Chương III Ý KIẾN CỦA BÀ TAMAKI
Từ trước tới giờ tại nhà hàng Setsugoan chưa bao giờ xảy ra trường hợp như thế này, nên Kazu tỏ vẻ hốt hoảng kêu mọi người tới cấp cứu. Bọn gia nhân đã bu lại quanh nàng, nàng ra lệnh cho chúng gọi tất cả các gia nhân đàn ông tới. Những ông khách thuộc Câu lạc bộ Kagen cũng đã chạy cả ra hành lang. Trong không khí hốt hoảng, nhốn nháo đó, tiếng nói của Noguchi vang lên một cách bình tĩnh. “Không sao, đây có thể chỉ là một cơn xúc động mạnh. Thiệt là phiền cho nhà hàng, nhưng có lẽ chúng ta không nên di chuyển ông ta đi vội. Để tôi kêu một bác sĩ tới. Quý vị đều có gia đình đang mong, quý vị cứ việc về trước. Tôi không có gì bận bịu, để tôi lo việc này được rồi.” Câu nói bình tĩnh, sáng suốt và giọng nói chứa đầy sức mạnh đã vang lên bên tai Kazu với những dư âm còn văng vẳng. Những tiếng “tôi không có bận bịu gì” phát ra tựa như những tiếng ngân của một sợi dây bạc lóng lánh, chạy thẳng vào trái tim của Kazu.
Kazu lăng xăng giữa đám đông đứng xung quanh Tamaki, nhưng nàng hầu như không biết gì cả. Trong óc nàng chỉ còn một ý nghĩ rõ rệt, đó là câu nói của Noguchi. Bà Tamaki đã tới. Kazu cảm thấy mình có phần nào trách nhiệm trong tai nạn này, và vừa khóc vừa xin lỗi về sự thiếu chu đáo của mình. Nhưng sự biểu lộ tình cảm đó vẫn không làm tan biến được những tiếng nói của Noguchi trong đầu óc nàng.
Noguchi đang đứng cạnh nàng, liền lên tiếng: “Xin bà đừng quá bối rối, vì đây là lần đầu tiên bạn tôi tới nhà bà, nên bà làm sao biết rõ tình trạng sức khỏe của ông ta được. Hơn nữa, chính ông ấy đã đề nghị cuộc đi dạo ngoài vườn mà.”
Tamaki tiếp tục nhắm nghiền đôi mắt và bắt đầu thở lớn.
Bà Tamaki là một người đàn bà trung niên, nhan sắc còn rất mặn mà quyến rũ và trẻ hơn tuổi nhiều. Bà không có vẻ gì xúc động lắm trước tình trạng của chồng. Bà hơi chau mày mỗi khi nghe tiếng nhạc vọng ra từ phòng tiệc chánh, nơi có ban nhạc vẫn còn tiếp tục chơi. Trước lời khuyên của bác sĩ nên để cho ông Tamaki nằm nghỉ lại đây ít nhất là cho tới hết ngày mai, bà đã cương quyết phản đối, viện lẽ rằng xưa nay chồng bà có tánh nhất định không muốn làm phiền người khác. Nếu để như vậy, sợ khi tỉnh lại, ông sẽ không bằng lòng. Nàng nói: “Nhà hàng còn có nhiều khách khứa. Hơn nữa nhà tôi không phải khách quen nên không thể nào làm phiền bà chủ nhà hàng thêm nữa. Cần phải đưa ông ấy vào bệnh viện ngay càng sớm càng hay.”
Nhưng Kazu nói: “Đối với bệnh nhân, việc cứu người là quan trọng, không thể câu chấp vào những vấn đề giữ lễ như vậy. Cứ việc để ngài Tamaki nằm lại tĩnh dưỡng nơi đây cho tới khi nào ngài tỉnh táo hẳn.” Bà Tamaki lại kể ra những lý do chống lại ý kiến đó và nhiều lần cảm ơn Kazu. Sự thủ lễ thận trọng giữa hai người đàn bà trở nên khó giải quyết trong khi ông Tamaki vẫn nằm lặng thinh trên gối thở khò khè. Hai người đàn bà như hai ông tướng cầm cự nhau ngoài mặt trận, nhất định giữ vững phần đất của mình, không ai nhượng ai một tấc nào, khiến cho vị bác sĩ người to lớn cũng phải cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này Tamaki đã được đưa vào nằm trong một căn phòng ở dãy nhà xép bên cạnh nhà khách. Căn phòng thật rộng và trang trí lịch sự, nhưng Tamaki có còn biết gì đâu. Trong phòng có mặt Noguchi, bác sĩ, bà Tamaki, một nữ y tá và Kazu. Noguchi nháy mắt ra hiệu cho Kazu và cả hai im lặng ra khỏi phòng. Noguchi đi trước một quãng. Kazu ở phía sau, nhìn dáng đi chắc chắn của Noguchi, nàng có cảm tưởng như chính ông ta là chủ ngồi nhà này và nàng chỉ là một người khách.
Họ đi hết dãy hành lang rồi quẹo về phía trái, nơi đây hiện ra một mảnh vườn sau nho nhỏ, xinh xinh với muôn sắc hoa đua nở, khác hẳn với khu vườn rộng thênh thang phía trước, nhưng không hề có một bông hoa nào. Một mảnh vườn sau với những đóa hoa bất ngờ là cái thú riêng mà Kazu tự dành cho mình. Vườn hoa còn có một hồ nước nhỏ nuôi đủ thứ cá, ốc. Về mùa hè, Kazu có thể thấy những con ốc bò lên làm tổ dưới gốc khóm bông trong tia nắng ấm áp. Và khi hoa lá trở nên lộn xộn là lúc báo hiệu mùa thu đã tới.
Cạnh vườn hoa là căn phòng nhỏ, đó chính là phòng riêng của Kazu. Nàng đã quyết định không mời Noguchi vào phòng và cũng không chỉ cho ông ta biết đó là phòng mình. Hai người ngồi ở hành lang phía sau của nhà khách trông ra vườn bông. Vừa ngồi xuống Noguchi đã lên tiếng trước: “Bà thật là bướng bỉnh. Khi bà ta nhất định đem ông ấy đi thì mình cũng không nên giữ.”
“Nhưng một người khách - dù là khách mời - chẳng may gặp tai nạn ở đây thì tôi không thể nào không lo săn sóc cho họ.”
“Phải, đó là điều bà muốn chứng tỏ cho mọi người thấy như vậy. Nhưng chắc bà cũng thừa hiểu lý do tại sao bà Tamaki nhất định không muốn để ông ấy nằm lại đây. Đó không phải là vấn đề lịch sự. Bà đâu phải là trẻ con mà không nhận ra điều đó.”
Kazu mỉm cười và khoé mắt nàng cũng có những tia sáng vui vẻ: “Tôi biết.”
“Nếu biết mà bà còn làm như vậy thì bà cũng là một người cố chấp như bà ấy vậy.”
Kazu không trả lời, nhưng lái câu chuyện qua vấn đề khác.
“Bà Tamaki là người thế nào mà chồng sắp chết nằm đó, bà ấy còn đánh phấn trát vào mặt trước khi đi.”
“Đó là thói quen tự nhiên, vì chị ấy là vợ của một ông Đại sứ.”
Im lặng một lát rồi Noguchi nói tiếp: “Dĩ nhiên đó không phải là chuyện đáng bắt chước.” Rồi cả hai cùng không nói gì nữa. Kazu cảm thấy sự im lặng thực là dễ chịu.
Tiếng đàn hát nhẹ nhàng, xen lẫn tiếng cười nói vọng tới từ phòng tiệc chánh. Kazu cảm thấy thoải mái, dù sao thì nàng cũng đã trút được những lo lắng, bối rối do tai nạn vừa gây ra. Noguchi ngồi tựa vào thành ghế và rút ra trong túi một điếu thuốc, gắn lên môi. Kazu vội vàng chạy tới bật lửa.
“Lịch sự quá.” Noguchi nói với giọng tự nhiên, nhưng Kazu cảm thấy có một cái gì liên hệ ngầm chứa trong câu nói đó, sự liên hệ đó không phải chỉ là liên hệ chủ khách nhưng còn hơn thế nữa. Nàng cảm thấy trong lòng sung sướng rộn rã.
Kazu lên tiếng: “Tự nhiên tôi thấy ớn quá. Tội nghiệp cho ông
Tamaki! Chắc ông ta bị ngấm rượu saké.”
Noguchi trả lời một cách hững hờ: “Tôi cũng nghĩ vậy. Thiệt là khó hiểu về sự khoe khoang cố chấp ở một người đàn bà. Bà Tamaki chỉ lo chồng bà ấy không được chết trên giường ở bệnh viện đàng hoàng, nên nhất định không chịu để ông ta lại đây, dù rằng hành động như thế có thể đem tới cái chết nhanh hơn. Riêng tôi, tôi chỉ thấy buồn nếu mất một người bạn già, và muốn yêu cầu bà để cho anh ấy nghỉ lại đây tới chừng nào bác sĩ bảo có thể đi được. Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một người bạn, trong khi chị ấy là vợ, tôi không thể nào vượt quyền của chị ấy. Đành chịu vậy, chớ biết làm sao.”
Kazu cảm thấy muốn nói một câu gì với Noguchi. “Như vậy là ông không thực tình thương bạn. Nếu ở vào trường hợp tôi, tôi sẽ hành động theo tình cảm và sự suy đoán của mình, bất kể những ý nghĩ của người khác. Tôi thường hành động như vậy, theo con đường riêng của tôi, khi đã dính líu vào một vấn đề gì.”
“Đêm nay bà có vẻ đã bị tình cảm chi phối nhiều đấy.” Giọng Noguchi có vẻ nghiêm nghị. Kazu cảm thấy rất sung sướng khi nghĩ rằng Noguchi đã ghen với những cảm tình mình dành cho Tamaki, và vội vã giải thích một cách ngây thơ: “Không, đó chỉ là tôi giả dụ như vậy. Thực ra trong tai nạn này tôi chỉ thấy mình có phần trách nhiệm, chớ thực không hề có tình ý gì đặc biệt với ông Tamaki cả.”
“Như thế là chỉ vì bà cố chấp. Trong trường hợp này nên đưa Tamaki vào bệnh viện ngay.” Câu nói của Noguchi như một lời phán quyết cuối cùng, vừa nói ông ta vừa xô ghế đứng lên, khiến Kazu cảm thấy mình bị chới với không còn gì để kể lại. Tuy nhiên sau đó nàng vẫn trả lời một cách bình tĩnh, điều đó cho thấy nàng quả là con người có một tinh thần mạnh.
“Vâng. Đúng như ý muốn của bà Tamaki.”
Cả hai người im lặng đi trở lại dọc theo hành lang. Tới nửa đường Noguchi mới lên tiếng: “Bây giờ đưa anh ấy ào nhà thương rồi, tôi phải về nhà. Sáng mai thể nào tôi cũng phải vào thăm anh ấy. Tôi rảnh cả ngày mà.”
Khách ở ngoài phòng tiệc chánh có lẽ đã ra về hết. Tiếng âm nhạc giúp vui tắt hẳn. Kazu dẫn Noguchi đi qua phòng tiệc chánh vì đó là lối đi gần nhất để tới chỗ Tamaki đang nằm. Mấy người làm đang dọn dẹp trong phòng cúi đầu chào hai người. Họ đi qua hai tấm màn lớn màu vàng được dùng làm hậu cảnh cho các cuộc trình diễn giúp vui hồi tối. Giờ đây bức màn đã được cuốn lại, vẻ huy hoàng, ấm cúng của nó hình như còn phảng phất đâu đây, nhưng bầu không khí có vẻ âm u, huyền ảo.
Kazu hỏi một người làm: “Tôi không dự bữa tiệc này được, sao, quan khách có vui vẻ cả không?” Người đàn ông dáng điệu tinh ranh nhìn Kazu tỏ vẻ nghi ngại lấy làm khó nói, vì xưa nay anh biết tánh của bà không bao giờ nói tới chuyện của nhà hàng trước mặt khách. Và hiện giờ rõ ràng Noguchi là một người khách đang đứng cạnh bà.
Sau cùng anh ta trả lời: “Thưa vui vẻ, mọi người đều vui vẻcả.”
Noguchi và Kazu lặng lẽđẩy cánh cửa, vào phòng Tamaki đang nằm. Bà Tamaki nhìn hai người với cặp mắt sắc sảo. Cặp lông mày kẻbút chì cong vút của bà hơi nhíu lại. Bà đứng lên tắt bớt một ngọn đèn giữa phòng.