← Quay lại trang sách

Chương 4

Chương 4

uổi chiều...

Bội Ngọc tranh thủ tắm rửa sớm định đến rủ Thu Hà đi xem phim mới quảng cáo om sòm trong ti vi mấy ngày nay. Nàng mặc quần jean bó màu sanh đen và áo Pul màu vàng hoa hướng dương. Mái tóc chải phớt, không cần một chút son phấn tô điểm nào. Nàng định xuống thang lầu thì bất chợt gặp Việt sánh vai cùng một cô gái áo trắng, tóc dài duyên dáng đang đi lên. Bội Ngọc vội vàng rút vào nhà, lén nhìn qua khe cửa, rình xem họ làm gì.

Cô gái áo trắng nói cười rất tự nhiên, thân mật với Việt. Còn hắn cũng tỏ ra rất vui vẻ, đôi mắt sáng rỡ, nụ cười luôn sẵn trên môi khiến Bội Ngọc đứng sau cánh cửa mà cũng phát tức mình.

Nàng nghe tiếng Việt:

- Mời em vô nhà chơi, nhà anh chỉ có một mình và rất yên tĩnh.

Cô gái gật đầu đồng ý.

Rồi Bội Ngọc nghe tiếng mở khóa cửa, có lẽ họ đã vào trong. Bội Ngọc hé cửa nhìn ra, họ không đóng cửa, họ có thừa lịch sự và ý nhị đấy chứ!

Trong con người của Bội Ngọc có gì đó như là dòng xoáy ngầm, mãnh liệt nhưng và vòng vo không thoát ra khỏi cảm giác tưng tức.

Bội Ngọc bậm môi, giậm chân suy nghĩ xem nên hành động gì. Nàng thấy ghét Việt cay đắng, ghét cái cô gái áo trắng đã sánh vai với Việt ban nãy. Tại sao lại ghét người ta kìa? Bội Ngọc không sao lý giải được điều vô lý của chính mình.

Hừm! Hắn nói buổi chiều ở đây rất yên tĩnh à. Mình sẽ cho hắn biết tay. Mình sẽ làm cho hắn trở thành kẻ nói dối.

Bội Ngọc liền hủy bỏ ý định rủ Thu Hà đi coi phim. Nàng trở vô phòng bê cái máy cát xét đặt thật gần bên vách nhà của Việt rồi nhấn nút play. Cuốn băng nhạc Rốc phát lên thật ầm ĩ như nện vào màng nhĩ con người ta. Căn phòng muốn rung lên bởi hai chiếc loa thùng mở hết công xuất. Bội Ngọc khoái chí khi nghĩ ở bên kia họ sẽ chẳng nói chuyện được với nhau câu nào, sẽ phải lặng câm như hến ngậm vỏ... hà hà...

Bội Ngọc phát lên cười một mình, hai ngón tay nàng ấn mạnh vào hai lỗ tai bởi điệu rốc ầm ầm như biển gào trong cơn giông tố, đã thế nàng còn chuyển động người nhảy ì xèo, cho đến khi mẹ nàng về hò hét mở cửa, nàng mớt tắt máy và thò đầu ra mở cửa. Bà mẹ bước vô căn nhà:

- Mày làm gì thế?

Bội Ngọc nghiêng đầu cười:

- Con dượt lại mấy điệu nhảy.

- Lại nhảy với nhót! Mày tối ngày không lo học hành gì, chỉ lo ăn chơi lêu lỏng, nếu thi rớt thì đừng trách ba mày cho ăn roi.

Bội Ngọc nũng nịu:

- Đừng lo, để rồi má xem con gái của má không có tầm thường chút nào.

Bà mẹ lườm ngọt ngào con gái rồi đi vào nhà trong. Đến lúc này Bội Ngọc mới để ý phòng của Việt đã khóa cửa từ lúc nào, họ đã dắt nhau đi đâu mất thế mà nàng cứ tưởng...

Bội Ngọc thừ người, họ đi đâu nhỉ? Đi chơi những công viên thơ mộng và tình tứ hay họ đi ăn tối với nhau. Rồi họ đi xem phim hay ca nhạc? Bội Ngọc thấy nỗi buồn bất chợt choáng ngợp con tim, hình như chút hờn ghen vừa dâng lên mắt mi con gái.

Không dự định nhưng Bội Ngọc lại lần theo cầu thang để lên sân thượng chung cư. Buổi chiều thật buồn đối với Bội Ngọc, hình ảnh Việt sánh vai bên cô gái áo trắng cứ làm nhoi nhói trái tim nàng. Tại sao nàng lại có cảm giác đó chứ! Bội Ngọc không sao lý giải được điều mâu thuẫn trong lòng mình dù chỉ là tạm lý giải.

Sân thượng buổi chiều lộng gió, mắt Bội Ngọc chợt tối sầm khi nhìn thấy Việt đang đứng rất gần bên cô gái áo trắng, họ quay lưng về phía nàng, mặt nhìn xuống đường phố đang lên đèn. Bóng tối nhập nhoạng giữa không gian mà nàng ngỡ ngay trong mắt nàng, mịt mù và nhòe nhoẹt như có nước mắt. Bội Ngọc ơi, có phải lần đầu tiên trong đời mi biết thế nào là đắng cay trên bờ môi con gái.

Nàng vụt quay lại, bỏ chạy xuống cầu thang như bị ma đuổi. Tiếng chân nàng gây nên tiếng động khiến Việt giật mình phát hiện ra Bội Ngọc. chàng kêu lớn:

- Kìa Bội Ngọc! Bội Ngọc!

Nhưng Bội Ngọc không nghe, hoặc nàng có nghe nhưng không thể dừng bước. Nàng lao xuống cầu thang chung cư nhanh như cơn gió, nàng cũng không lấy xe đạp vẫn gởi ở từng dưới, nàng đi bộ, lang thang trên hè phố, lòng cô đơn và trống trải như nghĩa trang hoang vắng.

Từ bé đến khi khôn lớn, chưa bao giờ Bội Ngọc có cảm giác cô đơn. Cha mẹ anh chị em nàng đều vui vẻ, bạn bè nàng đứa nào cùng thương mến. Tuổi học trò của nàng hồn nhiên như cánh chim, hoa phượng rơi và ve sầu khóc than không gợi cho nàng đau buồn, cuộc sống của nàng chỉ niềm vui và niềm vui...

Thế sao hôm nay nàng lại buồn bởi người ta đi bên nhau. Nếu như hôm ấy nàng đừng có gặp gỡ người ta, người ta đừng có đụng nàng làm đổ hai xô nước trên lưng chừng cầu thang, giá như đừng có cái buổi tối nóng nực trên sân thượng nàng nằm ngủ quên cho người ta chọc ghẹo bằng nửa đoạn dưới bài thơ của Hồ Xuân Hương, rồi giá như nàng đừng nghĩ ra kế khóa cứa nhốt người ta để người ta năn nỉ xin c

hìa khóa thì có lẽ giờ này nàng đâu phải bận tâm để lọt một bóng hình vào con tim cho tâm hồn thêm nhức nhối.

Bước chân thơ ngây vẫn vô tình trên phố đêm mong giết chết nỗi buồn, mặc dòng người xe xuôi ngược chẳng biết về đâu. Lạnh quá! Sao mình lại lạnh thế này? Bội Ngọc mỏi chân, dừng lại bên cây đại thụ ven đường. Nàng ngửa mặt nhìn trời rồi lặng lẽ buông tiếng thở dài.

Chợt tiếng ai đó êm ái như cung đàn tình tứ rớt vào tim:

- Ngọc em! Lên xe anh chở về, đừng đứng đó người ta hiểu lầm.

Bội Ngọc ngỡ mình đang trong mơ. Việt dừng xe bên đường nhìn nàng với ánh mắt tha thiết. Rõ ràng nãy giờ nàng đau khổ thế nhưng bây giờ nàng lại thấy giận hờn. Nàng kịp nghĩ Việt nói đúng, nàng đứng đây không nên một chút nào, người ta dễ ngộ nhận nàng là một con chim ăn đêm bên đường thì tai hại biết chừng nào.

Nghĩ đến hình ảnh ban nãy, họ gần như nép sát vào nhau. Bội Ngọc muốn nghẹn thở. Nàng liền nhìn thắng Việt và hất hàm:

- Anh làm gì theo tui?

- Bội Ngọc! Anh đưa em vào một quán nước sẽ nói chuyện.

Bội Ngọc kênh kiệu nhún vai:

- Tui chẳng có chuyện gì để nói với anh.

- Em đừng ngoan cố, đừng tự nói dối.

Bội Ngọc trừng mắt:

- Ngoan cố! Nói dối! Anh là cái gì mà dám dùng giọng lưỡi trịch thượng với tui.

Giọng của Việt êm ái nhỏ nhẹ:

- Thôi em, đừng làm anh buồn. Anh biết em đang nói những lời bướng bỉnh chớ trong lòng của em không có nghĩ như thế đâu.

Bội Ngọc giật mình, mắt chợt cụp xuống. Hắn đọc được suy nghĩ của nàng ư? Hay hắn đoán biết được tâm lý con gái? Hắn thật là cáo già! Nàng lại cố bình tĩnh nhìn lên:

- Anh đang nói gì mà tui không hiểu. Với lại can chi đến tui mà tui phải hiểu anh chứ.

Gương mặt Việt dưới ánh sáng đèn đường nhìn thật nghiêm trang:

- Em có biết là em đang hiểu lầm anh không Bội Ngọc?

- Hiểu lầm! Tui không hiểu anh có bình thường không đấy -- Giữa tui và anh mà có chuyện hiểu lầm.

Việt dựng xe, chàng đứng đối diện với Bội Ngọc:

- Nãy giờ anh vẫn theo sau em mà, nói dối anh làm gì!

Bội Ngọc hét:

- Tui không có nói dối.

Việt chận ngang lời nàng bằng sự giải thích:

- Chị hồi nãy là kỹ sư trưởng trong xí nghiệp của anh đó. Chị ấy đến chơi lần đầu, không ngờ bị em phá đám bằng cách mở nhạc Rốc hết ga. Ngồi ở trong nhà không thể nói chuyện được, anh mới phải dẫn chị ấy lên sân thượng nói chuyện. Chị ấy là một người có tài, anh còn phải học hỏi ở chị ấy nhiều. Chồng chị ấy là giám đốc công ty du lịch...

Bội Ngọc nghe mạch máu mình bình thường lưu thông trở lại, “Chồng chị ấy là...” đủ rồi! Nghĩa là chị ấy không phải là tình nhân của Việt. Bội Ngọc có cảm tưởng tâm hồn lâng lâng nhẹ nhàng hơn bao giờ, cơn hờn giận tiêu tan ngay tức khắc nhưng nàng vẫn giả vờ cau có:

- Vô duyên! Chuyện của anh kệ anh mắc mớ gì phải bân bày với tui.

- Nhưng nếu em hiểu lầm anh thì anh khổ lắm, em có biết hay không?

Bội Ngọc ngây người, hắn dám nói như thế đấy!

Bất chợt Việt ôm chầm lấy nàng

- Bội Ngọc! Hãy nói cho anh biết có phải em đã nhận được “tín hiệu” của anh nhưng cố tảng lờ không? Phải không! Phải không em?

Bội Ngọc hốt hoảng mất bình tĩnh vì vòng tay liều lĩnh của Việt. Nàng vùng vẫy cố gỡ nhưng càng cố thì càng mệt nhoài trong cảm giác hạnh phúc. Rõ ràng mọi hành động của nàng đều rất miễn cưỡng, yếu đuối... Mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt long lanh, bờ môi run rẩy:

- Anh... anh Việt! Đừng làm thế. Đừng như thế mà.

Việt bưng mặt nàng, thế mới biết tình yêu mãnh liệt hơn cơn lốc cuốn:

- Cô bé! Cô bé bướng bỉnh của anh, đừng cố từ chối tình anh mà.

Trai tim Bội Ngọc mềm nhũn, tất cả sự cứng cỏi đều tiêu tan, biến mất:

- Nhưng em sợ...

Việt âu yếm:

- Em sợ gì?

- Sợ yêu rồi sẽ khổ.

- Không có. Con người của anh không biêt dối trá, tâm tình của anh càng không như thế. Anh yêu em, yêu em Bội Ngọc ạ! Anh muốn nói như thế từ rất lâu rồi nhưng anh không dám. Anh sợ cái gì đến nhanh quá sẽ mau chóng tàn phai. Hôm nay thì mọi thử thách đã trôi qua phải không em?

Bội Ngọc lặng đi cố cất giấu niềm vui sướng ngập hồn. Tình yêu! Nó thật dễ thương, hèn nào trên đời không ai có thể thiếu nó. Việt thì thầm:

- Chúng ta đi chơi một vòng nhé?

Bội Ngọc chớp mắt không nói nhưng đã thầm đồng ý. Việt nắm tay nàng lại xe và khởi động máy. Nàng khe khẽ ngồi lên, chiếc xe lướt nhẹ trên phố. Chỉ mình nàng mới hiểu nàng đang rung cảm như thế nào bên cạnh Việt.

Việt trìu mến hỏi:

- Em muốn đi đâu?

Bội Ngọc e lệ, điều này ít khi có ở con người nàng:

- Em không biết.

Việt nở nụ cười:

- Bữa nay em ngoan hiền như một chú miu-miu chớ không dữ tợn như một “tiểu la sát” trên cầu thang ngày nào nữa.

Bội Ngọc mắc cở:

- Ghê! Chọc quê người ta hoài.

- Mình đi xem phim nhé?

Bội Ngọc nhỏ nhẹ:

- Tùy anh.

Việt cho xe về hướng Sài Gòn

- Thôi chúng ta đi kiếm gì ăn đã.

Bội Ngọc cũng không phản đối, ở trong nhóm nàng là đứa phàm ăn nhất, nhưng đi với kẻ khác phái thì nàng đâu dám.

Việt đưa Bội Ngọc đi ăn bánh canh cua đặc biệt, chưa bao giờ nàng ăn ỏn ẻn như hôm nay. Mắt Việt giống như con sóng êm dịu mơn man cảm giác say sưa của nàng, mấy lần nàng muốn hụt hơi chết đuối giữa dòng, thế nhưng nàng lại không vùng vẫy bơi, lại nhắm mắt chấp nhận mọi hậu quả xảy ra.

Ăn xong Việt đưa đi xem phim, lần đầu tiên đi chơi với con trai thật là lạ kỳ. Bội Ngọc quên hết tất cả, trước mặt nàng chỉ có Việt với tình yêu nồng cháy.

Trong rạp không có ánh đèn, tuy nhiên mọi cử động của Việt đều hết sức ý nhị. Tiếng nói của chàng ấm và trìu mến khiến Bội Ngọc càng lúc càng lạc sâu vào biển tình mênh mông, không còn nhìn thấy đâu là đất liền. Ôi, tình yêu quả là nhiệm mầu đã biến Bội Ngọc thành hiền khô, e dè và ý tứ. Xem phim xong họ đưa nhau về. Trời đã khuya lắm nhưng họ không để ý tới thời gian. Hai người ở sát bên nhà nhau chỉ cách một vách tường, họ đứng lại trước cửa, muốn hôn nhưng lại thôi, Việt tự nhủ đừng làm cô bé bướng bỉnh sợ hãi vì tình yêu. Chàng đặt một ngón tay lên môi mình làm động tác hôn gió rất điệu:

- Chúc em nhiều mộng đẹp.

Bội Ngọc mỉm cười thay lời cám ơn. Vào nhà rồi mà hồn nàng mãi ở đâu đâu. Giật mình, Bội Ngọc nhớ ra mình chưa học bài. Vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo và ngồi vào bàn học mở tập ra. Tâm trí nàng lâng lâng không tập trung vào bài vở, nàng cầm cây viết vẽ vào lòng bàn tay chữ “Việt” to tướng rồi áp vào bên trái tim. Có ai ngờ được rằng Bội Ngọc nhạy cảm với tình yêu đến thế này.

Giọng Hạ Thư nặng nề:

- Em nói thật, đám cưới tụi mình sẽ tổ chức tại nhà hàng nổi Sài Gòn chớ em không chịu rước dâu về quê anh đâu.

Thanh Tịnh ôn tồn:

- Dù sao cũng phải rước dâu về quê để bà con lối xóm biết mặt vợ của anh chứ.

Hạ Thư nheo nheo mắt:

- Ai muốn biết mặt cô dâu thì lên Sài Gòn này, chớ ngày vui nhất đời mà không tổ chức ở nhà hàng thì bẽ mặt với bạn bè quá.

Thanh Tịnh cố lựa lời giải thích:

- Bạn bè chắc cũng thông cảm với mình. Gia đình anh cũng không thuộc loại quá giàu sang để mang cả dòng họ lên thành phố đãi một bữa đám cưới Sài Gòn nổi. Ba má ở dưới đã tính hết rồi, em thương anh thì hãy chấp nhận ý ba má.

Hạ Thư cau có:

- Anh có biết em lấy chồng không phải dân gốc thành phố là em đã bị chê bai đủ thứ rồi không? Cũng may anh là bác sĩ, nếu không thì...

Thanh Tịnh tự ái:

- Nếu không thì sao? Thì em không chịu lấy anh chắc?

Hạ Thư nhún vai kiêu căng:

- Dĩ nhiên. Anh còn lạ gì bạn trai của em xếp hàng phía sau chực chờ cả đám.

Thanh Tịnh đỏ mặt, chàng vốn rất hiền nhưng rất tự trọng:

- Hạ Thư! Anh không bằng lòng cho em dùng những lời lẽ hợm hĩnh ấy với anh.

Không ngờ Hạ Thư đang bực mình nên vênh mặt:

- Sao? Anh ghen hả? Dù sao tôi với anh cũng chưa đăng ký kết hôn mà, như vậy đời tư của tôi vẫn còn là của tôi chứ, chẳng lẽ anh khống chế tư tưởng của tôi ngay từ bây giờ?

Thanh Tịnh bực mình:

- Em đừng có ăn nói hồ đồ quá đáng. Anh nghĩ em phải biết tôn trọng anh một chút mới phải.

- Nhưng tôi đã làm gì?

- Có khác nào em xúc phạm anh.

Hạ Thư hừ mũi:

- Anh chỉ quan trọng hóa vấn đề, như thế mà gọi là xúc phạm. Đến kỷ niệm trong dĩ vãng của tôi mà anh cũng bắt từ bỏ, anh ích kỷ vừa vừa được không?

Thanh Tịnh buồn lắm, tại sao sắp đến lúc nên vợ thành chồng mà người vợ tương lai của chàng không hề hiểu chàng. Hạ Thư còn tánh trẻ con hay cố tật của nàng là tự cao tự đại. Có lẽ điều sau thì đúng hơn bởi vì Hạ Thư không trẻ con chút nào, nàng còn rất ghét chơi với kẻ kém nàng vài tuổi là khác.

Thanh Tịnh nhìn Hạ Thư, một nỗi chán chường xâm chiếm tâm hồn anh, làm tình yêu nồng nàn bỗng nhiên băng giá.

- Hạ Thư à, chẳng lẽ cho đến bây giờ này hai chúng ta mới nhận ra là hai chúng ta không thích hợp nhau.

Hạ Thư bĩu môi:

- Cái gì? Anh nói cái gì?

Thanh Tịnh bình thản lập lại:

- Anh nói có thể anh và em chưa thật sự thích hợp nhau. Hay chúng ta hãy nên có một thời gian nữa để tìm hiểu nhau.

- Nghĩa là anh muốn trì hoãn đám cưới?

- Em nói thế cũng đúng.

Hạ Thư cau mày:

- Á à... anh muốn chơi trò gì đây? Anh tưởng anh hù tôi mà được đó hả?

Thanh Tịnh buồn bã:

- Anh nói thật chớ không có ý đùa giỡn. Hơn nữa, anh sợ gia đình không thể đáp ứng yêu cầu của em. Một cái đám cưới trên nhà hàng nổi Sài Gòn.

Hạ Thư sỗ sàng:

- Nghĩa là anh đầu hàng?

- Trong tình yêu, đầu hàng là cái gì?

Nghe Thanh Tịnh hỏi vặn, Hạ Thư lúng túng một lát mới đáp:

- Thì... coi như anh không đủ tiêu chuẩn để cưới Hạ Thư này đi.

Thanh Tịnh nhếch mép cười:

- Em tự đặt mình trên vị trí cao quá. Nhưng thôi... chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ lại.

Hạ Thư khoát tay bất cần:

- Anh cần suy nghĩ chớ tôi không cần suy nghĩ, dứt khoát ngay bây giờ. Không lấy chồng bác sĩ như anh thì tôi cũng dư sức lấy được chồng Việt kiều hay giám đốc cấp xuất nhập khẩu kìa. Anh cũng biết tôi vốn là hoa khôi, sợ gì không có mốt tấm chồng và một cái đám cưới ở “Năm Sao” chứ.

Thanh Tịnh vô cùng đau lòng, tình nghĩa có còn chi khi mà nàng đã thốt nên những lời ngạo mạn dường ấy. Hạ Thư! Hạ Thư! Từ lâu nay tính tình em vẫn thế mà anh không nhìn thấy anh em mới thay đổi tâm hồn?

Thanh Tịnh không tự trả lời được điều muốn biết của mình. Biết bao lần Thanh An nói rằng Hạ Thư là cô gái quá kiêu kỳ phách lối, không coi ai ra gì nhưng chàng đều gạt bỏ qua hết. Vì yêu Hạ Thư thật lòng nên Thanh Tịnh dễ dãi “tha thứ” cho những khuyết điểm của nàng. Chàng bào chữa cho Hạ Thư trước mặt ba má:

- “Người đẹp nào lại chẳng có một chút kiêu kỳ dễ thương!”

Bây giờ thì chàng tận tường nhìn thấy cái kiêu căng của nàng không dễ thương chút nào mà nó đang gây nên một sự khó chịu tột cùng.

Thanh Tịnh là bác sĩ, là con người có trí thức, chàng làm sao chấp nhận một kiểu thách thức của người yêu. Đau lòng nhưng Thanh Tịnh không khỏi giận run:

- Hạ Thư! Có phải lòng em đã quyết định chuyện lìa xa nhau?

Hạ Thư dửng dưng:

- Nếu anh không đủ khả năng thì...

Thanh Tịnh chua chát ngắt lời nàng:

- Không đủ khả năng làm đám cưới ở “Năm Sao” hoặc “Sài Gòn nổi” thì em sẵn sàng lìa xa anh phải không?

Hạ Thư quay mặt đi không đáp, lòng Thanh Tịnh chua xót quá. Thế là hết! Tình yêu với kỷ niệm. Người ta sẵn sàng đạp lên vì không thỏa mãn vật chất tầm thường.

Thanh Tịnh mồi một điếu thuốc đặt lên môi, gương mặt trầm tư hơn bao giờ hết, đó là lúc chàng đang suy nghĩ mông lung nhất. Đôi mắt Hạ Thư đẹp như đôi mắt của nàng tiên Giáng Hương trong truyện cổ tích thời trẻ con chàng vẫn thường được nghe mẹ kể trong những đêm mưa rơi tí tách. Bờ môi Hạ Thư tươi thấm như cánh hoa đẫm sương, bờ môi đã đem đến cho chàng những lời bẽ bàng không còn tình nghĩa thắm thiết! Thôi, như thế vẫn hơn khi đã vương vào vòng ái tình chăn gối, chắc chắn lúc ấy chàng sẽ đau khổ hơn gấp nghìn lần.

Thanh Tịnh thở dài:

- Thôi em về đi Hạ Thư, coi như đường ai nấy đi.

Hạ Thư quay lại, một thoáng ngập ngừng trong mắt:

- Nghĩa là anh không đủ khả năng thật?

Thanh Tịnh từ tốn từng câu chậm rãi:

- Vấn đề không phải do đủ khả năng hay không. Tình cảm đã cạn thì mọi thứ khác chẳng là gì. Bây giờ anh mới biết khi em đến với anh là em đã có tính toán chiều dài và chiều rộng của trái tim anh. Có điều anh không hiểu tại sao mối tình không chân thực này lại kéo dài được đến tận bây giờ.

Chàng thở ra, đẩy mạnh vòng khói rồi cay đắng tiếp:

- Có lẽ hai chúng ta đều lầm lẫn về nhau quá nhiều, thật đáng tiếc!

Hạ Thư lặng thinh, có thể nàng thấm thía. Nhưng không... nếu Thanh Tịnh yêu nàng thì đã đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Còn nàng, nàng chỉ cần có sỉ diện. Nàng là người đẹp, là hoa khôi, nàng muốn nổi hơn tất cả mọi người con gái khác. Biết gia đình Thanh Tịnh rất khá giả nên nàng mới đòi hỏi. Song Thanh Tịnh đã không chiều chuộng, lại sẵn sàng cắt đứt với nàng nữa, thật là ngoài dự định.

Hạ Thư kêu lên:

- Thanh Tịnh! Thì ra anh chẳng hề yêu tôi?

- Không đúng. Anh nghĩ anh yêu em như thế nào thì em đã biết, nhưng tình yêu từ phút giây này đã mất ý nghĩa rồi Hạ Thư ạ! Thôi em đừng bận tâm làm gì nữa, hãy quên đi chuyện của hai đứa mình.

- Anh Tịnh!

Thanh Tịnh đứng lên:

- Anh cảm thấy mệt, muốn nằm nghỉ, em về đi nhé!

Vẫn giọng nhỏ nhẹ dịu dàng trong tiếng nói của Thanh Tịnh nhưng hơn ai hết Hạ Thư hiểu chàng đã cương quyết. Tất cả là cũng do nàng, hình như Hạ Thư ân hận. Không phải! Bản chất kiêu kỳ không cho phép nàng ân hận, nụ cười nhạt nhẽo nở trên môi:

- Được, tôi về! Tất cả coi như chấm hết.

Hạ Thư bỏ về, Thanh Tịnh không muốn nói thêm lời nào nữa, lòng chàng bỗng nhiên trống trải quá, ngao ngán quá, hệt như cách đồng hoang phơi bày đầy gai gốc.

Chàng ngồi phịch xuống trở lại, khói thuốc trầm tư lại bay lên. Có ai lại không buồn khi chuyện tình vương chông gai, cánh buồm nào không hiu hắt khi dông tố giăng đầy trời.

Từ nãy giờ vô tình nép mình bên trong, Thanh An nghe tất cả câu chuyện giữa anh trai với Hạ Thư. Thanh An không biết nên buồn hay vui trước tình cảnh của anh Hai, nếu anh chấm dứt được với Hạ Thư nàng mừng biết bao, nhưng nàng vẫn biết anh Thanh Tịnh yêu chị Hạ Thư lắm, rồi anh sẽ đau khổ trước khi quên được chị ấy...

Nàng nhẹ nhàng đi ra ngồi bên cạnh anh Hai, cất lời thông cảm:

- Anh Hai đừng buồn.

Thanh Tịnh ngước lên:

- Em cũng biết chuyện của anh à?

Sợ anh mắng nên Thanh An vội thanh minh:

- Em không cố ý nhưng vô tình nghe được chuyện không vui của anh.

Thanh Tịnh buồn cười:

- Anh không trách em đâu. Dù sao em cũng lớn rồi, thật ra trong tình yêu có những điều thật khó hiểu em à. Trước đây anh thắc mắc chuyện em với thằng Hiếu, bây giờ anh mới chợt hiểu tình yêu không đơn giản chút nào. Để có một tình yêu đích thực, hai tâm hồn cần có sự hòa hợp trước đã, mâu thuẫn của những ý nghĩ dẫn đến khoảng cách tâm hồn. Và như vậy hạnh phúc không thể nào tồn tại.

Thanh An mừng rỡ:

- Bữa nay anh Hai dạy em những điều thật hay, em vô cùng hoan nghênh anh Hai.

- Đừng bốc anh Hai quá, suýt nữa anh Hai của em đã té ngã bởi sự hấp tấp nông nổi.

Thanh An thăm dò:

- Chẳng lẽ anh với chị Hạ Thư... hết thật sao?

Thanh Tịnh nén tiếng thở dài thê thiết:

- Có lẽ... mà thôi em đừng hỏi nữa, anh về phòng nghỉ một chút.

Thanh An nhìn dáng anh lặng lẽ mà thương. Thà như vậy còn hơn khi cưới về mới biết mình lầm lẫn thì tai hại vô chừng, lúc ấy nỗi đau thương còn to lớn hơn. Thanh An tin anh Hai sẽ chịu được cơn đau này, cũng như nàng tin rồi đây anh Hai sẽ gặp lại người con gái khác hòa hợp, chân thật với anh hơn.

Vú già đứng sau lưng Thanh An từ lúc nào, vú đặt tay lên vai nàng:

- Con buồn hả Thanh An?

Thanh An ngước mặt lên nhìn vú:

- Đúng hơn là con buồn lây với anh Hai.

Vú lo lắng:

- Có chuyện gì xảy ra cho Thanh Tịnh vậy con?

Tuy là kẻ ăn người ở nhưng vú thương anh em Thanh An như con ruột. Vú chăm sóc lo lắng cho anh em nàng không chỉ vì khoản lương tháng mà còn vì tình thương nảy sinh do lâu ngày sống bên nhau. Anh em Thanh An cũng thương mến quý trọng vú, coi vú như người thân yêu trong gia đình. Vì vậy Thanh An tin cậy và đáp thật thà:

- Là anh Hai với chị Hạ Thư vừa cãi lộn.

Vú ngạc nhiên:

- Sao thế? Họ thương nhau lắm kia mà.

- Thế nhưng họ vừa cãi nhau đấy vú ạ.

- Chỉ có thế mà Thanh Tịnh buồn kinh khủng ư?

Thanh An nhích người qua bên cho vú cùng ngồi rồi đáp:

- Tình huống gay go rồi chớ không đơn giản đâu vú. Anh Hai với chị Hạ Thư đã cắt lìa tình cảm với nhau.

Vú già nghệch mặt ra:

- Tại sao nên nông nổi?

- Mâu thuẫn từ xung quanh vấn đề đám cưới của hai người. Hai sự tính toán khác nhau trở thành bất đồng ý kiến. Chị Hạ Thư đã tỏ ra quá nhiều kiêu ngạo khiến anh Hai tự ái, cuối cùng...

Thanh An đưa hai bàn tay lên làm động tác xòe ra rồi dang thẳng cánh:

- Cuối cùng họ tuyên bố chấm hết chuyện tình cảm.

Vú già thương cảm bằng tiếng thở dài:

- Thiệt... tuổi trẻ có khác. Họ đến với nhau rồi đi như cơn mưa đi qua bầu trời càng làm cho cỏ cây thêm khác nước.

Không phải Thanh An không hiểu thâm thúy lời vú nói, nhưng vì không muốn mổ xẻ chuyện của anh trai nên nàng đánh trống lảng.

- Vú ơi, bây giờ con qua nhà Tử Duyên chơi một lát. Anh Hai đang ở trong phòng riêng của ảnh, chừng nào nấu cơm xong vú và anh Hai ăn trước đừng chờ con.

Nàng nhanh nhẹn đứng lên, biến về phòng riêng. Trong đầu Thanh An cứ nghĩ đến chuyện của anh Hai. Không biết giờ này anh đang làm gì trong phòng. Có lẽ anh đang nhìn khói thuốc và buồn cho cuộc tình không suông sẻ. Tình yêu! Mi là cái gì mà làm khổ biết bao người? Có khi nào anh Hai không chịu nỗi đau khổ rồi tìm tới xin lỗi chị Hạ Thư không? Có thể lắm chứ, vì anh yêu chị ấy lắm lắm. Trời ơi, nếu thế thì nhục vô cùng. Chị Hạ Thư sẽ được dịp mà đỏng đảnh thêm, có cơ hội mà tự cao hơn. Cái cười của chị ấy không có cảm tình, ánh mắt của chị có gai và có tuyết khiến Thanh An không dễ gì thân thiện. Không! Thanh An không muốn có chị dâu như chị Hạ Thư. Thanh An thích mẩu người tình cảm chan hòa nhưng đơn giản và đứng đắn, có tâm hồn và biết sống vì người khác.

Thay quần áo xong Thanh An đến nhà Tử Duyên. Nàng định nói cho Tử Duyên nghe chuyện của anh Hai bởi nàng cần có một người để bàn luận về chuyện này. Sở dĩ Thanh An nghĩ tới Tử Duyên là vì Tử Duyên thường rất quan tâm đến anh Hai, Tử Duyên hay hỏi anh hai và vẫn âm thầm thoắt buồn, thoắt vui với vui buồn của anh.

Nhà Tử Duyên thật nghèo. Căn nhà tồi tàn nằm trong góc hẻm tối tăm, không rộng lắm nhưng lại chứa hơi đông người. Giờ này ba mẹ Tử Duyên đi làm hết, vài đứa đi học, còn mấy đứa nhỏ nhất đi chơi đâu đó nên nhà vắng ngắt. Thanh An vô đến tận nhà, Tử Duyên lo giặt quần áo ở phía sau vẫn không hay. Nàng phải cất tiếng:

- Duyên ơi, mày đang ở đâu?

Tiếng Tử Duyên vọng lên:

- Tao ở dưới này nè An.

- Ô, chủ nhật mà không đi đâu sao?

- Bận muốn chết, lo giặt giũ dọn dẹp cho mấy đứa em cũng đủ hụt hơi rồi.

Thanh An đi lần ra sau, nàng vẫn tự nhiên ở nhà bạn như ở nhà mình. Thấy Tử Duyên ngồi bên thau áo quần dơ to tướng, Thanh An trợn mắt:

- Ối, bàn tay học trò của mày làm sao giặt nổi thau áo quần này hả Duyên?

Tư Duyên mỉm cười rất hiền:

- Chủ nhật nào cũng có phần như thế. Riết rồi thành quen, cũng không thấy cực gì.

Thanh An xông vào phụ bạn:

- Để tao phụ cho một tay.

- Thôi cô nương, gãy hết móng tay bây giờ.

Thanh An bĩu môi:

- Tao đâu có đài trang dữ vậy, để yên cho tao phụ.

Tử Duyên nhất định không cho:

- Thôi, để tao làm một mình. Cũng sắp xong rồi, mày vô giường của tao nằm chơi lát đi rồi tao sẽ lên ngay.

Không sao được Thanh An đành phải để Tử Duyên làm một mình, nàng thấy tội nghiệp bạn vô cùng. Trong nhóm ngũ quái của nàng, ai cũng may mắn có gia đình mẹ cha tương đối khá, chỉ có Tử Duyên... gia đình nghèo, em đông, cha mẹ lam lũ. Nhưng cha mẹ Tử Duyên không cho phép một đứa con nào nghỉ học, bắt con cái phải học tới cùng. Thương cha mẹ nên Tử Duyên rất chăm học và thường phụ những việc trong nhà rất chu toàn. Bởi thế nàng hay mặc cảm và thường trầm lặng đến lạnh lùng khó hiểu.

Thanh An đẩy tấm ri-đô ngăn giường ngủ của Tử Duyên ra cho sáng sủa. Ở căn nhà bé nhỏ này thì chẳng thể nào Tử Duyên đòi hỏi có một phòng riêng, nhờ tấm ri-đô cũng như là nàng có một phòng riêng vậy. Cái giường gỗ thô kệch của Tử Duyên cũng quá quen thuộc với Thanh An, nàng và Tử Duyên thường nằm rỉ rả nói chuyện bất cứ lúc nào nàng qua đây.

Gối của Tử Duyên màu xanh như luôn luôn đợi chờ một cái gì, chiếc mền đã cũ bị xộc xệch, chắc là mấy đứa em của Tư Duyên đã phá phách. Thanh An gấp mền lại cho ngay ngắn, bất chợt một cuốn sách tung ra từ chiếc mền. Nàng cầm lên coi và thấy hai chữ nhật ký nằm bé nhỏ ở một góc. A, Tử Duyên có chơi nhật ký đây, và nó đã nằm trong mền đọc lại nhật ký, chắc chắn vậy.

Tò mò chút xíu, thật tình mà nói chưa bao giờ Thanh An biết ghi nhật ký. Để xem Tử Duyên ghi gì trong đây và nhật ký là sao? Trang đầu mở ra đã thấy một cành hồng đầy gai gốc nhưng lại nhỏ lệ, một hàng chữ ghi chú “Những giọt lệ sầu”

Thanh An nhăn mặt:

- Chà, không ngờ Tử Duyên... Không biết “Những giọt lệ sầu” của nó là gì đây!

Một sự lôi cuốn đến lạ kỳ khiến Thanh An quên hết phép lịch sự tối thiểu là không được xem trộm nhật ký của kẻ khác. Nàng lật một trang và lướt mắt:

Ngày... tháng...

Gặp anh lần đầu bỗng dưng tôi e thẹn. Anh nhìn tôi và mỉm cười... Tôi thấy bầu trời và nắng đẹp trông mắt anh. Đêm nay tôi khó ngủ ghê, tại sao tôi lại nghĩ đến anh nhiều thế này? Không phải! Tôi có nghĩ đến anh đâu. Là tôi nhớ chiếc áo anh mặc hôm nay rất đẹp. Ôi... Trái tim tôi mâu thuẫn rồi, khổ quá...!

Gặp anh lần đầu bỗng dưng tôi e thẹn. Anh nhìn tôi và mỉm cười... Tôi thấy bầu trời và nắng đẹp trông mắt anh. Đêm nay tôi khó ngủ ghê, tại sao tôi lại nghĩ đến anh nhiều thế này? Không phải! Tôi có nghĩ đến anh đâu. Là tôi nhớ chiếc áo anh mặc hôm nay rất đẹp. Ôi... Trái tim tôi mâu thuẫn rồi, khổ quá...!

Thanh An muốn toát mồ hôi:

- Thì ra Tử Duyên yêu ai đó từ lâu lắm rồi. Nhưng nó yêu ai nhỉ? Sao cả nhóm chẳng ai hiểu gì nhỉ? Con nhỏ này kín thật, nó tuy lầm ngầm mà ghê thật!

Thanh An lật nhanh những trang giấy có những dòng chữ đều thẳng tắm tắp. Những suy nghĩ của Tử Duyên được viết thành chữ, song nàng vẫn chưa tìm ra được một cái tên con trai. Lật nữa... lật nữa và đây rồi, ở mãi gần cuối cuốn nhật ký Thanh An bắt gặp một trang.

Ngày... tháng...

T. T. Ơi! Anh có biết rằng trái tim nhỏ bé của em tan nát không? Sao anh vô tình thế? Nhưng anh vô tình cũng phải, em chỉ là một cô bé đầy mặc cảm thân phận, trong khi bên cạnh anh luôn luôn có người đẹp H.T. Tội nghiệp tình em âm thầm trao không đúng nơi đúng chỗ. Em thương trái tim ứa máu của em quá, giá mà lúc này trái tim đau đớn của em được đặt lên tay anh, dù chỉ một lần thôi cũng đủ mãn nguyện và cố nở nụ cười nhìn anh cưới chị H.T. làm vợ. Nhưng anh ơi... Anh cứ mãi vô tình cho vết đau đầu đời của em hàng đêm nhói buốt. Em bất lực quá, không biết làm gì để cơn đau dịu bớt. Phải chi em được một lời khuyên, một lời thông cảm thì nỗi buồn có thể tan đi. Nhưng em không đủ can đảm, mấy lần định tâm sự với T.H song lại thôi. Để làm gì khi đứa con gái nghèo hèn như em không hề có chỗ đứng trong tim anh...

T. T. Ơi! Anh có biết rằng trái tim nhỏ bé của em tan nát không? Sao anh vô tình thế? Nhưng anh vô tình cũng phải, em chỉ là một cô bé đầy mặc cảm thân phận, trong khi bên cạnh anh luôn luôn có người đẹp H.T. Tội nghiệp tình em âm thầm trao không đúng nơi đúng chỗ. Em thương trái tim ứa máu của em quá, giá mà lúc này trái tim đau đớn của em được đặt lên tay anh, dù chỉ một lần thôi cũng đủ mãn nguyện và cố nở nụ cười nhìn anh cưới chị H.T. làm vợ. Nhưng anh ơi... Anh cứ mãi vô tình cho vết đau đầu đời của em hàng đêm nhói buốt. Em bất lực quá, không biết làm gì để cơn đau dịu bớt. Phải chi em được một lời khuyên, một lời thông cảm thì nỗi buồn có thể tan đi. Nhưng em không đủ can đảm, mấy lần định tâm sự với T.H song lại thôi. Để làm gì khi đứa con gái nghèo hèn như em không hề có chỗ đứng trong tim anh...

Tay chân Thanh An bỗng run rẩy, nàng quá đỗi ngạc nhiên bởi sự khám phá bất ngờ, thì ra Tử Duyên yêu anh Thanh Tịnh và thầm đau đớn cho mối tình đơn phương vô vọng. Ôi! Tử Duyên! Tử Duyên! Sao mi không nói cho ta biết điều này? Ta nhất định sẽ ủng hộ mi. Mi là một đứa con gái tốt, biết thương yêu cha mẹ, biết nhường nhịn em út, biết hết lòng với bạn bè. Ta biết tấm lòng của mi sáng trong như pha lê, ta hiểu tình cảm của mi dành cho anh Hai ta là chân thực. Trời! Có lẽ mi đã chịu nhiều đau khổ khi thấy anh Hai và chị Hạ Thư bên nhau.

Trang nhật ký cuối có lẽ vừa được viết đêm qua.

Ngày... tháng...

Nước mắt ơi, ra nữa đi để rửa sạch giùm vết thương lòng của ta. Thế là anh T.T sắp cưới vợ rồi, họ thật là đẹp đôi. Tại sao tôi cũng sinh ra làm thân phận con gái nhưng lại không được diễm phúc như người ta. Phải chăng cuộc đời tôi là ngôi sao xấu nên tình tôi mãi mãi đơn côi! Rồi đây trên đường ngập hạnh phúc, anh không bao giờ biết rằng có một chiếc lá khô đi và lìa cành vì suốt một quá trình sinh tồn chưa bao giờ được tia nắng ấm sưởi linh hồn.

Nước mắt ơi, ra nữa đi để rửa sạch giùm vết thương lòng của ta. Thế là anh T.T sắp cưới vợ rồi, họ thật là đẹp đôi. Tại sao tôi cũng sinh ra làm thân phận con gái nhưng lại không được diễm phúc như người ta. Phải chăng cuộc đời tôi là ngôi sao xấu nên tình tôi mãi mãi đơn côi! Rồi đây trên đường ngập hạnh phúc, anh không bao giờ biết rằng có một chiếc lá khô đi và lìa cành vì suốt một quá trình sinh tồn chưa bao giờ được tia nắng ấm sưởi linh hồn.

T.T anh! Giá như mà ai đã từng đau đớn bởi trái tim bị xuyên mũi tên thì lúc này em cũng như thế. Em muốn quên anh, cố quên. Em muốn vùi chôn những gì mình hằng ấp ủ hy vọng. Nhưng càng cố quên em càng nhung nhớ, em càng cố nén thì nó càng muốn nổ tung ra. Một tình yêu lặng lẽ thấm sau vào nỗi nhớ, một giọt lệ âm thầm rơi mãi vào niềm thương.

Tôi tìm quên anh trong bài vở nhưng hình ảnh thân yêu của anh lại hiển hiện trên trang giấy làm mắt tôi nhòa đi trong sầu lệ. Tôi cố đưa tay để chạm đến anh nhưng anh chỉ là ảo tưởng, anh vụt biến đi để mặc tôi bàng hoàng, tôi chợt hiểu một điều cay đắng phũ phàng: Tôi không bao giờ có anh trong đời!

Nước mắt Thanh An nhỏ xuống lúc nào không hay, nàng vốn nhạy cảm nên xúc động vô vàn. Tử Duyên! Tử Duyên ơi! Ta thật không ngờ. Ta làm được gì để giúp mi bớt đi niềm đau?

Thanh An còn chưa hết ngỡ ngàng bên cuốn nhật ký thì bất chợt nghe tiếng hét của Tử Duyên:

- Thanh An! Tại sao mày bất lịch sự, dám coi trộm nhật ký của tao chứ?

Thanh An nhìn bạn, đôi mắt rưng rưng thương cảm:

- Tao không cố ý...

Tử Duyên sỗ sàng:

- Chắc chắn mày sẽ nói mày vô ý chớ gì. Hừm! Vô ý khôn thế, nhật ký người ta đã giấu kỹ vậy mà cũng lục lọi ra được

Thanh An chau mày, nàng hơi phật ý:

- Tử Duyên, sao nói kỳ vậy! Thanh An không có ý thật mà.

Tử Duyên giật phăng cuốn nhật ký trên tay Thanh An, xẵng giọng:

- Ừ đó, tao viết khùng điên lung tung như vậy đó. Mày cứ đi mà nói cho tụi nó biết đi.

- Duyên! Làm ơn đừng có nói như vậy nữa được không?

Gương mặt Tử Duyên đỏ ửng, trong tình huống này không ai biết nàng đang mắc cở vì trái tim bị người khác nhìn thấy hay là nàng giận thật nữa. Giọng Tử Duyên gay gắt:

- Tao không thích như vậy, mày không có quyền chen vào đời tư của tao.

Thanh An bị chạm tự ái, nhưng vốn điềm đạm nàng ôn tồn nắm tay bạn:

- Duyên đừng nói với An bằng giọng nặng nề thế. Thật ra... thật ra...

Tử Duyên cắt ngang:

- Thật ra thật vô cái gì? Mày tưởng tao thích lòng thương hại của mày chắc? Không đâu? Tao không cần. Với lại tao đã nói nhật ký ấy là tao viết lúc điên khùng. Mày có nói lại với anh Hai tao cũng chẳng sợ, ai lại chẳng có lúc khùng khùng như vậy chớ.

Thanh An hiểu tâm trạng của Tử Duyên. Nó đang làm tất cả để che đậy một sự thật hiển nhiên bị khám phá. Trong cái giọng cứng cỏi của Tử Duyên là sự yếu mềm đến dễ sợ, mắt Tử Duyên làm điệu bộ như giận nhưng bờ môi lại run rẩy như nụ hoa trước gió. Tất nhiên Thanh An cũng bị xúc phạm lòng tự trọng nhưng nàng không thể nào trách móc Tử Duyên. Thanh An cảm thấy mấy ngày gần đây Tử Duyên đã khóc nhiều lắm vì cái tin anh Hai sắp cưới chị Hạ Thư. Thanh An thấy thương bạn hơn bao giờ hết, nàng siết vai Tử Duyên:

- Nghe tao nói đã, đừng làm bậy kỳ lắm. Tại sao bạn bè không tin nhau chớ? Tao có thể thông cảm và chia sẻ được với mày kia mà.

Tử Duyên nhìn xuống, đôi mắt đã dịu đi rất nhiều:

- Nhưng tao không cần sự thương hại.

Thanh An lắc đầu:

- Không đâu. Tao thương mày thật chớ không phải là thương hại. Nếu như một ngày nào đó tao sẽ phải gọi mày là “Chị Hai” thì tao sẽ vui lòng lắm đó.

Tử Duyên ửng hồng đôi má, lần này thì rõ ràng là nàng e thẹn:

- Thanh An? Nói chơi kỳ quá.

- Tao không nói chơi. Tao chỉ trách mày âm thầm lặng lẽ quá, tại sao mày lại phải yêu đơn phương chứ?

Tử Duyên buồn buồn:

- Biết làm sao! Anh Hai sắp cưới vợ rồi. Mà thôi, hãy để yên cho tao tìm quên anh Hai...

- Xì! Trong tình cảm không có nhượng bộ, mày chưa xuất phát sao lại kéo cờ trắng đầu hàng kia chứ? Biết đâu hồi đó tới giờ ông trời vẫn dành riêng anh Hai tao để trao cho mày thì sao?

Đôi mắt vốn lạnh lùng của Tử Duyên bỗng trở nên ướt át lạ lùng:

- Đừng an ủi tao kiểu như thế là ác độc lắm biết chưa?

Thanh An chớp chớp mắt:

- Nếu trước đây một ngày thì không dám an ủi mày như thế đâu. Nhưng bây giờ...

Thanh An dừng lại, Tử Duyên chú ý lắng nghe. Thấy Thanh An chậm chạp, Tử Duyên hỏi đón:

- Nhưng bây giờ làm sao?

Thanh An cười mỉm chi:

- Anh Hai với chị Hạ Thư đã chấm hết rồi.

Tử Duyên sững sờ:

- Sao thế? Họ giận nhau à?

Thanh An gật đầu:

- Họ cãi nhau rất gay go và vô phương hàn gắn.

Tử Duyên buồn rầu lắc đầu:

- Họ yêu nhau nên mới “xây dựng” cho nhau thôi. Sao An lại cầu cho người ta tan vỡ, ác vậy!

Thanh An nhăn nhó:

- Trời ơi, sao mày gán cho tao tội tày trời vậy? Tao đâu có liên can gì vấn đề căng thẳng của họ.

Tử Duyên mang tâm trạng thật mâu thuẫn tình nàng mong manh như ngọn lửa chao đảo trước gió, bỗng nhiên lặng gió để ngọn lửa bùng lên đầy hy vọng. Nhưng nàng chợt tủi buồn, anh Tịnh đâu bao giờ nghĩ đến nàng.

Thanh An vỗ vai bạn:

- Mày đang nghĩ đến anh Hai tao à?

Tử Duyên vội vàng cúi mặt che giấu sự bối rối của mình:

- Thanh An!

Thanh An mỉm cười ý nghĩa:

- Trời ơi biết đâu trong tương lai mày lại chẳng làm chị dâu của tao.

Im lặng, không một lời phản ứng. Thanh An không ngờ những giọt mưa lòng đang lặng lẽ rơi trên má Tử Duyên, nàng luống cuống:

- Xin lỗi... Tử Duyên! Tao thật không có ý cợt nhả với mày.

Tử Duyên không nói gì, chỉ ôm Thanh An mà khóc. Đôi bạn không hề lên tiếng song vô cùng hiểu nhau và thương cảm nhau.

Thanh An vỗ về lên bờ vai Tử Duyên bây giờ Thanh An mới nhận thấy đôi mắt vốn lạnh lùng của Tử Duyên đẹp và bỗng làm cho ai đó xao xuyến chơi vơi.

Rất lâu sau, tiếng Tử Duyên lẫn trong tiếng thút thít nho nhỏ:

- An là bạn thân, Duyên không giấu điều gì. Khi hay tin anh Tịnh định cưới vợ, Duyên đau khổ muốn tự tử. Duyên cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa nếu như Duyên không còn được thầm lặng gởi trao anh một mối tình, dù cho mối tình ấy chỉ là mối tình câm.

Nước mắt Tử Duyên lại trào ra, rõ là nước mắt tình đầu, nó tinh khôi và long lanh như những viên ngọc bích. Thanh An đã nhè nhẹ tiếp cận với tình yêu nên nàng dễ dàng hiểu đó là những giọt nước mắt dễ thương.

Bằng giọng tình cảm chân thật, Thanh An nói:

- Duyên ơi, An chỉ muốn nghe Duyên nói một điều rất thật của lòng mình.

Tử Duyên khe khẽ nhìn lên:

- An muốn Duyên nói gì?

Một chút tinh nghịch trong mắt Thanh An:

- Có phải Duyên không bao giờ bị điên khùng và những trang nhật ký không bao giờ do người điên viết phải không?

Tử Duyên không trả lời bạn, làm sao mà nàng trả lời được khi những trang nhật ký chính là những bản “sao y” của trái tim nàng.

Thanh An nói thêm:

- An chỉ trách Duyên một điều, tại sao dám đặt tay thề không bao giờ yêu ai mà lòng thì đã yêu từ lâu rồi.

- Lúc đó... lúc đó Duyên nói nhỏ trong lòng như thế này. Ngoài anh Thanh Tịnh ra Duyên sẽ không bao giờ yêu ai khác.

Thanh An đắc ý:

- Tao đã nói biết đâu ông trời vẫn dành sẵn anh Hai tao để cho mày mà.

Mưa bất thình lình. Mưa lớn và vội vã. Thu Hà không mang theo áo mưa nên quýnh quáng trên đường phố. Hơn chín giờ tối rồi, người ta đang dáo dác như nàng tìm nơi ẩn trú. Không thể nào dầm mưa, sẽ bệnh chết! Thu Hà nhanh nhẹn tấp xe vào một mái hiên mà có giàn hoa ti-gôn um tùm trước của. Bởi hiên nhà có giàn hoa nên tối om, Thu Hà thấy gần đấy có một đôi nhân tình trú mưa đứng sát vào nhau, chiếc xe honda dựng bên cạnh. Và một thanh niên với chiếc xe đạp dựng trước mặt. Bất cần biết là ai đang trú mưa trước ở đó, Thu Hà gạt chân chống chiếc xe đạp xuống, lao vào hàng hiên tối mờ. Nàng mông lung nhìn ra trời mưa và nhún vai nghĩ thầm:

“May quá, nếu đem tập vở về nha là ướt hết rồi. Ừ, mà con Bội Ngọc sao hôm nay không đi học nhóm kìa. Gần thi tốt nghiệp rồi, đứa nào không lo học rớt ráng chịu”.

Thu Hà đang miên man nghĩ về các bạn thì một giọng con trai quen thuộc cất bên tai:

- Thu Hà đi đâu về tối cho mưa ướt áo vậy?

Thu Hà quay phắt lại, hai mắt sáng long lanh như xuyên bóng tối. À... nàng đã nhận ra rồi... Chính là kẻ từng bị nàng bỏ mắc mèo lên yên xe. Nàng cộc cằn đáp:

- Hỏi chi vậy? Áo tui chớ áo anh đâu mà anh bận tâm.

Lữ Thông ngừng một chút như để tìm câu gì nói. Cuối cùng chàng lại cất giọng êm đềm:

- Sao mà Thu Hà ghét Thông quá vậy?

Thu Hà vênh mặt:

- Bởi cái mặt anh thấy ghét chớ còn sao nữa.

- Nhưng... nhưng mà Thông đâu có làm gì Thu Hà đâu.

Thu Hà khêu khích:

- Làm gì được tui! Anh mà làm gì được tui!

Lữ Thông nhăn nhó khổ sở:

- Thu Hà...

Thu Hà trừng mắt trong bóng đêm:

- Tui cấm anh gọi đến tên tui.

- Kìa Thu Hà...

- Tui đã nói cấm rồi kia mà, sao anh “lì” quá vậy?

Lữ Thông gãi đầu gãi tai:

- Thu Hà khó dễ bạn bè hoài.

Thu Hà lớn tiếng mắng:

- Tên của người ta mà làm như tên của báu không bằng. Gọi hoài!

Không biết sao Lữ Thông lại không phật lòng, chớ trước đây anh chàng là kẻ ngang tàng có tiếng, nếu ai mà nói như thế thì chắc chắn chẳng được yên thân rồi.

Cả Thu Hà lẫn Lữ Thông đều không hay biết đôi tình nhân ngồi gần đấy đang bấm nhau cố gượng cười. Trong góc tối nhìn ra, Bội Ngọc và Việt nhìn thấy Thu Hà với Lữ Thông rất rõ, ngược lại, hai người không thể nhận ra họ.

Bội Ngọc thì thầm bên người yêu:

- Anh Việt thấy không, Thu Hà không có biết yêu và nó cũng không cho tụi em yêu đâu.

Việt mỉm cười:

- Anh nghĩ là chưa tới lúc Thu Hà yêu. Nếu khi nào đó Thu Hà đã yêu là sẽ yêu thật kinh khủng...

- Anh lại nói theo cảm tính chứ gì?

Việt kéo Bội Ngọc nép vào gần mình hơn để che mưa cho nàng.

- Không phải cảm tính mà đó là lệ thường em ạ. Chẳng lẽ em không thấy khi nào trời nắng lâu ngày không mưa, đến khi mưa là mưa lớn chớ không nhỏ.

Ngẫm nghĩ thấy có lý, Bội Ngọc phì cười:

- Tình yêu mà anh ví với thời tiết. Thế những ngày sáng nắng chiều mưa thì sao?

Việt trìu mến đáp:

- Thì người ta vẫn gọi là “man man” đấy em à. Nhưng anh lại thích chất man man dễ yêu tiềm tàng trong con người của những cô gái.

Bội Ngọc nũng nĩu:

- Xí! Anh thật là có tài tán gái nha.

Trong khi Bội Ngọc và Việt thì thầm to nhỏ với nhau thì ở bên kia Thu Hà đùng đùng đội mưa đi. Lữ Thông lật đật dắt xe đuổi theo, họ chẳng biết trời mưa vẫn nặng hạt. Bội Ngọc lắc đầu nói:

- Thu Hà thuộc thành phần bướng nhất thế giới. Em thấy tội nghiệp Lữ Thông, hình như hắn “thương” con Thu Hà thật đấy.

Việt đồng tình:

- Rõ ràng rồi. Nếu không bị nàng hớp hồn thì chàng đâu có lẽo đẽo đi theo nàng cho cái thân thêm tội tình, ha ha...

Bội Ngọc nảy ra một sáng kiến:

- Anh Việt ơi, chúng ta thử theo dõi Thu Hà với Lữ Thông xem cuối cùng họ làm sao.

Việt cười cười:

- Chà, anh lớn rồi chẳng lẽ lại tham gia vào trò chơi trẻ con của các “bé” sao?

Bội Ngọc giẫy nẩy đấm người yêu:

- Thì ra anh bảo em là “trẻ con” chứ gì?

Việt chịu đựng những nắm đắm nhỏ bé của người yêu và chàng cười càng tươi hơn:

- Em cứ việc đấm anh đi, miễn là em đừng có giở hết mười thành công lực của “võ sĩ” ra thì anh sẽ chẳng tổn thương tí nào.

Bội Ngọc nhõng nhẽo:

- Thôi đi! Chúng ta đi thôi kẻo họ đi xa rồi chúng ta lại mất dấu vết.

Trước khi rời khỏi hàng hiên trú mưa, Việt khẽ hôn lên má người yêu:

- Anh có cảm giác em là nhà nữ thám tử tư.

Bội Ngọc giận hờn:

- Và anh sắp nói chuyện em chuyên môn đi rình rập chuyện thiên hạ chứ gì.

Việt cốc nhẹ lên đầu nàng:

- Tự mình nói ra rồi đổ thừa cho người khác hà.

Chiếc xe nổ máy, họ ngồi bên nhau và chạy chậm dưới cơn mưa đêm. Việt hỏi:

- Em lạnh không Bội Ngọc.

- Em là “võ sĩ” đâu dễ gì bị giá lạnh trong cơn mưa. Chỉ sợ cho nhà kỹ sư bị cảm lạnh thì không đi làm được thôi.

Tiếng máy xe và tiếng mưa rơi tạo nên âm thanh ngồ ngộ như réo rắc nhạc khúc nhộn nhàng. Tiếng của Việt vui vẻ lẫn trong âm thanh tổng hợp đó.

- Đừng tưởng kỹ sư mà ốm yếu không gió sương. Em với anh đi thử dưới mưa cho tới sáng xem ai chịu đựng được hơn ai nhé.

Bội Ngọc lè lưỡi:

- Anh ơi, anh có bị “man man” không vậy?

- Hì, giờ này trời mưa có nắng đâu mà em cho là anh bị “man”.

- Triệu chứng “man” cũng có thể bộc phát dưới cơn mưa vậy.

- Hai đứa cùng “man”, sau này sẽ vui lắm.

Bội Ngọc lại đấm vào lưng Việt, họ cười vang dưới phố mưa. Đèn xe của Việt vẫn pha thẳng và bất chợt chàng kêu lên thảng thốt:

- Chết rồi!

Bội Ngọc không hiểu nhưng bị hốt hoảng theo tiếng kêu thất thanh của chàng:

- Cái gì vậy anh?

- Hình như Lữ Thông bị tai nạn.

Bội Ngọc chồm đầu qua vai Việt để nhìn về phía trước hỏi vội:

- Hả! Lữ Thông bị tai nạn hay Thu Hà?

- Anh thấy hình như Lữ Thông bị va vào chiếc xe honda và té xuống.

Bội Ngọc nôn nao:

- Chà, chà! Không biết hắn có sao không nữa.

Việt tăng ga:

- Mình đến giúp họ một tay nhé?

Bội Ngọc níu áo Việt:

- Đừng...

Việt ngạc nhiên:

- Sao thế?

Bội Ngọc đáp nhanh:

- Thu Hà thấy em đi với anh là không ổn rồi. Hôm nay em bỏ học nhóm đi chơi với anh đó. Với lại... em muốn biết Thu Hà có thái độ nào khi Lữ Thông gặp tai nạn trước mắt nó.

Việt hiểu ý:

- Nghĩa là em muốn thử trái tim của Thu Hà phải không.

Bội Ngọc nũng nịu:

- Hiểu rồi còn phải hỏi em nữa.

Mưa vẫn đều hạt nhưng nhỏ hơn, đường phố thưa thớt một chút. May sao gần đó có một mái hiên không người ẩn mưa, Việt tấp xe vào đó, Bội Ngọc nhanh nhẹn thoắt vào mái hiên đứng. Ở nơi này thật là lý tưởng vì có thể quan sát toàn bộ phía trước cách tầm nhìn không xa lắm.

Thu Hà không hề hay biết có người đang theo dõi. Dưới giàn hoa ti-gôn nàng cứ nghe Lữ Thông nói mãi nên bực mình dầm mưa đi luôn. Lữ Thông đạp xe theo sát phía sau nàng:

- Trời còn mưa, đi như vầy ướt hết và cảm chết Thu Hà ơi.

Thu Hà cố đạp xe nhanh hơn:

- Sao anh vô duyên quá. Hơi đâu anh đi lo cho thiên hạ vậy, bộ anh không có chuyện làm hay sao vậy hả!

Mặc Thu Hà có móc mỉa nhạo báng đi nữa. Trước mặt Thu Hà, Lữ Thông đã biến thành con người khác mất rồi. Anh chàng vụng về:

- Thu Hà cho Thông đưa Thu Hà về được không?

Thu Hà liếc xéo:

- Hừm! Ai mượn! Ai khiến! Tui có giò có cẳng tui về, mắc mớ gì phải đưa đón.

- Nhưng trời mưa thế này...

Thu Hà ngắt ngang:

- Mưa bão gì tui cũng về tuốt. Nè, đừng có đi theo tui nữa, người gì mà vừa dai vừa lì...

- Thu Hà! Sao Thu Hà dữ thế?

Tức thì Thu Hà nổi giận lên:

- Á... Anh dám phê bình tui dữ với hiền chứ!

Lóng ngóng một lát Lữ Thông nói như là nói một mình:

- Giá mà Thu Hà hiền một chút thì dễ thương biết bao.

Thu Hà chua hơn giấm:

- Tui nói cho anh biết nghe chưa, nếu anh còn lặp đi lặp lại hai chữ “Thu Hà” nữa là anh biết tay tui.

Hai chiếc xe đạp đã song song nhau không lệch một ly. Tóc Lữ Thông ướt đẫm và tóc Thu Hà cũng ướt, không khí lạnh bởi những cơn gió thỉnh thoảng lùa qua. Dưới ánh sáng nhạt của ngọn đèn đường ai cũng thấy rõ họ đều rùng mình, cố chống lại cái lạnh của đêm mưa

Lữ Thông cất tiếng bâng quơ:

- Không biết chừng nào mới hết mưa đây!

Thu Hà “Xí” một cái nhỏ nhỏ trong cổ họng. Tiếp theo nàng nghe Lữ Thông gọi:

- Thu Hà ơi!

Thu Hà trợn mắt:

- Đừng có đụng tên tui.

- Thu Hà ơi, Thông nói cho Thu Hà nghe cái này hay lắm.

Thu Hà giơ tay trái tát vào miệng Lữ Thông liền. Sự kiện bất ngờ làm cho hai chiếc xe chao đảo vì mất thăng bằng, Lữ Thông va bánh xe đạp mình vào đuôi chiếc xe honda chạy trước thế là chàng bị té nhào trên đường, suýt nữa kéo Thu Hà ngã theo.

Tình huống xảy ra ngoài dự đoán Thu Hà hoảng hồn vội vàng bóp thắng gấp và nhảy xuống xe, sà lại bên Lữ Thông:

- Thông! Thông! Thông có sao không?

Chiếc xe honda vẫn xuôi dòng về phía trước không quan tâm đến kẻ vừa quệt vào xe của mình, mấy người qua đó cũng chỉ nhìn rồi lạng tránh đi qua, chừng như không mấy để ý đến tai nạn nhỏ vẫn thường xuyên xảy ra trên đường phố.

Lữ Thông té xe, còn đủ thông minh lăn người vào sát lề một chút mới nằm dài. Nghe tiếng thảng thốt của Thu Hà, Lữ Thông ôm đầu kêu lên:

- Đau quá! Chắc Thông bị chấn thương sọ não rồi.

Thu Hà càng luống cuống:

- Trời ơi! Đầu Thông đập xuống đường hả! Bây giờ làm sao đây.

Lữ Thông tiếp tục rên rỉ:

- Chắc là Thông chết mất Thu Hà ơi.

Thu Hà tái mặt run lên cập cập:

- Thông ơi! Thông đừng có nói bậy làm Thu Hà sợ lắm. Tại Thu Hà sỗ sàng nên Thông mới té. Thu Hà hối hận rồi Thông tha lỗi cho Hà nhé.

Lữ Thông im lặng không nói làm cho Thu Hà điếng hồn. Thật ra Lữ Thông im lặng để nuốt từng lời nói của nàng vào lòng.

Thu Hà sợ muốn khóc:

- Thông ơi, Thông đừng có chết nghe. Để Hà kêu xích lô đưa Thông vô Chợ Rẩy cấp cứu.

Lữ Thông nghe nói đến Chợ Rẩy thì hết hồn:

- Thu Hà, đừng có đưa Thông vô Chợ Rẩy làm chi.

- Thế Thông muốn nằm nhà thương nào?

Lữ Thông làm bộ thở hắt ra đầy mệt nhọc yếu đuối:

- Không cần nhà thương. Thu Hà hãy đỡ Thông dậy và cho Thông ngồi dựa vào lòng Thu Hà một chút là đủ rồi.

Thu Hà ngập ngừng e ngại:

- Nhưng... Nhưng mà... Như thế kỳ lắm.

Lữ Thông làm điệu bộ đôi mắt lờ đờ như bất động:

- Thôi, nếu thế... thì thôi.

Lữ Thông khép mắt, để mặc những giọt mưa quất vào da mặt. Thu Hà lay vai Lữ Thông nhè nhẹ:

- Thông! Thông ơi!

Lữ Thông không ừ hử gì khiến Thu Hà sợ quá:

- Thông! Thu Hà đỡ Thông dậy nè.

Nàng loay hoay nâng đầu Lữ Thông lên để dựa vào mình. Lữ Thông cảm nhận được đôi bàn tay Thu Hà rất dịu dàng và người nàng thật là ấm áp.

Tiếng Thu Hà bỗng dưng âu yếm:

- Thông thấy trong người sao?

Lữ Thông hé mắt:

- Tâm hồn Thông thấy thoải mái lắm.

- Không! Hà muốn hỏi cái đầu của Thông bị đập xuống đường có đau không kìa.

Lữ Thông nhoẻn cười:

- À. Ừ... cũng không đau lắm.

Thu Hà bắt đầu sốt ruột:

- Bây giờ mình tính sao đây Thông?

- Hà cứ để yên cho Thông ngồi thế này là không có sao đâu.

Đưa tay lên mặt vuốt nước mưa, Thu Hà nhìn Lữ Thông bắt đầu nghi ngờ:

- Gì kỳ vậy! Thật ra Thông bị thương ở chỗ nào?

Lữ Thông đánh bạo cầm bàn tay Thu Hà để lên ngực trái của mình.

- Có lẽ ở đây.

Thu Hà xô Lữ Thông ra rồi đứng vụt lên:

- Thì ra anh gạt tui hả.

Lữ Thông xiểng niểng, giả vờ quay quay:

- Không có. Thông không có gạt Thu Hà thiệt mà. Chỉ là chỗ đó của Thông đau đớn bởi vì Thu Hà lạnh lùng.

- Hứ! Vô duyên!

Thu Hà bỏ mặc Lữ Thông chạy lại lấy xe đạp của mình, tiện chân nàng còn đá vào chiếc xe Lữ Thông một cái khiến chân nàng đau đớn.

Lữ Thông vội vàng chồm dậy:

- Thu Hà! Chờ Thông về với.

Lữ Thông gập người đạp xe theo Thu Hà. Thu Hà quay mặt lại nhăn nhó:

- Anh làm cái gì mà kêu réo tui om sòm vậy hả?

- Thông muốn đưa Hà về.

Thu Hà dài giọng:

- Cám... ơn... ơn...

Thế nhưng nàng không phản đối sự về chung của Lữ Thông nữa. Hình như đang nghĩ đến chuyện ban nãy và mỉm cười trong e thẹn.

Ở trong góc mái hiên Bội Ngọc và Việt cười ngất trong tiếng mưa rơi tí tách. Việt nói:

- Thấy chưa! Em thấy chưa, sỏi đá cũng còn biết yêu nữa là...

Tử Duyên run run nhấn nú