Chương 127 Tiêu diệt hoàng tử
- Chết đi!
Ngay lúc mười mấy Lôi Chấn Tử nổ thì Đường Tiêu chỉ huy tinh cương thống lĩnh dùng nắm đấm tay trái đánh vào hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan. Bị khí lãng bạo tạc đẩy mạnh, đầu Mã Khắc Tây Mễ Lan gần như đưa tới trước nắm đấm của tinh cương thống lĩnh.
Cương khí hộ thể còn lại của hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan đụng nát nắm tay tinh cương thống lĩnh, tiếp đó là cẳng tay. Nhưng cánh tay trái tàn tật của tinh cương thống lĩnh rốt cuộc đột phá cương khí hộ thể, thẳng tắp đâm vào đầu hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan.
Nắm đấm đánh vào chốt khóa. Nhưng khiến hắn không ngờ là, vẫn không thể đánh mở chốt khóa, Đường Tiêu rất kinh ngạc. Phải biết rằng nắm đấm hiện giờ của hắn không thể so sánh với đời trước, thế mà không đánh mở hàn song sắt này được.
Nếu là song sắt do tinh cương rèn thành, dù có thô gấp mấy lần đi nữa thì bây giở cũng sẽ bị Đường Tiêu đánh thành bụi phấn. Do đó có thể tưởng tượng, hàn thiết biển sâu cứng hơn tinh cương gấp mấy lần. Đường Tiêu không biết kỹ thuật tinh luyện kim loại của thế giới này, hắn cũng không biết chế tạo ra hàn thiết biển sâu lồng sắt này là do hải tộc vớt ra từ đáy biển sâu đến mấy vạn mét. Những hàn thiết biển sâu chịu được áp lực nước lắng đọng vài chục vạn năm, tạp chất đều bị tẩy trừ hết, mật độ và cường độ đạt đến trình độ khó tin, có thể so với thiên luyện thần minh thiết của Đại Minh Triều.
Công chúa Dực Thai tỉnh lại, suy yếu hỏi Đường Tiêu một câu:
- Vẫn không thể mở ra sao?
Đường Tiêu nhíu mày:
- Đang nghĩ cách đây.
Lấy độ cứng của hàn lung này, dù Đường Tiêu có triệu hoán ra tinh cương thống lĩnh thì cũng không thể mở chốt khóa được. Tinh cương và hàn thiết biển sâu hoàn toàn không cùng cấp bậc, căn bản không thể so sánh.
Cách duy nhất chỉ có nước luyện hóa nó.
Lúc trước không thể luyện hóa nó là vì hàn lung bị hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan hạ cấm chế. Bây giờ hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan chết rồi, cấm chế của gã đã mất đi hiệu lực.
Trước khi bắt đầu mọi chuyện, Đường Tiêu theo thường lệ nhảy vào trong biển, bắt mấy chục cá lớn ném lên mai rùa. Giống như ngày hôm qua, hắn bóp nát đầu hai con cá quăng vào trong hàn lung. Đường Tiêu thì gió cuốn mây tán ăn sạch mười mấy con cá to, thúc giục phù triện một xanh một trắng trong người xâm nhập vào song sắt, lợi dụng kỹ năng tra xét của phù triện, rất nhanh đã tìm ra chốt khóa. Sau đó hắn dùng phù triện từng chút một xâm thực, phân giải hàn thiết biển sâu chỗ chốt khóa.
Từng viên hàn thiết biển sâu nhỏ xíu xiu bị phù triện xanh trắng hóa giải từ chốt khóa ra, thu vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong đan điền Đường Tiêu. Những pháp khí này, viên thiết nhỏ tiến vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ thì khác với hồn phách tinh huyết bị Luyện Yêu Thối Ma Hồ hấp thu. Đường Tiêu có thể cảm nhận thậm chí xem xét chúng nó, tùy thời triệu hoán chúng ra, giống như hồ lô trữ vật vậy.
Đường Tiêu liên tục luyện hóa, lưỡi khóa cái chốt song sắt chậm rãi bị ăn mòn ra một vệt mỏng, sau đó biến thâm. Khoảng hơn một canh giờ sau, Đường Tiêu rốt cuộc làm đứt một lưỡi khóa trong hai chốt khóa.
- Chết đi!
Ngay lúc mười mấy Lôi Chấn Tử nổ thì Đường Tiêu chỉ huy tinh cương thống lĩnh dùng nắm đấm tay trái đánh vào hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan. Bị khí lãng bạo tạc đẩy mạnh, đầu Mã Khắc Tây Mễ Lan gần như đưa tới trước nắm đấm của tinh cương thống lĩnh.
Cương khí hộ thể còn lại của hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan đụng nát nắm tay tinh cương thống lĩnh, tiếp đó là cẳng tay. Nhưng cánh tay trái tàn tật của tinh cương thống lĩnh rốt cuộc đột phá cương khí hộ thể, thẳng tắp đâm vào đầu hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan.
Nắm đấm đánh vào chốt khóa. Nhưng khiến hắn không ngờ là, vẫn không thể đánh mở chốt khóa, Đường Tiêu rất kinh ngạc. Phải biết rằng nắm đấm hiện giờ của hắn không thể so sánh với đời trước, thế mà không đánh mở hàn song sắt này được.
Nếu là song sắt do tinh cương rèn thành, dù có thô gấp mấy lần đi nữa thì bây giở cũng sẽ bị Đường Tiêu đánh thành bụi phấn. Do đó có thể tưởng tượng, hàn thiết biển sâu cứng hơn tinh cương gấp mấy lần. Đường Tiêu không biết kỹ thuật tinh luyện kim loại của thế giới này, hắn cũng không biết chế tạo ra hàn thiết biển sâu lồng sắt này là do hải tộc vớt ra từ đáy biển sâu đến mấy vạn mét. Những hàn thiết biển sâu chịu được áp lực nước lắng đọng vài chục vạn năm, tạp chất đều bị tẩy trừ hết, mật độ và cường độ đạt đến trình độ khó tin, có thể so với thiên luyện thần minh thiết của Đại Minh Triều.
Công chúa Dực Thai tỉnh lại, suy yếu hỏi Đường Tiêu một câu:
- Vẫn không thể mở ra sao?
Đường Tiêu nhíu mày:
- Đang nghĩ cách đây.
Lấy độ cứng của hàn lung này, dù Đường Tiêu có triệu hoán ra tinh cương thống lĩnh thì cũng không thể mở chốt khóa được. Tinh cương và hàn thiết biển sâu hoàn toàn không cùng cấp bậc, căn bản không thể so sánh.
Cách duy nhất chỉ có nước luyện hóa nó.
Lúc trước không thể luyện hóa nó là vì hàn lung bị hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan hạ cấm chế. Bây giờ hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan chết rồi, cấm chế của gã đã mất đi hiệu lực.
Trước khi bắt đầu mọi chuyện, Đường Tiêu theo thường lệ nhảy vào trong biển, bắt mấy chục cá lớn ném lên mai rùa. Giống như ngày hôm qua, hắn bóp nát đầu hai con cá quăng vào trong hàn lung. Đường Tiêu thì gió cuốn mây tán ăn sạch mười mấy con cá to, thúc giục phù triện một xanh một trắng trong người xâm nhập vào song sắt, lợi dụng kỹ năng tra xét của phù triện, rất nhanh đã tìm ra chốt khóa. Sau đó hắn dùng phù triện từng chút một xâm thực, phân giải hàn thiết biển sâu chỗ chốt khóa.
Từng viên hàn thiết biển sâu nhỏ xíu xiu bị phù triện xanh trắng hóa giải từ chốt khóa ra, thu vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong đan điền Đường Tiêu. Những pháp khí này, viên thiết nhỏ tiến vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ thì khác với hồn phách tinh huyết bị Luyện Yêu Thối Ma Hồ hấp thu. Đường Tiêu có thể cảm nhận thậm chí xem xét chúng nó, tùy thời triệu hoán chúng ra, giống như hồ lô trữ vật vậy.
Đường Tiêu liên tục luyện hóa, lưỡi khóa cái chốt song sắt chậm rãi bị ăn mòn ra một vệt mỏng, sau đó biến thâm. Khoảng hơn một canh giờ sau, Đường Tiêu rốt cuộc làm đứt một lưỡi khóa trong hai chốt khóa.