← Quay lại trang sách

Phần 3: Chương 4.

Bệnh tình của Aki cứ giằng co lúc tốt lúc xấu. Tâm trạng của em cũng theo đó lúc chìm lúc nổi. Có những ngày em vui vẻ nói chuyện đủ thứ, cũng có hôm nhìn là biết ngay em đang buồn rầu chán nản, tôi nói gì cũng không buồn trả lời. Những lúc như vậy, tôi có cảm giác dường như Aki không còn cần tôi nữa, và khoảng thời gian trong phòng bệnh với em dường như cũng trở thành một nhiệm vụ khó lòng thực hiện. Tôi đối chiếu với kiến thức đọc được trong sách, đoán rằng có thểphản ứng của Aki với hóa trị l iệu không được tốt lắm. Nếu phương pháp này không có hiệu quả, vậy thì trừ phi cấy ghép tủy xươngmới có hy vọng chữa khỏi. Nhữnglúc Aki vui vẻ, hai đứa thường ngồixem sách hướng dẫn du l ịch và bàn tán về Úc. Nhưng có thể đi được hay không thì cả hai chúng tôi đều nửa tin nửa ngờ. Sau lần đó, mẹ Aki cũng không nhắc đến chuyện này lần nào nữa.

"Điều trị mà đã kinh khủng thế này, chắc hẳn là bệnh mình không nhẹ đâu." Aki nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, dường như em khó chịu lắm. "Dù bệnh không nhẹ đi nữa, cũng chắc chắn trị được thôi, thế nên mới phải điều trị kiểu kinh khủng thế này chứ." Tôi cố hết sức giải thích để em nhìn hiện thực theo hướng tươi sáng hơn. "Nếu khôngcó cơ may phục hồi, chẳng phải sẽ điều trị theo kiểu nhẹ nhàng cho rảnh hay sao?" Nhưng em không nghe kiểu logic đó. "Mình thường xuyên muốn trốn khỏi bệnh viện," em nhấn mạnh. "Hình như mình chẳng còn tâm tư điều trị nữa rồi, ngày nào cũng hoảng hốt bất an." "Có mình ở bên Aki mà." "Bạn ở đây còn đỡ. Nhưng sau khi bạn về, ăn cơm tối xong rồi đến giờ tắt đèn, mình cảm thấy khó chịu lắm." Aki bị sốt cao nên mấy ngày l iền chúng tôi không được gặp nhau. Hình như em bị nhiễm trùng vì số lượng tế bào bạch cầu giảm mạnh.Em đã dùng kháng sinh, nhưng cơn sốt vẫn không dứt. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ phương pháp điều trị của bệnh viện. Mẹ Akinói rồi, hóa trị l iệu có thể làm bệnh tình tạm thời thuyên giảm một thời gian. Nhưng đợi mãi cũng không thấy em được ra viện. Như vậy tức là vẫn chưa thể thuận lợi điđến trạng thái tạm thời thuyên giảm. Là bệnh của Aki quá nặng hay phương án điều trị của bác sĩ không ổn? Cho dù thế nào, cứ tiếp tục thế này thì cơ thể của Aki sẽ suy kiệt trước khi tiến trình điều trị kết thúc mất. "Mình nghĩ mình sắp chết rồi," gặp lại tôi sau một thời gian dài xacách, em thốt lên như vậy với đôi môi vẫn còn thâm đỏ vì sốt cao. "Làm gì có chuyện đó." "Mình cứ có dự cảm như vậy." "Không được nản lòng như thế chứ," tôi tình cao giọng. "Đến cả Saku-chan cũng quát mìnhnữa," Aki ủ rũ cúi đầu. "Chẳng ai quát Aki cả." Nói xong, tôi mới sực nghĩ ra, bèn hỏi, "Ai quát Aki vậy?" "Tất cả mọi người," em nói. "Bảo mình phải phấn chấn, bảo mình phải ăn nhiều vào, bảo mình phải tăng cường thể lực… Mình nói chỉ buồn nôn chẳng ăn được thứ gì, thì họ bảo đấy là tại mình không uống thuốc. Nhưng lúc buồn nôn thì làm sao uống thuốc được." Khi ấy, có vẻ Aki đã biết mình mắc bệnh gì. Xem tình hình này, người khác không nói, bản thân em chắc cũng hoàn toàn hiểu được. "Giờ mình vẫn chưa hình dung được mình sẽ chết thế nào. Vậy mà, cái chết đang ở ngay trước mặt." "Sao lại bi quan như vậy chứ?" Tôi thở dài. "Sáng nay nghe bác sĩ giải thích kết quả xét nghiệm máu," em dường như đang cố chứng minh sự bi quan của mình là có cơ sở,"ông ấy bảo vẫn còn tế bào bệnh,vẫn phải dùng thuốc trị l iệu. Tế bào bệnh đó, chắc chắn là tế bào bệnh máu trắng rồi." "Aki có hỏi bác sĩ không?" "Không dám hỏi, sợ lắm." Em trầmngâm nói tiếp, "Từ đó đến giờ họ đã cho mình dùng đủ các loại thuốc rồi, nhưng vẫn chưa trừ được các tế bào mang bệnh. Để tiêu diệt các tế bào bệnh ấy, chắc có lẽ phải sử dụng thuốc mạnh hơn nữa. Vấn đề ở chỗ mình thề làmình không còn chịu nổi nữa. Tiếptục thế này, bệnh còn chưa khỏi thì đã bị thuốc hại chết rồi." "Mình nghĩ không phải là thuốc chưa đủ mạnh, mà là thuốc chưa đúng bệnh thôi. Vì vậy, khi dùng loại thuốc khác, chưa chắc tác dụng phụ đã nhiều như vậy đâu." "Phải vậy không đấy?" Aki nghĩ ngợi một lát, rồi thở dài vì không thể đưa ra được kết luận. "Hôm qua mình vẫn tin rằng mình sẽ khỏe lại. Nhưng giờ thì cảm thấy thậm chí sống thêm một ngày nữacũng thật khổ sở." Trên đường từ bệnh viện về nhà, l inh cảm sẽ mất Aki mãi mãi đổ nhòe ra như mực trong đầu tôi. Bỗng nhiên, ý nghĩ muốn bỏ trón tới nơi nào đó xâm chiếm ý thức của tôi. Trốn đến một nơi thật xa! Đến nơi có thể quên hết mọi thứ. Lúc này đây, tôi đang đi trên con đường mà mới chỉ cách đây vài tháng, tôi và Aki vẫn cùng rảo bước bên nhau. Dự cảm hai đứa không thể nào cùng đi trên con đường này nữa tựa hồ một hình ảnh cứ bám mãi không rời. Aki sử dụng một loại thuốc mới, tác dụng phụ vẫn rất mạnh. Sau khi bớt được cảm giác buồn nôn một chút, thì miệng lại lở sưng lên không sao ăn được gì. Aki đành phải truyền nước để duy trì dinh dưỡng. "Được rồi," Aki lẩm bẩm tự nói một mình. "Được cái gì?" "Dù bệnh này không thể chữa khỏi, mình nghĩ kỹ rồi, mình sẽ học theo thái độ sống của thổ dân Úc. Mọi vật tồn tại đều có lý do, vậy thì bệnh của mình chắc chắn cũng có lý do của nó." "Con người bị bệnh, là để chiến thắng bệnh tật và trở nên mạnh mẽ hơn." "Được rồi," em lặng lẽ nhắm mắt lại. "Được rồi. Mình mệt với những cơn đau lắm rồi, mệt với việc đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến bệnh lắm rồi. Ước gì có thể cùng bạn đi đến một nơi nào đó không tồn tại bệnh tật nhỉ." Dù nói về hy vọng, nhưng giọng em lại tuyệt vọng vô vàn. Điều này khiến tôi bước lên một bước. "Rồi hai đứa sẽ đi." Aki mở to đôi mắt nhìn tôi như dò hỏi nơi đó là đâu. Bản thân tôi cũng không biết rốt cuộc chúng tôi sẽ đi đâu. Có thể chỉ là mang nguyện vọng chạy trốn hiện thực nói ra thành lời mà thôi. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi thốt lên câu ấy, chính tôi cũng kinh ngạc trướcnhững gì mình vừa nói, cảm tưởng như những lời vừa buột ra khỏi miệng tôi đã vô tình chỉ ra con đường tương lai cho hai đứa. "Nhất định mình sẽ đưa Aki ra khỏi đây," tôi nhấn mạnh thêm lầnnữa, "đến phút cuối cùng sẽ làm như vậy." "Làm thế nào?" Aki khàn khàn giọng hỏi lại. "Mình sẽ tìm ra cách. Mình không muốn giống ông nội." "Ông nội?" "Bắt cháu nội đi trộm mộ Aki." Vẻ hoang mang hiện lên trong đôi mắt em. "Bọn mình sẽ đến Úc." Để em khỏi hoang mang, tôi nói trắng ra luôn,"Mình sẽ không để Aki chết một mình ở nơi như thế này đâu." Em nhìn xuống, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Thoáng sau đó, em ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và khẽ gật đầu.