← Quay lại trang sách

KIẾM KHÁCH BÍ MẬT

CHUYỆN NÀY TẢ VỀ MỘT MẪU HIỆP KHÁCH ĐẶC BIỆT. ẨN PHÍA SAU MỘT CON NGƯỜI THƯỜNG NHẬT VẪN ĐIỀM ĐẠM, LÀ MỘT KIẾM SĨ BẢN LÃNH XUẤT CHÚNG, HÀNH TUNG BÍ MẬT. ĐIỂM HÀO HỨNG NỔI BẬT LÀM CHO CÂU CHUYỆN CÓ TÍNH HẤP DẪN NGƯỜI ĐỌC, LÀ NHỮNG PHA SO TÀI ĐƯỢC KỂ LẠI VỚI KHÔNG ÍT ĐỘT BIỂN NGOÀI DỰ LIỆU.

ONJZUKA BUDAYU, chưởng môn phái ZINKAGE RYU KENJITSU, nổi tiếng là bậc cao nhân tiền bối trong võ lâm. Ngay cả LORDKAI YORIYASU là nhân vật được giới giang hồ liệt vào hạng cao thủ số một, số hai tung hoành ngang dọc cả một dải sông ISHIKARI từ nam đến bắc, cũng từng đến bái phục xin thụ giáo.

Một ngày kia, vào dịp kỷ niệm Đệ thất chu niên KAICHO (1802). Có một kiếm sĩ tìm tới võ đường ONIZUKA. Chàng chưa đầy 20 tuổi, dung mạo không có gì đặc biệt, trừ một đôi mắt có mục quang đầm ấm thu hút được cảm tình của mọi người.

Tên đệ tử trực môn thấy có người lạ bước vào liền bước ra thi lễ hỏi:

- Hiền huynh đến đây có chuyện chi? Chẳng hay tại hạ có thể giúp chút gì hay chăng?

Thiếu niên đáp lễ nói:

- Không dám. Nếu ONIZUKA lão nhân gia có mặt ở đây. Tại hạ mong mỏi cầu được thâu nhận làm đệ dử, để học hỏi thêm về kiếm thuật.

- Té ra là vậy? Danh tính nhân huynh là gì? Trước đây đã từng là đệ tử môn phái nào chưa?

- Tại hạ là KAGE GENSHIRO, đệ tử phái MUREI HUSHIN-RYU.

Lúc này quần đệ tử đã chạy vào nội sảnh thưa chuyện lại cho ONIZUKA hay, nghe xong, ông không khỏi lấy làm kinh ngạc trong dạ, nói với mọi người:

- Thế có nghĩa là gì? Thưở nay ta chưa nghe đến danh tự "MUREI HUSHIN-RYU" trong thiên hạ bao giờ. Hay y có tâm sự gì còn muốn ém nhẹm hành tung chăng? Các ngươi hãy gọi WATANABE vào đây chuẩn bị đón khách.

WATANABE tuy chỉ là đệ tử thứ tư của ONIZUKA, nội ngoại công so vói các bạn đồng môn chưa phải là người giỏi nhất. Nhưng WATANABE là tay kiếm tuyệt luân nhất, trong đám dệ tử không ai hơn nổi. Sở dĩ ONIZUKA cho gọi gã mà không phải là một ai khác, tất nhiên phải có dụng ý riêng. Lão anh hùng nghĩ rằng một khi chàng thiếu niên lạ mặt muốn đến đây để thụ giáo kiếm thuật, thì ít ra công phu sử dụng kiếm của y cũng không đến nỗi tầm thường, hoặc giả y còn có ý đồ nào khác? Cái đó không thể biết được, vậy hãy để cho WATANABE tỉ thí với chàng trai một lúc xem sao. Đó cũng là một trong những biện pháp để truy ra lý lịch đối phương. Khi giao đấu, cách thức xuất chiêu sẽ khiến y không thể nào che dấu được tung tích hay gốc gác sư môn được nữa.

Một lát sau, KAGE GENSHIRO bước vào võ đường. Chàng cung kính xá dài thưa:

- Tiểu diệt là KAGE GENSHIRO ở phái MUNREI HUSHIN-RYU xin tham kiến lão tiền bối.

ONIZUKA đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc như cước, vui vẻ nói:

- Nhà ngươi đến viếng thăm tệ xá, lão phu rất lấy làm hân hạnh. Theo thông lệ, nếu người muốn học võ nghệ ở đây tất phải tỉ đấu một cuộc trước đã, vậy ngươi sẽ đấu kiếm với WATANABE đệ tử của bản môn. Nhà ngươi cứ việc thẳng thắn thi triển sở học, đừng ngại ngần gì cả.

Nói xong, lão anh hùng gật đầu ra hiệu, WATANABE vâng mệnh tiến ra sàn tập với một đôi kiếm gỗ trên tay. KAGE GENSHIRO cũng tháo bỏ đôi đoản, trường kiếm trên người rồi nhận lấy một thanh mộc kiếm từ tay WATANABE.

Hai người đứng đối diện cách nhau hai trượng. Họ cúi chào nhau hai lượt rồi thủ thể sẵn sàng.

WATANABE thủ thế "đoán bóng" của bản phái, trường kiếm đặt chéo phía trước mặt lại chếch về phía bên phải. Còn KAGE người đứng thẳng, chĩa mũi kiếm xuống sàn nhà, đôi mắt lim dim.

Tư thế đó khiến ONIZUKA bối rối không ít. Lão anh hùng chưa thấy một môn đồ nào như KAGE. Thường thường khi nhìn hai đối thủ đứng gờm nhau trong cách sửa soạn ra chiêu của họ, những bậc danh gia võ học uyên bác chỉ cần nhìn vào cách chuẩn bị cũng đã có thể hiểu được kẻ hơn người kém rồi. Cứ xem phương vị của KAGE thì đủ hiểu, chàng đứng tấn vững như núi, môn hộ tuyệt không có chút gì sơ hờ. Giả tỉ ngay cả khi WATANABE hiện đang đứng ở phương vị sắp ra chiêu "Đoản bóng" là một trong những chiêu kiếm đắc ý của ONIZUKA, ông cũng còn nhận ra một vài điểm yếu, nếu đối phương là bậc cao thủ tuyệt đỉnh, y có thể thừa cơ tấn công vào những chỗ sơ hở đó được. Nhưng bộ vị của KAGE rất ảo diệu, đừng nói là địch thủ không có cơ hội lợi dụng bất cứ trường hợp nào để tính bề phản kích, mà còn không thể lường được y sẽ tấn công mình vào chỗ nào. KAGE bắt kiếm quyết tựa hồ như không ra hình thức một chiêu số gì hết. Điểm này có vẻ gần gũi với chiến thuật "vô chiêu thắng hữu chiêu". Bất giác ONIZUKA ngấm ngẩm thở dải trong bụng, lão anh hùng linh cảm rằng WATANABE thể nào cũng rước lấy thát bại trước chàng thiếu niên lạ mặt kia.

WATANABE dợm bước tới một bước, KAGE vẫn tuyệt nhiên không xê dịch. Dường như cũng có cùng một ý nghĩ như sư phụ mình, WATANABE cố gắng dụ cho đối phương phải chuyển động để gã có biện pháp đối phó thích hợp. Đầu kiếm hạ xuống chầm chậm, gã tấn tới thêm hai bước nữa, KAGE vẫn bất động. Cuối cùng, không thể nhẫn nại được nữa, WATANABE lao tới! "Véo" một tiếng, trường kiếm của gã cùng một lúc tấn công vào huyệt "Côn luân" ở bên phải và huyệt "Dũng Tuyền" ở bên trái địch thủ. Ánh kiếm lấp loáng trong những tia nắng rọi từ ngoài vào thềm, trông như những đạo hào quang nhảy múa rất ngoạn mục. Đó là chiêu "Vung lửa đi đêm". Chiêu kiếm này vừa sở trường ở điểm tư thức thần tốc biến ảo khôn lường, vừa hàm ý kiến lễ ra mắt theo lễ tiên chủ hậu khách. WATANABE chỉ mới sử dụng tới sáu phần khí lực, phần lớn để phô trương thân thủ, chứ nếu gã dốc hết toàn lực thì có thể chặt đối thủ ra làm ba khúc, xẻ dọc từ trên xuống dưới trong vòng nháy mắt. Gã ra chiêu này rồi, chư đệ tử đứng mục kích chung quanh không khỏi tấm tắc khâm phục.

Đột ngột WATANABE bỗng kêu "hự" lên một tiếng nhỏ. Gương mặt gã lúc này trông rất khó coi. Giống như người vừa có một cử động gì thất thố, thân hình gã cứ thế trượt ngửa về phía trước. Diễn biến bất ngờ này khiển WATANABE ngoác mồm la lên bai bải! Bộ điệu của gã trông rất khôi hài rồi không cưỡng lại nổi, gã lạng người sang bên phải, thanh mộc kiếm chạm vào vai trái của KAGE.

Một tiếng "cắc" đanh gọn. Thanh kiếm chạm mạnh vào sàn nhà gãy làm đôi. WATANABE vội lấy thế “thiên cân trụ" tự cứu cho khỏi một phen ngã xấp đến xấu mặt với huynh đệ đồng môn. Chợt có một luồng kình lực từ đâu xốc vào nách gã nhấc lên, giúp gã đứng thẳng như cũ. WATANABE kinh ngạc nhìn KAGE đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Gương mặt chàng vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Nhà ngươi danh tánh là gì? Sư phụ là ai? Ngươi đến đây có mục đích gì?

Đáp lại câu hỏi của vị lão anh hùng, KAGE chỉ đưa mắt nhìn qua đám đệ tử trong phòng. ONIZUKA hiểu ý, khoát tay ra hiệu bảo mọi người bước ra ngoài.

Bấy giờ KAGE mới trả lời:

- Sư phụ của vãn bối đã tạ thế. Vãn bối đến đây xin lão nhân gia cho thọ giáo. Tên thật của vãn bối cũng như môn phái, vãn bối đều có thưa cả rồi. Nẽu lão nhân gia không tin, vãn bối chẳng còn biết nói gì thêm nữa.

- Xin thọ giáo lão phu? Ngươi nói đùa đấy phải không? Trong hàng đệ tử của ta chưa có người nào tài giỏi như ngươi. Vừa rồi khi WATANABE tấn công. Ngươi đã đá thanh kiếm của ngươi về phía trước chạm ngay vào chân của gã. Toàn bộ trọng lực của WATANABE tập trung vào một phía khiến gã mất thăng bằng phải ngã. Nhà ngươi quả đã luyện được sự bình tĩnh và tinh ý đến độ phi thường!

Lão anh hùng lay nhẹ vai KAGE rồi tiếp:

- Ta chưa hề thấy tuyệt kỹ mà ngươi vừa thi thố. Ta cũng chưa từng nghe nói đến tên tuổi môn phái của ngươi. Dường như ngươi đến đây với một mục đích khác thì phải. Nhưng tạm thời, ta vẫn đồng ý thâu nhận ngươi vào làm đổ đệ, với điều kiện ngươi phải hứa rằng không bao giờ ngươi được làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến uy danh môn phái ZINKARE.

KAGE cúi người, quỳ gối kính cẩn:

- Thâm tạ ơn sâu của sư phụ!

Từ đó KAGE GENSHIRO đã trở thành môn đồ phái ZINKARE. Hàng ngày chàng luyện tập võ công cùng với các huynh đệ đồng môn và không hề làm mất lòng một ai. Chiều chiều, sau khi cơm nước xong, KAGE rời khỏi võ đường mãi đến sáng hôm sau mói trở về. Chẳng ai rõ được chàng đi đâu và chính KAGE cũng chẳng thổ lộ với ai về việc làm của mình.

Khi lão sư ONIZUKA biết được hành tung của KAGE, bụng ông đâm lo, ông e ngại một đêm nào dó KAGE sẽ gặp LORD KAIJORIYASU.

Nói đến LORD KAI JORIYASU, ONIZUKA bận tâm đến hai điều. Thứ nhất, LORD KAI JORIYASU là một tên thái hoa đạo tặc. Hắn gặp phụ nữ đẹp thì dù bất cứ là ai cũng đều bắt cóc về hoặc nửa đêm đột nhập vào khuê phòng dùng "mê hồn hương" tính chuyện cưỡng dâm. Xưa nay đã có biết bao thiếu nữ con nhà lương thiện từng bị tay hắn làm cho ô nhục. Thứ hai, hắn còn là một cao thủ trong phe hắc đạo, hơn nữa bè đảng lại đông đảo, chuyên giết người cướp của. Vì thế dân cư ở quanh vùng chẳng ai dám ra khỏi nhà vào ban đêm. Những khách lữ hành tự nơi xa đến chốn này, không hiểu những nguy hiểm đang rình rập chung quanh họ, rốt cuộc chỉ làm mồi cho bọn cuồng bạo.

GIỮA ĐÊM TRƯỜNG, HÀO KIỆT GẶP ÁC NHÂN.

Đêm nào cũng vậy, LORD KAI JORIYASU cùng với vài tên thuộc hạ thường tổ chức các cuộc phục kích. Hắn thích nơi khuất tịch. Bọn chúng lựa chọn địa điểm là khu rừng ở ven lộ, phía bên kia là một rãnh hào sâu đầy nước chạy dọc quanh tòa thành. Sau khi giết người xong, thi thể kẻ xấu số thường bị quăng xuống đấy.

LORD KAIJORIYASU vừa tợp được một chóp rượu bỗng hắn nhận được tín hiệu của bọn thuộc hạ. Gã đứng lên phẩy tay ra lệnh ai ẩn vào vị trí nấy. Dưới ánh trăng non lờ mờ hiện lên một bóng người đang chậm rãi rảo bước. Đợi người nọ lại gần, LORD bất thần phóng ra khỏi bóng tối, lưỡi kiếm chém một nhát phạt ngang đầu đối phương.

Nhanh như cắt, người kia hụp người xuống tránh khỏi rổi nhảy lên cao, thoắt một cái người lạ đã ở sau lưng LORD tự bao giờ. Không hiểu y đã động thủ như thế nào, chỉ thấy LORD kêu "hự" lên một tiếng, cả người lẫn kiếm lao vụt đi như con diều đứt dây rơi tõm xuống hào nước sâu.

Người lạ sửa lại vành nón rồi tiếp tục cất bước, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Bọn thuộc hạ của LORD nãy giờ đã chứng kiến đầy đủ diễn tiến, bọn chúng dường như bị chôn chân một chỗ, dứng nhìn theo hiệp khách không dám làm dữ. Chỉ đến khi LORD lóp ngóp bò lên mặt hào. Bọn chúng đứa nào đứa nấy như vừa chợt hoàn hồn, hè nhau chạy lại lôi "đại ca" lên. Khắp mình LORD đều ướt như chuột lột.

Đêm kế tiếp, LORD quyết rửa nhục trận thua nhục nhã. Hắn huy động gấp đôi bọn đạo tặc dưới trướng. Đến nửa đêm, hiệp khách hôm qua lại xuất hiện. Tức khắc, chỉ hai chiêu trao đổi, LORD lại trúng một cước lộn bổ xuống hào nước. Giận điên người, gã quát tháo đồng bọn bủa ra bao vây hiệp khách lạ mặt. Nhưng số đông kia cũng chỉ tổ làm những chiếc bia thịt cho hiệp khách động thủ quyền cước, bọn chúng ôm đẩu lủi như vịt.

Hay tin sự việc đã xảy ra. ONIZUKA cho đòi KAGE GENSHIRO đến hỏi ngay:

- Có phải con đã đá LORD KAI JORIYASU xuống hào nước đó không?

KAGE từ tốn đáp:

- Thưa sư phụ. Chính oon.

- Tại sao lại như thế? Con hành động với mục đích gì?

- Con có một vấn đề cần làm sáng tỏ. Con không muốn giết LORD, mà chỉ muốn cho hắn thấy được bản lãnh của mình thôi.

ONIZUKA trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:

- LORD KAI JORIYASU là một người có thế lực tại địa phương này. Mặc dù hắn vẫn tự tung tự tác coi thường pháp luật, nhưng bọn quan nha thảy đều làm ngơ vì lo ngại lực lượng của hắn đông đảo cũng có, mà vì chuyện của đút hậu hĩnh cũng có. - Ông ngưng lại nhìn KAGE, như muốn đọc thấu những bí ẩn trong tâm tư chàng. - Có phải con có ý đồ muốn tiếp cận với hắn hay không?... Nếu vậy thì hãy đi theo ta. Ta sẽ giúp con một phen.

Nhờ trung gian của ONIZUKA, LORD đã nguôi giận, không những thế hắn còn bằng lòng thâu nhận KAGE vào làm võ sư cho mình.

SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI TÌNH

Chỉ một thời gian ngắn, KAGE đã tạo được nhiều uy tín với LORD. Một đêm kia, cửa phòng ngủ của LORD chợt mở ra đánh xịch một tiếng. Một hắc y bịt mặt nhảy vào phòng. LORD giật mình, hắn chạy lại phía bàn rút kiếm ra thét lớn:

- Ngươi là ai?

Bằng một chiêu thế quen thuộc, hắc y tung cước đá bay LORD KAI JORIYASU ra khỏi phòng. Quá sợ hãi, LORD lồm cồm bò dậy, người co rúm như con tôm.

Nàng thiếp của LORD tên KOMIDO thét lên hãi hùng. Hắc y xạ luồng nhỡn tuyến căm hận vào KOMIDO:

- Vi tư lợi cá nhân. Cô đã thoát ly gia đình, từ bỏ cha già và phản bội người yêu. Một người đàn bà như cô, liệu có đáng sống nữa không?

KOMIDO quá hoảng hốt, trong trí nàng thoáng hiện lên khuôn mặt của một người:

- Phải chăng ngưoi!... Ngươi là!... Ồ! Xin tha cho tôi... Không! Đừng!

Nhưng đã muộn. Một ánh thép lia ngọt ngang đầu người đàn bà nhanh như chớp giật. Chiẽc thủ cấp lăn lóc dưới sàn nhà. Hắc y không để ý gì đến LORD. Gã thản nhiên đứng nhìn cảnh tượng một lúc rồi tra gươm vào vỏ bước ra khỏi phòng.

ONIZUKA ngạc nhiên rất nhiều khi thấy KAGE đứng chờ mình ngoài cửa:

- Trời đã xế rồi. Tại sao đêm nay con còn nán ở lại dây?

- Con đến để từ giã sư phụ. Trước khi đi, con muốn nói rõ cho sư phụ hay một việc: KOMIDO là người yêu của con, nàng là ái nữ của ân nhân con. Chúng con đã thỏa thuận với nhau sau 3 năm, khi con đi tìm thầy học võ trở về thì cả hai sẽ làm đám cưới. Sau đó KOMIDO ham mê địa vị của LORD KAIJORIYASU nên nàng bỏ cha già ra đi để chạy theo LORD và sự sang giàu của hắn. Khi con trở về thì cha nàng đã mất. Trăn trối lại, ông ước mong rằng danh giá của gia đình phải được giữ gìn cho trong sạch. Đó là mục đích tại sao con đến đây. Sở dĩ qua võ đường của sư phụ, con mới có cơ hội đến gần LORD được. Bây giờ khi ra đi. Con xin thành kính cảm tạ sự ưu ái của sư phụ và chư huynh đệ đồng môn trong thời gian qua.

- Được! Con đã làm những gì con phải làm! Thôi con hãy rời bước. Ta chúc con thượng lộ may mắn!

ONIZUKA đưa mắt nhìn theo bóng KAGE. Hình dạng trang kiếm sĩ khuất dần nơi cuối con lộ.

SÔNG TRÀ

(Black Belt)