← Quay lại trang sách

Một -Bóng ma trong lâu đài Tàng Cổ Thụ

Tôi (Tidou) có hẹn với bọn bạn tại căn cứ. Vì vậy tôi đã vội vã đâm bổ xuống năm tầng lầu khu chung cư nơi tôi ở đường Mảnh Trăng, cùng với Kafi, con bécgiê đầu sói mà tôi đã nuôi từ hồi nó còn nhỏ xíu và bọn tôi đã huấn luyện thành một con chó trinh thám.

Gnafron dự định vạch một kế hoạch cho kỳ nghỉ Phục Sinh ! Vừa kịp ! Thường thì chúng tôi không đợi đến ngày học cuối cùng mới bàn tính chuyện này, nhưng những tháng đầu năm nay, quá chán ngán vì mưa dầm, bọn tôi không muốn nghĩ tới chuyện gì hết. Đứa nào cũng đinh ninh rằng bầu trời u ám này không bao giờ dứt được.

Rồi bỗng nhiên, mùa xuân rộ ra trước mắt ngay ngày nghỉ đầu tiên, với bầu trời biếc xanh lồng lộng, những mầm non mơn mởn và tiết trời ấm áp... A, một sự bất ngờ may mắn biết bao !

Từ con đường trước nhà, tôi đổ xuống một "sườn dồi", ở Lyon người ta gọi những con đường dốc ở khu phố cũ như vậy đó.

Chạy bên cạnh tôi, con Kafi rên hừ hừ vì sung sướng, thỉnh thoảng lại ngước đầu lên như thể muốn nói: "Sếp Lớn hả !... Trời "ngon" quá !... Chắc cậu dắt tớ đi dạo mội vòng đã đời chứ gì ?”

Hai đứa bạn đã có mặt, đó là Guille, tên tài tử, tên thổi kèn arnionica số dzách, và Bistèque đang ngồi chễm chệ trên mấy cái thùng cũ, chơi bài.

- Trời đẹp như vậy mà cứ ngồi một cục hoài, chán quá. - Guille vừa nói vừa liệng xấp bài trên tay. - Thay vì cứ ngồi bàn tán mấy dự định không bao giờ làm nổi, tớ thấy bọn mình kéo nhau đi chơi là hay hơn.

Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng phải chờ mấy đứa kia tới đã ! Chưa đầy 5 phút sau cánh cửa ken két mở, Tondu vừa bước vô vừa lột cái mũ bê rê, để lộ ra cái sọ dừa trụi lủi không còn một sợi tóc:

- Tuyệt vời ! Trời đẹp tuyệt vời! Mấy cậu không thấy xấu hổ hay sao, mà cứ ngồi trong cái hang âm u này như mấy con chuột dưới cống ? Tất cả ra ngoài ! Mau lên!... Mà khoan đã, mấy cậu đang nói chuyện gì vậy ?

Tôi chưa kịp trả lời thì Gnafron tới - cái thằng Vua Còi chẳng bao giờ chịu lớn, trong khi bọn tôi đua nhau nhổ giò. Hắn vung tờ báo trên tay như vung một chiến lợi phẩm.

- Chưa ai có kế hoạch đi nghỉ hết, phải không ? Đây, một chương trình mới cáu! Có tên nào đọc báo Tiến Bộ không ? Coi cái hình này nè, trang 3 đó...

Tất cả bọn tôi nghiêng người nhìn qua vai hắn. Điều này dễ ợt vì kích thước của hắn.

Bức ảnh chụp khá xa nhưng cũng rõ. Người ta nhìn thấy thấp thoáng qua những thân cây của một công viên, hay một khu rừng nào đó, một bóng ma như mình thường thấy trong những giấc mơ, một bóng hình trắng toát in trên nền cây sẫm màu, với hai hốc mắt đen ngòm!

- Nhẹ tay chút ! Nhẹ tay chút ! - Gnafron vừa nói vừa cựa quậy để thoát khỏi một đống bàn tay của bọn tôi, đang thi nhau đè trên vai hắn. - Để tớ đọc cho mà nghe !...

- MA LUÔN LUÔN TỒN TẠI TRÊN ĐỜI...!

Một con ma đang ám ảnh lâu đài Tàng Cổ Thụ, trong khu rừng nhỏ Priolay phía Bắc Lyon. Đây là một lâu đài xây theo phong cách Phục Hưng, mỗi tuần mở cửa nhiều ngàv để du khách tới thưởng ngoạn bộ sưu tập tranh. Và hôm qua một du khách đã chụp dược bức ảnh lạ lùng này, vào lúc con ma, hoặc cái gọi là ma, sắp biến mất vào khu rừng. Nếu những con ma cổ điển chỉ trùm kín người bằng tấm vải trắng toát thì con ma này còn mang thêm đôi găng tay màu đỏ !... Hình như đây không phải là lần đầu nó xuất hiện trong lãnh địa Tàng cổ Thụ. Phải chăng đây là một cách quảng cáo độc đáo của lâu đài ?... Hay chỉ là trò đùa của một ai đó ?... Chưa biết !"

Gnafron hất hàm về bọn tôi, hỏi:

- Sao ? Mấy cậu thấy sao ? Lâu nay tụi mình thấy khá nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy ma ! Không biết khu rừng Priolay này ở đâu vậy cà ?

Căn cứ của bọn tôi không thiếu bản đồ. Tondu lấy ra lấm bản đồ Lyon.

- Đây rồi ! - Bistèque lẹ miệng la lên trước - Nó đây rồi, cạnh thị trấn Bourg - en - Bresse. Cách đây chừng 60 cây số!

- Vậy bọn mình chạy tới đó đi. - Guille nói - Bọn mình ăn sáng cho thiệt sớm rồi vọt lẹ về Priolay khi chưa có ai trên đường.

- Tại sao không đi liền bây giờ ? - Vua Còi nóng nảy hỏi - Làm ngay một cú píc-níc trong rừng! Như vậy càng dễ thấy con ma !

- Còn Mady ? - Tondu hỏi.

- Rủ "hắn" theo, dĩ nhiên tớ sẽ tới gọi.

- Nhứt trí !... - Vua Còi nói - Nửa giờ sau tất cả có mặt tại đây... để vù tới khu rừng Priolay, mà mới nghe tên tớ đã muốn tới ngủ rồi! Tớ thấy con đường này phẳng phiu như mặt bàn bida, nhứt định bọn mình sẽ tới lẹ như chớp.