← Quay lại trang sách

- 3 -

Hoán Sa bừng tỉnh giấc, vô tình chạm vào chiếc chăn bên người. Nàng dáo dác nhìn quanh, dường như muốn tìm cái gì đó.

Bích sa song, ghế gỗ đàn hương, cốc bạch ngọc, gương đồng đen, căn phòng vốn quen thuộc giờ đây trở nên trống rỗng, xa lạ. Thứ mà nàng muốn tìm dường như đã không còn từ lâu. Hai năm rồi, từ khi nàng bị trọng thương hôn mê cho đến lúc tỉnh lại, nàng luôn gặp những giấc mộng giống nhau. Cõi mộng chân thực như hồi ức, thế nhưng trong ký ức nàng lại chưa từng có cảnh này, cũng chưa từng có bóng dáng của chàng trai đó.

Lau những giọt mồ hôi trên trán, Hoán Sa kéo màn lên, cởi chiếc áo trắng, xuống giường và uống trà. Một ngụm trà lạnh chảy xuống, mọi sự hoảng loạn vì cõi mộng đó mà ra liền dịu đi rất nhiều.

Nàng đứng dậy, mở cửa sổ có tấm rèm ngọc. Đêm hơi lạnh, các vì sao đã đi ngủ rồi, gió đêm thổi tan những đám mây trôi. Trúc Viên đối diện nàng vẫn sáng đèn, trong màn đêm toả ra một chút ấm áp. Nàng đang định đóng cửa lại, bỗng nhìn thấy nơi cây đào đang rộ hoa phía xa có một bóng người đứng. Hoán Sa nghĩ mình hoa mắt, nhưng dụi mắt mấy lần, người vẫn đứng ở đó.

Y tiến từng bước, từng bước từ cây đào lại gần nàng, dưới ánh trăng trắng bạc, nàng nhìn rõ khuôn mặt của y, lại là Vũ Văn Sở Thiên.

Vũ Văn Sở Thiên đến trước cửa, ánh mắt tựa như những vì sao không tì vết, giọng nói tựa như tiếng gió thổi bất ngờ cất lên: “Thứ lỗi cho ta, xem ra đêm nay ta lại làm phiền nàng rồi.”

Phận là một tiểu thư khuê các, nàng biết lúc này việc nên làm là gọi to một tiếng "người đâu", hoặc ngay lập tức đóng cửa lại, thể hiện bản thân thận trọng không dễ dàng bị xâm phạm. Nhưng nàng lại không làm thế, vì nàng biết, nếu Vũ Văn Sở Thiên muốn làm hại nàng, ai đến cũng không ngăn cản nổi.

“Muộn thế này rồi, sao Vũ Văn công tử chưa đi nghỉ?” Nàng điềm tĩnh hỏi.

"Ta không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút. Lan tiếu thư sao vẫn chưa ngủ, lại mơ thấy ác mộng ư?"

Nàng đờ đẫn nhìn y, đờ đẫn vì y biết nàng thường gặp ác mộng, cũng mê muội vì sự xuất hiện của y.

"Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Lan tiểu thư, có phải là có chuyện muốn hỏi ta?"

"Ôi!" Nàng quên mất y không chỉ biết xem bệnh mà còn có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

"Có phải nàng muốn hỏi ta vì sao không ở trong dịch quán mà hoàng thượng đã sắp xếp, lại đến làm phiền Lan hầu phủ?"

Đây chính là điều khiến nàng khó hiểu nhất.

"Ngài sẽ nói cho ta biết sao?"

"Vì nàng quá giống Tiểu Trần, nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy Tiểu Trần vậy. Có điều nàng yên tâm, ta đã đồng ý với Lan phu nhân chỉ ở vài ngày, trị khỏi bệnh cũ cho nàng, ta sẽ rời đi, tuyệt nhiên không làm phiền nàng.”

“Ta nghe nói Vũ Văn cô nương mất tích ba năm trước, đến nay ngài vẫn chưa tìm thấy nàng ấy sao?”

“Muội ấy mấy rồi, trên đời này không còn Vũ Văn Lạc Trần nữa.”

Mặc dù nàng sớm đã dự đoán được khả năng này, nhưng khi thực sự nghe những lời thốt ra từ miệng Vũ Văn Sở Thiên, lòng nàng vẫn chùng xuống, bỗng chốc hối hận vì sự đường đột của mình: “Xin lỗi, ta không biết nàng ấy đã…”

“Không sao.” Vũ Văn Sở Thiên mỉm cười lắc đầu. “Đã qua hai năm mười tháng, ta cũng quen rồi.”

Ngày tháng nhớ tường tận như thế, có thể thấy y không quen nhiều đến nhường nào, y chỉ quen với việc nhớ nhung, ngày ngày khắc cốt ghi tâm.

“Ta…ta và nàng ấy thực sự rất giống nhau sao?” Nàng không kìm được hỏi.

Y lắc đầu. “Tối qua trời âm u, ta nhìn nhầm nàng thành Tiều Trần, hôm nay nhìn kĩ lại…thì không giống nhau, nàng đẹp hơn muội ấy, cũng hạnh phúc hơn muội ấy, bên cạnh nàng có người thân thực tâm yêu quý nàng, có người yêu thương thực sự che chở cho nàng, không như muội ấy…”

“Nàng ấy cũng rất hạnh phúc, nàng ấy có ngài, có một ca ca thực lòng yêu thương nàng ấy.”

Nàng vốn chỉ muốn an ủi y, nhưng không biết tại sao, khi nghe thấy lời này, ngón tay đặt bên mép cửa sổ của y bỗng trắng bệch, bệ cửa bằng đá hoa vỡ vụn.

“Xin lỗi, làm hỏng bệ cửa của nàng, ngày mai ta sẽ thay cho nàng.”

"Không dám phiền ngài, hạ nhân trong hầu phủ sẽ xử lý."

"Vậy nàng nghỉ đi, ta không làm phiền nữa." Nói rồi y quay người định rời đi.

"Vũ Văn Sở Thiên!" Nàng vội vã gọi tên y.

Y dừng bước, quay người lại, đôi đổng tử đen như mực để lộ vẻ dịu dàng đủ khiến người đối diện bị cuốn vào. Qua khung cửa sổ, nàng thất thần nhìn y, mơ hồ cảm thấy đã từng gặp nam nhân này ở đâu đó, trong mộng, hay là tiền kiếp.

Một lúc lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình. "Ngài có thật lòng với Hoán Linh không?"

"Thật lòng? Sao Lan tiểu thư lại hỏi những lời này?"

"Tâm ý của Hoán Linh với ngài, chắc ngài đã rõ, không biết ngài đối với muội ấy..."

"Ta với cô nương ấy chỉ là bèo nước tương phùng, không có ý gì khác."

Câu nói này, y nói với vẻ rất kiên định, và cũng rất lạnh lùng. Nàng cảm thấy buồn thay cho Hoán Linh, nhưng cũng vui không kém, vì suy cho cùng Vũ Văn Sở Thiên không phải là người tử tế có thể gửi gắm cả cuộc đời, Hoán Linh nên có sự lựa chọn tốt hơn.

Quá nửa đêm, gió càng lúc càng lớn, đến nỗi cửa sổ kêu lạch cạch, cũng thổi y phục của nàng bay phấp phới.

“Ban đêm gió lớn, đóng cửa sổ vào đi, tránh bị cảm lạnh.” Vũ Văn Sở Thiên quay lại, đóng cửa sổ cho nàng, tách nàng khỏi thế giới bên ngoài.

Đêm đó, đèn đuốc ở Mặc Trúc Viên cũng thắp thâu đêm. Hoán Sa cũng không ngủ nữa, ngồi trên ghế tựa, luyện thuật “lắng nghe ý nghĩ” dựa theo những phương pháp ghi chép trong Cửu Lê bí lục.

Lắng nghe ý nghĩ là thuật thu thập linh lực, thúc đẩy sức mạnh linh hồn, dựa trên tâm niệm và âm thanh của vạn vật. Thời thượng cổ, tộc Cửu Lê phong bí thuật này là Thần lực, trên thực tế, ngày nay nhiều cao thủ võ lâm có nội lực thâm hậu đều có thể làm được, từ lâu nó đã không còn được coi là Thần lực gì nữa, Hoán Sa chỉ xem như luyện tập một kỹ năng hữu dụng mà thôi.

Nín thở, tập trung tinh thần, Hoán Sa cảm nhận được cánh hoa rơi theo gió, lá cây khẽ lay động đón gió. Bỗng nhiên, trong không gian tĩnh mịch, tiếng sáo từ xa vọng lại ngày càng rõ hơn, một khúc Nhân bất quy bi thương vang lên, như giãi bày nỗi đau xót khôn nguôi cho những người trôi dạt tận chân trời góc bể, mãi không quay về.

Khúc nhạc vừa dứt, Vũ Văn Sở Thiên cất tiếng thương cảm: “Kiếp sau khi gặp lại, sẽ là những người chưa từng quen…Tiểu Trần, đây chính là điều mà muội muốn phải không?”

Đáp lại câu hỏi này của y, chỉ có tiếng hạt sương rơi xuống đất. Khúc nhạc lại vang lên, khiến người ta muốn rơi lệ, Hoán Sa bất giác thấy mắt mình ươn ướt.

Có tiếng bước chân đến gần, khúc nhạc bỗng im bặt. Giọng nói cung kính của nữ nhân cất lên: “Vương gia.”

"Việc ta sai ngươi điều tra thế nào rồi?" Giọng nói của Vũ Văn Sờ Thiên trở lại với âm điệu trầm lạnh vốn có.

"Đã tra rõ ràng. Vương gia dự liệu thật chuẩn xác, ngân lượng mà tổ chức Dạ Kiêu chiếm đoạt từ tu bổ đê điều là mưu kế của Tiêu Lãng, chỉ vì hoàng đế Ương Quốc cắt giảm quân phí, nguồn cung lương thảo ban đầu lại bị trì hoãn chưa đến được Hạ Âm, quân của Tiêu gia không đủ lương thực để ăn, Tiêu Lãng mới nảy ra ý định chiếm số ngân lượng đó."

"Xem ra Tiêu Lãng cũng không còn cách nào khác mới ra hạ sách như vậy." Giữ nụ cười lạnh băng, Vũ Văn Sở Thiên nói thêm: "Nay bão gió sắp tới, việc tu bổ đê điều bị đình trệ, bách tính hai bờ sợ là khó mà chịu nổi. Ngươi lệnh cho người thuyết phục quan viên hai bờ, nội trong năm ngày, ép bọn chúng từ quan, mang theo gia quyến cáo lão hồi hương."

"Nếu bọn họ không chịu thì sao?"

"Vậy tiễn bọn họ về."

Nữ tử kia lập tức đáp: "Mặc Ảnh đã rõ."

Ngừng một lúc, Vũ Văn Sở Thiên nói: "Còn việc gì ư?"

"Chủ nhân cho người chuyển lời: Đại quân đã sẵn sàng, chờ tin của vương gia."

"Truyền lời của ta: Muốn tiêu diệt toàn bộ Tiêu gia, lúc nào cũng được, muốn diệt vong Ương Quốc, cần ông ta tĩnh tâm chờ đợi."

"Ý của vương gia là?"

"Đợi."

Hoán Sa lặng người, tâm trí phân tán, không thể nào quy tụ linh lực để lắng nghe sâu hơn.

Lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, nàng không kìm nổi hoang mang, rất muốn ngay lập tức truyền tin cho Tiêu Tiềm, để chàng đề phòng. Sau đó suy xét them lại thấy, cho dù nàng nói cho Tiêu Tiềm biết mục đích lần này của Vũ Văn Sở Thiên là diệt vong Ương Quốc thì có thể làm gì được chứ? Tuyên Quốc nhiều năm liên tiếp xâm phạm biên giới, rắp tâm tiêu diệt Ương Quốc người người đều biết, Tiêu Tiềm chẳng phải cũng biết sao? Nhưng dựa vào một võ phu như chàng, có thể thay đổi được gì?

Mười bảy tuổi, Tiêu Tiềm đã cùng cha là Tiêu Dũ chinh chiến sa trường, đến nay đã được bảy năm, biết bao lần sinh tử gần kề, máu nhuộm đỏ đất, đổi lại không phải là bình ổn giang sơn Ương Quốc, mà là hoàng thượng ngày một mê muội, người chết đói khắp nơi. Chiến công lừng lẫy của chàng, đổi lại không phải là sự tín nhiệm của hoàng thượng, mà là nỗi ngờ vực Tiêu gia công cao lộng hành, dần dần cắt giảm quân phí.

Cứ đà này, nếu Tiêu Tiềm không bị hoàng thượng nghi kỵ, viện cớ hạ độc sát hại như Lăng vương, thì cũng khó thoát khỏi số kiếp bỏ mạng trên sa trường.

Nhưng Ương Quốc sớm muộn gì cũng bị diệt vong. Đây không phải số mệnh, mà là nhân quả, là điều hiển nhiên!

Có lẽ, nàng thật sự phải hành động, khuyên nhủ Tiêu Tiềm nhận thức rõ sự hiển nhiên này và đừng hy sinh một cách vô ích nữa. Những liệu chàng có nghe không? Hoặc là nàng nên nghĩ cách khiến Vũ Văn Sở Thiên để cho Tiêu gia một con đường sống!

Quanh quẩn với suy nghĩ này, cho đến khi trời dần sáng, Hoán Sa đẩy mở cửa sổ, quan sát động tĩnh của Mặc Trúc Viên. Đột nhiên nàng nhìn thấy trong rừng có bóng người áo xanh lơ lửng giữa không trung, thân thể nhẹ nhàng như nước chảy gió bay, bước chân giẫm trên lá không lưu lại vết tích, bóng kiếm ác liệt như gió cuốn càn quét, lá trúc run rẩy, cành trúc lung lay.

Hoán Sa chọn chiếc váy dệt màu xanh nhạt mặc lên người, chờ Minh Tâm chải tóc cẩn thận xong, nàng ra cửa đi quanh hoa viên tĩnh mịch không bóng người, rồi đến bên ngoài Trúc Môn ở Mặc Trúc Viên.

Nàng ngẩng đầu lên đón ánh nắng ban mai, nhìn kĩ chỉ thấy bóng nam tử mờ ảo tay cầm thanh kiếm dài đang bay lượn trong rừng trúc. Kiếm pháp của y xuất thần nhập hóa, động tác biến hóa khôn lường mà nhẹ nhàng mềm dẻo, dáng đứng vững vàng tựa bàn thạch. Lá trúc khẽ lay động dưới kiếm khí, hạt sương rơi lả tả, y lặng lẽ bay qua biển trúc, dùng mũi kiếm hứng những giọt sương, rót vào trong ấm ngọc bích trên bàn bát tiên một cách dứt khoát. Chiếc ấm ngọc bích được đun trên lửa nóng rực, những giọt sương bên trong ấm sôi sùng sục, tỏa hơi nóng ra ngoài.

Hứng trọn bình sương mai rồi, y liền thu kiếm, xoay nhẹ nhàng lướt đến trước mặt nàng.

Nàng dịu dàng hành lễ. "Quấy rầy Vũ Văn công tử luyện công, xin thứ lỗi."

"Ta không phải đang luyện công, là đang pha trà."

“Pha trà? Trời chưa sang ngài đã dậy, chỉ để hứng sương pha trà sao?”

“Đúng thế. Không biết Lan tiểu thư có nhã hứng muốn uống thử không?”

Nàng không từ chối, đi theo Vũ Văn Sở Thiên vào rừng trúc, nơi bày biện bàn trà. Ngọn lửa dưới ấm bạch ngọc vừa hay đã tắt, hương trà đưa vào mũi, xen lẫn cảm giác mát lạnh của lá trúc đẫm sương, vô cùng tươi mát.

Y lấy chén, rót trà, lắc nhẹ rồi đưa cho nàng. “Trà này giúp tinh thần tỉnh táo, ta thấy sắc mặt Lan tiểu thư không tốt, chắc là tối qua ngủ không ngon, chi bằng uống một chén để định thần lại.”

“Đa tạ!”

Vị đắng nhạt xen lẫn ngọt thuần ùa vào miệng, không chỉ có hương nồng đậm của trà, mà còn có vị thanh mát của lá trúc.

“Mùi vị thế nào?”

Nàng cảm nhận dư vị thoang thoảng còn đọng trên môi, ngọt thơm như hoa lan, thanh mà không nhạt, uống vào nhè nhẹ, gần như không có vị gì. Sau khi uống xong, hương trà mới toả ra trong miệng. “Có vị mà như không vị, vẫn là có vị. Mùi vị của loại trà này rất đặc biệt. Vũ Văn công tử mỗi ngày đều uống, hẳn là trà này có lai lịch đặc biệt?”

Vũ Văn Sở Thiên nhẹ nhàng đáp: “Nhiều năm về trước vì bị kinh động nên Tiểu Trần không tài nào ngủ được. Ta mày mò y thư, cuối cùng chế ra phương thuốc trà an thần này, sáng sớm tinh mơ mỗi ngày đều hứng những giọt sương trên lá trúc để pha trà cho muội ấy."

"Mỗi ngày? Y phải yêu thương muội muội nhiều nhường nào, mới có thể ngày ngày hứng sương mai pha trà cho muội muội? "Vậy ngài... bây giờ vì sao ngày ngày ngài vẫn hứng sương mai pha trà?"

Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu nhìn cốc trà, hơi nóng của nước trà bốc lên nghi ngút, dần dần làm lu mờ gương mặt y. "Trà này là ta chuẩn bị cho nàng."

"Cho ta?"

"Phải, sáng sớm mỗi ngày, nàng uống một chén, ác mộng không cần thuốc cũng sẽ tự lui. Nếu như Lan tiểu thư không tiện đến đây dùng trà, ta sẽ cho người mỗi sáng sớm qua đây mang về cho nàng một ấm."

"Cái này..." Khiến y ngày ngày phải hứng sương mai pha trà, tận sâu trong lòng nàng thấy không thỏa đáng, nhưng đối diện với nụ cười ôn hòa của y, nàng lại không biết nên cự tuyệt thế nào, đành thẳng thắn tiếp nhận: "Vậy thì làm phiền công tử."

"Không phiền, ta quen rồi."

Thói quen này thực sự khiến Hoán Sa không nói được gì. Im lặng một lúc, nàng nghĩ đến chiếc túi thơm tối qua vẫn ở trong người, bèn vội rút ra, đưa cho y. "Cái này trả cho ngài."

Y nhìn túi thơm một lát, không nhận lại. "Vì sao trả cho ta?"

“Ta thấy chỉ thêu trên túi thơm này bị phai màu rồi, chắc hẳn ngài đã mang nó theo người nhiều năm nay, chắc chắn đây là vật rất quan trọng đối với ngài, ta sao nỡ lấy đi dược?”

“Túi thơm này là do Tiểu Trần thêu cho ta nhiều năm về trước, đúng là hơi cũ một chút. Nếu Lan tiểu thư không chê nó cũ thì hãy nhận đi, an thần hương trong túi này kết hợp với trà an thần mới có thể phát huy tối đa công dụng, chữa khỏi hoàn toàn chứng ác mộng của nàng.” Thấy Hoán Sa vẫn còn do dự, y lại nói: “Nếu Lan tiểu thư chê túi thơm này cũ, có thể cho người thêu lại cho đẹp, rồi đeo bên người.”

“Ta sao có thể chê nó cũ chứ?” Nghe y nói như vậy, Hoán Sa cũng không đành lòng từ chối. “Rừng đào do Tiểu Trần cô nương thêu chứa đựng bao tình cảm, hoa đào có tâm, cánh hoa có tình, ta sợ Vũ Văn công tử không nỡ thôi.”

“Nghe nàng nói như vậy, đúng là ta có chút không nỡ.” Y khẽ cười một tiếng, hàng long mày đen như mực, sóng mắt dịu dàng như sắc xuân tháng Ba. “Có điều, đồ vật tận dụng được mới là tốt nhất.”

Nàng không kìm được bật cười, cẩn thận nhận lại túi thơm.

Vũ Văn Sở Thiên lại hỏi: “Nghe Lan phu nhân nói nàng bị bệnh đau xương khớp, mỗi lần thời tiết chuyển biến liền đau nhức xương cốt, có phải thế không?”

“Đúng thế.”

"Ta có thể bắt mạch không?"

Nàng ngay lập tức đặt tay lên bàn. "Hoán Sa mong còn không được."

Y rút chiếc khăn lụa từ trong người ra đặt trên cố tay nàng. Chiếc khăn lụa trắng như tuyết, phía trên thêu một đôi uyên ương màu xanh, tình ý đong đầy, khó mà chia lìa, rõ ràng là vật do nữ tử trao tặng, vậy mà y lại gấp vuông vắn, mang theo bên mình, tình cảm trân quý thể hiện rõ ràng.

Nàng chăm chú nhìn chiếc khăn lụa uyên ương, y thì tập trung bắt mạch cho nàng qua lớp khăn lụa. Hồi lấu, thấy y chau mày, nàng liền hỏi thăm dò:

"Bệnh này của ta có phải là rất khó chữa?"

"Không, không khó. Lan tiểu thư bị hàn khí ngâm vào xương tủy, kinh lạc bị tổn thương, chỉ cần đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể là có thể khỏi bệnh."

"Đúng thế, xương cốt tứ chi của ta đau không thể chịu được."

"Hàn khí ngấm vào tủy, hẳn là trước đây xương cốt từng bị rạn nứt. Toàn thân nàng đều đau..." Y không nói tiếp nữa, lại chau mày.

Nàng rất bình thản cười đáp: "Không sai. đúng là ta đã trải qua nỗi đau xương khớp toàn thân bị rạn nứt. Ba năm trước ta trượt chân ngã từ vách đá xuống, máu thịt nát vụn, xương khớp đứt lìa, may mắn thay từ bé ta đã luyện Cửu Lê bí thuật, có linh lực hộ thể, nên mới duy trì được một tia tâm niệm chưa tuyệt. Mầu thân ta mời trướng lão bà bà của Lan tộc dùng cổ trùng giúp ta khôi phục thân thể tàn tật, thế nên ta mới sống lại."

“Dùng cổ trùng để gắn kết xương thịt? Vậy thì phải trải qua trăm ngày đau đớn đến cắt da cắt thịt.”

“Trăm ngày?” Hoán Sa lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng như mây. “Là ba trăm ngày. Thương tích của ta quá nặng, nằm trên giường hàn băng ba trăm ngày, mạng này mới được độc trùng cứu sống. Tuy cứu được tính mạng, nhưng khí lạnh của giường hàn băng lại ngấm vào xương tuỷ, hễ thời tiết chuyển lạnh, lại phải chịu những cơn đau nhức xương khớp. Nếu Vũ Văn công tử có thể trị khỏi căn bệnh này, Hoán Sa vô cùng cảm kích, nguyện làm bất cứ điều gì để báo đáp công tử.”

Nãy giờ, Vũ Văn Sở Thiên luôn cúi đầu nghe nàng nói, chờ nàng nói xong, y mới bưng chén trà lên uống một ngụm, đáp: “Công lao rat ay giúp đỡ, không cần phải cảm tạ.”

Ánh sáng ban mai loé lên nơi chân mày của y, phủ lên mắt y một tầng lấp lánh, phảng phất như ánh nước, nhưng biến mất rất nhanh. Hoán Sa tin chắc mình hoa mắt thì mới nhìn ra đó là nước mắt.

Bất giác đã uống cạn một chén trà, Hoán Sa đang định cáo từ thì Vũ Văn Sở Thiên lại rót cho nàng chén nữa. Nàng ngập ngừng một lúc rồi vẫn bưng chén trà lên, tiếp tục trò chuyện cùng y, về chuyện và người mà nàng thấy thú vị, ví như Hoán Linh, Tiêu Tiềm, còn cả Vũ Văn Lạc Trần.

Mải mê trò chuyện đến lúc ánh mặt trời trở nên chói chang, Hoán Linh mặc một chiếc váy mềm mại màu xanh da trời đến Mặc Trúc Viên. Từ ngoài Trúc Môn, nàng đã nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên và Hoán Sa thưởng trà đối ẩm, nói nói cười cười, nụ cười trên môi nàng liền vụt tắt. Nàng muốn gõ cửa nhưng lại thôi, đứng giậm chân ngoài cửa rồi quay đầu bỏ chạy.

Tất cả cảnh tượng đó diễn ra trước mắt Hoán Sa, cũng đọng lại trong con ngưoi của Vũ Văn Sở Thiên, vẻ mặt của y vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ cúi đầu uống trà, không chút sửng sốt. Hoán Sa vốn nghĩ sẽ đuổi theo giải thích, nhưng nghĩ khác đi, nếu cảnh này có thể khiến Hoán Linh hiểu lầm, cho rằng Vũ Văn Sở Thiên là kẻ đứng núi này trông núi nọ, thì chưa chắc đã không phải việc tốt. Suy cho cùng, làm muội ấy tổn thương sâu sắc một lần còn hơn là làm muội ấy nhớ nhung day dứt. Còn về tỷ muội bọn họ, rốt cuộc vẫn là tình máu mủ sâu đậm hơn tình cảm nam nữ, tất nhiên Hoán Linh hiểu cách cư xử của nàng, cũng hiểu tâm tư của nàng đối với Tiêu Tiềm, cứ cho là có chút trách cứ, có chút bất mãn, cũng sẽ dần nghĩ thoáng hơn.

Từ sau hôm đó, Hoán Linh được biết Vũ Văn Sở Thiên hằng ngày đều đem trà an thần đến cho Hoán Sa, thỉnh thoảng cùng nàng thưởng trà, thêm phần vui tươi cho ngày ảm đạm. Nàng ấy cũng nhiều lần đến phòng Hoán Sa, âm thầm dò hỏi tỷ tỷ và Vũ Văn Sở Thiên đã nói những chuyện gì.

Nàng chỉ nói Vũ Văn Sở Thiên đang trị bệnh cho nàng, không có ý gì khác, Hoán Linh chẳng nói gì nữa. Nàng nhẹ nhàng vuốt vai Hoán Linh, cố ý hỏi: "Muội có từng thấy Vũ Văn Sở Thiên cất giữ trong ngực áo một chiếc khăn lụa uyên ương không?"

Hoán Linh ngỡ ngàng hỏi: "Khăn lụa uyên ương?"

“Ừ, muội chắc biết, xưa nay khăn lụa uyên ương được coi là vật đính ước. Y cất giữ trong người như thế, nhất định đã có thâm tình với nữ tử nào đó, đính ước chung thân rồi.”

Sắc mặt Hoán Linh bỗng nhiên trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe chực trào nước mắt. Nàng oà khóc, không cam tâm ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ không lừa muội chứ?”

“Ta là tỷ tỷ của muội, ta mong muội được hạnh phúc hơn ai hết, sao có thể lừa muội được?” Nàng thở dài. “Hoán Linh, nếu y thật lòng với muội, những ngày này sao lại lạnh nhạt với muội như vậy?”

“Nhưng bình thường chàng đối với muội rất tốt, muội nghĩ là chàng…” Những lời sau Hoán Linh càng khó để nói tiếp.

“Ngày hôm đó, chẳng phải y đã nói cho muội biết, y chọc cho muội cười chỉ vì muội giống một người rất quan trọng với y còn gì. Y cũng nói ta giống muội muội Vũ Văn Lạc Trần của y, chắc hẳn y cũng thấy muội giống muội muội của mình, nên ngày hôm đó cố ý đối xử dịu dàng với muội, khiến muội hiểu lầm.” Thấy Hoán Linh vẫn đau buồn, chưa bình tâm lại, nàng lại khuyên: “Hoán Linh, ta biết muội có ý với y, nhưng ta chỉ tiếp xúc với y vài ngày, cảm thấy cử chỉ của y dành cho nữ tử rất ấm áp, dễ dàng thu hút người khác, không thể gửi gắm cả đời được.”

Nói đến đây, Hoán Sa không kìm được nhìn theo hướng Mặc Trúc Viên, trong lòng nàng thấy thật áy náy vì đã nói xấu Vũ Văn Sở Thiên, nhưng vì hạnh phúc trọn đời của muội muội, nàng đành phải hy sinh nhân phẩm của y.

Vất vả khuyên giải Hoán Linh cả nửa ngày, nàng ấy mói miễn cưỡng nín khóc, dụi đôi mắt đỏ hoe, nói: "Chàng phụ muội như vậy, muội cũng không thèm để ý đến chàng nữa!"

Hoán Sa coi như tạm yên tâm, có thể yên ổn ngủ một giấc như đêm nay thật là hiếm.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Vũ Văn Sở Thiên đem trà an thần đến cho nàng. Vì cảm thấy áy náy với y, nàng liền mời y vào phòng, thẳng thắn đem những lời nói xấu y tối qua với Hoán Linh kể cho y nghe, còn nói thêm: "Ta muốn Hoán Linh từ bỏ ý định vói ngài, không thể không ra hạ sách này, mong Vũ Văn công tử rộng lượng tha thứ."

Vũ Văn Sở Thiên không có vẻ bận tâm, cười nói: "Không sao. Kỳ thực, nàng nói không sai, xưa nay ta không giỏi đối đáp với nữ tử, hành vi cử chỉ có chút sai sót, khiến nhị tiểu thư hiểu lầm, là lỗi của ta."

"Vũ Văn công tử nặng lời rồi, Hoán Sa không có ý này."

Thực ra, tiếp xúc mấy ngày nay, nàng đã hiểu thêm về cách cư xử của Vũ Văn Sơ Thiên. Những chuyện khác không nói, riêng đôì với nữ nhân, y tuyệt đôi xứng vói tám chữ "phẩm hạnh đoan chính, cử chỉ thận trọng". Ban đêm, y đứng ngoài cửa sổ phòng nàng, rõ ràng là vì nhớ nhung muội muội mà thôi, lúc y bắt mạch cho nàng cũng cố ý dùng khăn lụa uyên ương, xem ra là để tránh hiểu lầm.

Người đàn ông như vậy, cho dù đầy rẫy nợ tình thì có lẽ vẫn sẽ có vô số nữ tử ái mộ y, sẵn sàng lao vào y như thiêu thân lao đều vào lửa, chứ không phải vì y có dã tâm gì.

Lặng lẽ uống hết nửa chén trà, Vũ Văn Sở Thiên nói với nàng rằng y đã tìm ra được phương pháp và phương thuốc trị bệnh đau xương cốt của nàng, chỉ thiếu một vị dao thảo. Vị thuốc này khả ngộ bất khả cầu, phải mất một vài ngày, chờ y hái thuốc về mới có thể trị bệnh cho nàng.

Hoán Sa từng nhìn thấy dao thảo trong Bát hoang kinh. Dao thảo trong truyền thuyết là loại cỏ được thần nữ Dao Cơ biến ra, mọc ở núi Cô Dao, chỉ có một gốc, hơn nữa đất Ương Quốc nằm trong lãnh thổ trung nguyên, khoảng cách đến núi Cô Dao có thể ví như xa tận chân trời góc bể, sao y có thể tìm thấy trong một thời gian ngắn được?

Nàng che giấu nỗi thất vọng trong lòng, mỉm cười gật đầu, để y bớt lo, lại rót đầy chén trà cho y.

Hai người ngày ngày tiếp xúc, cảm giác xa lạ đã dần mất đi, trò chuyện cũng không phải quá cẩn trọng nữa. Trong các cuộc trò chuyện, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất vẫn là muội muội của y. Mỗi lần đề cập đến Vũ Văn Lạc Trần, dù chỉ là một vài lời, ngữ điệu của y đều khó mà giấu nổi tình cảm, đủ để thấy tình cảm huynh muội bọn họ tốt đến cỡ nào