CHƯƠNG 42
QUẢ THỰC LÀ MỘT NƠI TỘI LỖI.
Decker đang đứng ở hiên bên Ngôi nhà Án mạng nhìn ra sân sau nhà Mitchell.
Anh đã đi cả ngày. Anh đã đi lại rất nhiều nhưng không cảm thấy vụ việc tiến triển bao nhiêu. Thật không may, tính chất công việc của một thanh tra điều tra án mạng vốn dĩ là vậy.
Vẫn có một đặc vụ DEA làm nhiệm vụ tại Ngôi nhà Án mạng, nhưng Decker chỉ cần đưa thẻ của mình lướt qua mắt anh chàng là được phép vào đó nhờ chỉ thị của Kate Kemper.
Trong khi anh quan sát, cửa sau nhà Mitchell mở ra và Jamison bước ra. Sau lưng cô là một phụ nữ trẻ cao lớn khác đang nắm tay Zoe.
Tất cả đều ngồi xuống bàn ngoài trời.
Mặc dù Decker chưa bao giờ gặp bất kì chị em gái nào của Jamison ngoài Amber, nhưng anh cho rằng người phụ nữ kia là một trong số họ. Cô có dáng người cao, gầy và các đặc điểm trên khuôn mặt giống như chị gái mình. Rõ ràng là cô ấy đến để dự đám tang anh rể. Một lúc sau cánh cửa mở và Amber bước ra. Ngay cả từ khoảng cách này, Decker cảm thấy như thể cô đã già đi hai mươi tuổi. Cô bước những bước đi không vững.
Anh lùi vào trong bóng tối để họ không thể nhìn thấy mình. Anh không hoàn toàn biết tại sao mình lại làm điều này. Chà, nhưng có thể thật ra anh biết.
Anh không muốn xuất hiện bên họ ngay lúc này vì anh sẽ không biết phải nói hay làm gì. Và anh không muốn nói ra điều gì hơ hênh khiến cộng sự của mình khó xử.
Anh tiếp tục quan sát cảnh tượng Zoe cuộn mình vào lòng mẹ và đút ngón tay cái vào miệng.
Decker biết rằng mỗi khi Zoe tổ chức sinh nhất, nỗi đau đớn về cái chết của cha xảy ra cùng ngày sẽ hiện lên mồn một. mỗi món quà cô bé mở, mỗi miếng bánh cô bé cho vào miệng, mỗi ngọn nến cô bé thổi tắt sẽ làm sống lại kí ức về những ngày cuối cùng của cha cô bé. Thật không công bằng, thật sai trái và cũng không ai có thể làm gì để giải quyết vấn đề đó.
Cảm giác tội lỗi đôi khi chỉ đơn giản sẽ xâm chiếm lấy bạn, cướp đi nụ cười trên khuôn mặt bạn và tiếng cười từ con người bạn.
Decker biết rất rõ, vì chuyện tương tự đã xảy ra với anh. Và ý nghĩ này vừa khiến anh phẫn nộ vừa tiếp thêm động lực cho anh, hai cảm xúc sánh đôi này kết hợp lại càng thúc đẩy mong muốn khám phá xem Frank Mitchell có bị sát hại hay không.
Tiết trời mát mẻ, hai chị em mặc quần jean và áo len dày, trong khi Zoe mặc một chiếc áo len dài với quần tất màu tím.
Decker nhìn theo Jamison quay vào trong và sau đó bước ra mang theo một cái khay. Cô rót ra những tách trà. Cũng có một đĩa thức ăn, và cảnh tượng này khiến dạ dày của Decker cồn cào. Đã hơn bảy giờ và anh đã không ăn gì kể từ bữa sáng. Vậy mà khi nhìn đoàn tang gia, anh lại cảm thấy tội lỗi về cơn đói của mình.
Anh nhìn lên bầu trời. Bogart đã cho anh tên của một người liên lạc tại Cục Hàng không Liên bang. Decker đã gọi cho người đó và cô ta đã kiểm tra các chuyến bay đến và đi vào đêm được đề cập trong không phận Thị trấn Baron. Cô khẳng định rằng không có máy bay nào bay qua Thị trấn Baron thấp như vậy.
Ông mù Dan Bond đã đúng và Decker đã sai. Một người không thể nhìn thấy gì đã “nhìn xa” hơn cả Decker. Đó là một trải nghiệm mở mang tầm mắt, một trải nghiệm mà anh sẽ không bao giờ quên.
Rút kinh nghiệm, anh sẽ không đi thẳng đến kết luận và cho rằng đó là một thiết bị bay không người lái, nhưng anh thực sự không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác.
Decker rời khỏi nhà, lại lên xe tải và lái đi.
Điểm đến của anh là quán bar Mercury. Lần cuối cùng anh đến đó, anh nhở rằng họ phục vụ thực đơn đầy đủ đồ ăn cũng như đồ uống.
Trước khi đến nơi, điện thoại của anh rung lên. Đó là Milligan.
“Alex thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Vẫn ổn như kì vọng, tôi đoán vậy.”
“Cho tôi gửi cô ấy lời chia buồn.” Decker nghe thất tiếng giấy sột soạt ở đầu dây của Milligan. Chuyên gia FBI tiếp tục, “Được rồi, tôi có một số câu trả lời cho anh đây. Maxus là một công ty đại chúng. đã tham gia vào lĩnh vực dịch vụ hoàn thiện đơn hàng trong khoảng hai mươi năm. Không thể tìm thấy điều gì bất thường. Một tập đoàn lớn. Họ cung cấp dịch vụ cho rất nhiều công ty. Họ đang có lãi. Quản lý của họ đều là những người chính trực. Không có liên hệ với ISIS hoặc bất cứ điều gì tương tự. Chính xác như bề ngoài của họ.”
“Được rồi, còn Stanley Nottingham?”
“Ông ta đã ngoài tám mươi tuổi, và mặc dù ông ta từng sống ở địa chỉ mà anh gửi tôi, gần đây ông ta đã chuyển đến một viện dưỡng lão ở New Jersey.”
“Xuất thân của ông ta như thế nào?” Có quan hệ gì với Thị trấn Baron không?”
“Theo như tôi tìm được là không có. Ông ta lớn lên ở New York và làm việc trong lĩnh vực thời trang cho đến khi nghỉ hưu.”
“Cha mẹ ông ta?”
“Cũng đến từ New York. Cha sở hữu một cửa hàng đồ ăn ngon ở Brooklyn. Mẹ là thợ may. Cả hai đều đã qua đời.”
“Nottingham có con không?”
“Không, chưa bao giờ kết hôn.”
“Làm sao ông ta đến viện dưỡng lão vậy?”
“Tôi không thể tìm được thông tin đó.”
“Ông ấy đã sống ở địa chỉ mà tôi đưa anh bao lâu rồi?”
“Bốn mươi năm. Nhưng chúng tôi cũng xác nhận một tin khác. Bradley Costa sống trong cùng một tòa nhà trước khi chuyển đến Thị trấn Baron. Có nghĩa họ là hàng xóm của nhau.”
“Hợp lý đấy.”
“Theo tôi hiểu, anh đang nghĩ rằng có mối liên hệ nào đó giữa Thị trấn Baron và Nottingham?”
“Chà, tôi không thể tìm được gì về điều đó.”
“Cảm ơn, Todd. Gửi email cho tôi thông tin liên hệ của viện dưỡng lão nhé.”
“Tôi sẽ làm ngay. Và cập nhật thông tin cho tôi nhé. Tôi có thể đến, nếu tình hình trở nên phức tạp hơn dự kiến.”
Decker tắt máy. Tất cả các điểm đậu xe trên phố đều đã bị chiếm hết, vì vậy cuối cùng anh phải đậu xe ở một bãi đất trống cách quán bar khoảng hai dãy nhà.
Anh bước vào và cả nơi này dường như đang nhún nhảy.
Một sân khấu nhỏ đã được dựng nên và một ban nhạc ba người đang chơi những giai điệu đồng quê. Giọng của ca sĩ rất hay và các nhạc công đều chơi nhạc cụ rất thạo.
Decker chọn lấy một chiếc bàn hai chỗ ngồi cách xa ban nhạc nhất có thể. Anh không cần âm nhạc. Anh cần thức ăn, một ly bia và thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Một nhân viên phục vụ đến và nhận yêu cầu gọi món của anh. Sau khi cô rời đi, anh quét mắt khắp phòng tìm những tên ngốc trẻ tuổi đã tấn công John Baron, nhưng không thấy chúng. Sau đó, anh tìm kiếm Baron, nhưng cũng không thấy anh ta. Anh nhìn vào quầy bar và thấy Cindi Riley đang tất bật với cùng lúc khoảng chục khách hàng.
Anh quan sát thấy cô pha, rót và phục vụ vô số đồ uống bằng một bàn tay điêu luyện, đồng thời nói chuyện với khách quen và quản lý các hóa đơn. Decker về cơ bản đã chọn các quán bar làm ngôi nhà thứ hai sau khi gia đình anh bị sát hại. Anh biết đâu là một bartender chuyên nghiệp khi gặp họ.
“Anh có cần bạn ngồi cùng không?”
Anh nhìn lên và thấy Lassiter đứng đó với một cốc bia trên tay.
Decker không thực sự muốn bầu bạn và định nói như vậy thì Lassiter, dường như coi sự im lặng của anh là đồng ý, ngồi xuống đối diện anh.
Cô mặc chiếc váy màu xanh nước biển, áo sơmi trắng và một chiếc áo khoác phù hợp. Anh nhìn thấy bao súng lục công vụ của cô dưới nếp gấp mở của áo khoác.
“Jamison ổn chứ?”
“Cô ấy đang trụ vững. Giúp đỡ Amber. Một trong những chị gái của cô đã đến thị trấn. Tôi nghĩ gia đình của Frank sẽ đến đây trong ngày mai.”
“Và anh vẫn đang tiếp tục điều tra?”
“Đó là công việc của tôi.”
“Có thể chia sẻ thông tin không? Anh đã hứa sẽ cập nhật tình hình với chúng tôi.”
Cô phục vụ mang bia cho Decker và anh gọi thêm ít đồ ăn. Anh uống vài ngụm trước khi trả lời Lassiter.
“Phần lớn là suy đoán.”
“Tôi chấp nhận. Nhân tiện, Marty kể với tôi về chiếc xe kéo. Hai người thật may mắn. Anh ấy cũng nói rằng anh nghĩ mình đang tiến triển tốt.”
‘Có lẽ vậy. Cô có thu được tiến bộ gì không?” Decker hỏi.
“Cả hai chúng tôi vẫn đang làm việc, nhưng không thu được gì.”
“Tôi cũng vậy,” một giọng nói vang lên.
Cả hai cùng nhìn lên và thấy Đặc vụ Kemper đang đứng đó với một ly gin tonic phủ chanh.
Decker nói, “Hẳn đây là nơi cấp nước chung cho tất cả cảnh sát nhỉ?”
Kemper ngồi xuống. “Không có nhiều quán xá khác. Tại sao chúng ta không chia sẻ thông tin nhỉ?”
Decker nói, “Theo như hai người vừa nói, cả hai không có gì để chia sẻ.”
Kemper nói: “Tôi có xu hướng cường điệu hóa.”
Anh nhìn Lassiter. “Và cô cũng có xu hướng nhảm nhí hóa?”
“Tùy theo hoàn cảnh.”
Decker ngồi lại. “Michael Swansin đã sống trong nhà vườn của John Baron và anh ta biết điều đó. Baron cũng từng hẹn hò với Joyce Tanner ở trường trung học và anh đã giúp đỡ cô về mặt tài chính cho đến khi cô qua đời. Anh ta cũng thích thần thoại, có thể có liên quan đến dấu ấn Thanatos trên trán của Costa, và Tanner đã dạy ở trường dòng, việc đó có thể giải thích câu kinh thánh trên bức tường phía sau nơi cô ấy bị giết.”
Lassiter có vẻ ngạc nhiên. “Làm thế nào anh biết tất cả những điều này?”
Anh nhìn cô một cách nghiêm khắc. “Tôi đã điều tra .”
Kemper nói, “Tôi biết thẩm quyền của tôi không bao hàm những vụ giết người ở địa phương này, nhưng nếu chúng có liên quan đến vụ việc của tôi, tôi muốn biết về nó. Vì vậy, anh chàng Baron này đã biết hai trong số bốn nạn nhân. Còn hai người kia thì sao?”
“Anh ta nói rằng mình không biết họ.”
“Theo như anh ta nói là vậy,” Lassiter lưu ý.
“Tại sao anh ta không lên tiếng khi Tanner và Swanson bị giết?” Kemper hỏi.
“Nếu anh ta là thủ phạm, thì câu trả lời cho câu hỏi của cô đã quá rõ ràng,” Decker trả lời.
“Anh ta có từng đề cập đến việc quen biết người của tôi không?” Kemper hỏi.
Decker nói: “Tôi không hỏi anh ta vì tôi không muốn tiết lộ thông tin đó.”
“Vì Tanner được tìm thấy cùng Babbot và Swanson với Costa, điều đó có nghĩa là nếu Baron đứng sau vụ này, anh ta đã giết cả bốn người,” Lassiter nhận xét.
“Và nếu anh ta không giết họ thì sao?” Kemper nói. “Tại sao không lên tiếng?”
Decker nói, “Thị trấn này ghét anh ta. Tôi không nghĩ anh ta muốn mình làm bia đỡ đạn đi chịu tội mình không phạm phải.”
Lassiter cáu kỉnh, “Decker, ở đây chúng tôi không làm việc tắc trách như thế.”
Anh nhìn cô. “Tôi biết chuyện về cha của cô.”
Đôi mắt Lassiter mở to.
“Chuyện gì về cha của cô?” Kemper nói.
Decker nhìn Lassiter. “Cô muốn tự mình nói ra không?”
“Tại sao chứ? Có liên quan gì đến việc này?”
Decker nói, “Ông ta bị kết tội phóng hỏa ngôi nhà khi ông chủ ngân hàng còn ở bên trong. Ông chủ đó đã tịch thu nhà của ông ta sau khi ông mất việc tại một công ty do nhà Baron thành lập.”
“Xin nhắc lại một lần nữa, chuyện này không liên quan,” Lassiter nói.
“Có đấy, bởi vì cô và cả thị trấn này có mối hận thù với Baron, vì vậy đừng cố lấp liếm và nói rằng không ai ở đây có thể nuôi mối thù với anh ta.”
Kemper định nói gì đó thì đồ ăn của Decker đến: một miếng beefsteak dày, tái, cùng khoai tây chiên và một món salad nhỏ.
“Tại sao phải ăn salad thế?” Kemper hóm hỉnh hỏi.
“Rau là rất quan trọng, và theo lý thuyết thì khoai tây chiên không phải rau.”
Trong khi anh ăn, Kemper hỏi, “Vậy anh có điều gì khác để chia sẻ không?”
“Toby Babbot đã bị thương trên công trường xây dựng Trung tâm Maxus. Và ông ta có một bản vẽ trong xe kéo của mình. Nó lưu lại dấu vết trên tờ giấy mà ông ta đã kê lên.”
“Bản vẽ của cái gì?” Kemper hỏi.
“Các kế hoạch xây dựng Trung tâm Hoàn thiện đơn hàng.”
“Chờ một chút, anh tìm thấy nó ở đâu?” Lassiter hỏi.
“Trong chiếc xe kéo.”
“Và tại sao anh không cho chúng tôi biết?”
“Tôi không biết nó là gì mãi đến gần đây.”
Kemper nói, “Tại sao ở đó lại có bản vẽ kế hoạch xây dựng?”
“Tôi không biết. Có thể ông ta đang nghĩ đến việc kiện Maxus, dù hẳn ai cũng ngỡ là ông ta đã làm điều ấy từ lâu rồi. Nhưng tôi đã nói chuyện với Betsy O’Connor, người bạn cùng phòng cuối cùng của ông ta. Cô ấy nói Babbot đang có tranh chấp với Maxus và uốn ăn thua đủ với họ.”
Lassiter uống một ngụm bia và dập cốc xuống bàn. “Tôi đến tìm anh cốt để tìm câu trả lời và bây giờ tôi lại có thêm nhiều câu hỏi hơn nữa.”
“Còn gì nữa không?” Kemper hỏi.
“Về chiếc máy bay tôi nhìn thấy vào đêm tìm thấy xác chết.”
Kemper nói. “Đừng có nói rằng đó là máy bay của một kẻ buôn ma túy hạ cánh ở miền Tây Pensylvania chứ.”
“Không, tôi muốn nói với cô rằng không có chiếc máy bay nào vào đêm đó.”
Cả hai người phụ nữ đều tỏ vẻ khó hiểu.
Kemper nói, “Tôi không hiểu. Ý anh là anh đã nhìn nhầm à?”
“Không. Tôi nghĩ đó là một thiết bị bay không người lái.” Anh giải thích cuộc trò chuyện của mình với Dan Bond và về việc anh xác nhận rằng không có chuyến bay nào đến hay đi bất cứ nơi nào gần Thị trấn Baron vào đêm đó.
Lassiter trông có vẻ ủ rũ. “Khi tôi đến thẩm vấn ông ta, tôi đã không hỏi Bond về chiếc máy bay mà anh kể rằng mình đã nhìn thấy bởi tôi không nghĩ chi tiết đó quan trọng.”
“Tôi cũng vậy. Tôi chỉ tình cờ đề cập đến nó. Chuyện này chứng tỏ rằng việc giả định ta đưa ra không phải lúc nào cũng chính xác, ta luôn cần phải suy xét thêm nữa.”
“Một thiết bị bay không người lái?” Kemper nói. “Làm gì trên con phố đó?”
Decker nhìn cô. “Hãy nhớ rằng chúng tôi đã suy đoán rằng hai đặc vụ của cô đã thiết lập một căn cứ giám sát tại ngôi nhà bên cạnh nơi mà thi thể của họ được tìm thấy?”
“Ừ.”
“Chà, có lẽ thiết bị bay không người lái đó cũng đang thực hiện công việc giám sát.”
“Giám sát cái gì?” Lassiter hỏi.
Decker không trả lời.
“Anh biết không?” Kemper hỏi.
Decker đã chén xong bữa ăn của mình trong khi nói chuyện. anh nhìn qua vai Kemper về phía quầy bar. Khách đã về hết và Cindi chỉ còn phục vụ hai khách hàng.
Decker thả một tờ hai mươi usd xuống bàn và đứng dậy. “Tôi phải đi.” Anh đi về phía quầy bar, để lại Lassiter và Kemper đang trố mắt nhìn nhau.
Lassiter nói, “Anh chàng này tính tình quả là kì quái thiệt đấy.”
Kemper nhìn theo anh. “Đúng vậy, nhưng tôi có cảm giác chúng ta đừng bao giờ, nhắc lại là đừng bao giờ, nên đánh giá thấp anh ta.”