← Quay lại trang sách

Chương 1324 Ai Đã Nói Dối?

Chu Du có chút ngạc nhiên:

“Ngươi quen hắn sao?”

“Khí tức.”

Huyết Tổ đáp.

Chu Du nhướn mày:

“Khí tức quỷ quái gì ở đây chứ?”

Huyết Tổ đành giải thích:

“Tiên vực hiện tại vẫn còn sử dụng danh xưng từ thời Thần, ta đã từng thấy bức họa của hắn.”

Chu Du nói:

“Khi ngươi còn là lính quèn?”

Huyết Tổ mấp máy môi.

Chu Du không hỏi thêm, chắc mắng chửi cũng chẳng hay ho gì.

“Không xem nữa.”

Huyết Tổ vung tay, cảnh tượng biến mất.

Chu Du cau mày:

“Các chí thánh khác có nhúng tay không?”

Huyết Tổ cười lạnh:

“Những kẻ như Binh Gia, tính tình dễ gây thù oán nhất. Có ai giúp hắn mới lạ, Nông Gia và Y Gia có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của Binh Gia. Thời nay, ai lo thân nấy, chẳng ai quan tâm đến nhà khác.”

Nói xong, hắn chuyển chủ đề:

“Bỏ qua chuyện này đi. Ta nói ngươi nghe, thanh Tru Tà Kiếm kia tốt nhất nên tiêu diệt sớm, nếu không sẽ làm lộ mọi bí mật của ngươi.”

Tru Tà Kiếm lập tức tỉnh lại, gào lên:

“Câm cái miệng chó thối của ngươi! Vừa nãy nếu không có ta thì...”

“Này này này.”

Huyết Tổ chỉ tay:

“Đúng là cái tính khí này.”

Chu Du vỗ vào vỏ kiếm một cái.

Tru Tà Kiếm lập tức im bặt.

Huyết Tổ nói:

“Nó sẽ làm lộ tất cả bí mật của ngươi.”

Sau đó lại nói:

“Vậy giờ về thôi?”

Trong lòng hắn bắt đầu vui vẻ.

Chuyện về Âm Dương Chí Thánh hắn không lừa Chu Du, đó là sự thật.

Nhưng...

Còn về chuyện "gió nổi sóng ghen"?

Nếu hắn sớm giúp Cảnh Tiểu Dụ hồi sinh, sau đó...

“Hê hê ha ha...”

Huyết Tổ cười đến mức vai rung lên, trong lòng thầm chửi:

“Ta không tin ngươi có thể giữ được bộ dạng bình tĩnh như vậy.”

Chu Du cau mày:

“Ngươi lại đang tính toán gì vậy?”

Huyết Tổ cười lạnh:

“Lão tử khôi phục thực lực vui vẻ không được à? Quan tâm làm gì?”

Chu Du nói:

“Ta đang nghĩ, làm sao để chúng ta quay về?”

“Quy tắc chỉ hạn chế bên trong, không hạn chế bên ngoài.”

Huyết Tổ ngáp một cái:

“Ta cũng lười phá vỡ quy tắc của hắn, thôi về ngủ đi, chẳng thú vị gì.”

Chu Du gật đầu, đồng ý.

Huyết Tổ đưa Chu Du rời đi.

Lúc này, hắn phát hiện một chuyện.

Người như Chu Du, chỉ cần có ai dẫn đi hoặc giúp vượt qua không gian, hắn chẳng bao giờ thấy ái ngại, hoàn toàn thản nhiên.

Thản nhiên đến mức khiến người khác cảm giác như mình là tiểu tùy tùng của hắn.

Huyết Tổ rất nhanh đã bị suy nghĩ về "gió nổi sóng ghen" sắp đến làm phân tâm. Cuộc đời mà, phải tự tạo niềm vui cho mình.

Nếu không, sống chẳng có ý nghĩa.

Khi họ quay lại Thanh Bình Thành, Huyết Tổ mở rộng hai tay, huyết khí tràn ngập mọi góc, tìm kiếm những người chưa hồi sinh.

Chu Du nhanh chóng đi tìm Cảnh Tiểu Dụ và Diệp Thanh Yên.

Dưới sự dẫn nhập của huyết khí, hai người lập tức khôi phục ý thức và nhanh chóng tái tạo thân thể.

Một canh giờ sau, cả hai hoàn toàn hồi phục.

Chu Du mang y phục mới đã chuẩn bị sẵn đến, đồng thời cảm nhận tình hình bốn phía, thấy từng luồng sinh khí lần lượt xuất hiện.

Trong lòng hắn không khỏi thầm khâm phục.

Huyết Tổ quả thật là Huyết Tổ, lão quái vật thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn cao siêu.

Trong lĩnh vực "bất tử", Huyết Tổ thực sự độc nhất vô nhị.

Dù gì thì ngay cả pháp môn "bất tử" của hắn, cũng có sự kết hợp từ pháp môn của Huyết Tổ.

Khi hai cô gái mở mắt, mắt Chu Du đỏ hoe.

Hắn cảm tạ tổ tông tám đời của Huyết Tổ.

Hai người vừa tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ, nhìn Chu Du với vẻ ngỡ ngàng.

Chu Du đưa tay nắm lấy tay Cảnh Tiểu Dụ, có rất nhiều điều muốn nói.

“Xong chưa? Mau ra đây!”

Giọng Huyết Tổ vang lên ngoài cửa, mang theo vẻ sốt ruột xen lẫn chút thích thú.

Chu Du nhíu mày:

“Làm gì?”

“Ta có chuyện quan trọng cần nói với các ngươi.”

Huyết Tổ đáp nhanh:

“Mau lên!”

Cảnh Tiểu Dụ khẽ hỏi:

“Chúng ta đây là?”

Chu Du đưa tay vuốt nhẹ má nàng:

“Giờ không sao rồi.”

Sau đó, hắn giúp hai người thay y phục.

Quá trình này thật sự...

Ừm, hắn chỉ muốn ra ngoài đá bay Huyết Tổ một cái.

Tên này đúng là chẳng hiểu gì cả!

Diệp Thanh Yên vươn cánh tay ngọc ngà, vòng qua cổ Chu Du:

“Ta đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”

Giọng nàng nghẹn ngào, mang theo chút sợ hãi.

“Chuyện to lớn đây!”

Huyết Tổ hét lên ngoài cửa.

Chu Du khẽ hôn lên trán hai nàng, rồi đứng dậy với vẻ không kiên nhẫn:

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Chuyện lớn!”

Huyết Tổ cười hề hề:

“Muốn nói với ba người các ngươi.”

Chu Du nhìn hai người đã mặc chỉnh tề, sau đó mới mở cửa phòng.

Khi thấy nụ cười của Huyết Tổ, trong lòng hắn bỗng dấy lên linh cảm chẳng lành.

“Hai cô nhóc, ta muốn nói với các ngươi rằng...”

Huyết Tổ hào hứng đến mức xoa xoa tay:

“Chu Du hắn...”

Chu Du lập tức đứng chắn trước mặt Huyết Tổ:

“Ta có chuyện muốn nói với các nàng.”

Cảnh Tiểu Dụ nửa cười nửa không:

“Rốt cuộc có chuyện gì? Có gì thì nói đi.”

Huyết Tổ khoanh tay trước ngực:

“Được thôi, ngươi nói đi, ta xem ngươi kể thế nào về chuyện Âm Dương Chí Thánh.”

Chu Du nắm lấy tay hai người, nói:

“Khi các nàng bị thương, ta và Huyết Tổ đã rời đi một chuyến.”

Hắn quay đầu lại, trừng mắt với Huyết Tổ một cái đầy tức giận.

Huyết Tổ nhếch môi cười, nghĩ thầm: “Xem ta trêu ngươi chết ra sao.”

CảnhTiểu Dụ gật đầu:

“Ừ, rồi sao nữa?”

Chu Du đáp:

“Sau đó, ta gặp Âm Dương Chí Thánh.”

Huyết Tổ chen vào một câu:

“Là nữ, dáng người cực kỳ quyến rũ, tiêu chuẩn cao nhất trong các nữ nhân.”

Diệp Thanh Yên nói:

“Cũng không có gì, chẳng lẽ vì là nữ mà không được quen biết sao?”

Huyết Tổ không nhịn được, bật cười không ngừng.

“Chuyện thế này, xem ngươi giải thích kiểu gì đây.”

Hắn nghĩ: "Vợ bị thương nặng mà chồng lại ra ngoài với người khác? Đây chẳng phải kiểu đàn ông cặn bã điển hình sao?"

Chu Du thở dài:

“Âm Dương Chí Thánh say mê sắc đẹp của ta, ép hôn ta. Ta tìm cơ hội chạy thoát. Vì chuyện này xảy ra lúc các nàng bị thương nên ta không dám kể.” (những lời lẽ đê tiện như vậy mà cũng dám nói ra, đê hèn –Kiếm ăn thôi mà)

Cảnh Tiểu Dụ và Diệp Thanh Yên đều sững người.

Diệp Thanh Yên lẩm bẩm:

“Nghe cũng... hợp lý.”

Cảnh Tiểu Dụ cũng gật đầu:

“Chẳng có gì nghiêm trọng cả, không cần giải thích kỹ vậy đâu.”

“Họ Chu kia!”

Huyết Tổ quát lớn:

“Nói dối ra đường bị xe ngựa cán chết! Thiên lôi đánh năm lần! Mỗi ngày ngươi ngắn lại một tấc!”

Chu Du chỉ “ừm” một tiếng.

Huyết Tổ tức giận giậm chân:

“Hắn nói dối, hắn tuyệt đối nói dối!”

Chu Du quay lại nhìn Huyết Tổ:

“Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta nói dối không?”

Huyết Tổ nghiến răng:

“Họ Chu kia, đàn ông phải dám làm dám chịu! Lúc ta thử ngươi, ngươi đã lau miệng, mà lau miệng nghĩa là chắc chắn đã hôn sâu!”

Chu Du cau mày:

“Ngươi rảnh lắm hả?”

Huyết Tổ hét lên:

“Nếu không tin thì cùng nhau đi tìm Âm Dương Chí Thánh đối chất!”

Chu Du đáp:

“Chuyện này liên quan đến danh dự của Âm Dương Gia, ta sao có thể làm điều phá hủy danh dự người khác?”

Huyết Tổ tức giận nhìn Tỉnh Tiểu Dụ và Diệp Thanh U:

“Hắn thật sự đã hôn người khác, hắn lén lút ngoại tình!”

Hai người bình tĩnh, không hề có phản ứng gì.

“Ta điên mất!”

Huyết Tổ giận dữ quay người đi ra ngoài, gào lên:

“Đồ đàn ông cặn bã đều đáng chết!”