← Quay lại trang sách

- 2 -

Nếu được lựa chọn, nàng mong có được một tình yêu bền lâu hơn, cho dù lần đầu gặp gỡ không hề rung động, nhưng sau đó sẽ từng chút từng chút hiểu rõ hơn về nhau, khi cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, cả hai mới thốt ra lời thề trọn đời không thay lòng đổi dạ, chẳng bao giờ rời xa, cho dù đến một ngày hồng nhan thành nắm xương tàn thì nụ cười của nàng vẫn mãi mãi là sự dịu dàng, ấm áp nhất trong lòng người ấy.

Tiêu Tiềm nhận ra sự lưỡng lự của nàng, bèn vội vàng giải thích: "Có lẽ nàng cho rằng ta và nàng chưa quen biết bao lâu, nhưng nàng biết không, từ nhiều năm trước ta đã thầm ái mộ nàng, trong mắt không thể dung nạp hình ánh người con gái nào khác."

Nhiều năm trước? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng gặp chàng ta ở nơi nào. Chỉ có điều lần đầu tiên gặp chàng ta ở lễ hội, nàng lại có cảm giác như đã quen biết từ lâu.

“Chúng ta từng gặp nhau, còn là khi ta tuyệt vọng nhất…” Chàng ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:”Có lẽ nàng không nhớ, nhưng ta chưa từng quên nàng dù chỉ một khắc, ta đã đi tìm nàng khắp nơi. Gặp lại nàng ở lễ hội hôm đó, nàng có biết ta đã vui mừng biết bao, giây phút ấy ta đã thề với lòng mình, cả đời này tuyệt đối sẽ không để mất nàng một lần nữa”

Thì ra, khi chàng ta tuyệt vọng nhất, họ đã có duyên gặp gỡ. Chàng ta cứ ôm ấp nỗi nhớ nhung suốt bao năm như vậy, tình cảm này khiến nàng cảm động, lời thề không cưới ai ngoài nàng cũng vì vậy mà không còn sáo rỗng, giả dối.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp, im lặng gật đầu, xem như đã ưng thuận. Tiêu Tiềm vui mừng khôn xiết. Sáng sớm ngày hôm sau, chàng chuẩn bị sính lễ hoành tráng đến Lan hầu phủ cầu thân, nhưng không ngờ Lan phu nhân lại khéo léo khước từ với lý do "bệnh của Hoán Sa chưa khỏi, ta thực không an lòng".

Hôn sự bị từ chối, nửa năm thấm thoắt trôi qua.

Gió thu đã nổi, phượng tím trong sân nhà đã qua mùa hoa nở, trong hương thơm nồng nàn, những cánh hoa tím biếc dần rụng, để lại cành lá trơ trọi. Tin tức vị tướng quân trẻ tuổi nhất Ương Quốc lại thắng trận trở về đã lan truyền khắp Nghiệp Thành. Những đám mây u ám trên trời dường như cũng vì thế mà tan biến.

Những bà những cô trông ngóng ờ cổng thành đã bắt đầu về nhà may áo mới, những quan lại thương nhân tối ngày bận rộn chuyện bạc tiền cũng bắt đầu lưu luyến chốn tửu lầu thanh lâu, đến cả hoàng cung nặng nề u ám cũng bắt đầu chuẩn bị yến tiệc để chúc mừng vị tướng quân khải hoàn trở về.

Nghiệp Thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt, vì Hoàng Đế Tuyên Quốc – kẻ thù không đội trời chung của họ, đã từ bỏ dã tâm xâm lược, yêu cầu nghị hòa với Ương Quốc. Để thể hiện thành ý, Ninh vương của Tuyên Quốc còn đích thân viếng thăm Nghiệp Thành, dâng lên ngọc ngà châu báu và mỹ nhân, mong cùng Ương Quốc lập minh ước hữu hảo.

Sau khi nghe được tin tức này, Lan nhị tiếu thư liền vui mừng hớn hờ chạy đến báo cho tý tỷ, nhưng Hoán Sa chẳng hể bận tâm, vẫn chăm chú thay nam trang.

"Tỷ tỷ, Tuyên Quốc cuối cùng cũng nghị hòa với chúng ta rồi, biên cương yên ổn, Tiêu Tiềm ca ca cũng không cần phải đi đánh trận nữa, sao tỷ lại không có chút vui mừng nào vậy?"

“ Nếu thực sự có thể nghị hòa, tỷ đương nhiên vui mừng. Nhưng Tuyên đế rõ ràng là kẻ có dã tâm lang sói, sao có thể chỉ vì một lần bại trận mà dâng báu vật, tặng mỹ nhân, cầu hòa? Chỉ e rằng bọn họ có mục đích khác.”

"Huống hồ, ta nghe nói Ninh vương tâm địa bí hiểm, cao thâm khó lường, thường ngày chưa từng lộ diện trước triều đình, sao đột nhiên lại đến Nghiệp Thành cầu hòa, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Nàng vừa dứt lời, Minh Tâm liền vào báo rằng Tiêu Tiềm đã đến, đang đợi ngoài đại sảnh. Lan nhị tiểu thư thấy tỷ tỷ mặc đồ như sắp đi ra ngoài, vội cười nịnh nọt: "Tỷ tỷ định ra ngoài với Tiêu Tiềm ca ca sao?"

“Ừ, hôm nay Ninh vương đến Nghiệp Thành, ta muốn đi xem y rốt cuộc là thần thánh phương nào."

“Thật sao? Vậy cho muội cùng đi xem náo nhiệt với."

Hoán Sa dịu dàng vuốt tóc muội muội, dỗ dành: “Nếu như ta và tiêu Tiềm đi du sơn ngoạn thủy, nhất định sẽ đưa muội đi cùng, nhưng lần này Tiêu Tiềm phải lo việc chính sự chàng dẫn ta đi đã là miễn cưỡng lắm rồi. Hoán Linh, muội ngoan ngoãn nghe lời, vài ngày nữa có chuyện náo nhiệt thật, ta nhất định sẽ đưa muội đi xem, được không?"

Hoán Linh ngẫm nghĩ, dù sao lần này cũng không náo nhiệt, vẫn nên nghe lời thì hơn, như vậy sau này mới có nhiều cơ hội được đi xem trò náo nhiệt. "Được, muội nghe lời tỷ tỷ."

Cắt đuôi muội muội xong rồi, Hoán Sa liền vội vàng đi gặp Tiêu Tiềm. Mặc dù vóc dáng yểu điệu đã được lớp trang phục thô dày che khuất, dung mạo kiều diễm cũng được che giấu bởi vết sẹo giả trên mặt, nhưng khắp người nàng vẫn toát ra một vẻ đẹp mê hoặc, khiến Tiêu Tiêm bất giác thẫn thờ. Nếu như Thừa An - thị vệ tùy thân của Tiêu Tiềm, không biết rõ nam nhân xấu xí, cục mịch trước mặt kia là Hoán Sa thì chắc chắn sẽ cho rằng tướng quân có sở thích quái dị..

Khi đoàn xe ngựa của Ninh vương còn cách Nghiệp Thành khoảng hơn mười dặm, Tiêu Tiềm đưa Hoán Sa lên phong lầu ở phía đông nam, quan sát đoàn xe ngựa khoảng hơn chục người thong thả tiến đến Nghiệp Thành.

“Với tốc độ này thì tới khi mặt trời lặn, họ mới vào đến thành.” Tiêu Tiềm nói với Thừa An đứng bên cạnh. “Ngươi đi thông báo với mọi người, không cần sốt ruột."

"Vâng."

Thừa An xuống lầu truyền lệnh. Hoán Sa nhận ra Tiêu Tiềm có phần trầm mặc, bèn ân cần hỏi: “Dường như chàng đang lo lắng về Ninh vương kia?"

“Đúng vậy. Nghe nói năm đó ở Tuyên Quốc, đại tư mã Vũ Văn Liệt một tay che trời, uy hiếp thiên tử, thao túng triều chính, Tuyên đế hận hắn đến tận xương tủy nhưng không đủ sức phản kháng. Chính Ninh vương đã ám sát Vũ Văn Liệt, tắm máu Trường An, giúp Tuyên đế' đoạt lại quyền vị. Nhưng trước đó, chưa từng có ai nhìn thấy Ninh vương, thậm chí rất nhiều người còn không biết về sự tồn tại của y."

Hoán Sa không hề bất ngờ, bởi nàng đã sớm nghe nói về chuyện tranh quyền đoạt vị ở Tuyên Quốc. Ngoài chuyện đó ra, nàng còn biết Ninh vương là cháu ruột của Tuyên đế Vũ Văn Việt, từng lưu lạc ở trung nguyên mười mấy năm trời, vài năm trước mới được tìm thấy. Tuyên đế rất yêu quý tài năng của đứa cháu trai này nên đã phong làm Ninh vương. Vì vậy mà với đứa cháu họ này, đại tư mã Vũ Văn Liệt không hề đề phòng, không ngờ cuối cùng lại chết dưới lưỡi kiếm của y.

Tiêu Tiềm nói tiếp: “Nếu ví Tuyên đế như một lưỡi đao sắc bén thì Ninh vương kia chính là một ám tiễn kịch độc. Vừa qua, Tuyên quốc bại trận, Tuyên đế cuối cùng cũng không kìm lòng được, phải phóng ra ám tiễn che giấu kĩ lưỡng kia.”

“Phóng ám tiễn hại người?” Hoán Sa suy tư. Đã phóng ám tiễn rồi, vậy mục tiêu của chúng là ai? Nhất định không phải là tiên hoàng đế Ương quốc hoang dâm vô đạo kia rồi, đoán chừng họ còn muốn gã ta sống khỏe mạnh sung sướng, để hại thêm nhiều trung thần hơn nữa, giúp dọn đường cho dã tâm của họ.

Lẽ nào... Nàng bất giác nhìn sang Tiêu Tiêm. “Lẽ nào mục tiêu của chúng là... Tiêu gia?"

Tiêu Tiềm không phản bác, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cho thấy nàng và chàng không hẹn mà cùng chung ý nghĩ.

"Vậy tại sao chàng không ra tay trước, nhân lúc Ninh vương đang ở xa Tuyên Quốc, ám sát hắn giữa đường, đề phòng vạn nhất?" Hoán Sa hỏi.

Tiêu Tiềm khẽ thở dài: "Không giấu nàng, dọc đường ta đã ba lần phái người ám sát hắn, nhưng tất cả đều một đi không trở lại."

Đoàn người của Ninh vương chỉ có mười mấy người mà lại thoát được ba lần ám sát của Tiêu Tiềm, Ninh vương kia quả là danh bất hư truyền, lòng Hoán Sa vì thế mà càng thêm lo lắng.

Sau một hồi suy tư, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay cùa Tiêu Tiềm. "Phách Vân Trùng của Lan Tộc chúng ta có thể giết người không đế lại dấu vết, nếu cần ta giúp đỡ, chàng cứ nói."

Tiêu Tiềm dùng hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay mền mại cùa nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi

Nàng đoán được điều chàng muốn nói, bèn dịu dàng cười: "Ta chỉ điều khiển trùng độc từ xa mà thôi, cho dù thất bại, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, chàng yên tâm.”

Tiêu Tiềm do dự một chút, sau đó mới chầm chậm gật đầu.

Trong lúc hai người trò chuyện, đoàn xe của Ninh vương càng lúc càng tới gần. Họ đi men theo tường thành dưới phong lầu, tiến vào cổng thành phía đông. Lúc này, Hoán Sa mới thấy rõ đoàn người của Ninh vương, đi đầu tiên là hai người cưỡi hãn tuyết bảo mã, dáng vẻ hung dữ, theo sau là một cỗ xe màu đen, thân xe to lớn, kiên cố, rõ ràng là được thiết kế đặc biệt, ẩn giấu rất nhiều huyền cơ, chắc hẳn là xe của Ninh vương. Theo sát bên phải cổ xe là một người cưỡi bạch mã, vận áo vóc dáng vừa phải, tóc dài búi cao, có lẽ là một nữ hộ vệ, phía sau còn có một chiếc xe ngựa nhỏ, chắc là để chở mỹ nhân. Đi cuối cùng là một nhóm mười người, mỗi người đều nắm chắc trường kiếm, nhanh nhẹn áp tải mấy chiếc hòm lớn.

"Tiêu Tiềm..." Nàng cất lời.

Rèm xe của Ninh vương bất chợt vén lên, những ngón tay thon dài đưa ra ngoài cửa sổ, toàn bộ đoàn xe lập tức dừng lại. Hoán Sa chưa từng gặp Ninh vương, nhưng nàng có cảm giác đó chắc chắn là bàn tay của Ninh vương, những ngón tay trắng nõn, thon dài đẹp đẽ, từng động tác đều mang theo sự cao quý và uy quyền.

Nữ hộ vệ lập tức cưỡi ngựa tới gần, áp sát vào cửa sổ, cung kính lắng nghe gì đó, rồi ngước mắt nhìn khắp bốn phía.

Tiêu Tiềm lập tức ôm lấy Hoán Sa, lùi lại một bước, tránh ánh mắt của cô ta. Nữ hộ vệ không nhìn thấy dấu hiệu khác thường nào, liền cúi đầu báo lại với Ninh vương, sau đó vén rèm xe lên.

Từ phía trên cao, xuyên qua cửa sổ đài Phong Yên, Hoán Sa thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của người ngồi trong xe. Dù ở xa nhưng nàng vẫn lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo, mày kiếm hơi xếch, môi mỏng hơi nhếch, những góc cạnh phác lên một phong thái ung dung điềm tĩnh. Nam nhân ngồi trong xe như toát ra một khí chất cao quý trời cho.

Bỗng nhiên, nàng có cảm giác như đã gặp người này ở đâu, nhất định đã từng gặp. Nàng nhớ lại, đó là nửa năm trước. Khi ấy, nàng nghe nói Phù Sơn có núi non trùng điệp, suối băng uốn lượn, cảnh sắc tuyệt mỹ, hơn nữa thần y Cầu Dực Sơn đã ẩn cư ở Phù Sơn nhiều năm và trồng rất nhiều loại dị thảo quý hiếm trên núi, nên muốn đến thăm.

Sau khi mẫu thân đồng ý, nàng và thị nữ Minh Tâm đã đến Phù Sơn để tìm loại dược thảo có thể chữa trị chứng bệnh của nàng.

Phù Sơn hoang vắng, sơn cốc âm u, khắp núi mọc đầy thảo dược quý hiếm, còn có rất nhiều cây cổ thụ nghìn năm tuổi, đi đến đâu cũng ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đầy sảng khoái. Ở Phù Sơn, nàng đã tìm thấy loài hoa mạn đà la kỳ diệu của vùng Tây Vực. Trong lúc mừng vui, nàng bỗng nhìn thấy một bóng hình đứng trên đỉnh núi, sắc áo thiên thanh khiến cho bầu trời xanh của Phù Sơn cũng như bị lu mờ. Khi chiếu lên bóng dáng của người đó, ánh mặt trời cũng không còn rực rỡ chói mắt.

Nàng muốn thấy rõ hơn bóng hình xa xăm đó nên chăm chú ngắm nhìn. Đến khi ánh mắt nàng chạm vào gương mặt nghiêng được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, Hoán Sa bất giác sững sờ. Khuôn mặt chàng ta lạnh lùng và cao ngạo như được tạc nên từ băng ngọc, mang đến cảm giác đầy bi thương và cô độc.

Nàng vẫn muốn nhìn rõ hơn chút nữa nhưng bóng người đột nhiên biến mất giữa núi non trùng điệp, để lạ một khoảng sơn cốc hoang vu, vắng vẻ.

Bóng dáng trên đỉnh Phù Sơn ngày ấy có phải là Ninh vương kia không? Rõ ràng nhìn không rõ, nhưng sao nàng lại có cảm giác họ chính là một, phải chăng năng lực cảm ứng vạn vật của nàng lại phát huy?

Trong lúc nàng đang ngơ ngẩn, đoàn xe của Ninh vương đã đi xa. Tiêu Tiềm nặng nề thở dài, nói với Thừa An bên cạnh: "Đi thông báo, hủy kế hoạch."

Thừa An tỏ vẻ khó hiểu. "Tướng quân, tại sao lại hủy?"

"Kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại, vì Ninh vương kia là... Vũ Văn Sở Thiên."

Bốn chữ Vũ Văn Sở Thiên vừa thốt ra không chỉ khiến Thừa An sững sờ, mà Hoán Sa cũng ngơ ngẩn.

"Chàng nói hắn là... Vũ Văn Sở Thiên?" Hoán Sa hỏi lại một lần nữa: "Vũ Văn Sở Thiên của Vô Nhiên sơn trang?”

Đúng vậy, chính là hắn. Không ai có thể giết hắn! Trong bảng vàng Dạ Kiêu, duy chỉ có hắn là vô giá."

“Vậy ra hắn là Ninh vương của Tuyên Quốc..."

Hoán Sa biết rất ít về Ninh vương, nhưng lại hiểu rõ Vũ Văn Sở Thiên, bởi vì người này rất nổi tiếng, phàm là sách vở liên quan đến giang hồ đều có tên y. Trong các cuộc trà dư tửu hậu, người giang hồ nhất định sẽ nhắc đến y, tửu quán muốn hút khách cũng phải kể về y trong các buổi thuyết thư. Vậy nên, nàng có muốn không biết về y cũng chẳng được.

Nghe nói y là chủ nhân của Vô Nhiên sơn trang - thiên hạ đệ nhất sơn trang, kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, không ai có thể so bì. Nghe nói y là hộ pháp của Dạ Kiêu - tổ chức sát thủ nguy hiểm nhất giang hồ, thủ đoạn tàn độc, giết người không ghê tay. Nghe nói y là đệ tử bế môn của Ngụy Thương Nhiên – chưởng môn phái Trạc Quang, được ông ta đích thân truyền thụ kỳ thuật đạo pháp, có thể nhìn rõ thế sự. Nghe nói, chỉ một nụ cười của y cũng làm cho người người hồn xiêu phách lạc, vô số thiếu nữ ngày đêm thương nhớ, ngay cả "đệ nhất mỹ nhân" Mạnh Mạn cũng si mê y. Nghe nói y là bạn tri kỷ của thiền sư chùa Tướng Quốc, gần đây y đã nhìn thấu hồng trần, không màng nữ sắc...