Chương 11 ONG TẤN CÔNG
Sau khi ăn cơm xong, Đại tướng Lâm nói muốn nói chuyện riêng với tôi. Lâm Vân liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt cảnh giác sau đó bước lên lầu.
Đại tướng Lâm châm thuốc, rồi nói: “Tôi muốn nói với cậu về chuyện của con gái tôi. Hồi Lâm Vân còn nhỏ thì tôi đã làm việc ở trong quân đội rồi, nên không có thời gian chăm sóc gia đình. Con bé được mẹ nuôi dưỡng nên có một sợi dây gắn kết rất đặc biệt với mẹ.”
Vị đại tướng đứng dậy, đi tới trước di ảnh của vợ mình: “Lúc ấy, ở tiền tuyến Vân Nam, cô ấy là đội trưởng của một đội thông tin liên lạc. Thiết bị thông tin liên lạc khi ấy còn lạc hậu, thông tin từ tiền tuyến vẫn sử dụng lượng lớn đường dây điện thoại, vậy nên điều đó đã trở thành một trong những mục tiêu chú ý của bộ đội Việt Nam đang hoạt động ở hai bên chiến tuyến. Chiến thuật họ thường sử dụng là cắt đứt đường dây trước, sau đó phục kích hoặc đặt mìn ở các điểm xung quanh. Ngày cô ấy hy sinh, hai bên đã nổ ra một trận đấu lớn cấp sư đoàn. Lúc ấy, một đường dây quan trọng bị cắt đứt. Họ cử một đội ba người đi kiểm tra đường dây bị mất liên lạc, sau đó cô ấy đích thân dẫn theo bốn lính thông tin đi kiểm tra. Lúc tới gần địa điểm bị cắt dây thì bị mai phục trong một rừng trúc. Bên kia chặt hết tre trúc xung quanh điểm bị cắt dây, tạo thành một khoảng đất trống nhỏ. Lúc mẹ con bé đi vào khu đất trống, đối phương đã nổ súng từ trong rừng. Phát đầu tiên giết chết ba lính thông tin. Vì ở chiến tuyến bên này nên lính Việt Nam không ở lại lâu và nhanh chóng rút lui. Cô ấy cùng một nữ chiến sĩ thông tin còn lại tiếp cận điểm bị cắt dây. Nữ chiến sĩ kia khi tới gần một trong hai đầu bị cắt đứt, nhìn thấy một đoạn trúc nhỏ dài chừng một tấc, liền cầm lấy đầu dây lộ ra, định rút đoạn trúc thì nó phát nổ, và thế là… Lúc mẹ của Lâm Vân đang nối dây, nghe thấy âm thanh vo ve từ phía xa vọng lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện một thùng giấy của lính Việt Nam để lại, có một đàn ong lớn bay ra từ đó, hướng về phía cô ấy. Sau khi bị đốt vài nốt, cô ấy liền trùm khăn rằn ri chạy vào rừng trúc nhưng đàn ong vẫn không chịu buông tha, cô ấy chỉ còn cách nhảy xuống một cái ao nhỏ, lặn trong nước, cứ nửa phút lại ngoi lên để thở một lần. Đàn ong bay quanh quẩn trên đầu cô ấy không hề tản đi, còn cô ấy thì thấp thỏm lo lắng, lúc ấy chiến sự ở tiền tuyến rất căng thẳng, mỗi phút gián đoạn thông tin đều mang đến những tổn thất lớn. Cuối cùng, cô ấy bất chấp tất cả, lội ra khỏi ao, tiếp tục quay trở lại nối dây, đàn ong cũng vì thế mà nối đuôi bay theo. Lúc dây điện thoại được nối lại thì trên người cô ấy chẳng còn chỗ nào không bị ong đốt nữa. Khi được một chi đội tuần tra phát hiện ra thì cô ấy đã hôn mê bất tỉnh. Một tuần sau thì qua đời vì trúng độc. Lúc ấy, làn da của cô ấy thâm đen thối rữa, gương mặt mưng mủ, không thể nhận ra ngũ quan. Quá trình tử vong rất đau khổ. Lâm Vân hồi ấy mới chỉ năm tuổi nhưng đã chứng kiến hình ảnh cuối cùng của mẹ mình ở bệnh viện Côn Minh… Từ đó về sau, suốt một năm trời, con bé không nói năng gì cả. Lúc con bé nói chuyện trở lại, lời nói cũng bị vấp váp.”
Lời kể của Đại tướng Lâm khiến tôi bàng hoàng, nỗi thống khổ và sự hy sinh ấy rất xa lạ với tôi.
Đại tướng nói tiếp: “Với một trải nghiệm như vậy, những đứa trẻ khác nhau sẽ chịu những ảnh hưởng khác nhau. Nó có thể cả đời ghét chiến tranh và tất cả những thứ liên quan đến chiến tranh. Cũng có thể hăng say với những thứ ấy. Thật bất hạnh, con gái tôi thuộc về sau.”
“Việc Lâm Vân đam mê vũ khí, đặc biệt là vũ khí khái niệm mới, có liên quan tới việc này không ạ?” Tôi thận trọng hỏi.
Đại tướng không trả lời. Thực trong lòng mình, tôi không hiểu tại sao ông ấy lại kể với tôi chuyện này. Ông ấy dường như đọc được tâm tư của tôi nên nói tiếp.
“Là một nhà nghiên cứu, chắc chắn cậu biết rất rõ rằng trong nghiên cứu khoa học, bị mê hoặc bởi đối tượng nghiên cứu là chuyện rất bình thường. Nhưng nghiên cứu vũ khí có đặc thù riêng, một nhà nghiên cứu nếu say mê nó thì ắt sẽ tiềm tàng những yếu tố nguy hiểm. Đặc biệt là đối với vũ khí, nếu thành công thì sẽ có sức uy hiếp cực kỳ lớn như sét hòn, giống như sự say mê quá đáng của Lâm Vân đối với vũ khí này, giống như tính cách chỉ cần đạt tới mục tiêu là bất chấp hậu quả của con bé, sẽ làm cho mối nguy hiểm ấy trở nên rõ hơn… Không biết cậu có hiểu lời tôi nói không”
Tôi gật đầu: “Cháu hiểu, Đại tướng Lâm. Đại tá Giang từng nói chuyện này với cháu rồi ạ.”
“Ồ, thật sao?”
Tôi không rõ ông ấy có biết chuyện mìn chất lỏng không nhưng cũng không dám hỏi, xem ra ông ấy vẫn chưa hay biết gì.
“Giang Tinh Thần không đóng vai trò quan trọng trong việc này, công việc của hai đứa cũng không liên quan đến nhau. Hơn nữa,” đại tướng cân nhắc một hồi, đoạn nói ra một câu đầy ẩn ý: “Cậu ta là người mà tôi chọn cho Lâm Vân”
“Vậy cháu có thể làm được gì ạ?”
“Tiến sĩ Trần, tôi muốn nhờ cậu giám sát Lâm Vân trong quá trình nghiên cứu vũ khí sét hòn để đề phòng những chuyện ngoài dự liệu phát sinh.”
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Dạ vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
“Cảm ơn cậu.” Nói đoạn, ông bước tới trước bàn làm việc, cầm bút chì viết một dãy số lên giấy, rồi đưa nó cho tôi. “Nếu có việc gì thì cậu cứ gọi trực tiếp cho tôi. Tiến sĩ Trần, mọi chuyện nhờ cậu, tôi hiểu con gái mình nên rất lo lắng”
Lúc nói câu cuối cùng, vị đại tướng trông đặc biệt nghiêm túc.