← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Decker?”

Decker nhìn qua góc nhà và phát hiện thấy Jamison ướt sũng, đi chân đất và đang run cầm cập đứng phía đầu hành lang chỗ anh vừa mới băng qua.

“Cô có mang súng không?” Anh hỏi khẽ. Từng đợt từng đợt ánh quang điện sắc xanh lấp lóe đang trào qua người anh. Anh cảm thấy buồn nôn và chóng mặt.

Jamison lắc đầu.

Anh ra hiệu cho cô bước về phía anh.

Cô bước nhanh về phía trước, rẽ vào góc, nhìn thấy những gì Decker đã thấy, và đứng chết trân.

“Lạy Chúa!”

Decker gật đầu. Câu nói đó hoàn toàn phù hợp để diễn tả những gì cả hai đang nhìn thấy.

Xét cho cùng, có một người đàn ông bị treo cổ lên trần nhà.

Một sợi dây được luồn qua một cái móc từng treo chiếc đèn chùm giờ đang bị vứt chỏng chơ trên sàn.

Thòng lọng quấn quanh cổ người đàn ông.

Tuy nhiên, chết do bị treo cổ thường không gây mất máu như vậy.

Decker nhìn chằm chằm xuống mặt sàn gỗ. Máu đọng thành vũng và đang chảy về phía bức tường, chạm phải phần dây điện hở lõi dẫn đến hiện tượng đoản mạch.

Trước khi Jamison xuất hiện, Decker đã rút phích cắm rồi dùng chân để dập tia lửa điện. Một phần tấm thảm vuông và một vệt giấy dán tường treo lủng lẳng đã bắt lửa. Anh đã dùng chiếc áo khoác ướt nhèm của mình để dập lửa trên tường, và cuộn thảm lại để tránh can thiệp sâu hơn vào hiện trường vụ án. Đúng lúc đó Jamison cất tiếng gọi.

Cặp mắt của anh rà soát cơ thể người đang ông, cố gắng tìm kiếm vết thương có thể giải thích cho lượng máu đó.

Anh không tìm thấy gì cả. Và anh cũng không thể điều tra kỹ hơn được. Công việc đó phải chờ đến khi cảnh sát xuất hiện. Nhưng có một việc khác không thể chờ đợi lâu hơn.

Jamison thì thầm, nói lên những gì anh đang băn khoăn, “Anh có nghĩ còn ai khác ở trong nhà không?”

“Chính là điều mà chúng ta cần kiểm tra. Cô có mang điện thoại không?”

“Không.”

“Tôi cũng vậy. Và tôi không thấy ai ở đây cả. Được rồi, tôi muốn cô quay lại nhà chị gái và gọi cảnh sát. Tự tôi sẽ hoàn tất việc kiểm tra nơi này.”

“Decker, anh cần đợi cảnh sát. Không có ai hỗ trợ anh cả.”

“Có thể có người bị thương, hoặc kẻ giết người có thể vẫn đang ở đây.”

“Chính khả năng thứ hai đang làm tôi lo lắng đấy,” Jamison rít lên.

“Tôi là cảnh sát.” Decker đáp lời. “Tôi được huấn luyện cho việc này rồi, và tôi có súng. Và khả năng cao là nếu kẻ giết người còn ở đây, hắn thấp bé hơn tôi. Đi ngay đi.”

Jamison từ từ quay lại, sau đó chạy về phía hành lang và băng qua màn mưa.

Decker đã kiểm tra toàn bộ tầng một. Căn nhà còn có tầng hai nữa, và nếu ngôi nhà này là một bản sao thực sự so với căn nhà của chị gái Jamison, nó sẽ có thêm một tầng hầm. Anh quay trở lại hành lang về phía chân cầu thang dẫn lên tầng trên. Anh bước hai bước một, cảm thấy cơ đùi thắt lại từng chút với mỗi nhịp tiến lên. Trong quãng thời gian mười năm mặc đồng phục cảnh sát trước khi trở thành thám tử ở Ohio, anh đã vào hàng tá những ngôi nhà có người chết. Có những quy trình cần phải tuân theo để rà soát một địa điểm theo cách an toàn nhất có thể, và tất cả chúng đã in sâu vào não anh. Nhưng chuyện này không dễ dàng như việc đạp xe, vì một lí do hết sức rõ ràng.

Xe đạp không biết bắn trả.

Ở tầng trên có hai phòng ngủ nhỏ với tủ quần áo và một phòng tắm chung ở giữa thông với hai phòng ngủ này. Decker đã kiểm tra hết các phòng và không tìm thấy gì. Nơi này như thể đã bị bỏ hoang.

Có lẽ chẳng còn gì để tìm ở đây ngoại trừ cái xác chết treo ở tầng trệt. Anh quay người bước xuống dưới và tìm thấy cánh cửa thông xuống tầng hầm.

Có một công tắc đèn ở đầu cầu thang, nhưng Decker không bật nó lên. Anh không chắc việc chập điện có ảnh hưởng đến đèn đóm còn lại trong nhà hay không, nhưng vào lúc này, bóng tối là bạn đồng hành phù hợp với anh. Anh cẩn thận kiểm tra từng bậc thang trước khi đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên đó. Nhưng vài tiếng cọt kẹt nhẹ vẫn phát ra, khiến anh nhăn mặt với từng tiếng động. ANh đã xuống đến chân cầu thang mà không gặp bất cứ sự công kích nào.

Anh nhìn xung quanh. Ở đây khá tối nên anh không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng không gian dường như chưa được hoàn thiện. Một mùi ẩm mốc đặc trưng của các tầng hầm chưa được sửa sang.

Anh thận trọng tiến về phía trước và suýt nữa ngã sấp mặt. Lấy lại thăng bằng, anh nhanh chóng rút lui.

Lúc này anh buộc phải mạo hiểm bật đèn. Anh nhảy ngược lên các bậc thang và bật công tắc. Đèn bật sáng. Giương súng về phía trước, anh từ từ bước xuống cầu thang cho đến khi nhìn thấy thứ khiến anh vấp ngã.

Một gương mặt đang ngước lên nhìn anh trong khi cái sắc xanh ánh điện một lần nữa gõ thùm thụp trên thái dương.

Đó là một người đàn ông, khoảng ngoài ba mươi tuổi. Anh ta có mái tóc tối màu và làn da nhợt nhạt, và có khổ người trung bình. Anh ta cao chừng mét tám, mặc dù rất khó để ước lượng chính xác vì anh ta đang nằm trên sàn.

Tất cả những quan sát đó tự động xuất hiện trong đầu Decker do đã làm cảnh sát trong một thời gian dài. Nhưng những quan sát đó chỉ là thứ yếu với điều quan trọng nhất anh mới phát hiện ra.

Người đàn ông đó mặc đồng phục cảnh sát.

Decker quỳ xuống bên cạnh anh ta và kiểm tra mạch ở cổ.

Không có mạch, và da của nạn nhân rất lạnh. Anh kiểm tra cơ bắp. Chúng đã cứng lại. dấu hiệu của quá trình căng cứng đã bắt đầu. Kinh nghiệm của Decker với tư cách là một thanh tra chuyên điều tra án mạng khiến anh lập tức cân nhắc về nguyên nhân và thời gian tử vong.

Anh nhìn khắp thi thể, cố gắng tìm kiếm vết thương nhưng không thấy gì. Anh sẽ không di chuyển cái xác. Anh đã xâm phạm hiện trường vụ án đủ rồi.

Anh tập trung vào miệng của người đàn ông. Có một chút bọt. Đó có thể là dấu hiệu của một số nguyên nhân dẫn đến cái chết.

Một cơn đột quỵ.

Hoặc trúng độc.

Được rồi, nguyên nhân tử vong không rõ ràng. Còn thời gian tử vong thì sao?

Anh nhìn vào lỗ mũi của người đàn ông. Có ruồi xanh. Giống cái. Chúng đã đẻ trứng, nhưng mức độ xâm nhiễm đang ở mức rất ít. Lũ ruồi xanh có thể ngửi thấy mùi xác chết cách hàng km và là người bạn thân thiết nhất với cảnh sát, bởi một khi chiếc đồng hồ sinh học báo tử bắt đầu điểm, sự xâm nhập của ấu trùng sẽ giúp xác định thời điểm tử vong.

Nhưng khi Decker kết nối tất cả những dấu hiệu pháp y này lại với nhau, một hồi chuông cảnh báo bắt đầu vang lên trong đầu anh. Có một điểm chắc chắn không phù hợp.

Nếu chân tay tê cứng, điều đó có nghĩa là người này đã chết được một thời gian rồi. Trên thực tế, cơ thể có thể đảo ngược quá trình căng cứng cơ và thả lỏng các bó cơ từ lớn đến nhỏ, và điều đó có nghĩa thời điểm tử vong có thể từ rất lâu về trước. Và mặc dù điều đó có vẻ phù hợp với trạng thái tê lạnh của cái xác, nó chắc chắn không thống nhất với những điều khác anh quan sát được.

Dòng suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi tiếng còi xe đang đến gần.

Anh nhanh chóng rút lui lên cầu thang, tra súng vào bao, bước ra trước hiên và đợi.

Khoảng mười giây sau, một chiếc xe tuần tra tiến đến ngôi nhà.

Khi Decker ở trong nhà, cơn bão đã bớt đi phần nào, mặc dù sấm sét vẫn đang rền rĩ. Ít nhất thì bây giờ trời không còn mưa dữ dội như trước nữa.

Khi hai viên cảnh sát rời khỏi xe của mình, Decker cất tiếng gọi và giơ phù hiệu FBI của mình lên. Cả hai cảnh đều rút vũ khí của họ ra và một người soi cây đèn pin Maglite chuyên dụng về phía Decker.

“Đặt tay lên chỗ chúng tôi có thể nhìn rõ!” Viên cảnh sát nhìn còn khá trẻ và trông đôi chút căng thẳng hét lên.

Bởi Decker đang giơ cả hai tay lên trở ở vị trí có thể thấy rõ, anh chẳng thể làm gì khác ngoài nói: “Tôi là Cảnh sát Liên bang. Cộng sự của tôi đã gọi các anh.”

Hai viên cảnh sát tiến đến bậc thềm ngôi nhà. Viên cảnh sát còn lại, khoảng chừng bốn mươi tuổi, với bộ ria bạc được tỉa tót gọn gàng cất súng, cầm lấy phù hiệu của anh và kiểm tra. Sau đó, ông ta dùng đèn pin chiếu sáng khuôn mặt Decker.

“Có chuyện gì vậy?” Ông hỏi.

“Có hai xác chết bên trong. Một treo cổ trong phòng khách. Một ở dưới tầng hầm.” Decker liếc nhìn đồng phục của ông ta. “Tôi không biết người đó có thật là cảnh sát hay không, nhưng anh chàng ở tầng hầm đang mặc một bộ đồng phục giống như ông vậy.”

“Cái gì?” Viên cảnh sát lớn tuổi giật giọng.

“Anh nói rằng anh ta đã chết hả?” Viên cảnh sát trẻ tuổi hỏi, vẫn lăm lăm tay súng.

Ánh mắt của Decker hất về phía anh chàng. “Đúng vậy. Và anh có thể chĩa nòng súng của mình ra chỗ khác được không?”

Viên cảnh sát trẻ tuổi lập tức nhìn về phía đồng sự của mình, ông ta gật đầu trong khi trả lại Decker phù hiệu.

“Chỉ đường cho chúng tôi,” viên cảnh sát lớn tuổi ra lệnh.

Đúng lúc đó, Jamison đột ngột xuất hiện ở góc nhà.

Tay cảnh sát trẻ lập tức giương súng đưa cô vào tầm ngắm.

“Không!” Decker gầm lên. Anh nhảy về phía trước và xô vào tay viên cảnh sát ngay trước khi hắn nổ súng. Viên đạn bay sượt qua đầu Jamison chừng vài phân. Cô nằm sụp xuống bãi cỏ.

Tay cảnh sát trẻ lùi lại chĩa súng vào đầu Decker.

“Cô ấy là cộng sự của tôi,” Decker hét lên. “Cô ấy đã gọi các người đến. Alex, cô ổn chứ?”

Jamison từ từ đứng dậy, run rẩy tiến về phía họ. Cô hít một hơi thật sâu và gật đầu. “Vâng, tôi ổn.” Nhưng nhìn như thể cô sắp nôn đến nơi.

Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn đồng sự như muốn ăn tươi nuốt sống, và yêu cầu xem giấy tờ của Jamison. Sau khi xem xong, ông ta trả lại chúng, quay sang nhìn tay kia.

“Suýt thì mày bắn trúng một cảnh sát Liên bang đó, Donny,” ông ta nói một cách nghiêm khắc. “Và giờ thì mày sẽ phải điền vào cả tá giấy tờ rồi lại còn phải mài mông với công việc bàn giấy. Và Bộ Nội Vụ sẽ làm việc với mày. Chúc mừng con trai.”

Tay cảnh sát trẻ cất súng đi, cau có và lặng thinh.

“Hãy chỉ đường cho chúng tôi,” viên cảnh sát lớn tuổi nhắc lại.

“Lối này,” Decker trả lời.