← Quay lại trang sách

Ừ thì không có môn đăng hộ đối.

Một dạo trước, người dân Thuỵ Điển nói riêng và cả thế giới nói chung xôn xao vì hôn nhân cổ tích của một nàng Lọ Lem với Hoàng tử của hoàng gia Thuỵ Điển. Chàng là con thứ hai của nhà vua Carl XVI Gustaf và hoàng hậu Silvia, giữ danh hiệu Công tước xứ Varmland. Còn nàng là con gái trong một gia đình không mấy khá giả, từng ngày phải làm nhiều công việc để kiếm tiền trang trải cho việc học đại học. Năm hai mươi tuổi, nàng chính thức bước vào ngành người mẫu ngực trần và chụp nhiều ảnh nóng. Người dân Thuỵ Điển và hoàng gia đã từng ra mặt phản đối kịch liệt cuộc hôn nhân này. Họ cho rằng hoàng tử thì phải lấy công chúa hoặc con gái của những gia đình thuộc dòng dõi quý tộc. Một cô gái với đầy hình xăm, ảnh nóng tràn ngập trên các phương tiện thông tin đại chúng, lại là con của dân thường không mấy giàu có thì làm sao có thể bước vào hoàng tộc? Làm sao có thể trở thành một công nương?

Chuyện tình yêu tưởng chừng đi vào bế tắc với sự chênh lệch về xuất thân thì lại bất ngờ đơm hoa kết trái sau nhiều năm cùng nhau cố gắng, cùng nhau sống một cuộc sống của riêng họ, bằng tình yêu và lòng vị tha, che chở của Hoàng tử dành cho "Nàng lọ lem" có thật của xứ Thuỵ Điển. Nàng cuối cùng cũng trở thành công chúa, xoá hình xăm, thay đổi hình ảnh và cùng chàng sánh bước sang một trang mới của cuộc đời.

Đó là câu chuyện của xứ người. Một câu chuyện mà khi đọc vào chúng ta thấy màu sắc cổ tích, đẹp và thật đáng mơ ước. Nhưng thật sự thì ở đâu đó vẫn có những câu chuyện không như cổ tích, thực tế đến bạc bẽo.

Nó là con gái duy nhất, là bảo bối, là công chúa của ba mẹ nó, là con bạn nối khố của tôi. Một ngày đẹp trời năm chúng tôi học lớp sáu, nó chạy băng qua nhà tôi khóc nức nở. Ba nó bị bắt, công an đến nhà áp giải ba nó đi trước sự chứng kiến của nó. Trên đường đi làm về, ông gây ra một vụ tai nạn giao thông và nạn nhân đã tử vong. Gia đình nạn nhân khởi kiện, ông phải đi tù. Mẹ nó đã bán hết toàn bộ tài sản mà gia đình nó đã tích cóp bấy lâu, thế chấp luôn cả căn nhà đang ở để bồi thường cho gia đình nạn nhân, khắc phục một phần thiệt hại.

Câu chuyện ba nó đi tù râm ran khắp khu phố, đi đâu người ta cũng chỉ trỏ, chế giễu nó là con của "Thằng tù". Đến lớp, bạn bè xa lánh nó, phụ huynh dặn dò con cái không được chơi với nó vì có bố đi tù thì chẳng phải là dạng đàng hoàng tốt đẹp gì. Những lúc như thế, nó ngồi một mình nơi gốc phượng trong sân trường mà khóc. Tôi im lặng ngồi cạnh nó không nói gì. Bởi tôi cũng không biết phải nói gì, tôi không thể đau thay cho nó mặc dù tôi ước rằng mình có thể biết được những gì mà nó đang nghĩ.

Hơn một năm sau ba nó ra trại, nó cùng mẹ lê đón, nó rủ theo tôi. Trước đây ba nó là một người đàn ông phong độ, cao to lực lưỡng, thế mà bây giờ xọp đi, tóc bạc quá nửa, đôi mắt trũng sâu. Tôi mừng vì gia đình nó đoàn tụ, dù thời gian không phải là quá dài nhưng tôi biết với nó là một cơn ác mộng tưởng chừng không có hồi kết.

Ba nó trở về nhưng không dễ dàng để hoà nhập, không dễ dàng để có thể xin được việc làm, khó có ai muốn nhận một người từng có tiền án tiền sự vào làm việc. Vì thế mà ông ấy mở một tiệm sửa xe ngay trước nhà để kiếm tiền phụ mẹ nó trang trải cuộc sống và nuôi nó ăn học thành người. Không bao lâu sau thì gia đình nó phải chuyển đi nơi khác. chúng tôi mất liên lạc kể từ đó.

Bảy năm sau, tôi gặp lại nó trong một lần về thăm trường. Nó của tôi bây giờ đã trưởng thành, xinh đẹp, nước da trắng ngần, mái tóc xoã dài đen nhánh cùng với đôi mắt buồn nhiều tâm sự. Khi tôi đi, nó tiếp tục thi đậu trường chuyên cấp ba rồi đậu thủ khoa đại học. Nó biến tất cả mọi sự chê trách của người đời thành động lực để phấn đấu. Nó muốn cho người ta thấy rằng con của "Thằng tù" thì vẫn có ăn học vững vàng, có giáo dục và nhân cách. Rằng sai lầm của ba nó, gia đình nó đã cố gắng hết sức để sửa chữa, bù đắp, ba nó cũng phải trả giá bằng những tháng ngày đi cải tạo. và rồi thì ai cũng phải được sống, sau sai lầm thì cũng phải đứng dậy tiếp tục sống. Là sống, chứ không phải tồn tại cho qua ngày đoạn tháng.

Tôi mừng vì thấy nó vững vàng, thành đạt như thế. Nó đã bắt đầu đạt được những thành tựu nhất định trong sự nghiệp nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của nó. Nhưng nhắc tới chuyện tình cảm, nó cười xoà không nói.

Đêm đã khuya, nó gọi cho tôi hẹn đi uống bia. Ngồi nghe nó nói chuyện trời trăng mây gió, tôi biết nó đang cố lẫn tránh một nỗi buồn nào đó rất ghê gớm. Rồi, nó bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói những câu chẳng đầu chẳng đuôi. Nhưng chắp nối lại thì tôi có thể hiểu được rằng nó đã yêu, yêu thật sự. Vào một năm trước, nó gặp và yêu một người đàn ông lớn hơn nó sáu tuổi, trong lần tổ chức sự kiện trong công ty của người đó. Bằng tất cả tình yêu của một cô gái trẻ, nó không toan tính, không nghĩ suy và cũng không tìm hiểu để biết được rằng anh ta là con trai duy nhất của một quan chức.

Nó cũng đã đưa anh chàng về ra mắt ba mẹ nó. Anh chàng cũng bắt đầu nói với nó về chuyện kết hôn.

Mấy tuần sau, nó nhận được điện thoại từ một người phụ nữ trung niên, bà ấy mời nó đến một tiệm cà trà cuối phố. Người phụ nữ ấy là " Mẹ chồng" tương lai của nó. Nó kể với tôi rằng bà ấy rất đẹp, sang trọng và lịch lãm với dáng dấp của một phu nhân. Cách nói chuyện nhã nhặn, đầy tôn trọng. May mắn là đầy tôn trọng nhưng nó đau đớn đến không thể đứng vững. Có hai tách trà, bà ấy và nó mỗi người nhìn về một hướng, nó xoay xoay tách trà trong tay để giữ ấm lấy đôi bàn tay đang dần lạnh đi vì hoang mang, nó cảm thấy cuộc hẹn này là sự chẳng lành. Rồi người phụ nữ đó cất giọng một cách nhẹ nhàng như cơn gió thu thoảng qua đời nó:

"Bác nghĩ rằng cháu là con trai bác rất khó thành vợ chồng. Bác ghi nhận những nỗ lực của cháu trong công việc lẫn cuộc sống, cháu rất giỏi, tài năng mà có thể nói rằng tuổi trẻ tài cao. Nhưng tiểu sử của gia đình cháu mà cụ thể là của bố cháu, có thể sẽ trở thành chủ đề bàn tán cho dư luận, ảnh hưởng đến bác trai và người mà cháu muốn lấy làm chồng. Thật khó phải không cháu? Gia đình bác có lẽ sẽ mất rất lâu mới tìm được một người con dân khá như cháu. Nhưng đề là phụ nữ, bác hiểu cảm giác của cháu, ai cũng mong muốn điều tốt đẹp cho người đàn ông mình yêu. Cháu cũng thế, bác cũng vậy. Yêu đương đôi lứa là một chuyện, môn đăng hộ đối lại là chuyện khác, cháu ạ"

Những điều quá thấu tình đạt lý như thế thì làm sao nó có thể không vâng?

Vậy là chia tay.

Cơn mưa đầu đông như trêu ngươi nó, người nó yêu cũng không níu kéo, có lẽ cả hai bên đều hiểu rằng có một thứ gì đó không thể vượt qua hoặc là không nên vượt qua. Lỗi lầm đã hơn mười mấy năm vẫn đeo bám lấy nó và gia đình nó như một sự nhắc nhở rằng: Cuộc đời này hà khắc lắm, một lần mắc lỗi vạn lần khó phai.

Ba nó biết chuyện thì buồn đến nỗi đổ bệnh, ông luôn tự dằn vặt bản thân mình rằng vì ông mà con gái ông phải gánh chịu nhiều nghiệt ngã.

Rồi vào một đêm trăng sáng, ông uống rượu say và mãi mãi nằm lại dưới gầm xe tải...

Nó và mẹ nó viết giấy bãi nạn cho người tài xế kia vì dẫu sao ba nó cũng đã đi rồi, hơn nữa nó cũng không muốn...

Tôi đưa nó về mà trong lòng nặng trĩu. Đôi khi chỉ vì một phút lỡ lầm nào đó cộng với sự hà khắc của xã hội mà con đường hoàn lương của những người từng mang lầm lỡ trở nên gập ghềnh hơn.

Mấy tháng sau nó báo với tôi rằng nó sẽ xuất ngoại, nó đã xin được việc ở bên đó và sẽ sang trước, một thời gian nữa thu xếp ổn định nó sẽ bảo lãnh mẹ nó sang cùng. Tôi gật đầu, ừ thì hãy đi, đi thật xa, đi càng xa càng tốt. Quá khứ không phải là thứ có thể thay đổi được. Nhưng nó hoàn toàn có thể quyết định được tương lai của nó, nó xứng đáng được hạnh phúc, xứng đáng trở thành một công chúa thật sự của người mà nó yêu, và người cũng yêu nó.

Vừa hôm qua nói gọi cho tôi, cuộc điện thoại đường dài ngược múi giờ. Nó nói: " Tao lại yêu rồi, ở đây không có môn đăng hộ đối mày ạ". Nói rồi nó cười khúc khích, tiếng cười hạnh phúc mà tôi nghĩ đã rất lâu rồi nó mới có trở lại. Tôi cũng bật cười.

Ừ thì ở đó không có môn đăng hộ đối.