Chương 59
Anjin-san?"
Blackthorne mơ màng nghe thấy có ai gọi mình. Tiếng gọi văng vẳng từ đâu xa lắm, cứ vang dội lại mãi.
"Hai?" Anh đáp.
Rồi anh lại thấy người ta nhắc lại tên anh và một bàn tay chạm vào người anh, mắt anh mở ra, anh nhìn thấy ánh sáng lờ mờ của buổi rạng đông, và tỉnh hẳn. Anh ngồi dậy. Ông thầy thuốc đang quì bên cạnh giường. Kiritsubo và Ochiba đứng gần đó, nhìn xuống, bọn Áo Xám đứng rải rác quanh căn phòng rộng. Những ngọn đèn lồng ánh sáng chập chờn, ấm áp.
Ông thầy thuốc lại nói. Tai anh vẫn ù ù và tiếng nói rất khẽ, nhưng bây giờ thì không còn nhầm lẫn gì nữa. Anh đã nghe lại được. Bất giác anh đưa hai tay lên tai, ấn mạnh để bịt tai lại. Lập tức cơn đau nổ bùng trong anh, tóe lửa, hoa mắt và mạch máu đập thình thịch.
"Xin lỗi", anh lẩm bẩm, đợi cho cơn đau giảm đi, lòng mong muốn cho nó giảm đi." Xin lỗi, tai đau, neh? Nhưng bây giờ nghe được... hiểu không, bác sĩ san? Bây giờ nghe được... ít thôi. Xin lỗi, nói gì?" Anh chăm chú nhìn môi ông thầy thuốc để nghe cho rõ hơn.
"Phu nhân Ochiba và Kiritsubo Sama muốn biết ông thấy trong người thế nào?"
"À!" Blackthorne nhìn hai người phụ nữ. Lúc này anh mới để ý thấy họ đều mặc lễ phục. Kiritsubo mặc toàn đồ trắng, trừ cái khăn bịt đầu màu lục. Kimono của Ochiba mầu lục sẫm, không có trang trí gì hết, chiếc khăn choàng dài bằng sa mỏng màu trắng.
"Đỡ rồi, cảm ơn", anh nói, trong lòng băn khoăn vì mầu áo quần trắng.
"Vâng, đỡ rồi. Anh nhìn thấy ánh sáng bên ngoài và biết sắp bình minh chứ không phải hoàng hôn.
"Bác sĩ-san, tôi ngủ một đêm một ngày?"
"Vâng, Anjin-san. Một ngày và một đêm. Mời ông cứ nằm xuống." Ông thầy thuốc nắm lấy cổ tay Blackthorne và những ngón tay dài của ông ấn lên mạch, dùng đầu ngón tay nghe chín mạch, ba ở ngoài cùng, ba ở giữa và ba ở sâu bên dưới, theo y học Trung Hoa đã dạy từ thời xa xưa.
Mọi người trong phòng chờ đợi sự chẩn đoán. Ông thầy thuốc hài lòng gật đầu:
"Tất cả đều có vẻ tốt, Anjin-san. Không có trọng thương, hiểu không? Đau đầu nhiều, neh?" ông ta quay lại, giải thích tỉ mỉ hơn với Ochiba và Kiritsubo.
"Anjin-san", Ochiba nói.
"Hôm nay tang lễ Mariko Sama. Ông hiểu
"Tang lễ" chứ?"
"Vâng, thưa phu nhân."
"Tốt. Tang lễ ngay sau bình minh. Ông có quyền tham dự nếu ông muốn. Ông hiểu chứ?"
"Vâng, hiểu. Vâng, tôi cũng đi."
"Tốt lắm." Ochiba nói với ông thầy thuốc, bảo ông ta chăm sóc bệnh nhân thật cẩn thận. Rồi sau khi lễ phép cúi chào Kiritsubo và mỉm cười với Blackthorne, bà đi ra. Kiri đợi bà đi khỏi.
"Khỏe rồi chứ, Anjin-san?"
"Đau đầu, thưa phu nhân. Rất tiếc."
"Xin lỗi, tôi muốn được cảm ơn ông. Ông có hiểu không?"
"Bổn phận. Chỉ là bổn phận thôi. Thất bại. Mariko Sama chết, neh?"
Kiri cúi chào anh, trong lòng kính trọng.
"Không thất bại. Ồ không, không thất bại đâu. Anjin-san, cảm ơn ông. Vì Mariko-san, vì tôi, và vì những người khác. Sau này sẽ nói chuyện nhiều. Cảm ơn ông." Rồi bà cũng cáo từ.
Blackthorne cố thu thập hết sức lực đứng dậy. Cơn đau đầu thật ghê gớm, khiến anh những muốn hét lên. Anh bặm chặt môi, ngực đau dữ dội, bụng nôn nao cồn cào. Được một lúc, cơn buồn nôn qua đi nhưng để lại một dư vị lợm giọng. Anh cất bước đi tới cửa sổ, bám vào bậu cửa, cố sức giữ không nôn. Anh đợi một lát rồi đi đi lại lại nhưng vẫn không mất đi cơn đau đầu và buồn nôn.
"Tôi bình phục rồi, cảm ơn", anh nói và lại ngồi xuống, cảm thấy dễ chịu hơn
"Đây uống đi. Sẽ đỡ. Ổn định, hara." Ông thầy thuốc hiền hậu mỉm cười. Blackthorne uống và nghẹn lại, thuốc uống có mùi như phân chim để lâu và táo mốc trộn lẫn với lá ủ lên men vào một ngày hè nóng bức. Vị của nó lại càng tệ hại.
"Uống đi. Chẳng bao lâu sẽ đỡ nhiều. Xin lỗi."
Blackthorne lại nghẹn nhưng cố nuốt.
"Sẽ chóng khỏi. Xin lỗi."
Một vài người đầy tớ gái vào chải tóc cho anh. Một người thợ cạo râu cho anh. Rồi khăn nóng được đem tới cho anh lau tay lau mặt. Anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng đầu vẫn đau nhức. Những đầy tớ khác giúp anh mặc áo quần: kimono lễ phục... Và áo choàng ngoài có cánh. Một thanh đoản kiếm mới.
"Tặng phẩm, thưa chủ nhân. Quà của Kirisubô Sama", một người hầu gái nói.
Blackthorne cầm lấy thanh kiếm, cài vào thắt lưng cùng với thanh kiếm dài, thanh kiếm Toranaga đã tặng anh, cán bị mẻ mất một mảnh ở chỗ anh đập vào cái chốt cửa. Anh nhớ lại Mariko đứng dựa lưng vào cửa rồi anh không còn biết gì nữa cho đến khi anh quì bên cạnh nàng, nhìn nàng chết. Rồi lại không biết gì nữa cho đến bây giờ.
"Xin lỗi, đây là vọng lâu, neh?", anh nói với tên đội trưởng Áo Xám.
"Vâng, thưa Anjin-san", tên đội trưởng kính cẩn cúi chào, hắn lùn mập trông như một con đười ươi và cũng nguy hiểm như con vật đó.
"Xin lỗi, tại sao tôi lại ở đây?"
Tên đội trưởng mỉm cười và lễ phép chép miệng,
"Đại nhân Tướng công ra lệnh như vậy."
"Nhưng tại sao lại ở đây?"
Tên Samurai nói:
"Đó là lệnh của Đại nhân Tướng công. Xin ông thứ lỗi, ông hiểu chứ?"
"Vâng, cảm ơn", Blackthorne mệt mỏi nói.
Cuối cùng, khi đã sẵn sàng, anh cảm thấy khó chịu. Một chén trà giúp anh đỡ nôn nao được một lúc, nhưng rồi toàn thân anh thấy ớn và anh nôn thốc tháo vào một cái bát do một người đầy tớ cầm. Ngực và đầu anh đau nhói, co thắt lại như có những mũi kim nung đỏ đâm vào.
"Xin lỗi", ông thầy thuốc kiên nhẫn nói.
"Đây, xin ông uống đi."
Anh uống nhưng cũng chẳng thấy đỡ được chút nào.
Lúc này, bình minh đã toả sáng khắp bầu trời. Những người hầu ra hiệu cho anh và đỡ anh khi ra khỏi phòng, bọn lính gác của anh đi đằng trước, số còn lại theo sau. Họ xuống cầu thang đi theo dưới, ra sân trước. Một chiếc võng đợi ở đó với thêm nhiều lính gác. Anh sung sướng nằm lên võng. Theo lệnh tên đội trưởng Áo Xám, phu khiêng nâng đòn lên rồi có bọn lính gác vây quanh bảo vệ, họ nhập vào đoàn các kiệu và các Samurai, các phu nhân đi bộ, vòng vèo đi qua những đường lối nhằng nhịt, ra khỏi lâu đài. Tất cả đều mặc những trang phục đẹp nhất. Một vài phụ nữ mặc kimono sẫm màu với khăn chít đầu trắng, những người khác thì mặc toàn đồ trắng, trừ một chiếc khăn màu.
Blackthorne biết mọi người đang để ý đến anh. Anh làm bộ không hay biết và cố gắng ưỡn thẳng lưng, giữ cho nét mặt không lộ xúc động và thầm cầu khẩn không bị ơn ớn để tránh nỗi hổ thẹn trước mặt mọi người... Cơn đau càng tăng lên.
Đoàn người đi quanh co qua các điểm chốt của lâu đài, qua hàng ngàn Samurai xếp thành hàng lặng lẽ. Không một ai bị khám xét, không một ai bị hỏi giấy tờ. Những người đi đưa đám ma đi qua hết trạm kiểm soát này đến trạm kiểm soát khác, qua bên dưới các lưới sắt, qua năm cái hào, không dừng lại một nơi nào. Ra khỏi cổng thành, tới bên ngoài các công sự, Blackthorne để ý thấy những tên Áo Xám bảo vệ anh có vẻ cảnh giác hơn, mắt chúng soi mói theo dõi từng người đứng gần, chúng đi sát vào anh, canh phòng rất cẩn mật. Điều đó làm anh bớt lo lắng. Anh không quên rằng anh là một con người bị để ý. Đoàn người ngoằn ngoèo đi qua một bãi trống, băng qua một chiếc cầu rồi dừng lại trên quảng trường bên bờ sông.
Quảng trường này một chiều ba trăm bước, một chiều năm trăm bước. Ở chính giữa đào một cái hố vuông mỗi bề mười lăm bước, sâu năm bước, chất đầy củi. Bên trên hố là một cái mái phủ chiếu, cao, cuốn lụa trắng và chung quanh hố là những
"Vách" bằng khăn vải trắng treo ở các sào tre, chĩa thẳng về bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc, giữa mỗi
"Vách" là một cái cửa gỗ nhỏ.
"Cửa để đó cho linh hồn đi qua, trên đường bay lên thiên giới." Mariko đã giải thích cho anh ở Hakoné.
"Ta đi bơi đi, không thì nói chuyện khác. Những chuyện gì vui ấy."
"Vâng. Tất nhiên rồi, nhưng trước hết hãy để em nói nốt đã vì đây là một chuyện rất vui. Tang lễ ở nước em đối với chúng em rất quan trọng cho nên anh cần phải hiểu mới được, Anjin-san, neh? Đi, chịu khó nghe em đã."
"Thôi được. Nhưng tại sao lại bốn cửa? Tại sao không chỉ một cửa thôi?"
"Linh hồn cần phải được quyền chọn. Như thế là suốt, là thông minh…ồ, người nước em rất thông minh, sáng suốt, neh? Hôm nay em đã nói với anh là em yêu anh chưa?" Nàng nói.
"Dân tộc em là một dân tộc rất khôn ngoan cho nên mới để cho linh hồn được quyền lựa chọn. Đa số các linh hồn đều chọn cửa phía Nam. Anjin-san ạ. Đó là cửa quan trọng nhất, có đặt các bàn với quả vả khô, lựu tươi và các trái quả khác, củ cải và các thứ rau khác và những bó lúa nếu đúng mùa. Và bao giờ cũng có một bát cơm mới nấu. Anjin-san, cái này hết sức quan trọng. Anh thấy không linh hồn có thể muốn ăn trước khi đi."
"Phải là anh thì hãy để cho một con gà lôi quay hoặc..."
"Xin lỗi, không được để thịt thà gì hết…cá cũng không được, Anjin-san. Dân tộc em coi chuyện này rất nghiêm chỉnh đấy. Ở trên bàn còn đặt một cái lò than hồng đốt thêm gỗ và dầu quí cho mọi thứ thêm thơm tho."
Blackthorne cảm thấy mắt mình rưng rưng.
"Em muốn đám ma em được tổ chức vào gần sáng, lúc bình minh." Mariko luôn luôn nói vậy, rất thanh thản.
"Em yêu bình minh nhất. Với lại nếu có thể được thì là vào mùa thu…"
Tội nghiệp em tôi, anh nghĩ. Em đã biết trước là sẽ không phải vào mùa thu.
Bỗng anh dừng lại ở một vị trí danh dự tại hàng đầu, gần trung tâm, khá gần nên anh có thể trông thấy các trái cây được vẩy nước long lanh như những giọt lệ. Mọi thứ đều có như nàng đã nói. Chung quanh là hàng trăm võng, kiệu và quảng trường đầy ắp hàng nghìn Samurai với phu nhân của họ đi bộ, tất cả đều im lặng và bất động. Anh nhận ra Ishido và bên cạnh hắn là Ochiba. Hai người không ai nhìn anh. Họ ngồi trên những chiếc kiệu lộng lẫy và trân trân nhìn những bức
"Vách" vải trắng sột soạt trong gió nhẹ. Kiyama ở phía bên Ochiba, Zataki gần đó, cùng với Ishido. Chiếc kiệu che kín của Onoshi cũng có đấy. Tất cả đều có những đội võ sĩ bảo vệ. Samurai của Kiyama đeo thập ác và Samurai của Onoshi cũng vậy.
Blackthorne đưa mắt nhìn quanh, tìm Yabu, nhưng không thấy lão đâu, cũng như không thấy một tên Áo Nâu hay một khuôn mặt bè bạn nào. Lúc này Kiyama đang nhìn anh trừng trừng và khi anh trông thấy ánh mắt lão anh lấy làm mừng vì mình có lính bảo vệ. Tuy nhiên anh vẫn khẽ cúi chào. Nhưng ánh mắt Kiyama không hề thay đổi, lão cũng không thèm đáp lễ, được một lúc, Kiyama nhìn đi chỗ khác và Blackthorne cảm thấy dễ thở hơn.
Tiếng trống, tiếng chuông, tiếng kim loại đập vào kim loại vang động không khí. Hỗn độn. Chói tai. Mọi con mắt đổ dồn về phía cổng chính dẫn tới lâu đài. Từ trong tiến ra một chiếc kiệu có mái, trang trí đẹp đẽ, do tám tu sĩ Shinto khiêng, một thượng tọa Shinto ngồi trên kiệu trông như một ông Phật trang nghiêm. Những tu sĩ khác đánh trống đồng đi trước và sau kiệu, rồi đến hai trăm sư Phật giáo mặc cà sa màu da cam, rồi lại đến tu sĩ Shinto mặc áo trắng, rồi đến quan tài.
Shinto - Thần Đạo: Đạo của Nhật Bản, có từ trước khi Phật giáo được truyền bá ở Nhật Bản. Thờ tổ tiên và các sức mạnh thiên nhiên.
Quan tài rất sang trọng, có mái, tất cả màu trắng. Mariko mặc toàn đồ trắng được đặt ngồi, đầu hơi cúi về đằng trước, mặt trang điểm son phấn, tóc chải cẩn thận. Mười Samurai Áo Nâu hộ tống đi bên quan tài. Phía trước quan tài, hai chú tiểu rắc những hoa hồng bằng giấy nhỏ xíu, gió cuốn đi rải ra khắp nơi, có nghĩa rằng cuộc đời ngắn ngủi như bông hoa sớm nở tối tàn; theo sau là hai tu sĩ kéo lê hai ngọn giáo để chỉ ra rằng nàng là Samurai và trung thành, kiên quyết với bổn phận của mình như những lưỡi thép. Sau họ là bốn tu sĩ cầm đuốc chưa thắp. Saruji, con trai Mariko đi liền ngay sau bốn tên tu sĩ này, mặt trắng bệch như chiếc kimono của chàng. Rồi đến Kiritsubo và Sazuko, cả hai đều mặc y phục trắng, tóc bỏ xõa nhưng trùm khăn sa mỏng màu lục. Tóc Sazuko xõa đến ngang thắt lưng. Tóc Kiri còn dài hơn. Rồi đến một khoảng trống và cuối cùng là binh sĩ còn lại của Toranaga tại lâu đài. Một số tên Áo Nâu bị thương và nhiều tên đi tập tễnh.
Blackthorne chỉ nhìn thấy có nàng. Nàng trông như đang cầu nguyện và trên mặt nàng không có một vết nào. Anh cố giữ người thẳng, biết rằng nghi lễ công khai này là một vinh dự lớn như thế nào đối với nàng với sự có mặt của Ishido và Ochiba là những người chứng kiến chính. Nhưng điều đó không hề làm giảm bớt nỗi đau khổ trong lòng anh.
Trong hơn một tiếng đồng hồ, vị thượng tọa Shinto ê a cầu khấn và tiếng trống đánh vang lừng. Rồi bỗng im bặt đột ngột. Saruji bước ra, cầm lấy một ngọn đuốc chưa thắp và đi tới từng cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, để kiểm soát không cửa nào bị ngăn lấp.
Blackthorne trông thấy chàng thanh niên run rẩy, mắt nhìn xuống khi chàng trở lại chỗ quan tài. Rồi Saruji nâng sợi dây trắng buộc vào quan tài và dẫn những người hộ tang đi qua cửa phía Nam. Toàn bộ chiếc cáng được đặt thận trọng lên đống củi. Sau một bài cầu khấn trịnh trọng nữa, Saruji ngập ngừng rồi quay lại đi qua cửa phía Nam một mình và ném ngọn đuốc vào đống củi. Củi tẩm dầu sẵn bắt lửa ngay và nhanh chóng trở thành một lò lửa rừng rực. Chẳng mấy chốc ngọn lửa đã bốc cao mười
"Bộ." Hơi nóng buộc Saruji phải lùi lại, chàng lấy một ít gỗ thơm và dầu thơm ném vào lửa. Cái mái quan tài bằng gỗ khô nỏ nổ tung. Các mảnh ván bắt cháy. Lúc này cả khu vực cái hố là một đống lửa cháy bùng bùng, dữ dội, quay cuồng, nổ lốp bốp, không gì có thể dập tắt nổi.
Các cột chống chiếc mái đổ ụp. Mọi người chung quanh thở dài. Các tu sĩ tiến lên, ném thêm củi vào đống lửa và ngọn lửa càng bốc cao thêm, khói tỏa cuồn cuộn. Lúc này chỉ còn lại bốn chiếc cửa nhỏ. Blackthorne nhìn thấy sức nóng làm các cửa cháy xém, rồi cuối cùng cũng bốc cháy ngùn ngụt.
Khi ấy Ishido, người làm chứng chính, ra khỏi kiệu, bước tới làm lễ dâng gỗ quí. Hắn trịnh trọng cúi chào rồi trở về ngồi vào kiệu. Theo lệnh hắn, đám phu nâng kiệu lên đưa hắn trở về lâu đài. Ochiba theo sau. Những người khác cũng lục tục ra về.
Saruji cúi chào đống lửa lần cuối. Chàng quay đi, tới chỗ Blackthorne, đứng trước mặt anh và cúi chào.
"Cảm ơn Đại nhân Anjin-san", Saruji nói. Rồi ra về với Kiri và Sazuko.
"Xong rồi, Anjin-san", tên đội trưởng Áo Xám mỉm cười nói.
"Kami yên ổn rồi. Chúng ta về lâu đài."
"Xin đợi một chút."
"Xin lỗi, lệnh, neh?" tên đội trưởng lo lắng nói, các tên gác cảnh giác canh phòng cẩn mật.
"Xin đợi đã."
Không để ý gì đến vẻ lo lắng của chúng, Blackthorne ra khỏi võng, cơn đau làm anh mờ mắt, hầu như không còn nhìn thấy gì nữa. Bọn Samurai vội tản ra bảo vệ anh. Anh đi tới cái bàn, nhặt lấy vài mẩu gỗ long não ném vào lửa. Anh không nhìn thấy gì hết qua màn lửa.
"In nomine Patris et Filli et Spiri tus Sonctr." Nhân danh Cha, Con và Thần Linh, anh lẩm bẩm ban phước và làm dấu thánh giá. Rồi anh quay gót rời khỏi đống lửa.
*
Khi tỉnh dậy, anh thấy đầu đã đỡ nhiều nhưng cảm thấy kiệt quệ, cơn đau vẫn âm ỷ nhức nhối ở hai thái dương và trán.
"Thấy thế nào, Anjin-san?" ông thầy thuốc hỏi, mỉm một nụ cười móm mém, giọng ông vẫn khẽ.
"Ngủ lâu lắm."
Blackthorne chống một khuỷu tay nhỏm dậy và lờ đờ nhìn bóng mặt trời. Chắc gần năm giờ chiều rồi, anh nghĩ thầm. Mình ngủ hơn sáu tiếng đòng hồ.
"Ngủ suốt ngày, neh?"
Ông thầy thuốc mỉm cười:
"Cả ngày hôm qua, tối hôm qua và gần cả ngày hôm nay. Hiểu không?"
"Vâng, hiểu", Blackthorne nằm xuống, người mướt mồ hôi. Tốt, anh nghĩ. Đó là việc tốt nhất ta có thể làm được, chẳng lạ gì ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Giường anh trải mền mềm bây giờ được che chắn ba phía bằng những bình phong rất đẹp có thể nhấc đi được, trên vẽ phong cảnh đất liền, phong cảnh ở biển và khảm ngà. Ánh nắng lọt qua các cửa sổ phía đối diện, ruồi bay hàng đàn, căn phòng rộng rãi, dễ chịu và yên tĩnh. Bên ngoài là những tiếng động của lâu đài, lúc này xen lẫn tiếng ngựa lộp cộp chạy qua, cương rung lanh canh, móng ngựa không bịt sắt. Gió nhè nhẹ thổi tới mùi khói. Không biết mình có muốn hỏa thiêu không, anh thầm nghĩ. Nhưng khoan đã, như thế chẳng là tốt hơn bị nhét vào một cái hòm rồi chôn xuống đất, cho ròi bọ... Dừng lại ngay, anh tự ra lệnh cho mình, cảm thấy mình đang trôi dạt vào một vòng xoáy ốc đi xuống. Chẳng có gì mà phải lo nghĩ cả, karma là karma và khi nào ngươi chết là ngươi chết, ngươi sẽ chẳng còn biết gì nữa....và dù thế nào thì vẫn cứ hơn là chết đuối, nước tràn vào đầy người, xác người thối rữa ra, cua cá... Dừng ngay lại!
"Mời uống." Ông thầy thuốc lại cho anh uống cái thứ nước kinh tởm đó. Anh sặc nghẹn nhưng cố nuốt.
"Xin trà."
Người hầu gái rót trà cho anh và anh cám ơn bà ta, một phụ nữ trung niên, mặt tròn vành vạnh như mặt trăng, hai con mắt là hai cái khe nhỏ tắp và trên môi luôn luôn cố định một nụ cười vô nghĩa. Uống hết ba chén trà, anh mới cảm thấy dễ chịu trong miệng.
"Xin phép Anjin-san, tai thế nào?"
"Vẫn thế. Vẫn.xa… xa, hiểu không? Rất xa."
"Hiểu. Ăn, Anjin-san?"
Một chiếc khay nhỏ được bày ra với cơm, canh và cá nướng. Bụng dạ anh đang nôn nao nhưng anh nhớ ra rằng gần hai hôm nay anh chẳng ăn gì, anh bên ngồi dậy và tự buộc mình phải ăn ít cơm và húp mỗi thứ một ít. Bây giờ thì anh đã sử dụng đũa như những ngón tay của mình kéo dài ra, không phải chú ý cố gắng gì cả.
"Cảm ơn. Đói."
"Vâng", ông thầy thuốc nói. Ông ta đặt một cái túi vải đựng lá lên chiếc bàn thấp cạnh giường.
"Lấy cái này pha trà, Anjin-san. Mỗi ngày một lần, cho đến khi hết. Hiểu không?"
"Hiểu. Cảm ơn."
"Được phục vụ Đại nhân là một vinh dự cho tôi." Ông thầy thuốc ra hiệu cho người hầu bưng cái khay đi rồi sau một lần cúi chào nữa, ông ta đi theo người đó rời khỏi phòng bằng cửa phía trong. Lúc này Blackthorne chỉ còn lại một mình. Anh nằm xuống đệm, cảm thấy đỡ rất nhiều.
"Chỉ là do mình đói thôi", anh nói to. Lúc ấy anh chỉ đóng có cái khố, áo quần của anh vẫn nằm thành đống ở chỗ anh đã trút ra và điều đó làm anh ngạc nhiên, tuy có một chiếc kimono màu nâu, sạch sẽ, để cạnh các thanh kiếm của anh. Anh buông mình vào những nghĩ vẩn vơ rồi bỗng cảm thấy có người lạ trong phòng. Anh khó chịu ngồi dậy, nhìn quanh. Rồi anh quì lên, nhìn qua bên trên các bình phong, và không kịp nghĩ, anh đã đứng thẳng dậy, đầu bỗng như vỡ đôi vì động tác bất thần, hốt hoảng đó, khi trông thấy một tu sĩ dòng Temple người Nhật đầu cạo trọc ở giữa đỉnh, đang quì bất động cạnh cửa ra vào và lom khom nhìn anh, tay cầm một chuỗi tràng hạt và cây thánh giá.
"Ông là ai?" Anh cố nhịn đau hỏi.
"Thưa senhor, tôi là tu sĩ Michael." Đôi mắt đen nhánh như than không hề dao động, Blackthorne rời khỏi bức bình phong và đứng cạnh các thanh kiếm của mình.
"Ông muốn gì?"
"Tôi được phái tới hỏi xem ông đã đỡ chưa." Michael bình tĩnh nói bằng tiếng Portugal rõ ràng tuy có hơi lơ lớ.
"Ai phái ông?"
"Đại nhân Kiyama."
Đột nhiên Blackthorne nhận ra rằng chỉ có hai người trong phòng.
"Các lính gác của ta đâu?"
"Thưa senhor, senhor không có lính gác."
"Tất nhiên là có chứ! Ta có hai mươi lính Áo Xám. Họ đâu cả?"
"Khi tôi tới thì chẳng có một ai hết, thưa senhor. Xin lỗi. Khi ấy senhor vẫn đang ngủ." Michael nghiêm trang trỏ ra ngoài cửa.
"Có lẽ senhor nên hỏi các Samurai kia."
Blackthorne cầm thanh kiếm lên.
"Xin ông hãy tránh xa cái cửa kia ra."
"Thưa Anjin-san, tôi không có vũ khí gì cả."
"Dù thế đi nữa, ông cũng không được tới gần tôi. Các thầy tăng thường làm tôi nóng nẩy."
Michael ngoan ngoãn đứng lên đi xa ra vẫn với thái độ bình tĩnh như chọc tức đó. Bên ngoài, hai tên Áo Xám uể oải đứng tựa vào lan can ở đầu cầu thang.
"Chào", Blackthorne lễ phép nói, không nhận ra ai trong hai tên đó.
Không tên nào cúi chào cả. Một tên đáp.
"Chào Anji-san."
"Xin cho hỏi những người lính gác khác của tôi đâu?"
"Tất cả các lính gác đã đưa đi hết vào giờ mão, sáng nay. Hiểu giờ mão không? Chúng tôi không phải là lính gác của ông. Đây là trạm gác thường nhật của chúng tôi."
Blackthorne cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ở lưng.
"Lính gác đi hết... ai ra lệnh?"
Cả hai tên Samurai cười. Tên cao lớn nói:
"Ở đây, trong vọng lâu này, chỉ có Đại nhân Tướng công ra lệnh thôi…hoặc đức bà Ochiba. Bây giờ ông thấy thế nào?"
"Đỡ nhiều, cảm ơn."
Tên Samurai cao lớn gọi qua đại sảnh. Một lát sau, một sĩ quan từ trong một căn phòng đi ra với bốn tên Samurai. Hắn còn trẻ, mặt câng câng. Trông thấy Blackthorne, mắt hắn sáng lên.
"A, Anjin-san.. ông thấy thế nào?"
"Đỡ nhiều, cảm ơn. Xin lỗi, nhưng lính. gác của tôi đâu?"
"Tôi được lệnh nói với ông khi nào ông tỉnh dậy rằng ông sẽ trở về thuyền của ông. Giấy thông hành của ông đây." Tên đội trưởng lấy tờ giấy trong ống tay áo ra đưa cho anh và khinh bỉ trỏ Michael:
"Người kia sẽ đưa đường."
Blackthorne cố bắt đầu óc mình suy nghĩ, trong lòng anh cảm thấy có sự nguy hiểm.
"Vâng. Cảm ơn. Nhưng trước hết, cần gặp Đại nhân Ishido. Rất quan trọng."
"Xin lỗi. Lệnh là ông phải trở về thuyền ngay khi ông dậy. Ông có hiểu không?"
"Hiểu. Xin lỗi, nhưng rất quan trọng, gặp Đại nhân Ishido. Xin ông hãy nói với ông chỉ huy của ông. Bây giờ. Cần phải gặp Đại nhân Ishido trước khi đi. Rất quan trọng, xin lỗi."
Tên Samurai gãi gãi những vết rỗ ở cằm.
"Tôi sẽ hỏi. Đề nghị ông mặc quần áo." Hắn oai vệ bước đi, Blackthorne thấy nhẹ cả người. Bốn tên Samurai kia ở lại.
Blackthorne quay vào mặc vội quần áo. Chúng chăm chú theo dõi anh. Tu sĩ Michael đợi ở hành lang.
Hãy kiên nhẫn, anh tự nhủ. Đừng nghĩ và đừng lo lắng. Đây là một sự nhầm lẫn thôi. Không có gì thay đổi cả. Mày vẫn còn quyền lực mày vẫn có kia mà.
Anh cài hai thanh kiếm vào thắt lưng và uống nốt chỗ trà còn lại. Rồi anh xem tờ thông hành. Tờ giấy đầy chữ có đóng dấu. Cái này thì không thể nhầm lẫn được, anh nghĩ, chiếc áo kimono mới mặc đã dính vào người anh.
"Hây, Anjin-san", một tên Samurai nói,
"Nghe nói ông giết năm tên ninja. Rất, rất giỏi, neh?"
"Xin lỗi, hai thôi. Có lẽ ba." Blackthorne vặn cổ sang bên này rồi sang bên kia cho đỡ đau và bớt chóng mặt.
"Tôi nghe nói có năm mươi bảy tên ninja chết... một trăm mười sáu Áo Nâu. Có đúng không?"
"Không biết, xin lỗi."
Tên đội trưởng trở lại, bước vào phòng.
"Lệnh là ông phải ra thuyền, Anjin-san. Tu sĩ này sẽ dẫn đường cho ông."
"Vâng. Cảm ơn. Nhưng trước hết, xin lỗi, cần gặp phu nhân Ochiba. Rất, rất quan trọng. Xin ông hãy hỏi..."
Tên đội trưởng quay sang Michael và nói rất nhanh giọng ồ ồ.
"Neh?" Michael cúi chào, rất bình tĩnh rồi quay sang Blackthorne.
"Xin lỗi, senhor, ông ta nói cấp trên của ông ấy đang hỏi cấp trên nữa, nhưng trong khi chờ đợi, ông phải đi ngay lập tức và theo tôi... tới galleon."
"Ima!" Tên đội trưởng nói thêm để nhấn mạnh.
Blackthorne biết là mình chết rồi. Anh nghe thấy anh nói:
"Cảm ơn ông đội trưởng. Các lính gác của tôi đâu?"
"Ông không có lính gác nào cả."
"Xin ông cho người đến thuyền của tôi. Tìm các chư hầu của tôi ở..."
"Lệnh đi ra thuyền ngay! Hiểu chứ, neh?" Lời lẽ rất vô lễ và dứt khoát.
"Đi ra thuyền!" Tên đội trưởng nói thêm với nụ cười quỉ quyệt, đợi cho Blackthorne chào trước.
Blackthorne nhận ra điều đó và mọi thứ trở thành một cơn ác mộng, tất cả đều như chậm lại, mờ mờ như sương phủ, và anh rất muốn, muốn đến tuyệt vọng bình tĩnh trở lại lau mồ hôi trên mặt và cúi chào nhưng anh biết chắc tên đội trưởng sẽ không chào lại, có chào thì cũng là lấy lệ một cách vô lễ, không phải như người ngang hàng và như thế anh sẽ bị hạ nhục trước mặt chúng. Rõ ràng là anh đã bị phản và đem bán đứt cho ké thù Cơ đốc giáo, rõ ràng Kiyama, Ishido và bọn tu sĩ tham dự vào sự phản bội này và dù lý do là gì, dù cái giá phải trả là gì đi nữa thì bây giờ anh cũng không thể làm gì được nữa, trừ một việc là lau mồ hôi, cúi chào rồi đi và nhất định chúng sẽ đợi anh.
Thế rồi Mariko lại ở bên anh, anh nhớ lại sự hãi hùng của nàng, tất cả những gì nàng đã nói, tất cả những gì nàng đã làm và tất cả những gì nàng đã dạy anh. Anh buộc bàn tay mình phải đặt lên đốc kiếm vỡ và xoạc hai chân ra đứng một cách ngạo nghễ, biết rằng số phận mình đã quyết, karma của anh đã định, và nếu như phải chết thà chết bây giờ một cách kiêu hãnh còn hơn là chết sau này.
"Ta là John Blackthorne, Anjin-san", anh nói, quyết tâm tuyệt đối của anh đem lại cho anh một sức mạnh kỳ lạ và một thái độ thật sự xấc xược.
"Chủ tướng chiến thuyền của Đại nhân Toranaga. Của tất cả các chiến thuyền, Samurai và Hatamoto! Ngươi là ai?"
Tên đội trưởng đỏ bừng mặt:
"Saigo Masakatsu ở Kaga. Đội trưởng, thuộc đội quân đồn trú của Đại nhân Ishido."
"Ta là Hatamoto... ngươi có phải là Hatamoto không?"
Blackthorne hỏi, giọng xấc xược hơn, thậm chí cũng không thèm nhớ tên đối thủ của anh, chỉ nhìn thấy nó rõ rệt, ghê gớm, kỳ quái - thấy rõ từng lỗ chân lông, từng sợi râu quai nón tua tủa, từng sắc thái trong cặp mắt nâu hằn học của nó, từng sợi lông trên mu bàn tay nó nắm đốc kiếm.
"Không, không phải Hatamoto."
"Ngươi có phải là Samurai không... hay là Ronin?"
Từ cuối cùng này Blackthorne nói như rít qua kẽ răng và anh cảm thấy sự có mặt của những tên sau anh nhưng anh bất cần. Anh chỉ nhìn chằm chằm tên đội trưởng chờ đợi đòn đánh ra bất thần, chết người, kết tụ tất cả haragei, tất cả nguồn nội lực và anh chuẩn bị sẵn sàng đánh trả cũng với sức mạnh điên cuồng ấy để cả hai bên cùng chết trong danh dự và do đó làm kẻ thù phải thất bại.
Anh ngạc nhiên thấy ánh mắt tên đội trưởng biến đổi, nó co rúm lại rồi cúi chào rất thấp, khúm núm. Nó cứ cúi thế, hoàn toàn sơ hở.
"Xin... Xin Anjin-san tha thứ cho sự vô lễ của tôi. Tôi... tôi là Ronin nhưng... nhưng Đại nhân Tướng công đã cho tôi một cơ may mới. Xin Anjin-san thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi." Giọng nó đượm vẻ xấu hổ.
Tất cả đều có vẻ không thực và Blackthorne vẫn cứ ở tư thế sẵn sàng đánh trả, chờ đợi đánh trả, chờ đợi cái chết chứ không phải chiến thắng. Anh nhìn các tên Samurai khác. Chúng nhất tề cúi chào và cúi đầu mãi cùng với tên đội trưởng, chịu khuất phục anh.
Được một lát, Blackthorne cúi chào, người cứng đơ. Nhưng không phải như giữa những người ngang hàng. Bọn Samurai cứ cúi đầu như thế cho đến khi anh quay gót, đi dọc hành lang. Michael theo sau, ra bậc thềm, đi xuống sân trước. Lúc này anh không còn thấy đau đầu nữa, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy một niềm hân hoan sôi nổi. Bọn Áo Xám nhìn theo anh và nhóm Samurai hộ tống anh và Michael tới trạm kiểm soát đầu tiên, thận trọng tránh xa ngoài tầm kiếm của anh. Một tên được phái đi vội vã chạy lên trước.
Đến trạm kiểm soát sau đó, tên sĩ quan ở đây lễ phép cúi chào anh như người ngang hàng và anh cúi chào đáp lễ. Giấy thông hành được xem xét kỹ lưỡng nhưng lịch sự. Một nhóm hộ tống khác đưa họ tới trạm sau và ở đây, mọi việc đã được lặp lại. Rồi từ đó đi qua hào trong cùng rồi qua hào nữa. Không ai ngăn họ lại. Bọn Samurai hầu như không để ý đến Blackthorne.
Dần dần anh nhận thấy đầu mình gần như không còn nhức nhối nữa. Mồ hôi cũng đã ráo. Anh buông ngón tay khỏi đốc kiếm và duỗi các ngón tay một lát cho hết mỏi. Anh dừng lại bên một vòi nước gắn ở tường, uống một hơi rồi lấy nước vã lên mặt.
Bọn Áo Xám đi hộ tống cũng dừng lại và lễ phép chờ đợi. Suốt thời gian đó, anh cố gắng nghĩ xem tại sao anh lại mất đi sự trọng thị và che chở của Ishido và phu nhân Ochiba. Có gì thay đổi đâu, anh bối rối nghĩ. Anh ngẩng lên và thấy Michael đang chăm chú nhìn anh.
"Ông muốn gì?"
"Không muốn gì cả ạ, thưa senhor", Michael lễ phép nói. Rồi hắn mỉm cười, một nụ cười ấm áp, thân mật.
"Ôi thưa senhor, senhor đã giúp tôi rất nhiều ở trong kia, đã làm cho đến cabron lỗ mãng đó phải uống nước tè của chính nó. Ô, được gặp ông thật là mừng", hắn nói thêm bằng tiếng Latin.
"Xin cảm ơn ông."
"Tôi có làm gì cho ông đâu." Blackthorne nói bằng tiếng Portugal, anh không muốn dùng tiếng Latin.
"Vâng, nhưng thưa senhor, cầu cho ông được an bình. Biết rằng Chúa đi theo những con đường bí hiểm. Đó là một việc làm có ích cho tất cả mọi người. Tên Ronin đã bị nhục và thế là đáng đời hắn. Sỉ nhục Busido là một việc đồi bại."
"Ông cũng là Samurai?"
"Vâng, thưa senhor. Tôi có được vinh dự đó." Michael nói.
"Cha tôi là anh em họ của Đại nhân Kiyama và dòng họ của tôi quê ở tỉnh Hiden tại Kyushu. Làm thế nào senhor biết được hắn là Ronin?"
Blackthorne cố nhớ lại:
"Tôi cũng không rõ. Có lẽ vì hắn nói hắn là người ở Kaga và Kaga ở cách đây xa lắm. Mariko... Phu nhân Toda có nói rằng Kaga ở tít miền Bắc. Tôi không rõ... thực sự tôi cũng không nhớ tôi đã nói gì."
Tên sĩ quan của nhóm hộ tống quay lại chỗ hai người.
"Xin lỗi Anjin-san, có phải tên này quấy rầy ông không."
"Không. Không, cảm ơn ông", Blackthorne lại cất bước. Giấy thông hành lại được kiểm tra lần nữa, một cách lịch sự rồi cả bọn tiếp tục đi.
Lúc này mặt trời đã xế, chỉ còn vài giờ nữa là tối, những đám bụi quẩn quay cuồng như những cơn lốc nhỏ trong những luồng gió nóng. Họ đi qua nhiều chuồng ngựa, các con ngựa đều ngoảnh mặt ra phía ngoài... giáo, mác, yên cương đều sẵn sàng, có thể lên đường ngay tức khắc. Bọn Samurai đang chải lông ngựa, lau chùi trang bị, Blackthorne kinh ngạc thấy bọn chúng rất đông.
"Bao nhiêu ngựa, ông đội trưởng?" anh hỏi.
"Hàng nghìn, Aniin-san. Mười, hai mươi, ba mươi nghìn ở đây và ở chỗ khác trong thành này."
Khi đi qua hào trước hào cuối cùng. Blackthorne ra hiệu cho Michael.
"Ông đưa tôi ra galleon phải không?"
"Vâng. Tôi được lệnh như thế, thưa senhor."
"Không đi đến chỗ nào khác?"
"Không, thưa senhor."
"Ai ra lệnh?"
"Đại nhân Kiyama. Và Đức cha Thanh tra, thưa senhor."
"A! Ông ta! Này gọi tôi là Anjin-san, tôi thích thế hơn đừng gọi là senhor... thưa cha."
"Xin lỗi Anjin-san, nhưng tôi không phải là cha. Tôi không được phong chức."
"Bao giờ thì được phong?"
"Khi nào Chúa muốn", Michael nói tin tưởng.
"Yabu-san đâu?"
"Tôi không rõ, xin lỗi."
"Ông đưa tôi ra thuyền của tôi, không phải đến chỗ nào khác chứ?"
"Vâng, Anjin-san."
"Vậy là tôi được tự do? Tự do muốn đi đâu thì đi?"
"Tôi được lệnh hỏi thăm sức khóe của ông, rồi đưa ông ra thuyền, có thế thôi. Tôi chỉ là một người đưa tin, một người dẫn đường."
"Thề trước Chúa?"
"Tôi chỉ là một người dẫn đường, thưa Anjin-san."
"Ông học tiếng Portugal ở đâu mà giỏi thế. Và tiếng Latin nữa?"
"Tôi là một trong số bốn... bốn học trò trường dòng được Đức cha Thanh tra cho đi Roma. Khi ấy tôi mười ba tuổi còn Uraga no Tadamsa mười hai."
"A, tôi nhớ ra rồi. Uraga-san có nói với tôi, ông là một người trong nhóm ông ta. Ông là bạn thân của Uraga. Ông biết ông ấy chết rồi chứ?"
"Vâng. Nghe tin đó tôi rất đau lòng."
"Người Cơ đốc giáo đã làm việc đó."
"Những tên sát nhân đã làm việc đó, thưa Anjin-san. Những kẻ giết người. Chúng sẽ bị phán xử, xin ông chớ lo."
Được một lát, Blackthorne nói:
"Ông thấy Roma thế nào?"
"Tôi ghét Roma. Tất cả chúng ta đều ghét. Mọi thứ ở đó đồ ăn thức uống, sự bẩn thỉu, xấu xí. Ở đó tất cả đều là eta, thật không tưởng tượng nổi! Chúng tôi mất tám năm đi và về. Ôi, tôi cảm tạ Đức Bà xiết bao khi cuối cùng tôi được trở về quê hương."
"Thế còn Giáo hội? Các Đức cha?"
"Chẳng ra sao cả? Nhiều người trong số họ", bình tĩnh nói.
"Tôi rất bất bình về đạo đức của họ, về các nhân tình của họ, về sự tham lam, xa hoa và giả dối, thiếu lễ độ của họ... về cung cách hai mặt của họ, một mặt là cho các con chiên, một mặt là đối với các người chăn chiên. Mọi thứ đều đáng căm ghét... nhưng tôi đã tìm thấy Chúa ở một vài người. Thật lạ lùng. Tôi đã tìm thấy chân lý ở các nhà thờ, các tu viện và trong số các cha." Michael chân thật nhìn anh, nét mặt đượm vẻ trìu mến.
"Thật là hiếm, thật là hiếm, thưa Anjin-san, rất hiếm khi tôi tìm thấy một ánh sáng le lói... đúng như vậy. Nhưng tôi đã thật sự tìm thấy chân lý và Chúa, biết rằng Cơ đốc giáo là con đường duy nhất dẫn tới cuộc sống vĩnh hằng... Xin thứ lỗi, Cơ đốc giáo Thiên Chúa."
"Ông có thấy hành tội hỏa thiêu... hoặc Pháp đình tôn giáo... hoặc nhà tù... những vụ xét xử phù thủy không?"
"Tôi đã thấy nhiều điều khủng khiếp. Có rất ít người khôn ngoan, sáng suốt... phần lớn là những kẻ có tội và nhiều sự xấu xa lớn đã xảy ra trên trái đất này nhân danh, Chúa. Nhưng không phải là do Chúa. Thế giới này là thung lũng nước mắt và chỉ là sửa soạn cho an bằng vĩnh cửu." Michael lặng lẽ cầu nguyện một lúc rồi tươi tỉnh ngước nhìn lên.
"Ngay một số người tà giáo cũng có thể là những người tốt, neh?"
"Có thể", Blackthorne đáp, trong bụng mến Michael.
Qua hào cuối cùng, qua cổng cuối cùng - cổng chính phía Nam. Trạm kiểm soát cuối cùng. Giấy tờ của anh bị thu lại, Michael đi qua bên dưới tấm lưới sắt cuối cùng. Blackthorne theo sau. Bên ngoài lâu đài, một trăm tên Samurai đang đợi. Người của Kiyama. Anh trông thấy các cây thánh giá của chúng và thái độ thù địch của chúng. Anh dừng lại. Nhưng Michael vẫn cứ đi tới. Tên sĩ quan ra hiệu cho Blackthorne đi tiếp. Anh nghe theo. Bọn Samurai khép kín hàng ngũ sau lưng anh, quanh anh, khóa chặt anh ở giữa. Phu phen và những người bán hàng đầu tiên trên con đường lớn này tản cả ra và quì xuống chào, nằm phủ phục trên mặt đất cho đến khi họ đi qua hết. Một vài người xúc động giơ những cây thánh giá lên và Michael ban phước cho họ, rồi dẫn đường đi xuống bờ dốc thoai thoải, qua chỗ cử hành tang lễ, ở đó cái hố không còn bốc khói nữa, qua một chiếc cầu đi vào thành phố, hướng ra biển. Bọn Áo Xám và những tên Samurai khác đang từ thành phố đi ngược lại lẫn trong đám người bộ hành. Khi trông thấy Michael, chúng quắc mắt, cau có và nếu không có đám Samurai của Kiyama thì có lẽ chúng đã ép anh ta sang một bên đường.
Blackthorne đi theo Michael. Anh không biết sợ là gì nữa, tuy chưa phải là không còn mong muốn thoát thân. Nhưng chạy đâu, trốn đâu, trên đất liền? Nơi thoát hiểm duy nhất của anh là trên thuyền Erasmus vượt sóng ra khơi, với đầy đủ thủy thủ, đầy đủ lương thực và vũ khí.
"Có chuyện gì ở galleon thế, đạo hữu?"
"Tôi không rõ, thưa Anjin-san."
Lúc này họ đang đi trong các phố, gần bờ biển. Michael rẽ, đi vào một chợ cá giữa trời. Những cô gái xinh đẹp, những cô gái béo núc ních, những bà cụ già, những chàng trai trẻ, những người đàn ông lớn tuổi, người mua, người bán, trẻ con, tất cả đều há hốc mồm nhìn anh, rồi vội vã cúi chào. Blackthorne đi theo bọn Samurai qua các quầy, các thúng mẹt đan bằng tre bày rất sạch sẽ chất đầy cá các loại tươi rói, nhiều con bơi trong những thùng nước, nào tôm to, tôm nhỏ, nào cua, tôm hùm, mực. Ở London, chẳng bao giờ có thể sạch sẽ như thế này được, anh lơ đãng thầm nghĩ, kể cả cá lẫn người bán cá. Rồi anh nhìn thấy một dãy hàng bán thức ăn ở một bên, mỗi hàng có một lò than nhỏ, mùi tôm nướng thơm sực.
"Trời ơi!" không suy nghĩ, anh đổi hướng đi . Ngay lập tức bọn Samurai cản anh lại.
"Gomen nasai kinjiru",một tên nói.
"Iyé!" Blackthorne cũng cộc cằn đáp lại.
"Watashi tabetai desu, neh? Watashi Anjin-san, neh? Tôi đói. Tôi là Anjin-san!"
Blackthorne gạt chúng ra, đi tới. Tên sĩ quan chỉ huy vội vã can thiệp. Michael đi nhanh trở lại, và giọng đấu dịu, tuy vẫn ra vẻ quyền hành, xin phép tên đội trưởng và tên này cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận.
"Xin mời, Anjin-san", Michael nói,
"Ông sĩ quan bảo rằng cứ ăn nếu ông muốn. Ông thích cái gì?"
"Cái này." Blackthorne trỏ những con tôm to, đã bỏ đầu và rạch một đường dọc mình chúng, thịt trắng hồng, vỏ ròn tan.
"Vài con." Anh không rời mắt nổi khỏi những con tôm." Đề nghị ông nói với viên sĩ quan là gần hai ngày nay tôi không ăn gì cả và đột nhiên tôi thấy đói quá. Xin lỗi."
Người bán hàng là một ông già chỉ còn ba cái răng, da như da thuộc và chỉ đóng một cái khố. Ông cụ hớn hở, lấy làm vinh hạnh thấy quầy hàng của mình được chọn và ông lấy đũa gắp ra năm con tôm ngon nhất, đặt gọn ghẽ lên một chiếc khay bằng tre rồi đặt những con khác lên bếp lò nướng xèo xèo.
"Dozo, Anjin Sama!"
"Domo." Blackthorne cảm thấy bụng sôi sùng sục. Anh những muốn ngấu nghiến ăn ngay. Nhưng anh vẫn thong thả cầm một đôi đũa sạch sẽ bằng gỗ, gắp một con tôm, nhúng vào nước chấm rồi ăn khoan khoái, ngon lành. Thật là tuyệt vời.
"Đạo hữu Michael?" anh hỏi, đưa cái khay ra mời. Michael cầm lấy một con tôm, nhưng chỉ là vì lịch sự. Còn viên sĩ quan thì từ chối, tuy hắn vẫn cảm ơn anh.
Blackthorne ăn hết khay tôm, rồi ăn thêm hai khay nữa. Lẽ ra anh còn có thể ăn được hai khay nữa nhưng quyết định dừng lại cho lịch sự và cũng vì anh không muốn bắt dạ dày làm việc nặng quá.
"Domo", anh nói, đặt cái khay xuống với một tiếng ợ kín đáo, bắt buộc.
"Bimii desu." Ngon lắm.
Ông cụ rạng rỡ mặt mày, cúi chào và các chủ quán gần đó cũng cúi chào. Bỗng Blackthorne kinh hoàng nhận ra rằng anh không có tiền. Mặt anh đỏ bừng.
"Có chuyện gì vậy?" Michael hỏi.
"Tôi…ơ.. tôi không mang tiền trong người... ơ... ơ... chẳng có gì trả ông cụ.... Tôi... ông có thể cho tôi vay tiền được không?"
"Tôi cũng không có tiền, thưa Anjin-san. Chúng tôi chẳng giữ tiền trong người bao giờ."
Mọi người im lặng, lúng túng. Ông lão bán hàng mỉm cười gượng, kiên nhẫn đợi. Rồi cũng lúng túng như Blackthorne, Michael quay sang tên sĩ quan và khẽ hỏi vay tiền hắn. Tên sĩ quan hầm hầm tức giận nhìn Blackthorne. Hắn sẵng giọng nói với một người của hắn, tên này đi tới, trả ông lão bán hàng một món tiền khá hậu hĩnh và được cảm ơn rối rít. Mặt đỏ bừng, vã mồ hôi. Michael quay đi tiếp tục dẫn đường. Blackthorne đuổi kịp anh ta.
"Xin lỗi về chuyện vừa rồi... thật quả chưa bao giờ có chuyện như thế xảy ra với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi mua bán ở đây. Tôi chẳng bao giờ có tiền. Tuy nói thế nghe có vẻ vô lý, và tôi không bao giờ ngờ... Tôi chưa bao giờ dùng đến tiền ở đây..."
"Anjin-san hãy quên chuyện đó đi, có gì đâu!"
"Ông làm ơn nói hộ với tên sĩ quan là tôi sẽ trả ông ta khi tới thuyền."
Michael làm theo lời anh... Họ im lặng bước đi một lúc lâu. Blackthorne dần dần lấy lại được bình tĩnh. Ở cuối phố bãi biển. Biển lặng và âm u dưới ánh chiều tà. Rồi anh nhận ra bọn anh đang ở đâu. Anh trỏ về phía bên trái: một đường phố rộng rãi chạy theo hướng Đông-Tây.
"Ta đi về phía này."
"Đường này nhanh hơn, thưa Anjin-san."
"Đúng, nhưng đi đường của ông, chúng ta sẽ phải đi qua trụ sở Hội truyền giáo của dòng Temple và chiếc thuyền của Portugal. Thà đi đường vòng còn hơn."
"Tôi được lệnh đi theo đường này."
"Ta hãy đi theo đường kia", Blackthorne đứng lại.
Tên sĩ quan hỏi có chuyện gì và Michael giải thích. Tên sĩ quan vẫy tay ra hiệu cho họ tiếp tục tiến lên... theo con đường của Michael đề nghị.
Blackthorne cân nhắc hậu quả của việc chối từ. Anh sẽ bị cưỡng bức hoặc bị trói lại, lôi đi hoặc khiêng đi. Cách này thì cũng không ổn, anh nhún vai rảo bước.
Họ đi ra con đường lớn chạy ven biển. Ở đằng trước, cách khoảng nửa ri là các bến và kho hàng của dòng Temple và xa hơn nữa khoảng một trăm bước anh trông thấy chiếc thuyền Portugal. Rồi xa nữa, khoảng hai trăm bước nữa, chiếc galleon của anh. Còn xa quá nên không nhìn thấy người trên galleon.
Blackthorne nhặt một hòn đá, ném nó bay vù vù ra biển.
"Ta hãy đi dọc bãi biển một lát."
"Được thôi thưa Anjin-san", Michael đi xuống bãi cát. Blackthorne lội vào những chỗ nước nông, tận hưởng mát mẻ của biển và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ rì rào.
"Ban ngày lúc này là lúc đẹp nhất, neh?"
"Ôi, Anjin-san", Michael nói, thái độ đột nhiên thân ái, cởi mở.
"Rất nhiều lần Chúa tha tội cho tôi, tôi ước ao mình không phải là tu sĩ mà chỉ là những người con của cha tôi, một con người bình thường, và lúc này chính là một trong những lần như vậy."
"Tại sao?"
"Tôi rất muốn đưa ông đi thật mau, ông với con tàu kỳ quặc của ông, tới Yokohama, tới Hiden, tới cảng lớn Sasêbô của chúng tôi. Rồi sẽ đề nghị một chuyện đánh đổi với ông, tôi sẽ yêu cầu ông dạy cho tôi và các thuyền trưởng đi biển của chúng tôi cách cách thức của con tàu của ông và cách ông đi biển. Ngược lại tôi sẽ cung cấp cho ông những ông thầy giỏi nhất vương quốc này, dạy ông Busido, chanôyu, haragei, ki, zazen, thiền, cắm hoa và tất cả những kiến thức đặc biệt độc đáo mà chúng tôi có."
"Tôi rất muốn vậy. Nhưng tại sao ta không làm ngay bây giờ?"
"Hôm nay thì không thể được. Nhưng trong một thời gian ngắn như thế, ông cũng biết được nhiều rồi đấy, neh? Mariko Sama là người người thầy rất giỏi. Ông xứng đáng là một Samurai. Và ông có một phẩm chất rất hiếm ở đây, đó là tính khí không thể đoán định trước được. Taiko cũng có cái chất đó, Toranaga Sama cũng có. Ông thấy không, thông thường thì chúng tôi là một dân tộc rất dễ đoán được trước."
"Ông có thế không?"
"Có."
"Vậy ông hãy đoán thử xem tôi có thể thoát khỏi cái bẫy tôi đang mắc đây bằng cách nào."
"Xin lỗi, nhưng không có bẫy nào cả, Anjin-san", Michael nói.
"Tôi không tin. Làm sao ông biết được thuyền của tôi ở Yokohama?"
"Chuyện đó ai mà chẳng biết."
"Hầu như mọi chuyện liên quan đến ông... chuyện ông bảo vệ Đại nhân Toranaga, và phu nhân Mariko, nghĩa là phu nhân Toda... ai cũng biết. Và tôn trọng."
"Cái đó tôi cũng không tin nốt." Blackthorne nhặt một hòn đá ném thia lia trên sóng. Hai người tiếp tục đi, Blackthorne khe khẽ ngâm nga một điệu hò của thủy thủ, trong lòng rất mến Michael. Chẳng bao lâu, một con đê chắn sóng chặn ngang đường họ đi. Họ đi men theo con đê và lại ra tới đường lớn. Kho hàng và trụ sở giáo hội dòng Temple cao lù lù và lúc này im ắng trầm ngâm dưới bầu trời đỏ rực. Anh trông thấy những đạo hữu thế tục mặc áo thụng mầu da cam đang đứng canh gác cổng tò vò bằng đá và cảm thấy thái độ thù địch của họ. Nhưng điều đó không làm anh bận tâm. Đầu anh lại nhức nhối. Như anh dự đoán, Michael đi về phía trụ sở Giáo hội. Anh chuẩn bị sẵn sàng, quyết chí chúng phải đánh anh đến bất tỉnh mới buộc anh đi vào bên trong và lấy được vũ khí của anh.
"Ông đưa tôi ra galleon kia mà?"
"Vâng, thưa Anjin-san." Anh ngạc nhiên thấy Michael ra hiệu cho anh đứng lại bên ngoài cổng.
"Không có gì thay đổi cả. Tôi được lệnh phải thông báo cho Đức cha Thanh tra biết khi chúng ta đi qua đây. Xin lỗi, ông đứng đợi cho một lát."
Bị bất ngờ. Blackthorne nhìn theo hẳn đi một mình qua cổng. Anh đã chờ đợi, trụ sở dòng Temple sẽ là địa điểm cuối cùng của chuyến đi này. Trước hết sẽ có một Pháp đình Tôn giáo và xét xử, với nhục hình rồi anh sẽ bị trao cho viên Thủy sư đô đốc. Anh nhìn chiếc thuyền Portugal cách đó một trăm bước. Ferriera và Rodrigues đang đứng ở cuối thuyền và trên boong chính có rất đông thủy thủ vũ trang. Phía bên kia chiếc thuyền, đường kè hơi uốn khúc và anh có thể trông thấy chiếc galleon của anh. Đứng ở mạn thuyền có nhiều người đang nhìn anh và anh ngờ ngợ nhận ra Yabu và Vinck trong số đó nhưng không dám chắc. Hình như có vài phụ nữ trên galleon nhưng họ là ai thì anh không rõ. Vây quanh chiếc galleon là những tên Áo Xám. Rất đông.
Anh lại nhìn Ferriera và Rodrigues. Cả hai đều vũ khí đầy người. Các thủy thủ cũng vậy. Bọn pháo thủ đứng ngồi uể oải cạnh hai khẩu pháo nhỏ nhìn xuống bờ, nhưng thật ra chúng đang đứng vào vị trí của pháo. Anh nhận ra thân hình to lù lù của Pesaro, tên quản trị trưởng, đang đi xuống cầu thang cùng với một tốp người. Anh đưa mắt nhìn theo chúng, bỗng người anh lạnh toát. Một cái cọc cao được đóng xuống chỗ đất nện bên kia kè, dưới chân cọc chất đầy củi.
"A, ông hoa tiêu, chào ông."
Dell'Aqua đang đi qua cổng, Michael đi bên cạnh trông lùn hẳn đi. Hôm nay Đức cha Thanh tra mặc áo thụng của dòng Temple, tầm vóc cao lớn và bộ râu rậm hoa râm khiến ông chỉ có cái vẻ đường bệ đầy hăm dọa của một giáo trưởng trong kinh thánh, y hệt một pháp quan của Pháp đình Tôn giáo, bề ngoài có vẻ hiền lành, nhân từ, Blackthorne thầm nghĩ Anh ngước nhìn vào đôi mắt mầu nâu, cảm thấy kỳ lạ là mình phải ngẩng lên mới nhìn được, và lại càng cảm thấy kỳ lạ nhận ra trong đôi mắt đó lộ vẻ thương cảm. Nhưng anh biết sau đôi mắt đó không hề có sự thương xót nào.
"A, kính chào Đức cha Thanh tra", anh đáp, lúc này những con tôm nướng đè nặng trong bụng anh, làm anh thấy ớn.
"Ta đi tiếp chứ?"
"Đi thì đi, sao lại không?"
Vậy ra là Pháp đình Tôn giáo thiết lập trên thuyền. Blackthorne nghĩ, và tuyệt vọng hoảng sợ, anh ao ước có những khẩu súng của mình ở thắt lưng.
"Ông sẽ là người chết đầu tiên, thưa Đức cha Bề trên!"
"Michael, ông ở lại đây", Dell'Aqua nói. Rồi ông liếc nhìn chiếc thuyền Portugal. Mặt ông đanh lại và ông bước đi.
Blackthorne ngập ngừng. Michael và bọn Samurai vây quanh đang chăm chú nhìn anh một cách kỳ quặc.
"Sayonara, Anjin-san." Michael nói.
"Cầu Chúa phù hộ cho ông."
Blackthorne khẽ gật đầu rồi đi qua đám Samurai, chờ đợi chúng sẽ xông lại tước các thanh kiếm của anh. Nhưng chúng để anh đi không hành hung gì cả. Anh dừng bước, ngoái nhìn lại, tim đập nhanh.
Trong giây lát, anh đã định rút kiếm và lao tới. Nhưng làm thế chẳng thoát thân được. Chúng sẽ không đánh lại anh. Nhiều tên cầm giáo và như vậy chúng sẽ bắt được anh, tước vũ khí của anh, trói anh lại và giải anh đi. Ta sẽ không để chúng trói, anh tự hứa với mình. Con đường duy nhất là thẳng tiến và ở đó thì kiếm của anh là vô dụng trước các khẩu súng. Anh sẽ xông vào mũi súng nhưng chúng sẽ chỉ nhằm vào đầu gối bắn cho anh què rồi trói anh lại...
"Thuyền trưởng Blackthorne, đi thôi", Dell'Aqua nói.
"Vâng. Xin chờ một chút", Blackthorne vẫy Michael.
"Nghe đây, đạo hữu, ở dưới bãi biển ông có nói tôi xứng đáng làm một Samurai. Ông nói thật đấy chứ?"
"Vâng, thưa Anjin-san. Điều đó tôi nói thật lòng và tất cả những điều khác cũng vậy."
"Vậy tôi xin ông gia ơn, với tư cách một Samurai", anh khẽ nói nhưng giọng khẩn trương.
"Ơn gì?"
"Được chết như một Samurai."
"Cái chết của ông không thuộc quyền tôi. Nó nằm trong tay Chúa, Anjin-san."
"Đúng rồi. Nhưng tôi xin ơn huệ đó", Blackthorne vẫy tay về phía cái cọc ở xa xa.
"Như thế kia là không được. Như thế là nhơ nhuốc."
Michael phân vân nhìn về phía chiếc thuyền Portugal. Rồi anh ta trông thấy đống củi lần đầu tiên.
"Lạy Chúa tôi…"
"Thuyền trưởng Blackthorne, xin mời ông, đi thôi", Dell'Aqua lại gọi.
Blackthorne nói, khẩn trương hơn:
"Ông hãy giải thích với viên sĩ quan. Ông ta có đủ Samurai ở đây để mà đòi cho được, neh? Hãy giải thích cho ông ta hiểu. Ông đã từng ở Châu Âu. Ông biết ở đấy như thế nào. Đòi hỏi như thế không phải là nhiều, neh? Xin ông nói giúp cho, tôi là Samurai. Một người trong bọn họ có thể làm phụ tá cho tôi."
"Tôi... tôi sẽ hỏi", Michael đi lại chỗ tên sĩ quan và nói với hắn, giọng nhẹ nhàng và cấp bách.
Blackthorne quay lại, tập trung chú ý vào chiếc thuyền. Anh bước tới. Dell'Aqua đợi cho đến khi anh tới bên cạnh mới lại cất bước.
Ở đằng trước, Blackthorne trông thấy Ferriera khệnh khạng rời khỏi đuôi thuyền, đi xuống boong chính, súng cài ở thắt lưng, kiếm đeo ở một bên. Rodrigues đang nhìn anh, bàn tay phải đặt lên báng một khẩu súng nòng dài. Pesaro và mười thủy thủ đã lên tới đê chắn sóng, đứng chống tay vào những khẩu hỏa mai đã lắp sẵn lưỡi lê. Và bóng chiếc cọc dài đã vươn tới phía anh.
Ôi! Lạy Chúa, ước gì có được một cặp súng ngắn và mười gã thủy thủ hăng hái với một khẩu pháo, anh nghĩ, trong khi khoảng cách cứ thu hẹp dần, không gì cưỡng lại được. Ôi! Lạy Chúa, đừng để con phải chịu sự nhục nhã...
"Kính chào Đức cha Bề trên", Ferriera nói, nhưng mắt hắn chỉ nhìn Blackthorne.
"Vậy thế là Inge..."
"Chào ông đ