Chương 1232 Tiên
Vui vẻ?
Diêu Tứ gần như bật khóc.
Vui vẻ chỗ nào cơ chứ?
Một kẻ phàm nhân, làm sao có thể nào đủ tư cách để giết tiên?
Huyết Tổ nhìn thấu nỗi sợ hãi trong lòng Diêu Tứ. Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị:
“Đại trượng phu phải có khí phách một đi không trở lại! Cái chết thì đã sao? Cùng lắm mười tám năm sau lại làm hảo hán!”
Diêu Tứ nghẹn lời:
“Ngài đừng lừa ta nữa. Có khi ngài chết hôm nay, ngày mai đã sống lại rồi. Còn ta chết, thì thật sự là chết đấy!”
“Thanh niên.”
Huyết Tổ đập mạnh tay lên vai Diêu Tứ, suýt nữa làm gã quỳ xuống:
“Ngươi nghĩ thử xem. Một đời tầm thường, không có nổi một người phụ nữ. Mang cái đầu xấu xí, thực lực thì yếu kém. Chẳng lẽ ngươi cam lòng sống tầm thường cả đời như thế sao? Ngươi không muốn trở thành đầu lĩnh trong nhóm của ngươi à? Ngươi không muốn có hàng loạt mỹ nữ trẻ trung vây quanh mình sao?”
“Ngươi nghĩ mà xem. Một khi ngươi trở thành đầu lĩnh, thì Tiểu Cơ chẳng phải sẽ phải cúi đầu hầu hạ ngươi?”
“Nếu thực lực ngươi mạnh hơn, họ Chu chẳng phải ngày nào cũng sẽ gọi ngươi là ‘Diêu Gia’ hay sao?”
Diêu Tứ nghe xong, hai mắt bừng sáng.
Người họ Chu gọi mình thế nào không quan trọng.
Nhưng nếu Tiểu Cơ phải hầu hạ mình thì…
Thật sảng khoái!
Gã nắm chặt tay, tưởng tượng đến ngày ấy, ngay cả Băng Tôn cũng phải thay đổi thái độ.
Rồi sau đó…
Dù đi đến đâu, nơi nào cũng có các cô gái trẻ đẹp, tươi tắn chào đón:
“Diêu gia, ta muốn sinh con cho ngài!”
Diêu Tứ cười toe toét. Quả thật quá đẹp đẽ, quá thoả mãn!
Huyết Tổ nhìn vẻ mặt đắm chìm của Diêu Tứ, thầm hiểu ý nghĩ trong đầu gã:
“Đàn ông chỉ cần cứng rắn, phụ nữ sẽ không thiếu!” (nhớ nhé các đồng râm, nếu không có chỗ đứng thì phải cứng chỗ đó)
“Làm thôi!”
Diêu Tứ hét lớn:
“Chỉ là tiên nhân thôi mà! Giết hắn đi!”
Nói xong, gã nhanh chóng lao về phía trước:
“Mau lên! Còn chần chừ gì nữa?”
Huyết Tổ nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Diêu Tứ, mở ra một cánh cổng không gian, kéo gã vào trong.
Chốc lát sau.
Hai người đáp xuống một đỉnh núi, bên dưới là một thung lũng.
Bốn bề là núi cao bao quanh, địa thế hệt như tử địa.
Huyết Tổ giơ tay lên, những chiếc đinh quan tài tản ra, rơi xuống bốn phương tám hướng.
Hắn lấy ra chiêu hồn phiên, phun một ngụm máu tươi lên trên.
Diêu Tứ kích động không thôi:
“Không ngờ, Diêu gia ta lại là người đầu tiên trong nhóm giết được tiên nhân!”
Gã siết chặt nắm tay, toàn thân run rẩy vì phấn khích.
Huyết Tổ khẽ xiết tay, nói:
“Đi theo ta, muốn thành tiên cũng không phải chuyện không thể. Họ Chu thì sao chứ? Chỉ dựa vào bản thân hắn, ích gì? Cách tăng thực lực tốt nhất là liều mạng mà làm!”
Diêu Tứ cười hề hề, nhưng không trả lời.
Huyết Tổ lật tay, một tia máu hóa thành Cùng Kỳ, hiện lên như quái thú:
“Thứ này vô dụng với ta, chỉ tăng chút sức mạnh, nhàm chán!”
Diêu Tứ ngạc nhiên:
“Thế thì sao?”
Huyết Tổ lạnh lùng nói:
“Đưa huyết linh của ngươi ra đây.”
Diêu Tứ không còn cách nào khác, đành triệu hồi huyết linh Kim Giác Thủy Ngưu của mình ra. Thứ này quả thực yếu, nên gã rất ít khi sử dụng.
Cùng Kỳ lập tức lớn lên, một ngụm nuốt chửng huyết linh của Diêu Tứ.
Diêu Tứ kinh hãi nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, Cùng Kỳ hòa vào huyết khí của gã, nhập vào cơ thể.
Một lát sau, Diêu Tứ ngạc nhiên thốt lên:
“Cái này cũng được sao?”
Huyết Tổ cười lạnh:
“Chỉ là một loại huyết mạch bí pháp do một kẻ thông minh bên các ngươi nghĩ ra, làm như ghê gớm lắm!”
Diêu Tứ nhớ lại những lần huyết linh của Chu Du biến đổi.
Một lần là tại Trấn Vực Quan.
Một lần là ác niệm của chính hắn.
Một lần là huyết linh của ác quỷ.
Như vậy, mọi chuyện dường như đã thông suốt.
Tất cả chỉ là một loại kỹ thuật mà thôi.
Diêu Tứ duỗi hai tay ra, huyết linh Cùng Kỳ hiện lên đầy hung ác:
“Ta bỗng nhiên cảm thấy mình làm được rồi. Ta cũng bắt đầu thấy ngươi quả thật lợi hại.”
Huyết Tổ ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngạo nghễ:
“Nói về cách sử dụng huyết, không ai hơn được ta, và cũng chẳng thể có ai hơn được ta!”
Ở những lĩnh vực khác có thể chưa dám nói, nhưng về lĩnh vực này, Huyết Tổ vô cùng tự tin.
Hắn tiếp lời:
“Còn về phát yêu của ngươi, mang theo không tiện chút nào. Chuyển toàn bộ năng lực đó vào chính ngươi chẳng phải tốt hơn sao?”
Diêu Tứ ngẩn người:
“Ta không biết cách làm.”
Huyết Tổ nheo mắt:
“Ta biết, nhưng ta không muốn dạy ngươi.”
Diêu Tứ khó hiểu:
“Tại sao?”
Huyết Tổ hừ lạnh:
“Ngươi đâu có đi theo ta, ta có ngu đâu.”
Diêu Tứ cười:
“Nhưng chúng ta có thể là đối tác thân thiết mà.”
Huyết Tổ ánh mắt lóe sáng:
“Kiểu đâm lén họ Chu sao?”
Diêu Tứ lắc đầu:
“Thôi bỏ đi. Ta thấy dùng như bây giờ cũng ổn rồi.”
Huyết Tổ giận dữ quát:
“Hắn có gì tốt chứ?”
Diêu Tứ nhìn thẳng vào Huyết Tổ:
“Vì hắn xem ta là người. Còn ngươi đến giờ vẫn chỉ coi ta là công cụ.”
Huyết Tổ gầm lên:
“Vậy thì cả đời ngươi chỉ là một con gà yếu!”
Diêu Tứ nhún vai:
“Không sao cả. Ta có công tử nhà mình bảo vệ, còn ngươi thì không.”
Huyết Tổ sững người, ánh mắt thoáng chút lạc lõng, nhìn về phía xa xăm:
“Ngày xưa, ta cũng từng có một hảo bằng hữu.”
Diêu Tứ hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Chết rồi.”
Huyết Tổ khẽ nói:
“Ta khuyên ngươi một điều, đừng quá thân thiết với bất kỳ ai. Đó là một loại đau đớn, một nỗi đau bất lực. Họ quá yếu, khi họ ra đi, thứ còn lại chỉ là sự đau lòng.”
Diêu Tứ lắc đầu, không đồng tình với lời khuyên này.
Huyết Tổ thở dài:
“Gia đình, huynh đệ, bằng hữu... tất cả đều chỉ là thoáng qua. Một mình là tốt nhất, không cần phải lo lắng cho bất kỳ ai.”
Diêu Tứ ngồi xuống một bên:
“Trước đây ta cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng công tử nhà ta lại đặc biệt thích sự náo nhiệt. Rồi chúng ta cũng thích náo nhiệt. Chúng ta cảm thấy, mọi người cùng ngồi bên một bàn ăn cơm là chuyện rất vui vẻ. Chỉ tiếc, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó.”
Huyết Tổ im lặng, cũng ngồi xuống một phía khác.
Hiện tại chỉ cần chờ đợi.
Diêu Tứ dần trở nên kích động. Cuối cùng, gã sắp được tận mắt thấy tiên nhân.
Chỉ tiếc, không phải tiên nhân của mình.
Khoảng một ngày sau.
Huyết Tổ đứng dậy:
“Đưa tay ra.”
Diêu Tứ đưa tay phải ra.
Huyết Tổ để máu tràn ra đầu ngón tay, nhanh chóng viết một chữ “Hư” lên lòng bàn tay Diêu Tứ:
“Một lát nữa khi giao chiến, ngươi lập tức dùng sức mạnh bản thân kích hoạt nó. Còn lại, hãy tùy cơ ứng biến.”
Diêu Tứ gật đầu mạnh:
“Yên tâm đi, ta tuyệt đối không tự tìm đường chết.”
Gã nhìn vào chữ đó, dồn ánh mắt quan sát kỹ.
Gã phát hiện chữ “Hư” này được tạo thành từ vô số phù văn nhỏ như hạt mè.
⚝ ✽ ⚝
Trên cao bỗng vang lên tiếng động lớn. Một vệt huyết quang lao qua bầu trời với tốc độ cực nhanh.
Theo sau là một luồng khí tức khổng lồ, bá đạo vô song, chấn động cả vạn cổ trời xanh.
Một nam tử tay cầm trường thương, mặt lộ vẻ cuồng dại, đang nhanh chóng truy đuổi.
Hắn mặc tiên giáp, chân đi tiên hài, khí chất xuất trần. Dù người mù cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối không phải phàm nhân.
Khi huyết quang đến gần, Diêu Tứ nhìn rõ, đó giống hệt Huyết Tổ.
Nam tử cầm thương đuổi tới phía trên thung lũng. Ánh mắt hắn quét qua Huyết Tổ, thoáng ngây người, dường như không ngờ ở đây còn có người khác.
Huyết Tổ giơ tay lên, sau đó mạnh mẽ vung xuống.
⚝ ✽ ⚝
Thung lũng rung chuyển, tất cả những chiếc đinh quan tài phát ra ánh sáng đen, tỏa ra mùi hôi thối kinh tởm.
Một cỗ quan tài khổng lồ màu đen hiện ra, phong tỏa tất cả bên trong.