Chương 14
Anh Trí từ đơn vị đuợc nghỉ phép về thăm nhà. Trông anh bây gjờ không còn chút dấu vết của một ông thầy trắng trẻo xưa. Anh đen sạm như người vừa được lôi từ trong lò nướng ra.
Thục hỏi:
- Bài học "chà láng" có giúp đuợc gì cho anh không?
Anh Trí nói:
- Tao bây giờ có thể uống đuợc cả nước cống rồi.
Anh tắm rửa, cạo râu, thay quần áo thường, nhưng mái tóc cắt sát đầu và nước da cháy nắng của anh, vẫn cho thấy anh đã khác với bộ đồ anh mặc.
Anh soi gương ngắm nghía mình, bảo:
- Trông như quần áo đi mượn.
Thục nói:
- Giá có được biệt phái về đi dậy học lại cũng còn phải lâu lắm anh mới lột được bộ da này ra được.
Anh Trí hỉnh cái mũi lên, giơ tay vẹt mái tóc cụt ngủn của mình sang một bên, hỏi:
- Tính học gì?
Thục nói:
- Em cũng chưa quyết định. Nhưng có lẽ em sẽ học dược.
Anh Trí cúi xuống buộc giây giầy. Anh ngắm nghía đôi giầy vừa buộc xong giây, nhấc nhấc hai chân rồi lại để xuống, bảo:
- Mới có độ một năm xỏ chân vào đôi giầy này, tao tưởng như chỉ còn hai cái cổ chân thôi.
Thục hỏi:
- Cái gì mà kỳ vậy?
- Nhẹ quá.
Thục cười, sán lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Trên chiếc ghế đó anh Trí vứt một đống quần áo nhà binh của anh.
Anh nói:
- Thục giặt ủi dùm anh, để mai mốt tao đi có cái mặc.
Thục cười bảo:
- Dám uống nước cống còn lo mặc quần áo ủi.
Anh Trí nói:
- Tùy từng lúc chứ.
Thục nhớ đến bữa đầu tiên ở trên Đà Lạt về kỳ hè năm ngoái, khi mở cửa phòng anh Trí, ngó và thấy tấm hình anh lồng trong chiếc khung để trên bàn, Thục đã nghĩ đến việc hôm nào đó sẽ rủ một đứa bạn vào quân trường thăm anh để anh thử thời vận. Nhưng cho đến khi anh ra trường, về đơn vị, Thục đã không làm được việc ấy vì không có dịp thuận tiện và sau cùng chính mình cũng quên mất dự tính ấy.
Chợt nhớ lại mọi việc, Thục thấy buồn cười, vì cũng tự hỏi, không biết chọn ai để giới thiệu với anh. Lãm chăng? Tại sao không? Nhưng nếu "tiến cử" Lãm, anh Trí lại ưng thuận, liệu có gì trở ngại cho mình và Khôi chăng?
Giữa Khôi và Thục, thực ra có chuyện gì đây? Chỉ là những tưởng tượng hão huyền. Thử nghĩ đến lúc Khôi ngỏ ý với nàng thật: "Thục yêu tôi không, có nhận lời làm vợ tôi không?". Chuyện ấy, nếu xẩy ra vào lúc này đây, có lẽ chỉ gây thêm cho Thục sự bối rối.
Tôi hoàn toàn không biết rõ lòng mình.
Nói Thục dửng dưng với điều đó cũng không đúng. Nói Thục chờ đợi câu hỏi đó cũng không phải. Một mối tình liệu có thể khởi đầu bằng tình trạng mập mờ như vậy đuợc chăng? Giá ta có thể đem chuyện này hỏi anh Trí. Hỏi sao?
Anh Trí đứng dậy đi ra ngoài thềm. Anh đứng nhìn những cây cỏ trước thềm. Anh có dáng đi và cách đứng vững chãi hơn xưa thật. Có lẽ đó là cái lợi thứ nhất anh học đuợc trong quân ngũ.
Thục theo anh ra ngoài thềm.
Anh Trí nói:
- Đám cây này lớn mau thật.
Thục ngồi ghé trên thành bức tường thấp trước hiên. Đó cũng là nơi Thục nhớ rõ bữa ôm gói phần thưởng về, gặp anh Trí đang đứng ngay đây, Thục đã đặt chồng sách bọc trong giấy bóng đỏ đúng ngay chỗ mình đang ngồi này, nhưng cái cách ngồi dường như nàng đã bắt chước của ai đó chưa kịp nghĩ ra.
Anh Trí, cứ trông bề ngoài, đã khác hẳn với chính anh ngày đó. Chỉ cần một thời gian ngắn ngủi người ta cũng có thể thay đổi đến như vậy sao?
Còn tôi? Tôi có gì khác chăng trước mắt anh Trí?
Thục nói:
- Cũng hơn một năm, gần hai năm, chứ ít sao.
Anh Trí bảo:
- Nhiều cây quá. Phải tỉa bớt.
Thục nhìn xuống vườn. Có lẽ anh Trí nói đúng. Cây trong vườn đã lớn, thành thử lúc còn nhỏ trông vừa, bây giờ hơi chen chúc, tức mắt. Phải chặt bớt đi thật. Nhưng chặt cây nào đây? Cây nào nghĩ tới lúc phải đốn đi Thục cũng thấy tiếc cả.
Thục nói:
- Chặt đi uổng quá. Kệ nó.
Anh Trí bảo:
- Một năm nữa nó che kín hết.
- Để đấy. Bữa nào cưới anh lo một thể.
Câu nói của Thục làm anh Trí giật nẩy mình. Anh quay lại nhìn Thục.
Có chuyện gì ở nhà anh không biết chăng?
Anh hỏi:
- Mày nói cái gì thế?
Thục bảo:
- Mẹ mới nhắc anh phải lấy vợ đi, muộn quá rồi!
Trí lấy thuốc lá châm hút, nhìn Thục. Cái nhìn có ý nghĩa như là, câu nói của Thục chứng tỏ chính Thục đã chú ý đến việc chồng con.
Trí hỏi Thục:
- Mẹ nói thế thật sao?
- Bộ anh không tính đến chuyện lấy vợ à?
- Mày biết cái gì mà nói.
- Biết cái gì. Anh không lấy bây giờ vài năm nữa già chát ai người ta lấy nữa.
Nhìn mặt Trí, Thục vẫn thấy rằng, dù anh Trí có hỏi nàng điều này điều khác, nhưng rõ ràng là Trí chỉ chú ý đến việc Thục đã nói đến chuyện đó, chứ không phải chuyện đó làm anh chú ý. Làm như anh bị tràn ngập bởi một cái gì đó không ngăn chặn đuợc. Anh có biết là cái gì không, anh Trí? Đó chính là cái anh thường gọi là kẻ thù vô địch của nhân loại: "thời gian" đó anh Trí. Em cũng già chứ!
Anh nói:
- Mày cũng nghĩ đến chuyện ấy rồi à?
Câu hỏi của anh Trí làm Thục đỏ mặt. Tuy nhiên Thục nghĩ, cũng nên nhân dịp này tỏ cho anh Trí biết rằng, sự thực đó hiển nhiên. Em có muốn bé lại cũng không đuợc nữa.
Thục nói:
- Thì em cũng đành phải lớn lên chứ biết làm sao bây giờ?
Bố mẹ cũng đã già, cái sự thật ấy cũng phải nói ra anh mới biết sao, anh Trí?
Thục không thể nào không có cảm tưởng anh Trí vừa bị viên đạn thứ hai của kẻ thủ vô địch bắn trúng: thời gian.
Anh biết rõ điều đó, nhưng anh tưởng rằng anh biết chỉ để chơi, để giảng dạy trong lớp thôi sao?
Anh Trí bảo Thục:
- Lấy dùm anh cái ghế ra đây.
Thục nhẩy xuống thềm, chạy vào trong nhà bê cái ghế vải ra cho anh.
Anh Trí ngồi xuống ghế, lặng thinh, không nói gì.
Buổi chiều đã hết nắng từ lúc nào, nhưng trời còn đủ sáng để có thể nhìn rõ cả khu vườn. Bóng cây xanh ngắt và trong những cơn gió mát thổi lùa vào hành lang có mùi thơm của hoa ngọc lan.
Anh Trí hỏi:
- Mày nhắm tao lấy vợ được không?
Đó là việc Thục không ngờ anh Trí nói ra, và lại nói bằng cái giọng nghiêm trang tức cười như vậy.
Thục nói đùa với anh:
- Làm ngay đi may ra còn kịp.
Anh Trí ngả người ra sau ghế, ngửa mặt nhìn lên mái hiên, mắt anh mở trừng trừng như người ngủ mở mắt.
Anh hỏi:
- Chiều nay nhà có món gì ăn không?
Thục nói:
- Em không biết. Nhưng nếu anh muốn ăn gì mai em sẽ làm.
Anh Trí bảo:
- Bún chả.
- Vâng. Để mai em làm.
Một lát, sau anh Trí nói:
- Giả thử bây giờ lấy vợ, tao ở đâu?
Thục cười:
- Nhà này không có chỗ cho anh à?
Anh Trí bảo:
- Dù sao tao cũng chưa có gì cả, nhà cửa, tiền nong-
Thục càng nghe anh nói càng thấy anh có vẻ ngây thơ. Những điều anh Trí nói hết sức thành thật, nhưng dầu sao cũng đầy vẻ ngây thơ và tức cười nữa. Thục thấy chột dạ vì nghĩ đến tương lai của chính mình. Học hành như vậy, làm ăn như vậy, cuối cùng có mỗi cái việc tầm thường mà dường như anh làm không nổi thật. Tuy nhiên, nếu cái gì cũng có sẵn cả thì đời sống quá dễ dàng. Trời sinh voi trơì sinh cỏ mà anh Trí!
Thục nói:
- Anh cứ lấy đi rồi tính chứ.
Anh Trí quay lại nhìn Thục. Anh có vẻ không chú ý bao nhiêu đến lời Thục, nhưng cùng một lúc lại cũng không hoàn toàn làm được như vậy.
Anh nói:
- Lấy ai?
Đến câu này thì Thục không giữ nổi cho mình khỏi cười nữa. Nhưng Thục nhớ lại, hình như trong suốt bao nhiêu năm Thục không hề thấy anh Trí có bạn gái thật, kỳ quái hơn nữa, Thục cũng chưa hề thấy anh nhắc tới một người con gái nào. Sao vậy anh Trí?
Thục nói:
- Anh không có bạn, không hề chấm ai cả sao?
Anh Trí ngẫm nghĩ một lát, không nói gì. Cái điều Thục vừa nói ra đó có thể là sự thật đối với anh không chừng.
Thục cười hỏi anh:
- Hay là anh có muốn em giúp không?
Trí hỏi:
- Bạn mày ấy à?
- Thì chúng cũng lớn cả rồi chứ bộ.
Lần đầu tiên anh Trí cười thành tiếng kể từ lúc anh trở về nhà. Cái cười của anh làm Thục nhột. Anh giống như con cáo chợt nhìn thấy cái đuôi của mình, tự ngọ nguậy cái đuôi của mình để cười chơi.
Anh hỏi Thục:
- Có cô nào giầu không?
- Nghèo chưa chắc đã lấy đuợc lại còn đòi vợ giầu.
- Biết đâu nhờ mày tao có vợ không chừng.
- Em nói thật, anh làm như chuyện đùa.
Anh Trí vứt mẩu thuốc lá xuống dưới vườn, đứng dậy bảo:
- Dầu sao tao cũng là chuẩn uý, có thể nuôi vợ được.
Thục cười bảo anh:
- Cố lên!
Anh Trí lại ngồi phệt xuống ghế. Đừng có làm như thế anh Trí. Trông anh có vẻ bị đứt dậy cót!
Anh nói:
- Thật là một ý kiến hay ho.
Thục hỏi:
- Bộ anh chẳng bao giờ nghĩ tới việc lấy vợ à?
- Lấy làm gì mới được chứ?
- Lấy cho bớt gàn dở đi.
- Tao cũng chỉ còn thiếu có bà vợ ốm tong teo và vài đứa con ghẻ nữa thôi.
- Đừng nói thế anh Trí.
- Hử?
- Còn em đây. Em không muốn ở vậy đến già đâu.
- Chờ xem có ai người ta chịu thì lấy đi.
- Toàn những người chí lớn như anh, còn ai dám lấy vợ nữa.
Anh Trí gật gù cái đầu. Lim dim hai con mắt ngó ra vườn. Đêm đã xuống xóa mờ gần hết cây cỏ. Môt đoá mẫu đơn còn nguyên nụ đâm những chiếc búp nhọn hoắt lên trời trông như những mũi kim.