Lega và thiên nga
dịch giả: nguyễn xuân minh
Lega và thiên nga
huyện kể rằng có một người con gái xinh đẹp lướt qua ánh mắt ngẩn ngơ của tôi…
Tôi đang ngồi một mình trong quán bia ở đầu phố Vĩnh An. Thời tiết đã nóng lên, tôi cũng đang rất phiền não. Tôi đã ngồi được một tiếng rồi, hai chai bia đã xuống bụng, dần dần tôi cũng quên bớt phiền muộn, tâm hồn bay đến tận đâu đâu. Tiếng huyên náo của thành thị hầu như đã biến mất, tâm hồn tôi trở nên yên tĩnh lạ thường. Cảm giác lúc này rất trống rỗng, rất sáng sủa.
Đột nhiên, người con gái ấy đi qua trước mắt tôi, khoảng cách độ chừng mươi lăm mét, làm cho không gian trước mắt tôi như sáng bừng lên, tâm hồn tôi xao động. Nàng cầm ô che nắng, mặc một chiếc váy chín phân bó sát người, đẹp một cách hoàn hảo, Những chỗ cần đầy đặn thì rất đầy đặn, những chỗ cần thon thả thì hết sức thon thả. Nàng khoác một chiếc áo giống như áo gió, không cổ, phần trên ngực đều hở cả ra ngoài, làm nổi bật đôi vai đầy đặn và chiếc cổ trắng ngần tuyệt đẹp. Kiểu tóc của nàng tương đối mốt, nhìn rất có phong cách. Tất cả những yếu tố đó hợp lại, làm rực sáng cả trái tim tôi. Tôi không thể tự kiềm chế được mà ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nàng nhưng không nhìn thấy. Tôi chỉ kịp nhìn thấy thân thể uyển chuyển của nàng đang đung đưa, lay động.
Nàng rất giống một người!
Tôi đứng dậy, không tự chủ được, cất bước đi theo. Tôi rất muốn nhìn rõ xem nàng trông như thế nào. Nhìn từ phía sau và mặt bên, vóc dáng của nàng đã quyến rũ đến mê người rồi. Nói thực lòng, nàng rất sexy, không phải lẳng lơ, mà là sexy. Các bạn có hiểu ý tôi nói gì không?
Tôi cảm thấy nàng rất giống một người. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào phần mông và eo đang đong đưa của nàng, mê mẩn trước những đường cong mềm mại, còn cả cánh tay trần nhỏ nhắn đang khẽ vung vẩy kia nữa. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ đến bài thơ “Leda và thiên nga” của nhà thơ người Ireland, W.B.Yeats. Từ rất lâu, rất lâu rồi, tôi luôn cảm thấy mơ hồ không hiểu bài thơ này cũng như bức danh hoạ Leda và thiên nga của Leonardo Da Vinci. Giờ thì tôi đã hiểu rồi. Hai tác phẩm này đều ca ngợi sự rung động nguyên thuỷ của con người, một kiểu rung động không thể nào khống chế nổi.
Có điều, lúc này sự rung động nguyên thuỷ của tôi với nàng không thể nào sánh với sự kinh ngạc và hiếu kỳ. Nàng rất giống một người, một người mà tôi đã tìm kiếm bao lâu nay. Nhưng cũng chỉ là giống thôi, tôi không thể xác định nàng có phải là người mà tôi hàng tìm kiếm hay không. Tôi cứ băn khoăn, liệu nàng có quay đầu nhìn lại phía sau hay không, hoặc là nàng có thể đứng lại một lát để tôi đuổi kịp không. Sắp đến đầu phố rồi, tôi rảo bước đi nhanh hơn. Tôi nôn nóng muốn được nhìn thấy gương mặt nàng. Nhưng người đi đường quá đông, họ cản tôi lại, làm tôi tốn rất nhiều công sức mới lại gần nàng được.
Tôi thấy nàng cũng đeo kính râm, từ gương mặt lộ ra lúc nàng ngẫu nhiên dừng lại ở tiệm ven đường, có thể xác định nàng là một thiếu phụ. Từ nhỏ tôi đã rất có thiện cảm với thiếu phụ. Biết nói thế nào nhỉ? thiếu nữ mang lại cho bạn cảm giác thuần khiết, nhưng lại làm cho cánh cửa của dục vọng của bạn đóng chặt. Còn đàn bà thì sao? Đàn bà khiến bạn cảm thấy quá dung tục, dường như cánh cửa dục vọng của họ đang mở rộng để đón bạn tiến vào nhưng lại chỉ khiến người ta mất hứng. Thiếu phụ thì khác, họ gìn giữ được sự tinh khiết của thiếu nữ, còn cánh cửa tuyệt diệu kia thì lại nửa đóng, nửa mở. Nếu như khi bước vào một gian phòng nửa đóng, nửa mở, trong lòng bạn tràn đầy sự hiếu kỳ và khát vọng, muốn tìm đủ mọi cách để vào trong xem thử, thì lúc này, cảm giác của tôi với người thiếu phụ lạ mặt kia cũng vậy.
Người phụ nữ trước mắt lại làm tôi nhớ đến nàng. Có thật là nàng đã kết hôn với người đàn ông ấy, mới về làm vợ người ta được không lâu, giống như thiếu phụ này? Hoặc có lẽ, thiếu phụ ấy chính là nàng!
Đột nhiên một chiếc xe bus chạy qua. Người đi đường bên phía tôi đều dừng cả lại. Nàng thì ở bên kia. Tôi khá cao, không cần kiễng chân cũng có thể nhìn thấy nàng. Tôi mong chờ từng giây từng phút cho chiếc xe đó chạy đi mau mau, nhưng có quá nhiều xe bị cản lại. Một lúc lâu sau, cuối cùng xe bus cũng đi được, để lại phía sau một hàng dài xe đang bấm còi loạn xạ. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Không thấy nàng đâu nữa. Tôi bắt đầu cuống lên, đi tìm khắp nơi, nhưng nàng đã biến mất như bốc hơi vậy. Chiếc xe bus ấy không đón khách, nàng không thể lên xe được. Chắc là nàng đã lên một chiếc xe nào đó rồi.
Tôi nôn nóng mà chẳng hiểu vì sao, giống như vừa đánh mất thứ gì đó rất quý giá vậy. Lòng tôi thắt lại. Một tài xế taxi vẫy tay với tôi, trong lúc hoang mang, tôi đưa tay kéo cửa xe, ngồi vào trong. Tôi nói với tài xế “Đi nhanh lên, tôi muốn tìm một người”. Anh ta lái rất nhanh, rất hợp ý tôi. Tôi nhìn qua cửa sổ những chiếc xe mà anh ta vượt qua, nhưng không thấy cô gái xinh đẹp kia đâu. Đến một góc phố khác thì chiếc xe tôi ngồi dường như đã vượt qua mọi chiếc xe trên đường. Nàng đã biến mất. Tôi bảo tài xế quay trở lại chỗ cũ. Tôi xuống xe, đứng ngơ ngẩn một lúc lâu, sau khi khẳng định chắc chắn rằng nàng đã biến mất, tôi mới quay về. Tôi lại tiếp tục uống bia, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cảm thấy giống như một giấc mộng. Càng cảm thấy giống mơ, tôi lại càng thấy nó không phải là hiện thực.
Đây chính là một ngày nhàn rỗi, vô sự của tôi. Thực ra cũng không hẳn là không có chuyện gì. Tôi đang phiền não muốn chết đi được đây.
Bốn năm trước, bố tôi đã hỏi:
- Sau này con định làm gì?
Lúc ấy đương nhiên là tôi không vội trả lời câu hỏi của ông. Một năm trước, bố lại hỏi tôi:
- Rốt cuộc là sau này mày muốn làm gì?
Tôi cũng không biết. Hầu hết các bạn học đều chuẩn bị ra nước ngoài hoặc thi nghiên cứu sinh, tôi thì vẫn án binh bất động. Nửa năm trước, bố tôi lại hỏi:
- Đã nghĩ kỹ hay chưa?
Tất nhiên là tôi vẫn chưa nghĩ kỹ. Từ khi tôi còn nhỏ, mọi người đều nói sau này tôi sẽ kế thừa sự nghiệp của bố, làm một tác gia, không thì cũng là một họa sĩ hay nhạc sĩ. Nghe người ta nói thì thiên bẩm nghệ thuật của tôi cũng rất cao. Nhưng tôi lại chẳng thích điều đó, một phần lý do là vì bố tôi. Bọn họ càng thích tôi trở thành cái gì thì tôi lại càng không có hứng thú. Vào đại học là chuyện lớn của đời người, rất nhiều người vì nó mà thay đổi cả số phận. Có điều số tôi rất tốt, không cần phài thay đổi nữa. Trong trường đại học, tôi cũng chẳng học thêm được điều gì ngoài cái tính lười nhác, bất cần đời, tôi chẳng còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Tôi giống như một phương sĩ đã trải qua mọi thị phi của cuộc đời, còn chưa làm việc đã cảm thấy mình nên về hưu rồi. Kỳ thi tốt nghiệp đã ở trước mắt mà tôi vẫn không có đổi sách gì, cả ngày cứ rong chơi ngoài phố.
Mọi người đều gọi tôi là thằng ăn chơi, hầu hết là mắng sau lưng, nhưng cũng có lúc họ chỉ thẳng vào mặt tôi mà nói. Tôi chẳng để ý. Thực ra thì từ đầu tôi đã thích cuộc sống như vậy rồi, đã thế tôi lại còn hay mang một chiếc cặp hiệu Playboy nữa – chiếc cặp này làm mẹ mua cho tôi. Mùa hè năm kia, ông ngoại ra nước ngoài dạy học, mẹ cứ nằng nặc đòi ông mua về cho tôi một đống tạp chí Playboy. Nói thực, không xem thì thôi, xem xong tôi lại thấy phản cảm. Điều này chứng tỏ trong con người tôi vẫn còn cái gì đó bảo thủ, hoặc tôi là một thằng cả thèm chóng chán! Không biết nữa!
Mẹ bảo, bố tôi tuy là một tác gia thật đấy nhưng ông thật thà quá, thật thà đến nỗi làm cho cuộc sống của chính mình trở nên đơn điệu, nhạt nhẽo. Mẹ không muốn tôi như vậy. Có lúc tôi cũng tự nhủ, có lẽ mẹ đã áp đặt tiêu chuẩn người tình lý tưởng của mình lên thằng con tội nghiệp này. Mẹ không thích đi dạo phố với chồng, nhưng lại sẵn sàng đi ra đường với tôi. Chúng tôi ra phố không phải để mua đồ mà chỉ đơn thuần là đi loăng quăng. Lúc nào mẹ cũng hỏi tôi muốn gì, nhưng nhìn thấy bao nhiêu thứ bày ra như vậy cũng đủ nhức đầu rồi, còn nói gì đến chuyện mua bán nữa. Nhưng mẹ thì không, mẹ rất thích đi dạo phố. Đây là thiên tính của phụ nữ, tôi không thèm đếm xỉa tới. Tôi khá cao, lúc đi đường thường cho hai tay vào túi quần, đeo kính đen, trông như một gã du thủ, du thực đi lang thang, kể cũng oai ra phết. Mẹ hay khoác tay tôi. Mỗi lần gặp người quen là đám người ấy lại dùng ánh mắt ám muội nhìn tôi với vẻ dò xét, còn mẹ thì hứng khởi một cách lạ thường, bảo tôi:
- Chào dì, chào chú đi con!
Nói thật với các bạn, tôi chán ngấy đến tận cổ cái kiểu lễ độ giả tạo này rồi, nhưng biết làm sao bây giờ? từ nhỏ tôi đã được huấn luyện như vậy. Tôi đành phải dùng cái giọng nói vừa hoạt bát vừa lạnh lùng, vô tình của mình để chào hỏi họ, cười với họ, thậm chí có lúc mẹ còn bắt tôi bỏ kính ra nữa, thật là bực mình. Một trong những công dụng của việc đeo kính râm chính là để người khác không nhận ra mình, bây giờ thì hay đây, để cho người không quen cũng biết mặt rồi. Ôi, nói thế nào bây giờ nhỉ, dù sao cũng là con người mà, nhìn thấy mẹ cao hứng như thế, tôi cũng không nói được gì. Buồn cười nhất là hai mẹ con thường gặp những cô gái có cảm tình với tôi trên phố. Thoạt nhìn là bọn họ đã nhận ra tôi ngay, mà trong những lúc như vậy, tôi cũng muốn để họ nhận ra mình. Một công dụng khác của việc đeo kính đen chính là để chó những người ngưỡng mộ bạn cảm thấy bạn có gì đó bí ẩn và phong độ hơn người, khiến họ càng ngưỡng mộ bạn hơn. Những lúc đó tôi thường không bỏ kính xuống. Có mẹ ở đấy nên tôi chỉ muốn chào hỏi các cô bé ấy một, hai câu cho qua chuyện mà thôi, tất nhiên là tôi cũng không muốn giới thiệu họ với mẹ làm gì. Nhưng mà mẹ tôi lại rất hào hứng. Chưa gì mẹ đã bỏ kinh xuống, mỉm cười, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình.
Đến nước này rồi thì dù không muốn chút nào, tôi cũng đành phải giới thiệu họ với nhau. Đã từng có một cô hết sức khéo miệng nói với mẹ tôi thế này:
- Ôi chao cô trẻ quá, lại có phong cách nữa, nếu cô mà không bỏ kính xuống, cháu thật không thể ngờ được cô là mẹ của Từ Kiệt!
Mẹ tôi thích nghe những câu như vậy nhất. Biết rõ là giả, nhưng mà vẫn cứ thích nghe. Phụ nữ thường thích hư vinh, tôi cũng hết cách. Nói cho các bạn biết, những hiểu biết của tôi về phụ nữ, hầu hết có được do quan sát từ mẹ ra cả đấy. Kể từ lần ấy, mẹ tôi luôn chờ đợi có người thứ hai nói như vậy với bà. Quả nhiên, trong một lần tình cờ gặp nhau trên đường, có một đồng nghiệp của mẹ đã nói:
- Ôi chao, thì ra là con trai chị hả? nói thực nhé, nếu chị mà không giới thiệu, tôi còn tưởng ….ha …ha..
Người ta đã không muốn nói tiếp, mẹ tôi lại cứ thích hỏi đến cùng:
- Tưởng cái gì cơ?
- Tưởng chị tìm được anh chàng đẹp trai nào rồi chứ … - người kia nói.
Lúc ấy tôi cáu tiết lắm. Con bà nó chứ, già rồi còn không nghiêm chỉnh, tôi có hư hỏng đến đâu đi nữa thì sự tôn trọng của một đứa con với mẹ cũng không bao giờ thay đổi và không ai được phép xúc phạm đến tình cảm ấy, dù là vô tình hay hữu ý. Ai cũng nói thanh niên bọn tôi hư hỏng, tôi thấy thật oan uổng. Dám người bốn, năm chục tuổi đầu kia mới đúng là hư hỏng nặng. Lúc ấy cặp kính đen của tôi lại phát huy thêm một tác dụng nữa, nó che đi ánh mắt phẫn nộ và khinh thường của tôi. Cho đến khi người kia bổ sung thêm một câu nữa, tôi mới “tha” cho ông ta:
- Con trai chị thật khôi ngô, đúng là một nhân tài. Tên cháu là gì vậy?
Người kia nhìn tôi. Tôi không muốn trả lời, bởi vì để tôi nói ra tên mình thì quả thật tầm thường.
- Hồ Từ Kiệt, chữ “kiệt” trong “kiệt xuất”.
Mẹ tôi đã vội vàng đáp thay.
- Tên hay thật đấy, ai đặt thế? tên cũng giống như người vậy.
- Tất nhiên là tôi đặt tên rồi. Đáng lẽ ra phải theo quy củ của họ Hồ, gọi là Hồ Kim gì gì đó cơ, nhưng tôi cảm thấy gọi như vậy tầm thường quá nên mới chọn cái tên này.
- Quả là tên đúng như người! cháu đang học trường nào vậy?
- Khoa trung văn trường đại học Nam Kinh!
- Thật sao? Giỏi vậy cơ à?
Những lời này nhàm lắm rồi, tôi nghe đã phát ngấy, nhưng không hiểu sao vẫn thích nghe. Con người mà, ai chẳng thích hư vinh! Cho bạn kẹo ăn, chỉ cần ăn được là thế nào bạn cũng cắn thử một miếng, cho dù cắn xong rồi nhỏ đi cũng đâu hề gì. Nhưng mà khen tôi là nhân tài thì có hơi phiền thật. Nhân tài cái con khỉ, từ nhỏ tới lớn, tôi đã hiểu rõ bản chất của hai chữ này rồi. Người thì người thôi, sao còn phải phân ra người tài với không tài làm gì cho mệt! tôi thấy những người được gọi là nhân tài kia đều có chút gì đó chẳng giống con người cho lắm.
Nhưng mà mẹ tôi thì lại rất sung sướng, thậm chí còn đắc ý nữa. Tôi thật không hiểu nổi. Đợi người kia đi khỏi, mẹ lại khoác tay tôi đi dạo phố, nói không biết bao nhiêu thứ chuyện. Mẹ kể, hồi trẻ cũng có nhiều người theo đuổi bà lắm. Tôi hỏi:
- Sao mẹ lại nhận lời một người không hiểu chuyện tình cảm như bố?
Mẹ bảo:
- Bố con thực thà, đáng tin cậy. Những người khác đều không được như vậy. Ông ấy còn hay làm thơ tặng mẹ nữa. Cái trước là cơ sở để sống với nhau, còn cái sau mới là mũi tên trí mạng bắn trúng trái tim mẹ.
Tôi hiểu mẹ nói gì, chính vì mấy câu thơ đó đã mang mẹ đi.
Ai bảo phụ nữ là nước chứ, phụ nữ là gió, là tình điệu, là ý cảnh của thơ ca mới đúng.
Tôi cho các bạn biết, kể từ đó, tôi rất ghét đi dạo phố với mẹ, nhưng mẹ thì lại càng thích đi dạo phố với tôi hơn. Cuộc sống ở trường rất thoải mái nên tôi chẳng muốn về nhà, nhưng cứ đến cuối tuần là mẹ lại gọi tôi về, tôi biết về nhà là lại phải đi dạo phố với mẹ nên lần nào cũng tìm đủ mọi cách để từ chối. Cho đến khi nào hết tiền hoặc ở trường phát chán ra rồi thì tôi mới về nhà. Mẹ thấy tôi không về nhà thi cứ gọi điện bảo:
- Dẫn cả bạn về đây nữa!
Tôi biết mẹ nói “bạn” có nghĩa là bạn gái. Nhưng đó là chuyện không thể được. Liệu mẹ có biết con trai mình có bao nhiêu cô bạn gái không nhỉ?
Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 6 năm 2014