CHƯƠNG 61
DECKER NGỒI DẬY TRÊN GIƯỜNG lắng nghe mưa rơi bên ngoài.
Chốn này không bao giờ tạnh mưa à?
Anh nhìn qua chiếc bàn nhỏ dưới cửa sổ. Anh đã đặt quần áo của mình ở đó. Và trên cùng là tấm phù hiệu của anh.
Anh đứng dậy, bước tới và nhặt nó lên.
Đó không phải là phù hiệu đặc vụ FBI, bởi vì đó không phải vai trò của anh. Nhưng đó là một phù hiệu Liên bang và đại diện cho thẩm quyền của FBI. Và Decker có thẩm quyền bắt giữ khi là thành viên của lực lượng đặc nhiệm FBI.
Decker đã đeo phù hiệu hơn hai mươi năm nay. Anh đã mang nó vào cái đêm phát hiện ra mình không còn gia đình nữa.
Anh cũng đã đeo nó khi Alex Jamison và sau đó là Melvin Mars bước vào đời anh.
Bây giờ ở Thị trấn Baron, PA, anh cũng đang mang nó theo bên mình.
Nó cho anh niềm an ủi khi anh cần. Nó cung cấp cho anh một phương tiện để đạt được muc đích duy nhất mà anh luôn quan tâm.
Sự thật.
Nhưng đó không phải lý do tại sao anh nhìn xuống phù hiệu của mình.
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, và mặc dù không nhìn thấy, nhưng anh biết chính xác nhà của Dan Bond nằm ở đâu.
Ông già lẽ ra phải được sống những năm tháng còn lại của cuộc đời trong yên bình. Nhưng có kẻ đã không cho phép ông làm điều đó. Và Decker sẽ bắt kẻ đó trả giá.
Decker xoay đầu về hướng ngôi nhà Alice Martin ở. Và chỉ cách đó vài cánh cửa là Fred Ross và khẩu shotgun đã cưa nòng của ông ta.
Anh nhớ lại đêm đầu tiên đó, sau khi anh tìm thấy các thi thể. Anh và Jamison đã lái xe xuống phố. Không có chiếc ô tô nào đậu trên phố đêm ấy.
Tuy nhiên, chiếc van của Fred Ross đã đậu dưới nhà để xe của ông ta.
Ross nói rằng ông ta đã ở bệnh viện. Và Decker đã xác nhận điều đó là đúng. Và ông ta được chở đến đó bằng xe cấp cứu, có nghĩa là chiếc van của ông ra sẽ ở dưới hầm xe đêm đó.
Những dòng suy nghĩ này bị gián đoạn bởi một cú gõ cửa.
“Ai thế?”
Jamison nói, “Tôi đây. Rảnh không?”
Decker nói, “Chờ tôi một chút.” Anh kiểm tra đồng hồ. Đã quá nửa đêm. Anh kéo quần lên. “Được rồi.”
Jamison mặc áo choàng bước vào.
“Có chuyện gì vậy?”Anh nói.
“Tôi đã suy nghĩ về cuộc gặp của chúng ta với Norris và tôi quyết định thực hiện một số nghiên cứu.”
“Nghiên cứu cái gì?”
“Phí bảo hiểm.”
“Được đấy.”
“Tôi đã gửi email cho một người bạn làm kinh doanh bảo hiểm và hỏi cô ấy một số câu hỏi. Cụ thể, tôi đã hỏi thẳng cô ấy trường hợp của Keith. Về chấn thương ở lưng, về việc cậu ta sử dụng thuốc theo toa, và cả nơi cậu ta sống. Tôi vừa nhận được hồi âm.”
Anh lại liếc nhìn đồng hồ. “Bạn của cô làm việc muộn nhỉ?”
“Cô ấy làm việc ở Manhattan, tại một trong những công ty bảo hiểm lớn nhất thế giới, vì vậy về cơ bản cô bị trói chân vào bàn làm việc của mình. Dù sao đi nữa, cô ấy nói Thị trấn Baron đang lọt thỏm giữa cái mà ngành bảo hiểm đã bắt đầu gọi là Thung lũng Ma túy. Cách đây 50 năm các công ty bảo hiểm có các xếp hạng bảo hiểm khác nhau cho các cộng đồng khác nhau, nhưng hành động đó giờ đã bị coi là phạm pháp. Vì vậy, mặc dù gọi những địa điểm như Thị trấn Baron là một phần của Thung lũng Ma túy, một cách không chính thức vì họ thực sự không thể tính thêm phí cho một hợp đồng bảo hiểm chỉ vì nơi ta sống, nhưng các công ty bảo hiểm tính tỷ lệ hồ sơ dựa trên toàn bộ tiểu bang và cuộc khủng hoảng ma túy đã phát triển đến mức thực sự ảnh hưởng đến tuổi thọ cư dân và do đó phí bảo hiểm được tính có xu hướng cao hơn. Như Norris đã nói, đó là một công việc kinh doanh vì lợi nhuận . Bạn tôi nói rằng mặc dù Keith Drews là một người trẻ tuổi, nhưng việc cậu ta sống ở đây và bị chấn thương ở lưng và do đó phải dùng thuốc giảm đau là các điểm trừ trong mắt các công ty bảo hiểm. Và các công ty bảo hiểm cũng biết rằng hầu hết những người lạm dụng ma túy đều bắt đầu bằng thuốc giảm đau theo toa. Một hợp đồng hàng triệu usd cho một người chưa lập gia đình, không có con mà lại thất nghiệp cũng là một vấn đề. Điểm mấu chốt, cô ấy nói với tôi, là xét đến hoàn cảnh của Drews, cô ấy thấy đặc biệt nghi ngờ một hợp đồng lớn như vậy sẽ được chấp thuận. Nhưng ngay cả khi một người bảo lãnh phát hành chấp thuận một hợp đồng như vậy, thì phí bảo hiểm sẽ không phải là vài trăm usd một năm như Norris đã nói trong trường hợp của chị tôi.”
“Con số sẽ là bao nhiêu?”
“Cô ấy chỉ có thể cho tôi một ước lượng tương đối, nhưng cô ấy nói với hợp đồng mười năm thì mất khoảng hai nghìn một năm. Đối với hợp đồng ba mươi năm sẽ mất khoảng bốn nghìn. Vì vậy, làm sao Keith Drews có thể chi trả được khoản tiền đó trừ khi ai đó thanh toán cho cậu ta, như anh đã nghi ngờ?”
“Nhưng bạn của cô đã nói rằng lẽ ra ngay từ đầu không ai lại chịu lập một hợp đồng như vậy cả, trong khi thực tế lại có một hợp đồng như vậy được kí kết.”
“Đúng rồi.”
“Điều này khiến tôi tự hỏi tại sao một công ty bảo hiểm lại chấp nhận rủi ro đó. Và không chỉ có mỗi trường hợp của Drews. Như cô đã biết, Kemper đã nói với tôi rằng có rất nhiều hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đã được thanh toán tiền mặt ở đây trong vài năm qua.”
“Hoặc các công ty bảo hiểm có liên quan đang lừa dối, hoặc có thể mọi người đang nói dối họ.”
“Bên bảo hiểm chắc chắn sẽ điều tra điều đó trước khi thanh toán,” Decker phản bác. “Thực tế, Kemper đã nói với tôi rằng các công ty đã điều tra một số vụ việc, nhưng cuối cùng vẫn phải trả tiền.”
“Chà, nếu bên công ty đã lập nên các hợp đồng và không thể tìm thấy bất kì hành vi sai trái nào, họ sẽ phải trả tiền thôi.”
“Kemper đã gửi email cho tôi danh sách các công ty bảo hiểm đã thanh toán tiền. Đó là một danh sách dài. Từ khắp mọi nơi. Có một số tên tuổi lớn, nhưng nhiều công ty tôi chưa bao giờ nghe nói đến.”
“Có nghĩa là Norris và một kẻ nào đó đứng sau chuyện này có thể đang mở rộng nó. Bạn tôi cũng nói với tôi rằng các công ty bảo hiểm nhân thọ giao cho đại lý các hợp đồng dựa trên khối lượng giao dịch bên đại lý kiếm được. Nếu không đạt được yêu cầu khối lượng đó trong một vài năm, hợp đồng sẽ bị cắt. Và với hình thức lừa đảo có thể là do Norris tiến hành này, nếu anh đến gặp một số ít hoặc thậm chí chỏ một người bảo hiểm, các công ty bảo hiểm sẽ nhanh chóng nhận thấy có chuyện không ổn, rồi họ sẽ ngừng viết ra các hợp đồng bảo hiểm ở đây và ngừng kinh doanh với đại lý. Nhưng có lẽ Norris không quan tâm đến điều này vì một lí do nào đó.”
“Câu hỏi này đưa tới một câu hỏi quan trọng khác.”
“Gì thế?”
“Tôi tự hỏi Linda Drews được giữ bao nhiêu phần trong con số hàng triệu usd. Và ai đã nhận phần còn lại?”