← Quay lại trang sách

Chương 2

Thứ Tư, ngày 11 tháng Chín.

Tiết đầu tôi có giờ ở lớp 12C. Đây là lớp của các học sinh sẽ thi đại học. Sang học kì hai, lớp nào định tốt nghiệp đi làm ngay thì không khí sẽ nhộn nhạo bồn chồn, lớp thi đại học thì chăm chú nghe giảng hơn.

Tôi mở cửa. Tiếng xô ghế rào rào, vài giây sau, ai nấy về chỗ của mình.

“Cả lớp, nghiêm!” Lớp trưởng hô to. Một loạt áo trắng đứng thẳng tắp. “Chào thầy!” Sau khi ngồi xuống, lớp học lại lao xao một lúc.

Tôi lập tức mở sách. Có những giáo viên hay nói chuyện phiếm trước khi giảng bài. Nhưng tôi không bắt chước nổi. Giảng theo giáo án đã đủ cực nhọc, sao lại đi dông dài cả những đề tài không cần thiết nhỉ? Nói trước mấy chục người mà không thấy mệt, đúng là một tài năng.

“Chúng ta bắt đầu từ trang 52,” tôi cất giọng khô khan. Học trò đã hiểu tôi là người thế nào nên cũng không kì vọng gì. Chúng thường lén gọi tôi bằng biệt danh “Cái máy”, rút gọn từ “Cái máy dạy học”, vì tôi không bao giờ lan man những chuyện ngoài lề môn Toán.

Tay trái cầm sách, tay phải cầm phấn, tôi bắt đầu giảng. Hàm lượng giác, vi phân, tích phân… chẳng biết có vào tai học sinh hết không. Ai nấy gật gù nghe, miệt mài ghi… nhưng chưa chắc đã hiểu bài. Mỗi lần kiểm tra, tôi lại thấy như bị lừa.

Một phần ba giờ học đã trôi qua, cửa cuối lớp đột nhiên mở ra. Cả lớp quay lại nhìn. Tôi đang viết cũng dừng phấn nhìn theo.

Takahara Yoko tiến vào lớp, bình thản bước đi giữa ánh nhìn của các bạn, mắt chỉ dõi về bàn mình ở góc trong cùng bên trái, tất nhiên không nhìn tôi. Tiếng giày vang vọng trong bầu không khí yên ắng của lớp học.

“Tiếp theo là cách lấy tích phân không xác định bằng phương pháp hoán vị…” Chờ cho Yoko ngồi vào bàn, tôi tiếp tục giảng bài. Rõ ràng là bầu không khí đã trở nên căng thẳng. Yoko bị đình chỉ học ba ngày, nghe nói vì hút thuốc, cụ thể thế nào tôi không rõ. Hase, giáo viên chủ nhiệm lớp 12C cho biết hôm nay là buổi đi học lại đầu tiên của em. Trước khi vào tiết một, cũng chính Hase báo với tôi, “Ban nãy điểm danh thì Yoko chưa tới. Chắc lại nghỉ học không phép đây! Nếu học sinh này vào muộn giờ của thầy, thầy cứ mắng cho một trận!”

“Tôi không quen mắng,” tôi nói thật lòng.

“Thầy đừng nói thế. Cứ mắng cho một trận. Mà thầy là chủ nhiệm của Yoko hồi lớp Mười một đúng không?”

“Vâng.”

“Vậy thì cứ mắng…”

“Được rồi.”

Đáp lấy lệ thôi, chứ tôi không định làm theo lời Hase. Tất nhiên, lý do như đã nói, tôi không quen mắng học trò. Ngoài ra còn lý do khác đáng kể hơn: Takahara Yoko là nữ sinh mà tôi rất ngán. Đúng là năm ngoái, Yoko học lớp 11B do tôi chủ nhiệm. Hồi đó, Yoko chưa phải học sinh cá biệt như bây giờ, dù rằng “phát triển” hơn các bạn cả về tinh thần lẫn thể chất.

Chuyện xảy ra hồi tháng Ba năm nay, sau lễ bế giảng năm học.

Thầy hãy tới lớp 11B. Lúc quay lại bàn làm việc định thu dọn ra về, tôi thấy trên cặp mình là mảnh giấy ghi lời nhắn như vậy. Mảnh giấy không đề tên, nét chữ rất nắn nót. Không đoán ra ai có việc gì mà gọi mình, tôi ngờ vực đi theo hành lang vắng tanh đến phòng 11B. Chờ tôi ở đó chính là Yoko, đứng dựa vào bàn trên bục giảng, mặt quay ra cửa.

“Em tìm tôi à, Yoko?” Tôi hỏi, Yoko chỉ gật đầu, nét mặt kín bưng. “Vì sao? Em thắc mắc về điểm Toán hả?” Tuy hơi gượng gạo, tôi vẫn cố nói đùa một câu.

Yoko phớt lờ câu đùa. “Em có việc muốn nhờ thầy.” Dứt lời, cô bé chìa tay phải, đưa cho tôi một thứ màu trắng. Là phong bì.

“Cái gì vậy? Thư à?”

“Không phải. Thầy xem bên trong ấy.”

Tôi mở phong bì và thấy tấm giấy giống như vé tàu. Rút ra xem, quả nhiên là vé tàu tốc hành xuất phát lúc 9 giờ ngày 25 tháng Ba. Điểm đến là Nagano.

“Em đi Shinshu và muốn thầy đi cùng.”

“Shinshu? Còn ai đi nữa không?”

“Không ai cả. Chỉ hai người thôi.” Yoko trả lời thản nhiên như đang nói chuyện phiếm, nhưng nét mặt nghiêm trọng đến mức tôi phải chột dạ.

“Lạ nhỉ!” Tôi cố tình ra vẻ ngạc nhiên. “Tại sao lại là tôi?”

“Sao nhỉ… Em cũng không biết.”

“Tại sao em đi Shinshu?”

“Dạ thì… em muốn thế. Mà thôi, thầy sẽ đi cùng em phải không?”

Trước câu nói ngang ngược của Yoko, tôi lắc đầu.

“Tại sao chứ?” Yoko ngỡ ngàng.

“Trường quy định không được làm như thế với riêng học sinh nào.”

“Với riêng một phụ nữ nào thì sao?”

“Hả?” Tôi bất ngờ, lúng túng nhìn Yoko.

“Thôi, không sao. Ngày 25 tháng Ba, em chờ thầy ở ga M.”

“Không. Tôi không đi được.”

“Thầy nhớ đến. Em chờ.” Không đợi tôi nói tiếp, Yoko quày quả bước đi, đến cửa thì dừng chân, ngoái đầu lại. “Thầy mà không tới, em sẽ hận thấy suốt đời.” Nói xong, cô bé đột ngột vùng chạy ra hành lang.

Tôi đứng trơ trọi ở bục giảng, tay vẫn cầm phong bì đựng vé tàu. Từ hôm đó tới trước 25 tháng Ba, tôi thường xuyên rơi vào trạng thái băn khoăn. Tất nhiên, tôi không định đi du lịch với Yoko, mà chỉ băn khoăn là hôm ấy nên cư xử thế nào. Mặc kệ Yoko chờ, hay ra ga rồi thuyết phục cô bé? Với tính khí của Yoko, tôi không cho là mình thuyết phục được, nên quyết định mặc kệ. “Đợi cả tiếng cũng chán mà bỏ về thôi.” Tôi tặc lưỡi nghĩ.

Tuy nhiên, đến 25 tháng Ba, mới sáng ra tôi đã bồn chồn, lát lát lại liếc đồng hồ. Khi kim giờ nhích qua số 9, tự nhiên tôi thở dài. Thật là một ngày đằng đẵng!

Khoảng 8 giờ tối hôm đó, điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc máy, “Maejima đây.”

“…” Đầu dây bên kia lặng ngắt, trực giác mách bảo tôi người gọi là Yoko.

“Yoko phải không?”

“…”

“Em chờ suốt từ sáng tới giờ à?”

Vẫn lặng ngắt. Muốn nói lắm mà phải cắn chặt môi để kiềm chế… Tự dưng hình ảnh ấy hiện ra trong tâm trí tôi.

“Không lên tiếng thì tôi dập máy đấy.”

Không lời hồi đáp. Tôi bèn đặt ống nghe xuống. Cảm giác trĩu nặng trong tim.

Hết kì nghỉ xuân, Yoko lên lớp cuối cấp. Suốt một thời gian dài, tôi tránh mặt cô bé. Khi gặp nhau ở hành lang, tôi quay đầu đi hướng khác, còn trong giờ học, tôi gắng sức không nhìn về phía Yoko. Gần đây, tôi không căng thẳng lẩn trốn nữa, nhưng gặp mặt thì vẫn ngại. Thêm nữa, cũng chính từ dạo đó, Yoko bắt đầu bị nhà trường để ý về ăn mặc và tác phong hằng ngày. Chuyện này cũng khiến tôi day dứt.

Rốt cuộc, tôi tiếp tục giảng bài cho xong mà không đả động một lời về chuyện đi muộn. Chẳng ai thấy như thế là lạ, vì thỉnh thoảng cũng có học sinh đi muộn, và tôi chưa nhắc nhở bao giờ.

Trở về phòng giáo vụ, tôi kể lại tình hình với Hase. Anh ta nhíu mày làu bàu, “Tệ ghê! Chịu phạt xong, ngày đầu tiên quay lại lớp đã đi muộn. Coi thường nhà trường quá mức. Trường hợp này phải khiển trách nghiêm khắc… Được rồi. Giờ nghỉ trưa tôi sẽ gọi em ấy ra nói chuyện.” Hase vừa nói vừa lau mồ hôi trên chóp mũi. Chỉ hơn tôi hai, ba tuổi nhưng trông anh ta già hơn tôi nhiều. Có lẽ do mái tóc hơi bạc và tạng người mập mạp.

Murahashi đang ngồi bên cạnh bỗng xen vào, “Takahara Yoko đi học lại rồi à?”

Người đàn ông này lúc nào cũng nói năng kiểu ẩn ý. Loại người tôi rất ghét. Tôi khẽ gật đầu, “Vâng.” Anh ta liền xổ ra, “Thật khó chịu! Đi làm gì chứ? Trường lớp không dành cho hạng sâu bọ ấy, nó không hiểu hay sao? Đình chỉ ba ngày là nhẹ đấy. Cần phạt nó một tuần, không, một tháng mới đủ. Mà một tháng cũng vô ích…” Anh ta khẽ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi. Sâu bọ, mạt rệp, rác rưởi… Tuy chẳng phải anh hùng đấu tranh cho chính nghĩa, song lúc nào tôi cũng thấy khó chịu về cách dùng từ của Murahashi.

“Hồi lớp Mười một em ấy không tệ như vậy đâu.”

“Có những học sinh chọn thời điểm để hư hỏng. Một dạng trốn chạy. Mà phụ huynh cũng dở. Không sâu sát con cái tới nơi tới chốn. Bố nó làm gì?”

“Nghe đâu làm chức to, ở Công ty Bánh kẹo K.”

Tôi nhìn sang Hase để xác nhận. Anh ta gật đầu, “Đúng!” Murahashi liền cau mặt như vỡ lẽ, “Trường hợp này nhiều lắm. Bố lu bu công việc nên không ngó ngàng tới việc giáo dục con, bù lại xùy ra thật nhiều tiền tiêu vặt. Đó là môi trường dễ làm con cái hư hỏng nhất.”

“Vâng.”

Murahashi là trưởng ban quản lý học sinh. Người nghe chừng đầy kinh nghiệm như thế, lại đang thao thao tự đắc, nên tôi và Hase chỉ còn nước ngồi nghe và phụ họa. Tuy nhiên, đúng là bố Yoko vô cùng bận rộn. Nếu tôi nhớ không nhầm, mẹ cô bé mất cách đây ba năm, mọi việc trong nhà đều giao cho người giúp việc, bố cũng hiếm khi về. Tôi nhớ là khi kể chuyện này, Yoko không hề tỏ ra phiền muộn, dù có thể trong lòng rất buồn.

“Mẹ nó thì sao?”

Murahashi hỏi và Hase trả lời, anh ta còn biết cả nguyên nhân mẹ Yoko mất, là do ung thư dạ dày.

“Không còn mẹ à? Thế thì hỏng, trông mong được gì nữa.” Murahashi lúc lắc đầu rồi đứng dậy. Đúng lúc đó có tiếng chuông báo hiệu tiết hai. Tôi và Hase cùng quay về bàn, sửa soạn một chút rồi ra khỏi phòng giáo vụ.

Đi dọc hành lang, Hase và tôi trao đổi với nhau. “Thầy Murahashi nghiêm khắc quá.”

“Công tác ở ban quản lý học sinh mà.” Tôi đáp cho qua chuyện.

“Ừ, đúng là thế… Thật ra, về vụ Yoko… Em ấy bị bắt quả tang hút thuốc trong nhà vệ sinh, người bắt quả tang chính là thầy Murahashi.”

“Hả? Thầy Murahashi à?” Giờ tôi mới biết. Thảo nào anh ta mạt sát Yoko ghê thế.

“Lúc thảo luận về hình thức kỷ luật, thầy ấy đề xuất đình chỉ một tuần. Nhưng cuối cùng chốt lại ba ngày theo quyết định của hiệu trưởng.”

“Ra vậy.”

“Yoko đúng là học sinh cá biệt, nhưng cũng đáng thương. Tôi nghe một em kể, Yoko bắt đầu thay đổi từ hồi cuối tháng Ba.”

“Cuối tháng Ba?” Tôi sững người. Đó chính là thời điểm Yoko rủ tôi đi “du lịch Shinshu”.

“Chắc thầy cũng biết, từ ngày mẹ Yoko mất, ăn ở sinh hoạt của cô bé đều do chị giúp việc thân tình lo liệu. Đến tháng Ba vừa rồi chị ta nghỉ, thay vào đó là một cô giúp việc trẻ. Chỉ thế thôi thì không sao, vấn đề là ông bố cố tình ép chị giúp việc cũ nghỉ để thuê cô mới. Tôi đoán đây chính là nguyên nhân khuấy đảo tâm lý Yoko.”

“… Thế à? Ra vậy!”

Hase đi rồi, gương mặt hiếu thắng của Yoko bất giác thoáng qua tâm trí tôi. Càng đơn thuần thì càng dễ kích động khi tuyệt vọng. Tôi không giỏi nắm bắt tâm lý học sinh, nhưng đúng là có nhiều em vì chán chường mà thành ra buông thả. Tự dưng tôi nhớ lại lời mời đi Shinshu của Yoko. Có thể Yoko hẫng hụt vì sự xáo trộn trong gia đình, và quyết định đi chơi cho khuây khỏa? Tôi biết, Yoko không định nhờ tôi khuyên nhủ điều gì. Có thể cô bé cần một người nghe mình giãi bày những nỗi niềm chộn rộn mà thôi.

Nhưng tôi không đi. Thậm chí không buồn để tâm đến mục đích phía sau lời mời.

Tôi nhớ lại giờ học đầu tiên ở lớp Mười hai của Yoko, khi tò mò nhìn về phía cô bé. Đúng lúc Yoko cũng ngẩng mặt lên. Mắt chúng tôi giao nhau. Tôi vẫn chưa quên ánh mắt ấy.

Ánh mắt như xoáy vào tôi.

“Thầy sao thế ạ? Trông thầy bơ phờ quá!”

Đang đi ngang qua dãy phòng của khối Mười hai, tôi chợt nghe có tiếng bắt chuyện phía sau. Cái kiểu ăn nói này thì chỉ có thể là Kei hoặc Kanae. Ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên Kei đang đi về phía tôi.

“Thầy cãi nhau với vợ ạ?”

“Trông em vui nhỉ?”

“Chẳng có gì vui. Rất tệ là đằng khác. Thầy Tokita lại hạch hỏi em về cái này.” Kei nhún vai, đưa tay nhón vài sợi tóc, mái tóc bồng bềnh rất nữ tính, mặc dù nhà trường cấm uốn sấy. “Em đã giải thích là xoăn tự nhiên mà thầy Tokita không tin.”

Tokita là giáo viên chủ nhiệm lớp Kei, dạy Lịch sử.

“Tin sao được! Hồi lớp Mười em để tóc ôm mà.”

“Mấy thầy cứng nhắc thế nhỉ? Phải thông cảm với học sinh chứ!”

“Dạo này em không trang điểm nữa à?”

“À em bỏ rồi. Tại hơi nổi quá.”

Hồi nghỉ hè, Kei thường trang điểm khi đến tập ở câu lạc bộ bắn cung. Kei còn nói, nước da rám nắng rất hợp với son màu cam.

Kei, tên đầy đủ là Sugita Keiko, học sinh lớp 12B, chủ tịch câu lạc bộ bắn cung, năm nay lột xác hẳn ra. Lên lớp Mười hai, học sinh nhìn chung trông khá người lớn, Kei còn thuộc loại đặc biệt nổi trội nữa. Cô bé cũng là một học sinh khiến tôi ngại tiếp xúc. Nhất là sau đợt tập huấn toàn trường đó. Như một phản xạ, tôi luôn tránh ánh mắt cô bé. Chẳng hiểu Kei nghĩ gì mà không bao giờ đả động tới, y như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Hay với cô bé, chuyện ấy không hề đáng kể?

“Hôm nay thầy có tập không?”

Kei nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc. Thời gian gần đây, tôi khá chểnh mảng việc tập tành cho học sinh. Tại cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm nên cứ tan trường là cố về nhà sớm. Tất nhiên không thể thú thật với Kei được.

“Xin lỗi, hôm nay tôi bận. Nhờ em đốc thúc các bạn giúp nhé.”

“Chán quá! Em đã báo với thầy là mấy đứa lớp Mười đang bắn sai tư thế rồi mà… Ngày mai thì sao ạ?”

“Mai chắc được.”

“Thầy nhớ đến đấy.” Nói đoạn Kei quay ngoắt đi. Tôi nhìn theo cô bé, có cảm giác sự việc hồi tập huấn không thật chút nào.

Trường nữ sinh Seika có mười hai câu lạc bộ ngoại khóa, khuyến khích học sinh tham gia và hỗ trợ học sinh hết mình. Để đáp lại, các câu lạc bộ đều hoạt động sôi nổi, nhất là bóng rổ và bóng chuyền, hằng năm có hai đến ba môn đạt thành tích tốt trong giải đấu cấp tỉnh. Phong trào mạnh mẽ là thế nhưng cho tới năm ngoái, nhà trường vẫn cấm ngặt các câu lạc bộ sinh hoạt tập huấn. Lý do đơn giản, là không muốn để con gái mới lớn qua đêm bên ngoài. Thông lệ này rất khó phá vỡ. Năm nào cũng lác đác đề xuất thử nghiệm, nhưng đều không thành hiện thực.

Thế rồi, có người gợi ý tổng tập huấn. Nghĩa là, nếu từng câu lạc bộ không thể tập huấn riêng rẽ thì tổ chức chung cho cả trường, từ đó lên phương án nghỉ trọ và sinh hoạt phù hợp. Các cố vấn cũng đi nên việc giám sát sẽ lớp lang hơn. Đi đông lại tiết kiệm chi phí nữa. Tuy còn ý kiến phản đối nhưng rốt cuộc, đợt tập huấn toàn trường đầu tiên đã diễn ra vào năm ngoái. Tôi tham gia với tư cách cố vấn câu lạc bộ bắn cung. Chuyến đi thành công ngoài mong đợi, phản ứng của học sinh rất tích cực nên nhà trường quyết định sẽ duy trì hoạt động này.

Hè năm nay diễn ra đợt tập huấn toàn trường lần thứ hai. Cũng như năm ngoái, địa điểm là trung tâm thể thao giải trí của tỉnh. Thời gian là một tuần. Lịch sinh hoạt hằng ngày như sau: 6:30 ngủ dậy, 7:00 ăn sáng, 8:00–12:00 luyện tập, 12:00 ăn trưa, 13:30–16:30 lại luyện tập, 16:30 ăn tối, 22:30 tắt đèn đi ngủ. Lịch trình khá căng, nhưng mỗi câu lạc bộ có thể linh hoạt phân bổ giờ giải lao, thời gian tự do cũng nhiều, nên học sinh hầu như không phàn nàn gì. Đặc biệt, sau bữa tối tới trước khi đi ngủ là khoảng thời gian mong đợi của các cô bé. Hẳn là cách sinh hoạt này khiến chúng cảm thấy thân thiết và gắn bó với nhau hơn là khi chỉ học cùng ở trường.

Tôi thì chủ yếu là đọc sách và xem TV để giết thời gian, mỗi tối có dành ra một lúc họp rút kinh nghiệm.

Chuyện đó xảy ra vào buổi tối của ngày thứ ba.

Do đợt tập huấn đã trôi đi phân nửa, nên tôi ngồi ở nhà ăn xem xét số liệu về sự tiến bộ của các thành viên và rà soát kế hoạch rèn luyện cho mấy ngày còn lại. Lúc ấy là khoảng 11 giờ đêm, nửa tiếng sau khi tắt đèn, nhà ăn với sức chứa cả trăm người không còn một ai.

Bắn cung là môn thể thao mà thành tích thể hiện rất rõ qua điểm số. Kiểm tra điểm số hằng ngày là cách nhanh nhất để theo dõi sự tiến bộ. Do vậy, tôi định vẽ biểu đồ về sự thay đổi điểm số trong ba ngày qua và sáng hôm sau sẽ cho học trò xem kết quả đó.

Làm được một lúc, tự dưng ngờ ngợ, tôi nhìn lên thì thấy Kei đang đứng bên kia bàn.

“Thầy cần cù quá.” Vẫn cách nói hơi xấc, nhưng lần này không ngụ ý châm chọc như mọi khi.

“Tắt đèn rồi đấy. Em không ngủ được à?”

“Vâng, không được…” Kei ngồi xuống cạnh tôi, trông khá gợi cảm trong chiếc áo hai dây và quần đùi thể thao. “Ồ, thầy đang xem kết quả luyện tập à.” Kei nhìn xuống trang vở. “Kết quả của em… à đây rồi. Bình thường quá nhỉ! Phong độ sa sút nhất thời gian gần đây.”

“Em hay mất thăng bằng, được cái thời điểm bắn rất chính xác, rồi sẽ cải thiện được thôi.”

“Kanae và Hiroko cũng không tiến bộ. Tư thế họ tốt vậy mà…”

“Các em ấy bắn chưa chủ động, hơi phụ thuộc vào cung. Nói thẳng là lực bắn còn yếu.”

“Tóm lại là phải luyện tập thêm.”

“Đúng rồi.” Dứt lời, tôi cầm bút chì trở lại với đống điểm số. Kei không có ý định quay về, cứ ngồi chống cằm đấy, mắt dán vào vở.

“Em không ngủ à?” Tôi lặp lại câu hỏi ban nãy. “Ngủ không đủ giấc, ban ngày trời nóng sẽ mệt lắm đấy.”

Kei phớt lờ, chỉ hỏi “Thầy uống nước ngọt không?” rồi đứng dậy, tới máy bán hàng tự động mua hai lon nước, khi quay lại ngồi xuống, cặp đùi trần vắt lên nhau một cách táo bạo.

Tôi nhìn đi chỗ khác, tay thì luồn vào túi tìm ví.

“Không cần. Có lon nước ngọt thôi mà, em mời.”

“Không được. Còn ăn bám bố mẹ đấy.”

Tôi rút trong ví hai đồng xu một trăm yên, đặt trước mặt Kei. Cô bé liếc qua nhưng không đưa tay ra lấy.

“Thầy này, thầy có lo cho vợ ở nhà không?”

Kei hỏi một câu chẳng ăn nhập gì. Đã mở nắp và đang uống dở lon nước, tôi suýt sặc.

“Em nói gì vậy?”

“Em hỏi nghiêm túc đấy. Thế nào ạ?”

“Hỏi khó.”

“Không lo nhưng cũng nhớ đúng không ạ?”

“Nhớ cái gì? Có phải mới cưới đâu.”

“Không nhớ, thế thầy có buồn không?”

“Nào!”

“Thầy nói thật đi. Đúng không ạ?”

“Em say rồi hả? Em mò rượu ở đâu đấy? Có hơi men thật này.”

Tôi làm bộ ghé mũi sát mặt Kei để ngửi. Cô bé không hề cười, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Trước ánh mắt nghiêm túc đó, thần kinh tôi như tê liệt, người cứng lại, không cử động được. Chúng tôi nhìn nhau khoảng hai ba phút, hoặc hai ba giây gì đó. Nói một cách văn hoa, là thời gian như ngừng trôi. Tôi không nhớ rõ Kei nhắm mắt trước, hay tôi chạm vai em trước. Nhưng chúng tôi đã kề mặt lại một cách tự nhiên, và lẽ tất yếu, là môi áp môi. Tôi bình tĩnh đến mức bản thân còn ngạc nhiên, chỉ mải nghe ngóng xem liệu có ai bất chợt bước vào không. Tôi nghĩ Kei cũng không hề căng thẳng, bằng chứng là môi em rất ướt.

“Tôi phải xin lỗi em.” Tôi nói khi rời môi Kei, tay vẫn đặt trên vai em, cảm nhận được làn da trần mặc áo hai dây đang rịn mồ hôi.

“Tại sao thầy phải xin lỗi?” Kei nhìn tôi, “Có gì xấu đâu?”

“Tôi không hiểu tại sao mình lại làm thế.”

“Bởi vì ‘Mình có thích con bé này đâu cơ chứ,’ phải không?”

“Không phải…” Tôi lúng búng trong miệng.

“Thế thì là gì?”

“Tôi cảm thấy mình đã phá vỡ một quy tắc ngầm.”

“Không đâu.” Kei phản bác, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Hồi nào tới giờ em đều không để quy tắc ràng buộc mình.”

“Em quả là mạnh mẽ.” Buông tay khỏi vai Kei, tôi uống một hơi hết lon nước. Cổ họng đã khô rang tự lúc nào.

Ngoài hành lang chợt vang vọng tiếng bước chân, dép lê loẹt quẹt, thỉnh thoảng nghe chồng lên nhau. Ít nhất hai người đang đi tới.

Chúng tôi vừa ngồi tách hẳn ra được thì cửa nhà ăn giật mở, hai người đàn ông xuất hiện.

“Tưởng ai, hóa ra là thầy Maejima?” Người cao hơn cất tiếng. Đó là Takei, cố vấn câu lạc bộ điền kinh. Người còn lại là Murahashi, tuy không phụ trách câu lạc bộ nào nhưng giữ nhiệm vụ giám sát chung nên phải tham gia chuyến đi.

“Keiko cũng ở đây à, chắc là hai thầy trò đang thảo luận nội dung luyện tập hả? Vất vả quá.” Takei nhìn xuống biểu đồ trên cuốn vở đang mở trước mặt chúng tôi.

“Còn hai thầy đi tuần tra à?” Tôi hỏi.

Hai người nhìn nhau cười, “Đại loại thế.” Sau khi quét mắt một vòng quanh nhà ăn, họ đi ra bằng lối cửa vừa bước vào.

Kei nhìn theo họ một lúc rồi quay sang tôi, nở nụ cười thường lệ, “Hỏng hết cả không khí.”

“Thôi, đi ngủ chứ?”

“Vâng.” Kei gật đầu đứng dậy, tôi sắp xếp lại giấy tờ trên bàn. Khi chia tay ở cửa nhà ăn, cô bé ghé vào tai tôi, “Hẹn thầy lần sau nhé…”

“Hả?” Tôi quay sang nhìn Kei. Cô bé không nhắc lại mà cố tình nói lớn “Chúc thầy ngủ ngon!” rồi bỏ đi theo hướng khác.

Giờ tập hôm sau, tôi tránh mặt Kei, một phần ngại, một phần xấu hổ vì hành vi không thích hợp của mình. Kei thì vẫn cư xử với tôi bình thường, ngay cách nói hơi nghiêm trang lúc báo cáo sĩ số cũng y như mọi khi. “Miyazaka Emi khối Mười không khỏe nên xin nghỉ, còn lại đi đủ.”

“Không khỏe? Em ấy có sao không? Bị cảm à?”

Tôi gặng hỏi, Kei nhoẻn cười đầy ẩn ý, “Khi một cô gái bảo không khỏe thì thầy phải đoán được là tại sao chứ.” Vẫn cách nói xấc hằng ngày.

Từ bấy đến nay, Kei không đả động một lời về sự kiện đêm đó. Đến nỗi tôi đâm nghi là chỉ còn mình mình bận lòng. Một người đàn ông trưởng thành lại cứ day dứt khôn nguôi vì câu “Hẹn thầy lần sau” của một cô bé kém mình đến mười mấy tuổi…

Gương mặt Kei hiện ra trước mắt tôi. Lúc thì tỉnh táo, lúc lại quyến rũ. Mình phải cẩn thận, tôi tự nhủ.

Hết tiết bốn là tới giờ nghỉ trưa. Tôi vừa đọc báo vừa ăn cơm hộp vợ làm. Ăn xong, đang nhâm nhi cà phê thì cửa phòng giáo vụ bật mở, một học sinh bước vào. Đó là Yoko. Cô bé nhìn quanh phòng, nhanh chóng xác định chỗ ngồi của Hase và tiến về phía đó. Ngang qua chỗ tôi, bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn, cô bé không có bất cứ phản ứng gì.

Hase cau mày với Yoko và phàn nàn bằng giọng rất nhỏ. Anh ta ngồi phía trước, cách đây tầm bốn bàn, nên tôi quan sát được biểu cảm và nghe loáng thoáng vài ba câu. Tôi vừa theo dõi vừa giả vờ đọc báo. Yoko cụp mắt xuống, khuôn mặt vô cảm. Đại khái là chịu phạt xong ngày đầu đi học lại mà đi muộn là quá dở, lại còn hút thuốc lá, sắp tốt nghiệp rồi, em nên cố gắng cẩn thận… Hase nói năng nhỏ nhẹ, tưởng chừng đang thỉnh cầu chứ không phải nhắc nhở. Yoko không gật cũng không lắc, chẳng biết có nghe hay không. Ngắm khuôn mặt cô bé, tôi chợt nhận ra, Yoko đã cắt tóc. Trước đây cô bé không để tóc dài nhưng cũng không cắt ngắn thế này, tóc vốn hơi xoăn mà bây giờ lại thẳng, mái ngắn đi nhiều. Chắc là đổi hẳn kiểu tóc rồi.

Tôi đang mải nhìn Yoko và Hase thì đột nhiên có ai vỗ vai từ đằng sau. Ngoảnh lại hóa ra trợ lý hiệu trưởng Matsuzaki, đang cười lộ một chiếc răng bọc vàng, “Có bài báo nào hay không thầy?”

Tôi rất ghét cách nói vòng vo này. Trước khi vào việc toàn rào đón bằng một câu đưa đà lấy lòng.

Xã hội vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào… “Có việc gì đấy ạ?” Tôi hỏi thẳng.

Matsuzaki dán mắt vào tờ báo và trả lời vẻ không mấy thích thú, “Hiệu trưởng gọi thầy đấy.”

Tôi đưa tờ báo cho Matsuzaki, rảo bước sang phòng hiệu trưởng. Gõ cửa, nghe tiếng “Mời vào” vọng ra rồi mới bước vào. Hiệu trưởng Kurihara ngồi quay lưng ra, miệng phả khói. Hình như ông đã bỏ thuốc mấy lần mà không thành.

Xoay ghế về phía tôi, câu đầu tiên ông hỏi là, “Tình hình bắn cung thế nào? Năm nay liệu có lọt vào giải toàn quốc không?” Giọng thấp nhưng rất vang, thành quả được tôi luyện nhờ từng chơi bóng bầu dục.

“Năm mươi năm mươi… ạ.”

“Cậu nói gì? Sao dè dặt thế?” Ông dụi điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay vào gạt tàn. “Cậu làm cố vấn mấy năm rồi?”

“Năm năm ạ.”

“Hừ, tới lúc phải thể hiện rồi đấy!”

“Cháu đang cố gắng.”

“Cố gắng suông chưa đủ. Phải có thành tích cụ thể. Chính cậu nói, ở Nhật Bản chưa nhiều trường có câu lạc bộ bắn cung nên không khó để giành được vị trí dẫn đầu mà.”

“Quả thật là thế.”

“Thì làm gì đi chứ! Sugita Keiko, học sinh khối Mười hai… phải không nhỉ? Cô bé đó thế nào?”

“Em ấy có tài, có khả năng thi đấu toàn quốc. Nói chung là hứa hẹn nhất.”

“Được, cậu tập trung huấn luyện cô bé đi. Còn lại thì tùy. Đừng khó chịu như thế. Tôi không định can thiệp vào cách làm của cậu đâu. Tôi chỉ muốn có kết quả thôi.”

“Cháu sẽ cố gắng.” Tôi đáp gọn. Tôi không phản đối việc đẩy câu lạc bộ thể thao lên rồi dùng thành tích quảng bá cho danh tiếng của trường. Đã “kinh doanh” thì tất nhiên phải đầu tư truyền thông, nhưng nghe hiệu trưởng nói trắng ra như vậy, tôi cảm thấy mình theo không nổi.

“Tuy nhiên hôm nay, tôi gọi cậu lên là có việc khác.” Hiệu trưởng dịu nét mặt, thái độ thay đổi đột ngột làm tôi hơi bất ngờ. “Cậu ngồi đi đã.” Ông chìa tay về bộ salon tiếp khách. Tôi e dè ngồi xuống, hiệu trưởng liền ngồi vào ghế đối diện. “Cũng không có gì to tát cả, chuyện Takakazu thôi. Cậu biết Takakazu mà nhỉ?”

“Cháu biết.”

Đó là con trai của hiệu trưởng, tôi mới gặp một lần. Nghe đâu cậu ta tốt nghiệp một trường đại học công lập hàng đầu rồi về làm cho một công ty ở địa phương, con đường sự nghiệp rất rộng mở. Nhưng tôi thấy cậu ta chẳng có vẻ gì tích cực, năng động cả, ngược lại còn yếu đuối và hơi bi quan. Tất nhiên ấn tượng ban đầu và thực chất bên trong không phải lúc nào cũng như nhau.

Hiệu trưởng trần tình, “Takakazu năm nay 28 tuổi rồi. Tôi nghĩ đến việc chọn cho nó một đối tượng thích hợp mà mãi chưa có ai. Người bố mẹ thấy ổn thì nó mới xem ảnh đã lắc đầu. Cứ thế suốt.”

Tôi rủa thầm, tự ngó lại cái bản mặt của mình đi.

“Lần này tôi nhắm tới một người… Cậu biết là ai không?”

“Dạ…” Ai chả được, tôi nghĩ bụng.

“Là cô Aso Kyoko.”

“Ồ!!!”

Hiệu trưởng lộ vẻ khoái chí trước phản ứng của tôi, “Cậu ngạc nhiên không?”

“Rất ngạc nhiên ạ. Cô ta bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Hai mươi sáu. Tôi thích một cô con dâu chững chạc như vậy. Takakazu xem ảnh cũng lộ vẻ hài lòng nên tháng Tám vừa rồi, hôm khai trường, tôi có trao đổi qua với Aso, cô ấy bảo muốn suy nghĩ thêm. Tôi đã đưa hình và sơ yếu lý lịch của Takakazu cho cô ấy.”

“À thế ạ? Sau đó thì sao?” Theo đà, tôi tò mò hỏi dồn.

“Sau đó chính là vấn đề. Đã ba tuần trôi qua mà cô ấy vẫn im hơi lặng tiếng. Dò ý thì cứ ậm ờ ậm ờ. Không thích thì nói không thích đi… Chẳng hiểu suy nghĩ thật của cô ấy thế nào nữa, nên tôi mới gọi cậu.”

Nghe nửa chừng tôi đã đoán ra ý định của hiệu trưởng, ông muốn tôi dò hỏi tình cảm của Aso. Tôi cẩn thận hỏi lại thì hiệu trưởng gật đầu hài lòng, “Cậu đoán đúng. Chính là như vậy, nhưng chỉ thế thôi thì khác chi sai vặt. Tiện đây nhờ cậu tìm hiểu quá khứ của Aso hộ tôi. Tìm hiểu triệt để. Tất nhiên 26 tuổi thì thể nào chẳng có vài mối tình vắt vai. Tôi không bảo thủ đâu, quan trọng là hiện tại.”

“Cháu hiểu rồi. Nếu cô ta không hào hứng với chuyện mai mối thì không cần phải tìm hiểu nữa, đúng không?”

“Nghĩa là nếu không có hy vọng gì ấy à?” Giọng hiệu trưởng không vui.

“Dạ… cứ cho là thế đi.”

“Ừm… trong trường hợp đó, cậu hỏi giúp cô ấy chưa hài lòng ở điểm nào. Tôi sẽ cố giải quyết.”

“Vâng ạ.” Tôi toan hỏi nếu điểm chưa hài lòng chính là Takakazu thì hiệu trưởng định giải quyết kiểu gì, nhưng lại thôi. “Chú gọi cháu vì chuyện này thôi phải không ạ?” Tôi đổi giọng nghiêm nghị.

“Đúng. Cậu có chuyện gì à?” Hiệu trưởng tỏ ra thận trọng, hình như đã đọc được nét mặt tôi.

“Lại có kẻ định sát hại cháu.”

“Cậu bảo sao?”

“Có kẻ định sát hại cháu. Hôm qua đang đi dưới sân có chậu hoa rơi từ trên cao xuống.”

“… Chắc là ngẫu nhiên thôi!” Hiệu trưởng gượng cười, như muốn ép mình cho là ngẫu nhiên thật.

“Ngẫu nhiên mà xảy ra tới ba lần?” Trước đó tôi đã báo với hiệu trưởng việc mình bị đẩy ở ga và suýt bị điện giật chết ở bể bơi.

“Rồi sao?”

Tôi chực vặn hỏi “Rồi sao?” là thế nào, nhưng mau chóng kìm lại, chỉ từ tốn nói, “Cháu định báo cảnh sát.”

Hiệu trưởng liền đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, khoanh tay, cau mày và nhắm mắt như gặp một bài toán khó. Dáng điệu rõ là không đồng tình với tôi. Cuối cùng, ông cất tiếng, “Chúng ta chờ thêm một thời gian.”

Tôi không gật đầu. Hiệu trưởng vẫn nhắm mắt, chỉ có miệng cử động.

“Mấy trò nghịch tinh của học sinh thôi. Ở các trường khác, nhất là trường nam sinh, còn xảy ra nhiều vụ bạo lực của học sinh đầu gấu ấy chứ, thế mà người ta có để cảnh sát can thiệp đâu. Mấu chốt nằm ở cách đối thoại giữa giáo viên và học sinh.” Nói tới đây, hiệu trưởng mở mắt ra, ánh nhìn như nài nỉ, dỗ dành tôi. “Quấy rối đấy. Đơn giản là quấy rối thôi. Ai giết cậu làm gì. Chưa chi đã tưởng thật rồi nhăm nhăm báo án thì sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ.”

“Cháu thấy cách làm của thủ phạm là có ý đồ thực sự.”

Hiệu trưởng đập bàn, mặt cau lại, “Cậu không tin tưởng học sinh à?”

Tôi kinh ngạc, không ngờ ông ta có thể thốt ra một câu như thế. Nếu là lúc khác chắc tôi phì cười mất. Ngụy biện được tầm này cũng giỏi đấy.

“Thôi nào, Maejima.” Hiệu trưởng dịu giọng, thực thi chiến thuật vừa đấm vừa xoa. “Một lần nữa thôi. Để xem tình hình ra sao. Nếu mọi việc tồi tệ đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu nữa. Cứ thế nhé, được không?”

Một lần nữa mà tôi bị thương, ảnh hưởng tới tính mạng thì ông tính sao? Nhưng tôi không đôi co, không phải vì chấp nhận, mà vì ngán ngẩm. “Một lần nữa ấy ạ?”

Nghe tôi lặp lại, hiệu trưởng thở phào như cất được gánh nặng, bắt đầu huyên thuyên về sự nghiệp dạy dỗ của nhà trường, giáo viên tốt nên ứng xử ra sao, học sinh ngoan sẽ biểu hiện thế nào… Chán cả tai với mớ lý thuyết suông, tôi viện cớ “Cháu có tiết bây giờ” rồi đứng dậy. Khi mở cửa, nghe hiệu trưởng nói vọng theo “Vụ thằng con tôi… Nhờ cậu giúp nhé!” tôi chẳng buồn trả lời.

Ra đến bên ngoài đúng lúc chuông reo. Sắp tới giờ học buổi chiều. Hòa vào dòng học sinh đang hối hả, tôi trở về phòng giáo vụ.

Hiệu trưởng Kurihara không chỉ là hiệu trưởng, mà còn là chủ tịch trường nữ sinh Seika, một nhà độc tài đúng nghĩa, hứng lên có thể đuổi cổ ngay vài giáo viên, định hướng giáo dục thì thay đổi xoành xoạch. Tuy nhiên đánh giá của học sinh về ông lại không đến nỗi tệ, có lần Kei nhận xét, “Hiệu trưởng đáng khen ở chỗ thực tế, tham vọng rất rõ ràng.”

Tính ra, hiệu trưởng Kurihara là chỗ bạn bè với bố tôi. Cả hai đã cùng trải qua nhiều vất vả giữa hỗn mang thời hậu chiến. Sau đó, bố tôi chuyển sang buôn bán, Kurihara theo đuổi con đường kinh doanh giáo dục. Mỗi người một hướng, Kurihara thành công, bố tôi thì mất sớm và để lại một khoản nợ kha khá cho mẹ tôi, khi ấy cũng đã đứng tuổi. Hiện giờ vợ chồng người anh trên tôi ba tuổi vừa trông coi tiệm đồng hồ gia đình vừa chăm sóc mẹ.

Sau khi khuyên tôi làm giáo viên, mẹ liên lạc với Kurihara. Kết quả là ông ngỏ lời mời tôi về dạy ở trường Seika. Do quan hệ hai nhà nên hiệu trưởng đối xử với tôi rất thân tình. Dĩ nhiên, đổi lại nhiều lần tôi phải tận tụy làm cho ông những thứ ngoài công việc. Nhiệm vụ được giao lúc nãy là một ví dụ.

Vừa bước vào phòng giáo vụ đã nghe tiếng con gái nói rất to, tôi đưa mắt nhìn thì thấy Murahashi và một học sinh đang đứng đối diện nhau.

“Em về lớp đi. Có chuyện gì để hết giờ.” Murahashi trỏ tay ra cửa, hơi cao giọng.

“Trước khi về lớp em muốn hỏi lại cho rõ. Thầy vẫn cho rằng mình không sai, đúng không?”

Murahashi thấp hơn tôi một chút, chưa đến 1m70. Cô bé cao gần bằng anh ta, bờ vai nở nang, nhìn từ đằng sau cũng nhận ra là Hojo Masami.

“Thầy thấy mình không sai ở đâu cả.”

Murahashi nhìn thẳng vào Masami. Hẳn là cô bé cũng đang đáp trả bằng ánh mắt dữ dằn, nhưng cuối cùng chỉ nói, “Em hiểu rồi. Sau giờ học em sẽ quay lại.” Dứt lời, cô bé cúi chào Murahashi, đĩnh đạc bước ra khỏi phòng giáo vụ. Các giáo viên khác và cả tôi đều chỉ biết ngơ ngác nhìn theo.

“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi Hase đang lúi húi chuẩn bị cho tiết năm.

Hase e dè liếc về phía Murahashi, khẽ nói, “Thầy ấy mắng học sinh trên lớp, hình như gọi các em là ‘cái ngữ chúng mày’. Masami tới đây để phản đối cách gọi đó, cho rằng ‘cái ngữ’ là hàm ý sỉ nhục.”

“Có thế mà cũng…”

“Ừ, không đáng gì. Masami biết mà, chẳng qua thích làm căng thôi.”

“Ra vậy!” Đã hiểu sự việc, tôi về chỗ của mình.

Hojo Masami là lớp trưởng lớp 12A, thành tích luôn đứng đầu trường từ khi vào cấp ba tới giờ, thậm chí còn được xưng tụng “anh tài số một trong lịch sử Seika”. Cô bé phấn đấu thi đỗ Đại học Tokyo. Được thế thì quả là một dấu ấn tuyệt vời cho trường. Masami còn là chủ tịch câu lạc bộ kiếm đạo, là một kiếm sĩ hiếm hoi trong tỉnh, tóm lại văn võ song toàn đến mức nhiều người tiếc rẻ, giá cô bé là con trai thì tốt biết bao.

Từ hồi tháng Ba, nữ sinh này có những hoạt động rất lạ lùng, mặc dù dùng từ “lạ lùng” có khi lại bị bảo là kì thị. Nói theo giọng Masami là “đứng lên phá bỏ hệ thống quản lý giáo dục cổ hủ phi luật lệ và xem nhẹ nhân quyền của học sinh”. Tuy nhiên cô bé không hề tẩy chay giờ học, không vi phạm quy định về trang phục đầu tóc, vì biết rõ làm như vậy là vô nghĩa. Masami vận động học sinh khối Mười và Mười một thành lập nhóm nghiên cứu về việc nới lỏng quy định trang phục, rồi thông qua hội học sinh để đề xuất thay đổi với nhà trường. Tại sao lại là khối Mười và Mười một? Vì học sinh khối Mười hai thường bận rộn và đằng nào cũng sắp tốt nghiệp nên khó lòng cống hiến tích cực. Hiện tại, mới chỉ có ban trang phục là đi vào hoạt động, nghe đâu Masami còn chuẩn bị lập ra ban đầu tóc.

Đối tượng mà Masami gọi là “gốc rễ của ung nhọt” và chĩa mũi dùi tấn công chính là ban quản lý học sinh, đặc biệt là Murahashi, vốn hay hà khắc gò ép học sinh. Rất nhiều lần, Murahashi dạy xong lớp 12A trở về phòng giáo vụ, Masami đùng đùng chạy theo để phản đối ngôn từ và thái độ trong giờ của anh ta.

Vi các biểu hiện này, Masami cũng bị nhà trường coi là cá biệt. Song họ không cản trở cô bé, vì cách làm của Masami luôn chính thống, đúng quy định, nội dung kiến nghị hợp lý, chưa kể thành tích học tập lại xuất sắc. Có giáo viên còn điềm nhiên bình luận, “Ráng chịu đựng cho tới khi em ấy tốt nghiệp là xong.”

“Được mọi người chú ý nên nó ra vẻ đấy.” Murahashi ngồi vào bàn nói trống không, giọng cay cú thấy rõ. Xem chừng sang học kì mới, khí thế của Masami vẫn không hề thuyên giảm.

Chuông kêu tiết năm. Ghế xô lịch kịch. Thấy Aso đứng dậy đi ra, tôi liền đứng dậy theo. Ra khỏi phòng giáo vụ khoảng mười mét thì tôi bắt kịp. Aso vén tóc liếc lại, ánh mắt lạnh lùng như muốn hỏi, chuyện gì?

“Ban nãy hiệu trưởng gọi tôi sang.”

Aso thay đổi thái độ rõ rệt, bước chân chậm hẳn.

“Ông ta bảo tôi hỏi thăm cảm nghĩ của cô.”

Lúc hiệu trưởng nhờ, tôi đã tự nhủ sẽ hỏi thẳng đuột, tại không quen vòng vo. Aso dừng lại ở chiếu nghỉ cầu thang. Tôi dừng theo.

“Tôi có nhất thiết phải trả lời anh không?”

Giọng Aso rất bình tĩnh. Tôi từ tốn lắc đầu.

“Cứ nói trực tiếp với hiệu trưởng ấy, nghĩ sao nói vậy.”

“Vâng, tôi sẽ làm thế.”

Aso bước lên cầu thang. Trong lúc trao đổi, cô ta toàn tránh ánh mắt tôi. Chợt sinh ác ý, tôi nói vọng theo, “Hiệu trưởng còn bảo tôi điều tra quá khứ của cô nữa. Chắc cô hiểu là quá khứ gì chứ?”

Aso dừng chân, tôi quay lưng bước xuống cầu thang, để lại đằng sau sự im ắng đầy âu lo.

Tiết sáu hôm nay có giờ ở lớp 10A. Tôi chủ yếu dạy khối Mười hai, còn khối Mười chỉ có một lớp này. Phải sang học kì hai, khối Mười mới quen với sinh hoạt cấp ba và đi vào nề nếp hơn, chứ bây giờ vẫn kiểu động một cái là nhớn nhác xôn xao như học sinh cấp hai, làm tôi phát mệt.

“Mời các em lên bảng giải một số bài tập sau đây.”

Nghe tôi nói, ai nấy rụt cổ. Học sinh lớp này hầu hết đều không giỏi Toán.

“Bài thứ nhất Yamamoto Yuka, bài thứ hai Miyazaka Emi. Lên bảng nào!”

Tôi nhìn danh sách lớp rồi gọi tên. Yuka đứng lên, bộ dạng rụt rè. Cùng lúc, tiếng thở phào nhẹ nhõm lan đi trong lớp. Chán thật, nhưng tôi nhớ hồi cấp ba mình cũng vậy. Emi thì tiến tới với vẻ bình thản. Cô bé này rất giỏi. Đúng như dự đoán, tay trái cầm sách, tay phải cầm phấn, Emi nhuần nhuyễn làm bài, nét chữ tròn trịa thường gặp ở con gái tuổi này, đáp án chính xác.

Cổ tay trái cô bé vẫn đeo miếng băng. Emi là thành viên câu lạc bộ bắn cung. Trong đợt tập huấn mùa hè, tôi nghe kể Emi bị sái cổ tay trái. “Nghe kể” là bởi ban đầu Emi sợ tôi mắng nên nói dối là đến tháng để xin nghỉ tập. Không ngờ cô bé này lại có lúc thiếu bản lĩnh như vậy.

“Tay trái em khỏi chưa?” Tôi hỏi nhỏ khi Emi làm bài xong và chuẩn bị về chỗ.

“Rồi ạ.” Emi đáp khẽ.

Tôi định giảng giải thêm về bài tập trên bảng thì bị cắt ngang vì tiếng động cơ inh ỏi. Khu phòng học xây sát tường rào nên thỉnh thoảng tạp âm xe cộ ngoài đường vẫn vọng vào, nhưng tiếng động lần này khác hẳn, mà không chỉ một lần rồi thôi. Nó rú rít liên hồi.

Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy ba chiếc mô-tô đang chạy vòng vòng ngoài đường. Thanh niên chạy xe mặc áo sặc sỡ, đội mũ bảo hiểm che kín mặt và rồ ga vô tội vạ. Tôi chưa gặp bọn họ bao giờ.

“Bọn đua xe thì phải.”

“Như kiểu đang gây chú ý…”

“Kinh quá!”

Học sinh ngồi gần cửa sổ bàn tán với nhau. Lớp ở tầng hai nên tầm nhìn rất rõ. Đám bên trong cũng nhổm dậy ngó nghiêng. Không khí ồn ào như cái chợ. Tôi quay lên bảng tiếp tục giảng, nhưng học sinh vẫn mải hóng hớt tình hình ở ngoài.

“Trông kìa, có thằng vẫy tay!”

Tôi định nhắc nhở là đừng dòm ngó nữa thì một học sinh chợt nói, “A, thầy giáo ra rồi!”

Nghe vậy, tôi bất giác ngoái nhìn. Hai người đàn ông đang tiến ra chỗ đám thanh niên đi mô-tô. Trông hình dáng thì một người là Murahashi, người kia là Oda. Mỗi người xách một xô nước. Thoạt đầu họ ôn tồn nhắc nhở, nhưng đám thanh niên vẫn dai dẳng bám trụ, họ bèn nâng xô hắt vào một chiếc mô-tô làm chủ lẫn xe ướt sũng. Oda vốn là giáo viên thể dục, tiến tới định giữ tay tên ngồi trên xe. Đám thanh niên làu bàu mấy câu rồi rồ ga bỏ đi.

“Hay quá!”

“Thành viên ban quản lý học sinh có khác!”

Tiếng khen ngợi râm ran. Sức tập trung của học sinh càng tản mạn. Tôi giải thích xong bài tập trên bảng thì cũng gần hết tiết sáu. Đúng như dự đoán, khi trở về phòng giáo vụ, tôi thấy người ta túm tụm quanh Murahashi như đang tán thưởng một vị anh hùng.

“Cách đuổi cổ đó tuyệt đấy anh!”

Tôi khen đãi bôi. Murahashi tỏ ra khoái chí.

“Mấy trường khác hay áp dụng cách này lắm. May là cũng có tác dụng.”

“Cầu cho chúng nó đừng tới nữa.” Cô giáo đứng tuổi Hori cất tiếng.

Murahashi trở lại bộ dạng khó đăm đăm hằng ngày, “Không biết đám này ở đâu ra. Chắc toàn quân du côn du kề.”

“Người quen của học sinh trong trường chăng?” Nghe tôi nói vậy, vài ba giáo viên bật cười, “Không thể nào!” Nhưng Murahashi nghiêm mặt, “Có thể đấy.” Và anh ta tiếp luôn, giọng lạnh lùng cố hữu. “Nếu đúng thế, tôi sẽ đuổi cổ học sinh đó ngay lập tức.”

Hết giờ tôi định về nhà luôn. Nói gì thì nói, vụ chậu cây hôm qua còn khá ám ảnh. Bên ngoài không hẳn an toàn nhưng vẫn ít rủi ro hơn trong trường. Mà về thì cũng có nghĩa là đã ba ngày tôi không tập cùng câu lạc bộ. Ngày mai phải tham gia thôi.

Lúc tôi sắp về, Aso có lảng vảng lại gần nhưng tôi phớt lờ. Đối với Aso, đây là cơ hội làm dâu nhà giàu nên cô ta hẳn rất bận lòng về lời cảnh cáo của tôi ban nãy.

Hòa vào dòng học sinh, tôi ra khỏi cổng trường, cuối cùng một ngày làm việc cũng trôi qua. Tinh thần hôm nay thật rệu rã. Có lẽ là tại dồn dập quá nhiều chuyện.

Từ cổng trường tới ga S cuốc bộ mất khoảng năm phút. Sau một lúc đi chung đường với mấy toán nữ sinh áo trắng váy xanh, tôi sực nhớ có việc cần vào cửa hàng bán đồ thể thao nên rẽ sang đường nhánh. Qua khu dân cư rồi ra tới quốc lộ nhiều xe cộ là tới cửa hàng. Đây là một trong số ít điểm bán dụng cụ bắn cung ở tỉnh này.

“Các em ở Seika dạo này tiến bộ chứ?”

Chủ cửa hàng hỏi thăm. Tôi quen anh ta từ hồi bắt đầu dạy ở trường. Anh ta hơn tôi tầm ba bốn tuổi, từng chơi khúc côn cầu nên thân hình rất cân đối, dù không cao.

“Không tiến bộ lắm. Tại huấn luyện viên kém.” Tôi cười ngượng.

“Sugita Keiko thế nào? Thấy bảo em ấy giỏi mà.” Anh ta hỏi y như hiệu trưởng. Nghe chừng nhiều người biết đến Kei.

“Cũng ổn. Không biết tiến được tới đâu… Giá có thêm một năm nữa thì tốt.”

“Ừ nhỉ. Cô bé học lớp Mười hai rồi còn gì, suy ra năm nay là cơ hội cuối cùng.”

“Đúng vậy.” Tôi trả lời lấy lệ, lựa mua vài món đồ rồi rời khỏi cửa hàng. Nhìn đồng hồ, đã hai mươi lăm phút trôi qua. Trời tháng Chín vẫn nóng nực. Tôi nới lỏng cà vạt và quay trở lại con đường ban nãy. Xe tải chạy qua làm đất cát cuộn tung, bám lên người, cà vạt dính vào cổ khiến tôi khó chịu.

Đến chỗ rẽ, tôi chợt dừng chân, vì trông thấy một chiếc mô-tô dựng bên vệ đường. Không, nói cho đúng là vì nhận ra thanh niên ngồi trên xe. Áo sơ-mi vàng, mũ bảo hiểm đỏ. Không thể nhầm được! Đây là một trong ba thanh niên hồi chiều. Đáng nói là một học sinh Seika đang đứng cạnh tán gẫu với gã ta. Tôi quan sát cô bé. Khuôn mặt với mái tóc ngắn đổi kiểu kia… Là Yoko!

Bọn họ cũng nhận thấy tôi. Yoko hơi giật mình nhưng quay ngay đi như không quen biết.

Tôi ít khi nhắc nhở hay ra lệnh cho học sinh ngoài khuôn viên trường. Nhưng trong tình huống này, khó mà giả bộ không thấy và bỏ đi được. Tôi từ từ tiến lại. Yoko vẫn quay lưng về phía tôi. Thanh niên ngồi mô-tô nhìn chằm chằm vào tôi qua kính mũ bảo hiểm.

“Em quen người này à?” Tôi hỏi Yoko. Cô bé không đáp, thay vào đó, thanh niên kia thắc mắc, “Đây là ai?” Tôi hơi bất ngờ vì cái giọng non nớt, tầm học sinh cấp ba mà thôi.

“Giáo viên ở trường.” Yoko đáp gọn, vẫn không ngoái lại.

Sắc mặt trong mũ bảo hiểm chợt thay đổi, “Cái gì? Giáo viên? Cùng hội với bọn hồi chiều hả?”

“Bọn hồi chiều” là Murahashi và Oda. Cách nói rất hằn học, nghe chừng còn ghim thù.

“Đừng ăn nói xách mé thế. Đừng để người ta tưởng tôi giống mấy người.”

Nghe Yoko chán chường nhắc nhở, thanh niên tắt hẳn vẻ hùng hổ, giọng tiu nghỉu sau lớp kính mũ bảo hiểm, “Thì tại vì…”

“Thôi đi đi. Tôi hiểu rồi.”

“Em sẽ cân nhắc chứ?”

“Tôi sẽ.” Hai bên trao đổi mấy câu mà tôi không hiểu gì. Sau đó thanh niên nổ máy, thô bạo tới mức tưởng như làm rung chuyển cả mặt đất. Gã ngoảnh nhìn tôi, quát to, “Báo với bọn hồi chiều là nhớ cái mặt đấy!” Rồi rồ ga ầm ầm, xả khói mù mịt phóng vụt đi.

Tôi lặp lại câu hỏi, “Em quen người này à?”

Yoko nhìn theo chiếc mô-tô, “Bạn đua xe. Hơi đồng bóng.”

“Xe á? Yoko lái mô-tô hả?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại, vì nhà trường cấm học sinh đi xe máy.

Yoko thản nhiên nói, “Lái chứ. Hồi hè lấy bằng rồi. Kêu ông già mua xe và lái chạy khắp nơi.” Giọng điệu ngông nghênh, khóe miệng nhếch thành nụ cười.

“Không phải là em rất ghét nói năng xách mé hả?”

Nghe tôi nhắc nhở, Yoko mím chặt môi, đoạn cất giọng lạnh lùng, “Không sao hết. Thầy cứ đi mà mách Murahashi.”

“Tôi không mách. Nhưng trường biết là đuổi học đấy.”

“Chẳng sao. Khu này em chạy nhiều. Trước sau gì mọi người chả biết.”

Khó xử trước thái độ bất cần của cô bé, cuối cùng tôi buột miệng, “Em ráng chờ tới lúc tốt nghiệp đi. Còn một thời gian ngắn nữa thôi mà. Tốt nghiệp xong lái bao nhiêu chẳng được. À đúng rồi! Lúc đó em chở tôi đi một vòng nhé. Chắc là thích lắm!”

Yoko không dịu nét mặt, thậm chí còn nhìn như khoan vào tôi, “Thầy bỏ cái giọng ấy đi, không hợp đâu.”

“Yoko…”

“Thôi dẹp! Kệ em.” Dứt lời, cô bé rảo bước thật nhanh, được vài mét ngoái lại buông thõng, “Quan tâm quái gì đâu mà cứ giả bộ.”

Tim chợt trĩu xuống, chân nặng trịch, tôi đứng lặng nhìn theo bóng dáng bỏ chạy về phía xa.

Quan tâm quái gì đâu mà cứ giả bộ.

Câu nói láy đi láy lại trong đầu tôi hồi lâu mới tắt.

Mặt trời đã lặn tự lúc nào.

← Ở Nhật Bản, năm học bắt đầu từ 1/4 và kết thúc vào 31/3 năm kế tiếp.