Chương 2
Phải nói là quang cảnh lớp học vào sáng sớm ngày tám tháng ba thật đặc biệt, chỗ của đứa con gái nào cũng có một bông hồng đặt trên bàn. Sáng kiến này là của Bá. Nói gì thì nói, tự nhiên mà cầm một cành hoa bối rối đi đến trước mặt một đứa con gái mà nói "Tặng bạn nhân dịp...", nghe kỳ cục gì đâu! Mà con gái lớp nào chưa biết chứ con gái lớp này thì câu trả lời cho cái chuyện nhận hoa rất có thể là hai tiếng cám ơn làm cháy tai người nghe. Thôi, để cho an toàn thì chịu khó đi sớm một chút đặt hoa sẵn lên bàn. Người nhận sẽ tự hiểu thôi mà. Tất nhiên, có một đứa con gái mà cả Quy lẫn Bá đều mong muốn tự mình đặt hoa vào tay. Đừng nói là chỉ Quy với Bá, chắc chắn con trai cả lớp đều muốn tặng hoa, đó là Đoan Trang. Nhưng chẳng đứa nào dám làm điều này, trừ phi trở thành học sinh giỏi nhất lớp.
Vậy là vào sáng ngày được chuẩn bị công phu đó, Quy và Bá đi học thật sớm. Hai cái cặp treo tòn ten trên ghi đông, còn thì Quy là tài xế, Bá ngồi sau ôm hoa như đã định. Mà không chỉ ôm hoa, có thêm một túi to đựng đầy bánh kẹo hạt dưa nữa. Ngày hôm nay hẳn là một ngày đáng nhớ của cả lớp. Tưởng hai đứa là người đi sớm nhất, hóa ra trong bãi đã có mấy chiếc xe đạp dựng sẵn rồi, có xe đựng đầy một giỏ hoa còn đọng sương.
Quy và Bá đi vào lớp. Tháng ba nóng nực, không khí buổi mai mát rượi khiến hai đứa thấy vui vẻ trong lòng. Hai đứa đi quanh lớp, đến chỗ của con gái thì dừng lại đặt xuống bàn một bông. Một cảm giác ngượng ngùng khó tả khiến hai đứa chợt nhìn nhau cười. Chợt Ba la oái:
- Con sâu kìa!
Quy nhìn theo tay Bá. Con sâu róm đang bò lổm ngổm trên bàn. Quy búng con sâu văng ra cửa và dí chân lên:
- Hoa thì phải có sâu, việc gì mà la lên như con gái vậy?
- Nhưng tao chưa bao giờ thấy hoa hồng có sâu róm - Bá nói.
- Thì bây giờ thấy.
Chợt Bá lại la lên, lần này thì Quy cũng giật mình:
- Mày chỉ nhớ tặng hoa cho mấy đứa con gái mà sao không nhớ cô giáo chủ nhiệm với các cô bộ môn?
- Chết tao rồi! - Quy giậm chân.
- Mày mua hết tiền rồi phải không?
Bá vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn túi bánh kẹo, hạt dưa. Quy sững sờ nhìn những bông hồng đang nằm im trên bàn. Rồi nó thở dài:
- Mày ở đó coi có đứa nào nghịch phá không. Tao đi đây!
- Mày đi đâu?
- Đi mua hoa chớ còn đi đâu?
- Nhưng tiền đâu mày mua?
- Còn hỏi nữa!
*
Quy đạp xe với một tốc độ phi thường để về kịp tặng hoa cho các cô giáo trước khi trống trường báo hiệu tiết đầu. Và khi thấy mồ hôi ướt hai bên thái dương Quy, cô Loan chủ nhiệm bật cười:
- Tặng hoa chứ có phải lên bảng đâu mà em...
Quy vuốt tóc, giờ nó mới nhận ra mình mệt lử, đường xuống vườn hoa dốc gập ghềnh thường ngày có đoạn phải xuống xe dắt bộ mà hôm nay Quy đạp băng băng.
Tặng hoa các cô xong, Quy nhẹ nhõm về lớp. May là thằng Bá nhớ ra kịp... Ai đó đã nói người ta hay quên điều quan trọng nhất, thật đúng trong trường hợp này. Tưởng tượng nếu mình quên hẳn luôn thì sao? Chắc cô Loan buồn ghê gớm lắm. Cô sẽ tưởng con trai cái lớp cô chủ nhiệm không còn thuốc chữa nữa. Chỉ có vài con sâu làm rầu nồi canh thôi chứ thật ra nhiều đứa rất dễ thương, như hôm qua ồn ào vậy mà cuối cùng đứa nào cũng nộp tiền ngay, đủ cả mua bánh kẹo hạt dưa chứ có phải... Có thể nói là Quy đã hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang! Ngày tám tháng ba này xem ra tương đương với bài kiểm tra học kỳ! Cái chuyện quên khiến Quy tốn tiền túi nhưng Quy không tiếc. Lớp gì mà con trai con gái cứ í ó hoài, hôm nay trong không khí thân thiện, cắn hạt dưa, nhấm nháp bánh kẹo và trò chuyện cùng nhau, biết đâu... Ừ, biết đâu rồi từ ngày nay mà lớp sẽ thay đổi tốt đẹp hơn. Quy thả trí tưởng tượng của mình bay cao - Và lá cờ luân lưu... Ừ, có một ngày... ít nhất là một lần trước khi kết thúc năm học này. Ai cũng nói cấp ba, lớp mười là khó nhất vì là học sinh các trường cấp hai đổ về, chưa hiểu tính nhau, phải có thời gian để quen. Bây giờ là tháng ba, thời gian làm quen vậy là quá dài rồi. Chắc là đủ hiểu nhau rồi... Tiết sinh hoạt cô Loan không phải nhăn mặt cau mày nữa. Tiết sinh hoạt là để bàn bạc những chương trình văn nghệ hoặc dự thi báo tường với sự tham gia của cả lớp chứ không phải chỉ có Quy và Đoan Trang như bây giờ. Ừ, phải vậy chứ!
Quy nhảy hai bậc một lên tầng hai. Ngang qua lớp đầu tiên, Quy nhìn vào, trên bàn giáo viên là một bó hoa hồng trắng lồng giấy bóng kính màu đỏ tuyệt đẹp. Còn con gái... Quy đi chậm lại cố ý nhìn nhưng không thấy gì. Tự nhiên môi Quy nở nụ cười, có khi là chỉ con trai lớp mình mới nghĩ ra chuyện tặng hoa cho tất cả bạn nữ thôi! Cái lớp hay bị nêu tên trước cột cờ đầu tuần mà...
Quy phởn phơ bước vào lớp mình. Và chân Quy đạp lên một bông hồng ngay ngưỡng cửa...
Cúi xuống nhìn bông hồng dưới giày mình, mắt Quy nhìn thấy nhiều bông hồng cùng chung số phận, nghĩa là la liệt trên nền...
Những ánh mắt con gái phẫn nộ. Cả Đoan Trang cũng vậy.
Quy đứng chôn chân ngay tại chỗ, không thể diễn tả cảm giác trong lòng. Rồi nó nhìn Đoan Trang gào lên:
- Bạn là lớp phó mà cũng vậy à?
Từ chỗ ngồi của mình, Bá nói trỏng:
- Hộc bàn của các bạn nữ có sâu róm nhiều lắm, bò lung tung.
Vậy, một bông hoa trên bàn và những con sâu róm trong hộc bàn! Quy tưởng tượng cảnh những đứa con gái đang cầm cành hoa lên và bĩu môi: "Con trai lớp mình bữa nay điệu ghê", rồi chợt thét lên vì bầy sâu gớm ghiếc bò ra, có khi là đã bám lên tà áo trước đó rồi! Vậy mà Quy đã chuẩn bị cho ngày hôm nay với bao công sức và hy vọng! Quy cố giữ cổ mình đừng quay về phía Tuân mà không thể. Nó quay nhìn Tuân trừng trừng. Bọn con trai bàn đầu cũng ngoái cổ lại. Tuân thản nhiên chăm chú nhìn vào quyển sách mở rộng trước mặt. Gây rối mà để lại chứng cớ thì không phải là Tuân! Và gây rối xong, bình tĩnh giơ tay xung phong lên bảng để sau đó nhận điểm số thấp nhất là bảy thì cũng chỉ có Tuân mà thôi.
Quy cúi xuống lượm bông hoa gần nhất lên, khuôn mặt nó tâm trạng đến nỗi cả Hoàng và Vinh, hai đứa hay bị nêu tên trong những tiết sinh hoạt cũng phải nhìn Tuân với ánh mắt ai oán. Còn Bích Thủy, đứa con gái tròn quay và hay nhăn nhó bắt lỗi bắt phải có biệt danh Sữa Ông Thọ thì lúc này hoàn toàn cấm khẩu.