← Quay lại trang sách

Chương 53 Chương 53

Giang Tự Xuyên từng đứng trước mặt Quý Bạc Thần tự tin nói rằng bọn họ từng có mười năm thì đã sao, cuộc đời có rất nhiều lần mười năm, anh chắc chắn sẽ xóa bỏ được mười năm của bọn họ.

Nhưng hôm nay sau khi đến trường, anh bỗng phát hiện mười năm đó có thể sẽ không dễ xóa mờ. Thế nên anh có chút hoảng hốt, sợ nếu cô tiếp tục ở lại đây thì sẽ nhớ đến càng nhiều chuyện trước kia. Có lẽ trong lòng sẽ bùi ngùi, sẽ hoài niệm, sẽ cảm thấy đáng tiếc.

Vì vậy anh muốn kéo cô rời đi.

Lương Thi Nhĩ cũng đoán có thể anh sẽ nghĩ như vậy, nên khi nghe anh đề nghị muốn đi, cô cũng không từ chối.

Sau khi rời khỏi trường, hai người ghé qua nhà Lương Thi Nhĩ.

Nhà Lương Thi Nhĩ hiện tại hơi lộn xộn, bởi vì gần đây cô bắt đầu thu dọn phòng ở, chuẩn bị chuyển nhà.

Chỗ ở hiện tại là một khu chung cư tương đối cũ, lúc trước khi bán căn nhà ở Vân Cẩm Loan cô đã bắt đầu xem nhà mới.

Dạo trước cô đã chấm một căn, rất thích kiểu cách trang hoàng của căn nhà đó, không cần phải thay đổi nhiều, chỉ cần đổi đồ dùng trong nhà thành đồ mới là được. Qua một thời gian nữa cô định sẽ dọn vào đó ở.

“Ngày mai em tính về bên nhà bố mẹ thu dọn tí đồ đạc, chắc ngày mai anh không cần phải qua đây đâu.” Lương Thi Nhĩ vừa thu dọn vừa nói.

Giang Tự Xuyên giúp cô sắp xếp lại bức tranh: “Bên kia có nhiều đồ không?”

“Nhiều lắm, bên đó khá gần Vân Cẩm Loan, nên lúc dọn ra ngoài em đã để lại một số đồ lặt vặt trong phòng em.”

“Vậy ngày mai anh qua đó dọn phụ em, dù sao cũng nhiều đồ, em dọn vào xe rất vất vả.” Giang Tự Xuyên nói, “Nhân tiện xuất hiện trước mặt bố mẹ em tí.”

Lương Thi Nhĩ ngừng động tác trong tay, cười nói: “Xuất hiện trước mặt bố mẹ em làm gì?”

Giang Tự Xuyên nghiêm túc nói: “Sợ họ cảm thấy tình cảm của chúng ta không đủ tốt ấy mà. Dù sao bố em cũng thích sắp xếp đối tượng kết hôn cho em, anh phải cẩn thận.”

Lương Thi Nhĩ buồn cười: “Bây giờ ông ấy ít nhắc đến chuyện này rồi.” “Anh không yên tâm, ngày mai anh phải đi.”

“Được được được, vậy tùy anh.”

Trưa hôm sau, Lương Thi Nhĩ dẫn theo Giang Tự Xuyên về nhà.

Lương Viễn bây giờ thấy Giang Tự Xuyên như thấy được bánh trái thơm ngon, mới vừa vào cửa đã kéo anh đi trò chuyện, nói nhiều nhất là về rượu vang đỏ. Hôm nay Giang Tự Xuyên cũng mang đến cho ông ấy một chai rượu vang đỏ, làm Lương Viễn cười không ngậm miệng được.

Lương Thi Nhĩ lười trò chuyện cùng bố cô, quay đầu hỏi mẹ cô là mấy cái thùng đồ để trong phòng cô đâu cả rồi.

Lâm Thu Vân nói có hai thùng lớn để trong phòng chứa đồ.

Lương Thi Nhĩ gật đầu, ghé qua phòng ngủ định thu dọn đồ đạc muốn mang đi trong phòng trước. Đa số là sách vở và album các loại, còn có một số đồ trang trí trước kia cô rất thích.

“Để anh làm phụ em.” Thu dọn một hồi thì Giang Tự Xuyên đi lên.

Lương Thi Nhĩ nói: “Trong này không có đồ đạc gì nhiều, hay là anh giúp em chuyển hai cái thùng trong phòng chứa đồ vào xe đi?”

“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Lương Thi Nhĩ nhịn không được cười, quay đầu nhìn anh. Không ngờ anh đột nhiên đi tới, cúi người hôn mạnh lên môi cô.

Lương Thi Nhĩ bị bất ngờ, vội vàng đẩy anh ra: “Làm gì vậy, mẹ em đang ở bên ngoài đấy.”

“Ừm.....nhưng anh không nhịn được.”

Lương Thi Nhĩ chọc anh: “Thôi đi, mau dọn đồ đi.”

Giang Tự Xuyên thích nhìn dáng vẻ bối rối của cô, nhưng dù sao cũng đang ở trong nhà người lớn, anh cũng không dám lỗ m.ãng, ngoan ngoãn xuống lầu đến phòng chứa đồ.

Hai cái thùng của Lương Thi Nhĩ đặt trong góc của phòng chứa đồ, không có đậy nắp, có thể thấy được bên trong có rất nhiều sách cũ.

Giang Tự Xuyên lật xem thử, đang định bưng ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy dưới mấy quyển sách có một quyển giống như album. Anh tưởng là album kỷ niệm thời thơ ấu của cô, bởi vì bố mẹ anh cũng làm cho anh mấy quyển từ nhỏ đến lớn, nên cảm thấy rất hứng thú cầm lên lật xem.

Nhưng vừa mở trang đầu tiên, nụ cười của anh chợt tắt.

Đúng là album kỷ niệm, có ảnh chụp, bên cạnh ảnh chụp còn có chữ viết tay diễn tả lại tâm tình lúc đó.

Nhưng mà, không phải là album kỷ niệm cá nhân của cô. Mà là.....của cô và Quý Bạc Thần.

Đây là một quyển album kỷ niệm tình yêu tràn đầy cảm giác thanh xuân kinh điển. Có thể thấy được người sắp xếp nó rất tỉ mỉ, ngay cả những hình dán nhỏ bên cạnh cũng được chọn lọc kỹ càng.

Giang Tự Xuyên không nhịn được nhìn mấy tấm ảnh này —— [Ngày đầu tiên ở bên nhau, anh nói sẽ luôn khiến em vui vẻ. Em tin nhé.] Bên cạnh những con chữ là hai thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi, dáng vẻ ngây ngô không che giấu được ý cười trong đáy mắt.

[Lần đầu tiên hẹn hò, người nào đó thật sự rất sợ tàu lượn siêu tốc.....Nhưng vẫn chơi cùng em, vui vẻ ~] [Ngày Valentine đầu tiên, những bông hoa xinh đẹp] [Lần đầu làm bánh ngọt, xấu quá, muốn vứt đi] [Thích món quà của anh, nhưng lại thích anh hơn] [Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, phải không?]...

Bên cạnh mỗi dòng chữ ngắn gọn đều có một tấm hình tương ứng, một quyển album lớn thật dày, tất cả đều là ký ức của bọn họ.

Giang Tự Xuyên không dám xem tiếp, bởi vì phần ký ức này quá vui vẻ mà cũng rất nặng nề. Dường như anh đã hiểu vì sao lúc bọn họ chia tay cô lại đau đớn dằn vặt như thế, cũng hiểu được cô đã từng yêu sâu đậm một người đến mức nào.

Giang Tự Xuyên khép album lại, đặt dưới mấy quyển sách.

Anh hít sâu một hơi, thầm nghĩ mặc kệ có thế nào thì cũng đã qua cả rồi, bây giờ cô đã là bạn gái của anh...

“Giang Tự Xuyên, anh để đồ vào trong xe chưa?” Hơn hai mươi phút sau, Lương Thi Nhĩ từ trên lầu đi xuống, trong tay xách một cái túi lớn.

Giang Tự Xuyên vốn đang trò chuyện với Lâm Thu Vân, thấy vậy thì thì tới nhận lấy đồ trong tay cô: “Anh để vào cốp xe rồi, đồ đạc trong phòng em đã sắp xếp xong chưa?”

“Xong cả rồi, bây giờ đem đồ qua căn nhà bên kia luôn.” “Được.”

Thấy hai người muốn đi, Lâm Thu Vân vội vàng nói: “Không ở lại ăn cơm tối đã à?”

Lương Thi Nhĩ: “Không được đâu mẹ, còn nhiều việc quá.”

Nội thất trong căn nhà bên kia gần như đã hoàn thiện, cũng đã kêu người đến quét tước dọn dẹp.

Bây giờ Lương Thi Nhĩ muốn chuyển đồ dùng cá nhân qua bên đó từng chút một, sau khi chuyển hết các thùng đồ vào phòng sách cô sẽ sắp xếp chúng lại một lượt, đặt đồ vật cần thiết lên giá sách, đồng thời vứt bỏ những thứ không cần thiết đi.

Giang Tự Xuyên không biết cô cần cái nào hoặc bỏ cái nào, nên không thể giúp được những việc này, Lương Thi Nhĩ bèn bảo anh đến phòng khách chỉnh TV mới mua.

Cô một mình ở trong phòng sách dọn dẹp, chưa tới nửa tiếng đã thu dọn xong đồ đạc trong một cái thùng.

Kéo một cái thùng còn lại đến, đang định thu dọn tiếp, vừa mới cầm mấy quyển sách lên thì nhìn thấy một món đồ quen mắt.

Tim cô khẽ thắt lại, cầm lấy quyển album ảnh lòe loẹt kia. Do dự một thoáng, cô lật trang đầu tiên ra xem.

Điên rồi, cái quái gì thế này.

“Có muốn uống cà phê không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Lương Thi Nhĩ giật cả mình, lập tức nhét album xuống, quay đầu lại: “Hả? Cà phê gì?”

Giang Tự Xuyên nhìn cái thùng kia, lại nhìn thoáng qua cô, nở nụ cười: “Anh gọi đồ giao hàng bên ngoài, em muốn uống cà phê gì?”

Lương Thi Nhĩ hắng giọng: “Cho em một ly Americano đi.” “Được.”

Giang Tự Xuyên quay đầu đi ra ngoài.

Lương Thi Nhĩ không phát hiện ra sự cô đơn chợt lóe lên trong đáy mắt Giang Tự Xuyên, cô thở phào nhẹ nhõm, cầm album giấu ở dưới lên...