đổi lấy tiên thạch, thậm chí với tỷ lệ giảm một nửa.”

Cơ Hào trố mắt:

“Giảm một lần đã lỗ, giờ còn giảm thêm, chẳng phải lỗ nhiều hơn sao?”

Chu Du mỉm cười:

“Nếu không nhường lợi ích cho người khác, rất khó để đạt được lợi nhuận lớn hơn. Hơn nữa, ‘rồng mạnh không chèn ép rắn địa phương.’ Nếu chúng ta quá đáng, họ gây khó dễ thì chúng ta cũng không kiếm được tiền.”

“Ồ.”

Cơ Hào ngộ ra:

“Thì ra là như vậy.”

Cảnh Tiểu Dụ gật đầu:

“Hiểu rồi, sau khi bán đi lợi ích tương lai, chúng ta cũng không cần lo họ sinh ra ý đồ khác về sau. Dù chúng ta có khả năng, cũng không thể dễ dàng hủy đi trận truyền âm mà họ đã quen dùng.”

Hủy trận truyền âm rõ ràng là tổn thất đôi bên, hoàn toàn không phù hợp với đạo kinh doanh.

Kinh doanh cần cùng thắng lợi, không ai ủng hộ phương thức cùng chịu thiệt.

Chu Du cười:

“Đúng là như vậy. Các ngươi nghĩ sao?”

Đạm Đài Diệp gãi đầu:

“Hóa ra còn có thể bán cả lợi ích tương lai? Đây thực sự là chuyện con người có thể làm sao?”

Hắn không nhịn được đặt câu hỏi:

“Nhưng liệu các chí thánh có chịu mua thứ thuộc về tương lai không? Tương lai chưa xảy ra, mua thứ đó chẳng phải rất nực cười sao?”

Chu Du cười đáp:

“Khi lợi ích đủ lớn, họ sẽ mua.”

Đạm Đài Diệp ngập ngừng, cảm giác có điều gì đó không đúng.

Chu Du nhìn thấu tâm tư của hắn:

“Tiền bối nên biết, dù họ có phản bội, ta cũng có khả năng tự tay hủy hết toàn bộ trận truyền âm. Ta thấy mười hai chí thánh đang duy trì thế cân bằng kỳ diệu này, đều là người có thể diện, không đến mức làm chuyện bỉ ổi.”

Đạm Đài Diệp cuối cùng cũng nhận ra điều cốt lõi: là sức mạnh.

Nếu đổi lại là một bán tiên làm như vậy, chí thánh chỉ cần một ngón tay là nghiền chết.

Nhưng nếu người làm là Chu Du thì sao?

Chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Chu Du sở hữu sức mạnh tuyệt đối để thực hiện điều này.

Phó Kỳ thở dài cảm thán:

“Mẹ nó, trách gì cả đời ta chẳng làm được gì, hóa ra những việc kiếm tiền đều bị các cường giả hàng đầu các ngươi chiếm hết.”

Hắn cảm thấy buồn cười nhưng không thể không thừa nhận đó là thực tế.

Bất kể là công việc nào hái ra tiền, chỉ cần những kẻ đứng đầu tham gia, ngươi cũng không còn cơ hội.

Tương tự, nếu không có sức mạnh như Chu Du, chuyện này mãi mãi không tới lượt ngươi.

Cơ Hào tò mò hỏi:

“Sao ngươi lại nghĩ ra cách này?”

Chu Du nhẹ giọng:

“Bởi vì ta luôn nghĩ rằng chúng ta không đủ thời gian. Khi thời gian không đủ, cách duy nhất là mượn thời gian từ tương lai.”

Mượn thời gian từ tương lai?

Mọi người không khỏi gật đầu, dường như thật sự rất hợp lý.

Lấy “tương lai” để làm việc của “hiện tại.”

Chờ đợi không phải là giải pháp.

Lẽ nào thật sự đợi ba, năm mươi năm để tích lũy tài sản lớn rồi mới tính chuyện tiên thạch?

Chu Du mỉm cười:

“Được rồi, chủ đề dừng tại đây. Mọi người hãy đi làm quen thêm với pháp bảo của mình. Diêu Tứ, phiền ngươi để tâm hơn một chút.”

Diêu Tứ gật đầu:

“Yên tâm, việc này cứ giao cho ta, người giữ vị trí thứ ba trong đội.”

Nghe vậy, Phó Kỳ không khỏi quay sang nhìn Diêu Tứ lần nữa.

Hắn không tài nào hiểu được:

“Tại sao Chu Du lại giao tất cả mọi việc quan trọng cho hắn?”

Phó Kỳ không khỏi lo lắng:

"Chẳng lẽ không sợ có người giết Diêu Tứ rồi cướp đi tất cả sao?"

Chu Du lại nói:

“Phó Kỳ, ngươi cũng đừng vất vả quá, hãy dùng kỹ thuật vung đá thành binh của mình để giúp bọn họ luyện tập một chút.”

Phó Kỳ sửng sốt, ngay lập tức cảm thấy hứng thú.

Chờ đã, đây chính là cơ hội làm việc!

Muốn hòa nhập vào một nhóm, phải thể hiện giá trị của mình, và việc làm bạn luyện tập là cách dễ dàng nhất để tạo mối quan hệ.

“Không thành vấn đề.”

Phó Kỳ lên tiếng:

“Bất cứ lúc nào ta đều sẵn sàng.”

Dù sao cũng chỉ cần tạo ra mấy con quái vật đá, chẳng cần chính tay mình ra tay.

Đạm Đài Diệp vội vàng nói:

“Phía sau đã dọn dẹp xong, có thể dùng làm nơi luyện võ.”

Trước đây gia tộc Đạm Đài ở đây cũng từng hưng thịnh, nơi này vốn không nhỏ.

Mọi người cùng nhau tiến ra phía sau sân.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại Chu Du và Tĩnh Thư.

Tĩnh Thư không giấu được sự lo lắng:

“Ngươi có muốn tự mình đến thăm Nho gia không? Ta lo họ sẽ gây rối.”

Nàng quay lại nhìn, nói tiếp:

“Ngươi không sao, nhưng nếu bọn họ dùng thủ đoạn xấu, lời nói của họ sẽ rất khó đối phó.”

Câu này rất tế nhị.

Thật ra, làm sao là khó đối phó?

Chỉ cần có cơ hội, vài bán tiên là có thể dễ dàng giải quyết.

Đảm bảo không cho ngươi một cơ hội thoát thân, ngay cả Chu Du cũng không kịp phản ứng.

Chu Du mỉm cười:

“Không sao đâu, nhưng ta có một việc cần ngươi giúp đỡ.”

Tĩnh Thư nhẹ nhàng hỏi:

“Là việc truyền bá chuyện Nho gia bị thách thức tới các thành trì khác phải không?”

Chu Du gật đầu:

“Đúng vậy, ngươi có thực lực đủ mạnh, tốt nhất là có thể truyền thông tin này ra ngay lập tức.”

Tĩnh Thư nghi ngờ:

“Ta không hiểu, sao chuyện khiến Nho gia mất mặt lại phải nhanh chóng lan truyền? Không phải sẽ càng làm họ tức giận sao?”

Chu Du cười:

“Đối với đại lục Thần Châu, ta là kẻ ngoại lai, là kẻ xâm lược. Mọi chuyện xảy ra ở đây đều phải đứng vững trên lý lẽ, tức là phải dùng lý để thuyết phục người khác. Nếu ta hành động một cách vô lý, mười hai học phái sẽ càng bao vây ta, đẩy ta ra khỏi mọi việc chúng ta đang làm. Ta phải làm cho mọi người thấy rằng mọi việc đều chính đáng.”

Tĩnh Thư chợt hiểu, nàng hiểu ý Chu Du.

Chu Du không quan tâm đến danh tiếng.

Nhưng vì tương lai của triều đại Hạ, hắn cần xây dựng một hình tượng tươi sáng.

Hình tượng này sẽ đóng vai trò quan trọng về sau.

Ít nhất, nó sẽ giúp làm giảm lòng thù hận của mọi người.

Nếu Nho gia nắm được quyền kiểm soát dư luận và thổi phồng chuyện này, chắc chắn sẽ khiến những người đã thù hận càng thêm căm ghét. Đến lúc đó, sẽ có bạo động bốn phương, dân chúng nổi loạn.

Các chí thánh có thể thực sự đưa ra hiệp định và ra tay toàn lực. Nếu không, tín ngưỡng của họ sẽ tan vỡ, thì còn gì để làm? Đây chính là cái lợi và cái hại của sức mạnh tín ngưỡng. Nếu họ tin tưởng, ngươi sẽ nhận được sức mạnh từ tín ngưỡng.

Nhưng nếu làn sóng phản đối liên tục dâng lên, và bắt đầu nghi ngờ quyền lực của các chí thánh, tín ngưỡng sẽ sụp đổ, và sức mạnh tín ngưỡng cũng sẽ tan biến.

Chu Du khẽ cười:

“Vậy ngươi đã hiểu chưa? Trước khi bàn về mọi lợi ích, ta phải loại bỏ mọi nguy cơ tiềm ẩn. Một đê vỡ có thể do một con kiến, một phòng ngủ hỏa hoạn có thể chỉ do một tia lửa. Ta không có thời gian để sửa chữa sau này, mỗi bước đi của ta phải thành công.”

Tĩnh Thư gật đầu:

“Ta hiểu rồi. Ta sẽ lập tức đi đến các thành trì khác và đến khu vực các gia tộc nổi tiếng gần nhất để lan truyền thông tin. Dù Nho gia có làm gì đi nữa, chúng ta cũng phải làm.”

Nàng nói xong, lại tiếp:

“Bây giờ ta đi ngay, không để mất thời gian ở đây nữa.”

Chu Du nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn ngươi.”

Tĩnh Thư mỉm cười và nhanh chóng rời đi.

Thực ra, việc để Tĩnh Thư làm việc này, Chu Du cũng có tính toán.

Ít nhất có một điểm không thể bỏ qua: sắc đẹp là "chìa khóa thông hành" trên toàn thế giới.

Chỉ cần Tĩnh Thư nói một câu, thì cũng có giá trị bằng cả tháng Phó Kỳ phải thề thốt.

(mỹ nhân dù ở đâu thì luôn được ưu ái…haizzz cọng lông không thẳng)