Phần 1 Chương 1 ĐẠI HỌC
Các môn học chính: Toán cao cấp, Cơ học lý thuyết, Cơ học và chất lỏng, Nguyên lý và ứng dụng máy tính, Ngôn ngữ và lập trình máy tính, Khí tượng động lực, Nguyên lý khí tượng học, Khí tượng học Trung Quốc, Dự báo thống kê, Dự báo thời tiết gần và dài hạn, Dự báo trị số,…
Các môn học tự chọn: Hoàn lưu khí quyển, Phân tích dự đoán khí tượng, Bão và khí tượng mức độ trung bình, Dự báo và phòng tránh bão, Khí tượng nhiệt đới, Thay đổi khí hậu và dự đoán khí hậu ngắn hạn, Ra-đa khí tượng và vệ tinh khí tượng, Ô nhiễm không khí và khí hậu thành phố, Thời tiết cao nguyên, Tương tác giữa khí quyển và đại dương,…
Năm ngày trước, tôi đã dọn dẹp hết tất cả đồ đạc trong nhà, chuyển tới một thành phố phía Nam cách xa cả nghìn dặm. Thời khắc cuối cùng khi khép lại cánh cửa của căn phòng trống huếch trống hoác, tôi biết mình đã bỏ lại tuổi thơ và thanh xuân ở đó, tôi của sau này sẽ chỉ là một cỗ máy theo đuổi một mục tiêu duy nhất, không hơn không kém.
Nhìn vào danh sách những môn học sẽ chiếm trọn cuộc sống bốn năm đại học, tôi cảm thấy hơi thất vọng. Phần lớn đều là những môn học tôi không cần tới, các môn tôi cần kiểu như Điện từ học và Vật lý plasma thì lại không có. Có khi tôi đã thi nhầm chuyên ngành cũng nên, lẽ ra tôi phải thi ngành Vật lý mới phải, chứ không phải Khoa học khí quyển như thế này.
Khoảng thời gian sau đó, tôi cắm đầu vào thư viện, dành gần như toàn bộ thời gian để học Toán, Điện từ học, Cơ học chất lỏng và Vật lý plasma. Tôi chỉ đến lớp khi có tiết của những môn này, còn những môn khác coi như bỏ qua. Cuộc sống đại học rực rỡ sắc màu mà mọi người hay nhắc đến không liên can gì tới tôi, và tôi cũng không hứng thú chút nào với nó. Tôi luôn trở về ký túc xá lúc một hoặc hai giờ đêm, nghe bạn cùng phòng ú ớ trong mơ gọi tên bạn gái, và đó là lúc tôi nhận ra hóa ra còn có một cuộc sống khác.
Một đêm nọ, khi đã quá nửa đêm, ngước lên từ cuốn Phương trình vi phân riêng phần dày cộp, tôi cứ ngỡ chỉ còn một mình trong phòng đọc sách, nhưng rồi tôi nhìn thấy Đới Lâm, cô bạn cùng lớp xinh đẹp, ngồi ngay chiếc bàn đối diện. Trên mặt bàn không có sách, cô chỉ hai tay chống cằm nhìn tôi. Đối với đám người say mê theo đuổi cô ấy, ánh mắt đó sẽ không làm họ ngây ngất, đó là ánh mắt phát hiện gián điệp trong doanh trại, kiểu ánh mắt nhìn kẻ khác loài. Tôi không biết cô ấy đã nhìn tôi bao lâu.
“Cậu đặc biệt thật đấy, nhìn cái là biết. Không giống như đám mọt sách, cậu có mục tiêu của mình,” Đới Lâm mở lời.
“Thật sao? Các cậu không có mục tiêu gì à?” Tôi thản nhiên hỏi, có lẽ tôi là nam sinh duy nhất trong lớp chưa từng bắt chuyện với cô ấy.
“Mục tiêu của chúng tớ đều rất chung chung, còn cậu, cậu đang tìm kiếm thứ gì đó rất cụ thể!”
“Cậu nói đúng đấy,” tôi lạnh nhạt đáp lại, đưa tay cầm cặp sách rồi đứng dậy. Tôi là người duy nhất không cần phải thể hiện gì với bọn họ, điều đó tạo cho tôi một cảm giác ưu việt.
“Cậu đang tìm kiếm gì thế?” Khi tôi ra tới cửa, cô ấy la lên từ phía sau.
“Cậu sẽ không thích thú đâu.” Tôi rời đi mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại.
Đêm thu bên ngoài tĩnh mịch, tôi ngửa đầu ngắm bầu trời đầy sao, không trung vang vọng thanh âm của bố: “Điều cốt yếu của một cuộc đời tươi đẹp chính là thứ mà con mê đắm.” Giờ đây, tôi đã thực sự trải nghiệm lời nói đó, cuộc sống hiện tại của tôi chẳng khác nào một viên đạn pháo bay nhanh, ngoài khát vọng bùng nổ chạm tới mục tiêu ra thì không còn gì khác.
Mục tiêu này không vị lợi, đạt được mục tiêu đồng nghĩa với việc kết thúc cuộc đời. Tôi không biết tại sao mình phải đi tới đó, chỉ là tôi muốn đi thôi, như vậy là đủ. Đó là bản năng thôi thúc nhất của loài người. Nhưng có một điều kỳ cục rằng, cho tới nay, tôi chưa từng tra xét tư liệu về nó. Tôi và nó, giống như hai kỵ sĩ phải dùng đến cả đời để chuẩn bị cho một trận quyết đấu. Nếu chưa chuẩn bị xong thì chắc chắn tôi sẽ không tới gặp và cũng không nghĩ về nó.
Ba học kỳ trôi qua trong nháy mắt, nó cứ thế trôi đi, không hề bị gián đoạn bởi những kỳ nghỉ, tôi không về nhà vào những dịp lễ mà ở lại trường. Một thân một mình trong tòa ký túc vắng tanh, tôi không hề cảm thấy cô độc, chỉ có đêm giao thừa, khi nghe thấy âm thanh của pháo hoa vang lên bên ngoài ô cửa sổ, tôi mới nhớ tới phần nào cuộc sống trước khi nó xuất hiện, cuộc sống đã trượt xuống vực thẳm bên kia kiếp người. Mấy đêm nay, ký túc xá đã tắt máy sưởi, cái lạnh làm giấc mơ của tôi càng thêm sống động, tôi vốn cho rằng bố mẹ sẽ xuất hiện trong giấc mơ đêm nay nhưng họ lại không tới. Tôi nhớ tới một truyền thuyết của Ấn Độ, kể về một vị Vương phi được Quốc vương sủng ái bất hạnh qua đời, sau đó Quốc vương quyết định xây một tòa lăng mộ xa hoa chưa từng có và dành tâm huyết hơn nửa đời người để xây lăng. Ngày lăng mộ hoàn công, khi nhìn thấy quan tài của Vương phi được đặt ở chính giữa, ông ra lệnh: Thứ này để đây không hợp, chuyển đi chỗ khác.
Trong lòng tôi, bố mẹ đã đi xa rồi, giờ chỉ còn nó nghênh ngang chiếm chỗ.
Nhưng câu chuyện xảy ra sau này lại khiến cuộc sống vốn đơn giản của tôi trở nên thật phức tạp.