← Quay lại trang sách

Chương 1033 Nói ra, thật sự nổ tung.

Cô không phải chuyên gia bom mìn, căn bản không biết gì về bom cả, sao có thể dỡ được. Tô Dịch hẳn là cố ý, cô không thể nào dỡ bom, tuyệt không thể nào.

Dứt lời, hắn tiến lại gần, bắt lấy cổ tay Lê Hiểu Mạn, cười quỷ dị: “Tôi thay đổi chủ ý rồi, để cô đi gỡ bom bây giờ quá tiện cho cô rồi, đợi chỉ còn một phút cuối tôi sẽ cho cô đi gỡ bom, như vậy thì trò chơi sẽ càng kích thích hơn.”

“Anh...” Lê Hiểu Mạn giận dữ nói: “Buông tôi ra, Tô Dịch, anh điên rồi, đồ điên, nếu như cậu tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

Lê Hiểu Mạn thừa nhận lúc trước ở bên cạnh Long Tư Hạo cô rất tùy hứng, không chỉ làm anh bị tổn thương một lần, hơn nữa, lần đó cô còn nói rất nhiều thứ làm anh đau lòng.

Thậm chí còn làm anh bị phỏng vì súp nóng, khiến anh vừa bị thương cả trong lẫn ngoài.

Cô biết trước kia mình thật quá quắt, Tư Hạo yêu cô như vậy, vậy mà cô lại luôn bốc đồng làm trái tim anh tổn thương.

Nhưng giờ, cô đã không bao giờ.. tùy hứng như vậy nữa, cô đang dùng cả sinh mệnh để yêu anh, dùng sự chân thành nhất đối xử với anh.

Lê Hiểu Mạn không đáp lại, chỉ phẫn hận nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.

Lê Hiểu Mạn sắc mặt lạnh băng: “Vậy nên, người trong biệt thự đều là anh đổi lại, thư ký trong công ty cũng do anh đổi lại, không liên lạc được với quản gia cũng liên quan tới anh?”

Lê Hiểu Mạn không hiểu: “Nếu anh không muốn Tư Hạo nhớ tôi, tại sao lại chỉ đổi người không mấy liên quan bên cạnh? Tại sao đêm đó lại để cho Lăng Hàn Dạ và trợ lý Lạc thuận lợi đi vào biệt thự? Anh không sợ bọn họ nhắc tới tôi trước mặt Tư Hạo sao? Không sợ bọn họ phá hỏng kế hoạch của anh sao?”

Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Mcuj đích của tôi chỉ là muốn nghiệm chứng xem Tư Hạo mất trí nhớ có còn có thể yêu cô không, cưng chiều, yêu thương, che chở cô như trước không? Tôi muốn xem anh ấy đối xử với người mình yêu sâu đậm thế nào, mà cô lúc đó đã yêu anh ấy sâu đậm rồi. Tôi muốn biết lúc Tư Hạo mất trí nhớ, thậm chí chán ghét cô, cô có còn như lúc trước trách cứ, oán giận anh ấy, hoặc là nghĩ cách khiến cho anh ấy khôi phục trí nhớ, thậm chí theo đuổi anh ấy không?”

Lê Hiểu Mạn như hiểu ra điều gì: “Anh cố ý muốn khảo nghiệm chúng tôi?”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt: “Vì cái gì?”

Lê Hiểu Mạn cười lạnh: “Tôi thật không hiểu, nếu anh quan tâm Tư Hạo như vậy, thay anh ấy suy nghĩ đủ điều như thế, thậm chí còn vì tôi tùy hứng khiến Tư Hạo đau lòng mà ghi hận tôi, vậy tại sao lại muốn làm hại con của tôi và Tư Hạo? Không phải anh quan tâm Tư Họa sao? Tại sao ban đầu lúc tôi mang thai lại nghĩ cách khiến tôi sinh nong? Anh dám nói mấy món ăn và thứ nước hoa dụ tình kia không phải là anh bảo Trần Lan làm không?”