← Quay lại trang sách

Chương 12 Chương 12

“Vậy trên vòng bạn bè của chị ấy có ảnh chụp chung của chị ấy với sếp Quý không? Kiểu ảnh ngọt ngào lãng mạn ấy?”

“... Không có.”

“Ồ, vậy bình thường chị ấy đăng những gì?”

Ngón tay Vu Gia Gia chợt khựng lại, nhớ ra hình như từ khi thêm WeChat tới giờ cô ta chưa từng thấy cô đăng bài lên vòng bạn bè.

Ngọt ngào lãng mạn...

Họ thật sự ngọt ngào lãng mạn sao? Nếu có thì tại sao Quý Bạc Thần lại có hứng thú với cô ta, tại sao lại thích cô ta?!

Thế nên mọi thứ chỉ là giả vờ thôi, thực chất cuộc hôn nhân của họ hoàn toàn không tốt đẹp như vẻ bề ngoài!

“Chị ấy không đăng gì cả.” Vu Gia Gia hơi mất kiên nhẫn nói, “Mau làm việc đi, lát nữa phải nộp báo cáo rồi.”

“Ồ, thôi vậy”

Lúc này trong văn phòng, Lương Thi Nhĩ tùy ý ngồi xuống ghế sofa.

Sau khi đi vào Quý Bạc Thần cũng nhìn thấy túi đồ đặt trên bàn làm việc, anh vừa mở ra vừa nói: “Thi Nhĩ, lại đây ăn cùng không?”

Ban nãy Lương Thi Nhĩ chỉ giả vờ trước mặt Vu Gia Gia để k.ích th.ích cô ta thôi, sau khi vào văn phòng thì cô hoàn toàn không cười nổi nữa.

“Em không đói, anh ăn đi.”

Quý Bạc Thần không hề nghi ngờ, vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng hiếm hoi khi cô đích thân mang đồ ăn đến cho mình.

Nhưng vừa mở hộp ra chuẩn bị ăn thì điện thoại bỗng vang lên một tiếng, là tin  nhắn của Vu Gia Gia: [Anh đã hứa tối nay sẽ ăn cơm cùng em, không ăn chung nữa ạ?] Quý Bạc Thần bình tĩnh trả lời: [Tôi đã nói rồi, đừng nói chuyện ngoài công việc trên WeChat] Sau khi gửi tin nhắn, anh nhấn xóa.

Mà Vu Gia Gia cũng “ngoan ngoãn” không trả lời lại nữa. “Sao không ăn đi?”

Quý Bạc Thần ngước mắt mắt, đối diện với Lương Thi Nhĩ đang nhìn qua, anh đặt điện thoại xuống: “Hơi nóng.”

Lương Thi Nhĩ nhìn anh, cũng liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn: “Ồ, nếu nóng thì để chút nữa rồi ăn, cẩn thận bỏng.”

“Được.”

Lương Thi Nhĩ ngoảnh đầu lại, âm thầm cười khẩy một tiếng. Một số người nào đó có lẽ sắp không nhịn được nữa rồi.

Cô ngả người ra sau, gửi tin nhắn cho Ôn Diệp Lam, bảo cô ấy là hai ngày tới  cho người theo sát Vu Gia Gia và Quý Bạc Thần. Nhưng chưa kịp đợi Ôn Diệp Lam trả lời đã thấy một avatar màu xám đen nhảy lên.

Lương Thi Nhĩ tiện tay click vào, nhìn thấy tin nhắn Giang Tự Xuyên gửi đến. [Hai hôm nay chị có rảnh không?] —— ‘Rảnh’ mà Giang Tự Xuyên hỏi là để chơi game. Bởi vì hầu như mỗi tối cô đều online một lúc, nên khi anh muốn cô dẫn bọn họ đánh phó bản, cô cũng không từ chối.

Tối hôm sau, Lương Thi Nhĩ đăng nhập vào tài khoản game đúng như giờ đã hẹn.

Vừa online được một lúc thì lời mời của Giang Tự Xuyên hiện lên. “Nhậm Kha đâu?” Cô bật voice chat.

Giang Tự Xuyên nói: “Tối nay cậu ấy có việc, không online.”

Cách đây không lâu Nhậm Kha còn ríu rít trong nhóm chat là tối nay sẽ đánh  phó bản, ai ngờ bây giờ cô xuất hiện thì cậu ta lại không online. Nhưng Lương Thi Nhĩ cũng không quan tâm, cô nói: “Còn ai nữa không?”

“Hết rồi.”

“Được, vậy để tôi mời thêm ba người, cần class nào?”

“Khoan hãy mời.” Giang Tự Xuyên nói, “Tuần này tôi còn hai phó bản đôi chưa đi, chị... có thể giúp tôi qua trước được không?”

Nhiều người một đội hay hai người một đội thì đối với Lương Thi Nhĩ cũng chẳng khác gì, cô nhàn nhạt nói: “Sao cũng được.”

“Cảm ơn.”

Mấy lần chơi trước bọn họ phối hợp chiến đấu vô cùng ăn ý, thế nên lần này  Lương Thi Nhĩ chỉ cần lên tiếng vài lần để kiểm soát nhịp độ là đã có thể vượt ải một cách thuận lợi.

Sau khi qua phó bản, phần thưởng được phân phát, Lương Thi Nhĩ nhặt vài thứ  mình cần rồi định rời nhóm. Nhưng còn chưa kịp click chuột, cô bỗng nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói: “Nếu chị cảm thấy không vui thì nên rời đi sớm một chút.”

Lương Thi Nhĩ thoáng sửng sốt: “Gì cơ?”

Giang Tự Xuyên do dự giây lát: “Ý tôi là, chị và chồng chị.”

Người cả buổi tối không nói được mấy câu, thế mà lúc sắp offline lại thốt ra một câu bất ngờ.

Lương Thi Nhĩ có chút kinh ngạc, khẽ cười một tiếng: “Sao cậu biết tôi vui hay không vui?”

“Nhìn là biết, chẳng lẽ anh ta không nhìn ra sao?”

Nụ cười trên mặt Lương Thi Nhĩ nhạt đi trong nháy mắt: “Em trai, chuyện này hình như không liên quan đến cậu.”

“”

Lương Thi Nhĩ: “Tôi đi đây.” “Khoan đã!”

“Cậu còn muốn khuyên nhủ gì nữa?”

“Không phải.” Trong giọng nói cỉa Giang Tự Xuyên xen lẫn chút lúng túng, “Không nói chuyện đó nữa. ”

Lương Thi Nhĩ nhẫn nại: “Vậy cậu muốn nói gì?”

“Lễ hội âm nhạc.” Giang Tự Xuyên nói, “Thứ Bảy tuần sau có lễ hội âm nhạc  Tinh Quang tổ chức bên Mẫn Tây. Chị Diệp Lam chắc cũng sẽ đi, nếu chị rảnh thì có thể đến chơi, tôi sẽ bảo người giữ vé VIP cho chị.”

Lương Thi Nhĩ không ngờ anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, lông mày hơi  giãn ra: “Để xem tình hình đã.” Dừng lại mấy giây, cô vẫn nói, “Cảm ơn cậu.”

Giang Tự Xuyên: “.Không có gì.”

Sau đó, avatar của Lương Thi Nhĩ tắt ngúm.

Thấy người trong team đã offline, Giang Tự Xuyên hối hận ngả người ra sau. Vừa rồi anh nên kiềm chế, không nên nói ra câu đó. Dù sao trong mắt cô bọn  vẫn chưa đến nỗi quá thân thiết....

Nhưng lúc đó anh thật sự muốn nói câu đó, nếu không vui vẻ thì nên sớm rời đi thôi.

Đinh đong.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Giang Tự Xuyên cau mày đứng dậy khỏi phòng game, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là ba đồng đội của anh, cửa vừa mở hé là Nhậm Kha đã lật đật chen vào: “Anh Xuyên, bọn em tới rồi!”

Giang Tự Xuyên nhìn thứ Tạ Thanh Hãn xách trên tay: “Mua gì vậy?”

“Đồ ăn khuya, tôm hùm đất.”

Bọn họ biết anh vì chuyện ca hát nên không ăn cay được, rõ ràng món này không phải mua cho anh ăn, chỉ đơn thuần là xách đồ ăn khuya đến nhà anh nhậu nhẹt thôi.

“Anh Xuyên! Lên mạng nhanh lên, sắp đến giờ chị Thi Nhĩ hẹn rồi.” Nhậm Kha vừa nói vừa chạy vào phòng game.

Giang Tự Xuyên cùng Tạ Thanh Hãn đi tới nhà ăn, thuận miệng nói: “Chị ấy offline rồi.”

Bước chân Nhậm Kha khựng lại, cậu ta quay phắt đầu lại: “Hả?”

Giang Tự Xuyên: “Mới nãy tôi vừa lên thì thấy chị ấy online nên đánh với chị ấy một lúc. Nhưng bây giờ chị ấy có việc, đã offline rồi.”

“Không phải em bảo anh hẹn chị ấy mười giờ sao! Sao sớm hơn mà không ai báo cho em biết vậy!”

Giang Tự Xuyên thản nhiên ngồi vào bàn ăn: “Chị ấy đột nhiên lên sớm, thấy cậu vẫn còn ở ngoài nên tôi không nói với cậu.”

Thực ra anh hẹn cô là tám giờ. Anh muốn đánh phó bản đôi với cô, có thêm người nữa thì chỉ vướng víu.

Nhậm Kha không hề hay biết gì nghe xong suýt bùng nổ: “Anh phải nói chứ, nói rồi chắc chắn em sẽ tức tốc chạy về!!!”

“Ờ, lần sau nhé.”

Giang Tự Xuyên không nhịn được gắp một con tôm hùm, cắn một miếng, đầu lưỡi lập tức bị vị cay xè tấn công.

Ngon chết mất.

Nhậm Kha bên kia lập tức bay tới muốn bóp cổ anh: “Em còn đang chờ chị ấy gánh em đấy!”

Giang Tự Xuyên: “Chút nữa tôi gánh cậu, được chưa!”

Nhậm Kha: “Anh chơi pháp sư đâu có mạnh bằng chị ấy!!” Cái này thì đúng thật.

Khóe miệng Giang Tự Xuyên nhếch lên, trong lòng dâng lên một cảm giác đắc ý khó tả.

“Chị ấy chơi cừ vậy à?” Quý Tiểu Xương vừa nhai tôm hùm rồm rộp vừa hỏi. Nhậm Kha: “Chứ còn gì nữa, xinh đẹp đã đành, lại còn là cao thủ game.”

Quý Tiểu Xương cười nói: “Vậy rốt cuộc cậu chơi với người ta vì người ta xinh hay vì người ta là cao thủ game?”

“Dĩ nhiên vì chị ấy là cao thủ game rồi! Dù chị ấy có xinh đến mấy cũng không phải gu của tôi, chị ấy đã kết——”

“Trông có vẻ là gu của Tự Xuyên đấy.” Một câu nói bất ngờ của Tạ Thanh Hãn  chặn họng Nhậm Kha, tay Giang Tự Xuyên đang lột con tôm hùm thứ hai cũng khựng lại.

“Gu của anh Xuyên? Hả?” Nhậm Kha nhìn Giang Tự Xuyên, ngơ ngác nói, “Anh Xuyên thích chị Thi Nhĩ à?”

Hô hấp của Giang Tự Xuyên dần chậm lại, anh âm thầm điều chỉnh, một lúc sau mới nói: “Cậu điên hả?”

Tạ Thanh Hãn nhìn sắc mặt anh, cười nói: “Ý tôi là, cô ấy thuộc tuýp người Tự Xuyên thích.”

Nhậm Kha: “Sao anh lại nói thế?”

Tạ Thanh Hãn là người quen Giang Tự Xuyên lâu nhất, từ hồi tiểu học hai người đã thân thiết với nhau, cho nên cũng hiểu rõ anh nhất.

Anh ấy phớt lờ vẻ mặt cứng đờ của Giang Tự Xuyên, từ tốn nói: “Hồi trước đọc tiểu thuyết huyền huyễn, cậu ấy lúc nào cũng thích mấy đại sư tỷ thuộc kiểu ngự tỷ lạnh lùng, chứ không thích mấy cô sư muội nhí nhảnh đáng yêu.”

Giang Tự Xuyên liếc xéo anh ấy: “Cậu cứ nói dóc tiếp đi, liên quan quái gì?”

Tạ Thanh Hãn: “Kiểu chị gái lạnh lùng xinh đẹp, độc lập tự chủ, thành công trong công việc lẫn cuộc sống.”

“...”

Tạ Thanh Hãn lại nói với Nhậm Kha và Quý Tiểu Xương: “Còn nữa, mấy cô  nghệ sĩ mà từ nhỏ đến giờ được cậu ấy khen xinh đẹp đều là kiểu lạnh lùng thờ ơ cả đấy. À, hai cậu biết Phùng Khinh Khinh không, là nữ diễn viên thập niên chín mươi đó. Năm lớp một A Xuyên vênh váo nói rằng lớn lên cậu ấy muốn người đó làm bạn gái mình, tôi thấy Lương Thi Nhĩ với Phùng Khinh Khinh cũng khá giống nhau.”

“Cậu bị điên à, tôi nói lúc nào. Hơn nữa họ giống nhau chỗ nào chứ?” Giang Tự Xuyên suýt nữa ném vỏ tôm hùm vào người Tạ Thanh Hãn.

Nhậm Kha và Quý Tiểu Xương tức tốc lên Baidu tìm kiếm Phùng Khinh Khinh, hai người bọn họ không biết nữ diễn viên thế kỷ trước này. Sau khi tìm được rồi nhìn qua thì thấy quả đúng là mỹ nhân sắc nước hương trời.

Nhậm Kha tấm tắc khen: “Không phải là giống nhau về ngoại hình, mà là khí chất, khí chất cùng một loại.”

Tạ Thanh Hãn: “Đúng không, tôi đã nói rồi mà.”

Nhậm Kha: “Anh Xuyên này, anh cũng gan quá nhỉ? Phùng Khinh Khinh lớn hơn anh cả một giáp mà anh cũng đòi cưới người ta, hahaha.”

Giang Tự Xuyên hoàn toàn không nhớ mình đã từng nói những lời này lúc bảy, tám tuổi, chuyện hồi nhỏ mà đến giờ Tạ Thanh Hãn vẫn còn nhớ.

Tuy nhiên… trước đây anh chưa từng suy nghĩ kỹ, giờ được bạn thân nhắc nhở như vậy anh mới chợt nhận ra, Lương Thi Nhĩ đúng là kiểu người anh thích, hoàn toàn chính xác.

Song anh cũng đâu có thích cô chỉ vì cô xinh đẹp, cô đã kết hôn rồi. Mặc dù… hình như hôn nhân của cô có chút vấn đề.

Nhưng anh nào có vô đạo đức như vậy.

“Chị Thi Nhĩ không lớn hơn anh cả giáp, nhưng người ta đã kết hôn rồi, thật đáng tiếc.” Nhậm Kha lắc đầu nói, “Anh Xuyên, anh đã đánh mất cơ hội mối tình đầu.”

“Cút.” “Ồ…”

Giang Tự Xuyên có chút bực bội, cũng không ăn thứ làm đầu lưỡi anh tê dại nữa, vứt bỏ găng tay rồi đứng dậy.

Tạ Thanh Hãn hỏi: “Đi đâu đấy?” “Đi tắm! Yên lặng một chút đi.”