← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 76

DECKER DỪNG XE TẢI, trèo và nhanh chóng chạy sang cửa bên kia, đỡ Zoe Mitchell xuống.

Anh đóng cửa xe.

Cô bé đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Tay còn lại cô bé cầm một bó hoa nhỏ.

Trên tay anh là một chiếc chăn gấp.

Họ quyết định đi bộ.

Bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Gió thổi nhẹ nhưng hơi buốt. Đó là ngày hoàn hảo nhất mà Decker có thể nhớ lại trong suốt quãng thời gian ở Thị trấn Baron.

“Cám ơn vì đã đi cùng cháu,” Zoe nói.

Decker trả lời: “Chú không muốn đi đâu khác.”

“Hôm nay trời rất đẹp,” cô bé nhận xét.

“Chú nghĩ có ai đó đang dõi theo cháu.”

Zoe liếc nhìn bầu trời rồi nhìn Decker.

“Chú thực sự nghĩ vậy à?”

“Đúng vậy, chú thực sự nghĩ vậy.”

Họ đi đến nơi và Zoe nhìn vào đống đất nhô lên. Vẫn chưa có bia mộ ở đó, nhưng mẹ cô bé đã nói rằng rồi sẽ sớm có thôi. Trên đó sẽ được khắc ghi những lời xác nhận rằng Frank Mitchell là một người chồng và người cha tốt ra sao. Decker biết rằng đây sẽ là nơi mà Zoe luôn nhớ đến trong suốt quãng đời còn lại của mình, ngay cả khi cô bé đã đi xa.

Đối với cô bé, Thị trấn Baron sẽ luôn là một cột mốc, một nơi mà cô bé muốn quên đi, và cũng là nơi mà mãi mãi cô không thể tạm biệt.

Decker biết điều này từ kinh nghiệm bản thân.

Với sự trợ giúp của Zoe, anh cẩn thận trải tấm chăn xuống đất cạnh ngôi mộ.

Anh giúp cô bé sắp xếp những bông hoa gần đống đất, rồi cả hai ngồi lên chăn.

Zoe mặc bộ váy đẹp nhất của mình, và tóc cô bé được thắt bím theo kiểu cha cô bé yêu thích như cô bé đã kể với anh.

Decker mặc bộ quần áo đẹp nhất mà anh mang theo. Chúng không trang trọng cho lắm, nhưng chúng mới được giặt ủi phẳng phiu.

Zoe lo lắng nhìn anh. “Bây giờ cháu phải làm gì?”

“Cháu có thể nói chuyện với bố cháu.”

“Cháu sẽ nói gì?”

“Cháu hay nói gì với bố?”

“Cháu kể cho bố nghe cháu làm gì ở trường và những gì cháu và mẹ cùng làm khi bố đi làm. Và về một cuốn sách mà cháu thực sự thích.”

“Được rồi, cứ làm thế đi. Chú chắc chắn rằng bố cháu muốn nghe tất cả mọi chuyện. Cháu có thể cập nhật tình hình cho bố.”

Zoe hạ giọng và lo lắng nhìn xung quanh những ngôi mộ khác. “Cháu phải thì thầm à? Cháu không nghĩ ở đây được phép nói to.”

“Không sao cả, Zoe. Dù thế nào đi chăng nữa thì bố cháu cũng có thể nghe thấy cháu đấy.”

“Và ông ấy sẽ trả lời cháu ư?”

“Đúng, chỉ là không theo cách trước đây. Nhưng chỉ cần nghĩ về bố trong đầu, và cháu sẽ nghe thấy tiếng của ông. Cháu chỉ cần nói hết mọi thứ trong lòng ra. Được chứ?”

“Được.”

Cô bé dựa sát vào gò đất và bắt đầu khe khẽ nói.

Decker kiên nhẫn ngồi đó trong khi cô bé trò chuyện. Anh nhìn quanh, thấy một vài người khác đến thăm mộ những người thân yêu.

Thị trấn Baron gặp rất nhiều vấn đề, cũng giống như những nơi khác, dù là nông thôn, ngoại ô thay thành thị. Nhưng vấn đề có thể được giải quyết. Và cuộc sống có thể được thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.

Không gì kà không thể. Dù điều gì có xảy ra, Decker luôn tin vào khả năng phục hồi của tinh thần con người.

Mình thực sự là một minh chứng sống của điều đó.

Tuy nhiên, khi anh tiếp tục nhìn xung quanh, một chút lo lắng len lỏi trong suy nghĩ của Decker. Liệu ngày mai thức dậy trí nhớ hoàn hảo của anh có biến mất không? Anh sẽ không còn nhìn thấy màu sắc như trước nữa? Rắc rối hơn nữa là có thể tâm trí của anh, thay vì gia tăng một số khả năng nhất định, thì có thể ngược lại, làm suy giảm chức năng thần kinh.

Anh đã nói một cách thờ ơ với Jamison về sự nghiệp bóng bầu dục của mình và tất cả những cú đánh vào đầu mà anh đã hứng chịu lấy trong nhiều năm. Nhưng anh biết khả năng não mình có biến chứng đã bị tăng cao vì những lần va chạm ấy.

Khi anh bắt đầu thấy nỗi lo lắng của mình dâng lên thì cảm thấy có một bàn tay trên cánh tay mình.

Anh quay lại và thấy Zoe đang nhìn chăm chú vào anh.

Anh mỉm cười trước nét ngây thơ và tin tưởng của cô bé, và làn sóng hoảng sợ sắp áp đảo anh lập tức rút đi.

“Cháu đã nói với bố tất cả những gì cháu muốn chưa?” Anh hỏi.

Cô bé gật đầu. “Cháu nghĩ vậy. Hiện giờ thì hết rồi. Nhưng cháu sẽ có nhiều điều hơn để kể cho bố nghe trong chuyến thăm tiếp theo của mình.”

Decker chạm vào ngực mình. “Cháu có cảm thấy nó ở đây không? Sự ấm áp?”

Zoe gật đầu mạnh mẽ. “Cháu có. Như chú nói. Và bố cháu đã trả lời. Trong đầu cháu.”

“Chú biết rằng việc cháu ở đây có ý nghĩa rất lớn với bố cháu. Và bố cháu sẽ luôn ở bên cháu, Zoe à, trong suốt cuộc đời. Dù cháu có đi đâu.”

“Bởi vì bố thực sự đang ở đây?” Cô bé nói, chạm tay vào ngực mình.

“Đúng vậy.”

“Cháu ước gì bố ở đây với cháu, giống như chú vậy,” cô bé nói, đôi mắt bỗng mở to và ngấn nước.

“Chú cũng ước Molly ở bên chú ngay bây giờ. Nhưng vì điều đó là không thể, nên chúng ta phải tiếp tục sống vì họ. Hãy làm những điều tốt đẹp. Những điều sẽ khiến họ tự hào, được chứ?”

Zoe gật đầu.

“Chúng ta có thể ở đây thêm một chút không, Amos? Với bố cháu!”

“Chúng ta có thể ở đây bao lâu tùy thích, Zoe ạ.”

Khi Zoe đưa tay ra và nắm lấy tay anh, Decker nắm chặt lấy.

Theo một nghĩa nào đó, anh nắm chặt lấy bàn tay của cô bé như thể tính mạng mình phụ thuộc vào cái nắm tay ấy vậy.

Tuy nhiên, Decker đã không cảm thấy bình tình đến vậy, sự bình yên nội tâm đến thế, trong rất lâu rồi.

Thời gian của anh luôn dành cho việc săn lùng những kẻ xấu, nhưng Decker biết rằng cái ác sẽ luôn bị cái tốt đẹp lấn át.

Thực ra, anh phải tin là như thế, nếu không, giống như Kate Kemper, anh không chắc rằng mình có thể tiếp tục làm tròn công việc của mình.

Đôi khi ta chỉ cần có niềm tin thôi.

Anh thở ra một hơi dài và giữ tay Zoe.

Cô bé và người đàn ông khổng lồ ngồi đó, trong khi sự sống và cái chết đang xoay vần quanh họ.

HẾT.