- 3 -
Hôm sau, trời vừa sáng, Vũ Văn Sở Thiên liền trở dậy, đi ra khỏi phòng trước. Lạc Trần ngồi trước gương, nhận thấy dù có dặm phấn dày cỡ nào chăng nữa cũng không thể che giấu được đôi mắt sưng đỏ của mình, nàng quyết định không bôi phấn nữa, chỉ chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra khỏi phòng, theo người hầu đến phòng ăn sáng.
Đến trước cửa phòng, nàng dừng lại. Qua lớp cửa ngăn cách, nàng nghe thấy trong phòng ngoài Lục Khung Y còn có Vũ Văn Sở Thiên. Hai người đang nói chuyện, hình như rất vui vẻ.
Lục Khung Y nói: “Sao có thể so sánh Tiểu Trần với những nữ nhi khác trong giang hồ được? Muội ấy nhìn thì có vẻ ngây thơ, mềm yếu, nhưng bản thân luôn có niềm tin vững vàng. Ta nghĩ trên đời này ngoài muội ấy ra, không có người con gái nào dám một mình đi tìm ca ca trong thiên hạ hỗn loạn này, lại còn có thể sống sót một cách thần kỳ nữa chứ.”
Thì ra là đang khen nàng, không ngờ nàng mới quen biết Lục Khung Y chưa lâu, hắn đã hiểu về nàng như vậy. Cũng không ngờ, người ca ca từ nhỏ lớn lên cùng nàng lại trả lời với một giọng điệu hết sức thờ ơ: “Nếu không phải Cầu thúc đã dạy cho muội ấy một vài kỹ năng điều chế và sử dụng độc dược thì muội ấy có chết một vạn lần cũng không đủ.”
“Hả?” Lục Khung Y, không cho rằng kỹ năng sử dụng độc dược của Lạc Trần chỉ dừng lại ở “một vài” phương thức.
“Tuy nhiên, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì muội ấy sẽ không dùng độc, bởi vì muội ấy chẳng bao giờ tính đúng lượng độc phải dùng.” Vũ Văn Sở Thiên có ý tốt nhắc nhở: “Biểu ca, sau này biểu ca nhất định phải cẩn thận đấy, vì có nhiều loại độc muội ấy chỉ biết dùng mà không biết giải đâu.”
“Ha ha, cảm ơn đệ đã nhắc nhở, nhất định ta sẽ cẩn thận.” Lục Khung Y cười, lập tức chuyển chủ đề. “Chuyện ta vừa nói cùng đệ, không biết ý đệ thế nào?”
“Tiểu Trần còn nhỏ, đợi muội ấy lớn hơn chút nữa rồi để muội ấy tự quyết định đi.”
Lạc Trần đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc chuyện mà Lục Khung Y nói đến là chuyện gì, bỗng một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra: “Muội đứng bên ngoài lâu như vậy, không mỏi chân à? Vào ăn bát cháo ngân nhĩ uyên lộ đi, cháo này là biểu ca đặc biệt sai người nấu cho muội đấy.”
Khi nàng đẩy cửa bước vào, một nam nhân mặc đạo bào màu trắng lướt qua người nàng. Nam nhân mặc đạo bào, Lạc Trần đã nhìn thấy không ít, nhưng nàng chưa thấy ai mặc đạo bào mà có thể toát lên phong thái phi phàm, chí khí cương trực như người này, cứ như hắn đã đắc đạo thành tiên vậy.
Nhìn thấy nàng, vị đạo trưởng đó khẽ cười một cái. Khuôn mặt điềm đạm, cương nghị, không thể nhìn ra tuổi tác này, nàng chưa từng gặp nhưng lại có cảm giác thân thuộc như đã quen biết.
Đúng lúc ấy, Vũ Văn Sở Thiên nhìn ra bên ngoài. Thấy vị đạo trưởng này, y liền lập tức đứng dậy, bước tới nghênh đón: “Ngụy tiền bối, đã lâu không gặp, tiền bối vẫn khỏe chứ?”
Đạo trưởng nghe vậy liền dừng bước chân, gật nhẹ đầu, trên mặt không thấy nụ cười mà đáy mắt vẫn sáng lấp lánh. “Sở Thiên, cuối cùng con đã tìm được muội muội rồi?”
“Dạ, tìm thấy rồi.” Vũ Văn Sở Thiên kéo tay Lạc Trần, giới thiệu: “Muội ấy chính là Tiểu Trần. Tiểu Trần, vị này là Ngụy tiền bối của phái Trạc Quang.”
“Xin chào tiền bối!” Nàng chậm rãi hành lễ.
Ngụy Thương Nhiên đưa mắt nhìn nàng một lượt rồi khẽ gật đầu.
Lục Khung Y cũng bước đến, cung kính hành lễ: “Khung Y xin chào Ngụy tiền bối.”
Ngụy Thương Nhiên khẽ cười rồi gật đầu. “Ông nội con gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe ạ. Ông vẫn hay nhắc đến tiền bối, nói đã lâu không gặp tiền bối, còn nói khi nào tiền bối rảnh rỗi, mời tiền bối đến Vô Nhiên sơn trang chơi.” Theo lý mà nói, Vô Nhiên sơn trang và Trạc Quang Sơn cũng được coi là có giao tình thân thiết, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, Lục Khung Y có thể còn phải cung kính gọi Ngụy Thương Nhiên một tiếng “cô phụ”. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, vì vậy gặp mặt nhau khó tránh khỏi xa cách.
“Đúng là ta đã không gặp Lục tiền bối nhiều năm rồi. Thế này đi, đợi làm xong việc lần này, ta sẽ đến thăm người.”
Lục Khung Y hết sức vui mừng, mim cười nói: “Vậy thì Khung Y xin kính cẩn chờ đợi.”
Ngụy Thương Nhiên ngồi hàn huyên với họ thêm mấy câu rồi mới rời đi. Trước khi đi, ông ta nhìn Vũ Văn Sở Thiên một cái đầy ẩn ý, rồi vỗ vai y, nói: “Hôm nay có nhiều điều bất tiện, hôm khác có duyên, nhất định sẽ gặp mặt.”
Vũ Văn Sở Thiên gật đầu, dõi theo bóng ông ta xuống tận dưới lầu.
“Ca ca, ông ấy là ai vậy?”
“Ngụy Thương Nhiên, một vị tiền bối của Trạc Quang Sơn."
Ồ! Nàng nhớ ra rồi, trước đây ở tửu lầu, nàng có nghe người ta nói, Ngụy Thương Nhiên của phái Trạc Quang đã nhận Vũ Văn Sở Thiên làm đồ đệ, xem ra đây là sự thật.
“Có vẻ ông ấy rất thân thiết với Lục gia?”
Vũ Văn Sở Thiên thở dài một cái rất khẽ, đáp: “Quả thực có dây mơ rễ má với nhau, hay nói cách khác, ông ấy là phu quân đích thực của mẫu thân...”
“Hả?” Lạc Trần ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn theo bóng dáng của Ngụy Thương Nhiên, hồi lâu sau vẫn không thôi ngạc nhiên.
“Ông ấy và mẫu thân đã bái đường thành thân một cách danh chính ngôn thuận, cũng đã làm phu thê của nhau được ba ngày, sau đó mẫu thân gặp phải một sự cố ngoài ý muốn, từ đó người không trở về Lục gia nữa.”
Lạc Trần lại hỏi: “Nói như vậy thì Ngụy Thương Nhiên và phụ mẫu hẳn phải có ân oán cũ, nhưng nhìn cách ông ta đối đãi với ca ca, dường như rất thân mật và hòa nhã.”
“Vậy sao? Có lẽ vì tấm lòng của Ngụy tiền bối đã dành hết cho muôn dân bách tính, nên đối với những chuyện cũ, người sớm đã lạnh nhạt rồi.”
"Ồ."
Đúng lúc đó, Lục Khung Y đi vào, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên hỏi: “Ồ? Sao đệ biết ông ấy dành hết tấm lòng cho muôn dân bách tính?”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn hắn một cái, rồi kể lại đại khái: “Nửa tháng trước lúc tu luyện nội công, đệ bị phân tâm, dẫn đến nội tức hỗn loạn, may mà có tiền bối chỉ dẫn mới không dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Đệ và tiền bối cũng ở với nhau mấy ngày bên bờ sông Bích Lạc, nghe tiền bối nói một số chuyện quốc gia, chuyện gia đình, vì vậy có cảm nhận như vậy.”
Ngừng lại một chút, y chợt chuyển chủ đề: “Có những người sống cùng mấy chục năm, ta cũng chưa chắc đã hiểu hết về họ, huống hồ chỉ có mấy ngày như vậy. Đó chỉ là trực giác của đệ mà thôi. Biểu ca, đệ thấy biểu ca có vẻ rất quan tâm đến Ngụy tiền bối?”
“Đâu có, ta chỉ tiện miệng hỏi thế thôi.”
Thấy Lục Khung Y, không muốn nói nhiều, Vũ Văn Sở Thiên không hỏi nữa, bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng đó ăn không mất nhiều thời gian, trong lúc dùng bữa, Lục Khung Yvẫn vô cùng ân cần chăm sóc cho Lạc Trần. hắn hiểu rất rõ thói quen ăn uống của nàng, mỗi món ăn, mỗi chiếc bánh hắn chọn đều là những món nàng thích, vì thế
nàng ăn rất nhiều, hầu như không lúc nào rảnh miệng để nói chuyện. Cũng vì vậy mà ba người được tận hưởng một bữa sáng trong không khí yên tĩnh.
Dùng xong bữa sáng, Lục Khung Y hỏi họ có kế hoạch gì không, nếu không thì cùng hắn về Vô Nhiên Sơn trang, dù sao thì Lục gia cũng là nhà của họ. Vũ Văn Sở Thiên hơi do dự. “Đệ còn chút việc cần làm. Hay là thế này đi, biểu ca cứ đưa Tiểu Trần về Vô Nhiên sơn trang trước, sau khi xong việc, đệ lập tức đuổi theo hai người.”
Lạc Trần vốn định phản đối, nhưng nàng đoán việc mà Vũ Văn Sở Thiên sắp làm hẳn có liên quan đến Mạnh Mạn, vì thế nàng đành gật đầu nghe theo.
Lúc Vũ Văn Sở Thiên ra đến cửa, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, liền chạy đuổi theo y. Từ trong ống tay áo, nàng lấy ra một chiếc khăn lụa thêu uyên ương nhét vào ngực áo y, đúng vị trí của trái tim.
“Muội đợi ca ca đấy!”
Ra khỏi Tiếu Nhã Các, Vũ Văn Sở Thiên dừng lại, lấy chiếc khăn vẫn còn vương hơi ấm từ trong lồng ngực ra xem, hình ảnh đôi uyên ương đùa nước sống động như thật khiến y cú đứng ngẩn ngơ trên đường, mãi mà chưa hoàn hồn.
Người đi đường qua lại như con thoi, tưởng như đã trải qua một nghìn năm, khóe miệng y cong lên.
Vô Nhiên sơn trang nằm ở mạn bắc của Bắc Hoa Sơn, cả một dải núi non sừng sững kéo dài hàng ngàn dặm, đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, nhưng dưới chân núi, cây cối lại xanh
tốt bốn mùa. Tương truyền đây là vùng đất hội tụ linh khí, vì vậy, địa linh xuất nhân kiệt là điều hiển nhiên.
Lần trước đi qua đây, vì nhớ nhung ca ca, Lạc Trần không còn tâm trí thưởng thức cảnh đẹp. Lúc này nàng mới nhìn ngắm sơn thủy hữu tình, hít thở mùi hương xông ấm áp, thưởng thức món trà Long Tinh thượng hạng và món bánh sữa hoa hồng được làm rất đẹp mắt, lại nghe Lục Khung Y kể về những chuyện của Vô Nhiên sơn trang, còn có cả những chuyện trong giang hồ nữa, Con đường phía trước dường như ngắn hơn rất nhiều, trong chớp mắt họ đã vào đến Bích Thành.
Trước khi vào sơn trang, Lạc Trần chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Biểu ca, sáng nay biểu ca và ca ca của muội đã nói chuyện gì với nhau thế, tại sao huynh ấy nói muội vẫn còn nhỏ?”
Lục Khung Y nhìn cọng trà xanh chìm nổi trong trong cốc, trả lời: “Ta hỏi đệ ấy là không biết muội đã có hôn phối hay chưa?”
Nhắc đến chuyện thành thân, Tiểu Trần chợt cảm thấy hơi căng thẳng, liền hỏi: “Vậy huynh ấy nói sao?”
“Đệ ấy nói đệ ấy sẽ tôn trọng quyết định của muội, chỉ cần là người muội thích, đệ ấy sẽ vui vẻ đồng ý.”
“…” Nàng thích câu trả lời này, cho dù là ai cũng đều vui vẻ đồng ý, trong đó bao gồm cả y. Nhưng nàng lại quên mất, câu nói đó còn hàm chứa một tầng ý nghĩa khác: nếu nàng thích người khác, y cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
Đây không phải là yêu, mà là chiều. Ấn ý đó, mãi sau này nàng mới hiểu.
“Tiểu Trần, muội đã có ý trung nhân chưa?” Lục Khung Y thẳng thắn hỏi.
Nàng chưa kịp trả lời thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tiến lại. Nàng vội vén tấm rèm xe lên, nhìn về phía có tiếng vó ngựa. Người nàng đang nhớ đến ấy đang càng lúc càng tiến tới gần nàng.
Nàng mừng rỡ vẫy tay. “Ca ca!”
Tuấn mã mang theo một cơn gió mạnh lướt qua xe, Lạc Trần chỉ cảm thấy trong chớp mắt, người nàng đã bay lên không trung, rơi vào vòng tay rắn rỏi của y.
Dưới bầu trời xanh biếc, tuấn mã hí dài một tràng rồi phóng đi mất.
Nếu ngay lúc này đây có người hỏi nàng cảm thấy thế nào, nàng sẽ không ngần ngại mà trả lời: “Không mong gì hơn!”
Ngắm mặt trời lặn xong, Vũ Văn Sở Thiên mới đưa nàng trở về Vô Nhiên sơn trang. Khi đó, xe ngựa của Lục Khung Y đã đợi trước cổng sơn trang nhiều canh giờ.
Trong Vô Nhiên sơn trang, hành lang chín khúc, lầu gác bốn tầng cao sừng sững, nhà thủy tạ, biệt viện, vườn thanh uyển, đều không thiếu thứ gì, mới nhìn lần đầu sẽ cảm thấy tráng lệ, trang nghiêm, nhưng ở rồi lại cảm thấy thanh tịnh,tao nhã vô cùng. Quả thực là một nơi đáng sống.
Lục Khung Y đưa họ đến gặp Lục Vô Nhiên trước.
Trời cao lồng lộng, không khí trong lành, gió mát nhè nhẹ thổi, Lục Vô Nhiên đang ngồi trang nghiêm trên chiếc ghế đá đặt trên thảm cỏ, dùng đôi mắt mờ đục ngắm nhìn con chimtrong lồng. Ông ấy bị bệnh nhiều năm nay, phần nhiều thời gian là ở trong phòng tĩnh dưỡng, hiếm hoi được ngày thời tiết đẹp như hôm nay, mới sai người hầu đưa mình ra ngoài hít thở không khí.
Vũ Văn Sở Thiên bước từng bước về phía Lục Vô Nhiên. Hồi nhỏ, y đã từng nghe cha mẹ kể về ông ngoại, trong ấn tượng của y, ông ngoại là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, hắn phải có cơ thể tráng kiện và khí thế bá đạo hơn phụ thân y, còn có cả sự nghiêm nghị khiến người ta e ngại. Tuy nhiên, trước mặt y bây giờ chỉ là một ông lão già yếu. Bộ y phục đẹp đẽ không che giấu nổi cơ thể ốm yếu, tấm lưng hơi còng nhưng vẫn cố ngồi thẳng, chỉ nhìn từ phía sau thôi đã khiến y thấy thương cảm. Y mím chặt môi, sau lời thưa báo của Lục Khung Y, y chầm chậm tiến lại gần.
“Ông ngoại.” Vũ Văn Sở Thiên quỳ một chân xuống.
Lục Vô Nhiên chợt sững người, rồi chậm rãi quay lại, run rẩy đứng dậy. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên, ông ấy có chút thất thần, may mà có Lục Khung Y đỡ được. Ông ấy bước những bước nhanh nhẹn và vững vàng tới đỡ Vũ Văn Sở Thiên dậy.
“Cháu ngoan, cháu đã về rồi.” Rồi ông ấy nhìn Lạc Trần, mỉm cười gật đầu. “Cuối cùng thì huynh muội các cháu đã được đoàn tụ rồi.”
“Vâng, ông ngoại.”
Lục Vô Nhiên âu yếm nhìn Vũ Văn Sở Thiên, không kìm được bèn đưa tay lên sờ mặt chàng. Trong khoảnh khắc xúc động, ông ấy nói: “Sở Thiên, sau này cháu ở lại đây cùng với ông ngoại được không? Ông ngoại sợ mình không còn sống được mấy ngày nữa, nếu cháu và Tiểu Trần có thể ở lại đây thì ông cũng bớt hối tiếc phần nào.”
Vũ Văn Sở Thiên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Tốt, tốt.” Lục Vô Nhiên vui mừng đến nỗi nước mắt tuôn ra đầm đìa, nắm chặt lấy tay Vũ Văn Sở Thiên và mỉm cười nhìn y, rất lâu sau vẫn không chịu buông tay.
Lạc Trần vẫn ở lại Tình Uyển, Vũ Văn Sở Thiên chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn Thành Bích Các, bởi vì chỗ đó chỉ cách Tình Uyển một bức tường. Lục Vô Nhiên cho rằng hai huynh muội họ ở gần nhau như thế cũng tốt, có thể chăm sóc lẫn nhau, nên bảo Lục Khung Y mau chóng sai người sửa sang lại Thành Bích Các, đổi hết bàn ghế, đồ dùng mới. Lạc Trần thì khỏi phải nói cũng biết vui đến mức nào.
Sống trong Lục gia một thời gian, hai người dần đã quen. Lạc Trần phát hiện thì ra Vô Nhiên sơn trang rộng lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng, riêng Tàng Thư Các đã có ba tầng. Lục Khung Y thấy nàng có hứng thú nên đưa nàng đi xem, hắn nói đây đều là sách cổ do tổ tiên truyền lại từ đời này qua đời khác, trong đó không thiếu sách y thuật.
Trước đây lúc ở chỗ của Cầu thúc, Lạc Trần có học được chút y thuật, nhưng cũng chỉ là tìm hiểu về một số loại dược thảo, rất nhiều thứ nàng chỉ biết qua sự miêu tả trong sách vở mà không được tận mắt chứng kiến vật thật, nhưng lần này, trong Tàng Thư Các của Lục gia không thiếu thứ kỳ lạ nào, gần như có thể tìm thấy tất cả các loại y thư thực lục.
Ngoài y thư, Tàng Thư Các còn có rất nhiều giang hồ lục ghi chép lại những sự việc trong giang hồ, bên trong không chỉ có nguồn gốc, lai lịch của các đại môn phái, các đại gia tộc, mà còn có rất nhiều thông tin về các nhân vật nổi tiếng trong giang hồ. Nàng như vớ được vàng, ôm một đống y thư và giang hồ lục chạy đến Thành Bích Các.
Không còn tay để gõ cửa, nàng cứ thể đẩy cửa đi vào.“Ca ca! Nhìn này, muội đã tìm được những cuốn sách này.”
Vũ Văn Sở Thiên đang thay y phục, nghe thấy tiếng động liền vội vàng choàng chiếc áo khoác ngoài lên người. Lạc Trần nhìn thấy cánh tay y thì thật kinh kêu lên: “Sao cánh tay ca ca lại bị thương thế này?”
Y kéo tay áo lên, đáp: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
“Vết thương ngoài da?” Nàng vứt chồng sách trong tay xuống, cầm cánh tay y lên nhìn kĩ, đúng là vết thương không sâu nhưng trên đó chằng chịt vảy kết, cả cũ cả mới, nhìn như bị một con dao sắc cứa đi cứa lại cùng một chỗ.
Nếu những vết thương này ở trên cơ thể của người khác thì không dễ đoán định, nhưng xuất hiện trên cánh tay của Vũ Văn Sở Thiên thì chỉ có một khả năng. “Những vết thương này là tự ca ca cắt đúng không?”
Y không trả lời, coi như mặc nhận.
Nàng vốn không biết cánh tay y bị thương, lại nghĩ mấy ngày nay nàng cứ tựa vào cánh tay y nói chuyện, mỗi lần nói là cả nửa buổi, thế mà y không hề than vãn, cự tuyệt, cứ để nàng tựa vào mà không hề cựa mình.
Nàng không có gương nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình, nhưng nhìn vào vẻ áy náy trên mặt y, nàng nghĩ chắc sắc mặt của mình lúc này vô cùng khó coi.
“Ta không sao thật mà, mấy vết cắt này đâu được coi là vết thương.” Y nói.
“Vậy tại sao ca ca phải tự làm mình bị thương như vậy?
“Ta muốn chữa bệnh cho ông ngoại.” Nói rồi y kéo nàng ngồi xuống, đóng chặt các cửa lại, rồi mới nói rõ với nàng: “Ta phát hiện không phải ông ngoại bị bệnh mà giống như bị trúng độc. Nếu ta đoán không sai, ông ngoại trúng độc đã lâu, độc tố đã xâm nhập vào tỳ tạng. Những năm qua, ông đều phải dựa vào nội lực thâm hậu và ý chí kiên cường để chống chọi, thế mới sống được đến ngày hôm nay. Cầu thúc nói, máu của ta có thể giải được bách độc, vì thế ta muốn thử xem sao.”
“Vậy ông ngoại trúng loại độc gì? Ca ca có giải được không?"
“Độc tính của loại độc này mạnh khác thường, ta chưa từng gặp trong y thư của Cầu thúc, nhưng nhịp mạch của ông ngoại và Cầu thúc trước khi qua đời có vài phần giống nhau, vì thế nếu ta đoán không nhầm, loại độc mà ông ngoại trúng
phải là Dao hoa chi thủy.”
“Dao hoa chi thủy, chính là loại độc mà Cầu thúc đã trúng?”
“Không sai.” Y hít một hơi thật sâu. “Có điều, thật không may, độc tố đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của ông ngoại, cho dù ta giải trừ được độc tố thì sức khỏe của ông cũng không thể hồi phục lại như xưa.”
“Tại sao ông lại trúng loại độc này? Lại là Dạ Kiêu làm ư?”
Ta nhớ Cầu thúc từng nói, năm đó Dạ Kiều đã dùng Dao hoa chi thủy để tiêu diệt mấy đại thế gia, chỉ có Vô Nhiên sơn trang là đứng vững không đổ, lúc đó ta cũng thấy lạ là tại sao Dạ Kiêu không động đến Lục gia.Bây giờ nghĩ lại mới thấy,Dạ Kiêu cũng đã hạ thủ với ông ngoại, may mà nội lực của ông ngoại đủ thâm hậu để bảo vệ tâm mạch, còn ép được hơn một nửa độc tố ra ngoài, mới có thể giữ được tính mạng. Ta nghĩ, năm đó nhất định ông đã biết mình trúng độc nặng, sợ Vô Nhiên sơn trang sẽ bị diệt môn giống như các thế gia khác, nên mới để mẫu thân đính hôn với Ngụy Thương Nhiên, đây là cách duy nhất để cứu mẫu thân. Tuy nhiên, ông ngoại không ngờ thế lực của Dạ Kiêu lại lớn mạnh như vậy, cho dù là Ngụy Thương Nhiên cũng bất lực trong việc bảo vệ chu toàn cho Lục gia, mẫu thân cuối cùng vẫn bị hãm hại. Ngụy Thương Nhiên vì hiểu lầm nên rời khỏi Lục gia, từ đó không đếm xỉa đến chuyện giang hồ, cả cữu cữu nữa...”
Nhắc đến cữu cữu, Lạc Trần nhớ đến một chuyện. Lúc đi tìm ca ca, nàng từng nghe có người nói cha của Lục Khung Y, Lục Lâm Phong, đã mất tích nhiều năm trước, không ai biết ông ta đi đâu. Mấy năm nay, Lục Khung Y tìm kiếm khắp nơi, gần như đã tìm hết hàng cùng ngõ hẻm, nhưng vẫn không có tin tức gì của cha.
“Muội nghe nói cữu cữu bao năm nay không về nhà, biểu ca tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, lẽ nào... cữu cữu cũng gặp phải bất trắc?”
“Nếu cữu cữu bình an vô sự thì lý nào bao nhiêu năm nay không về Lục gia? Mấy hôm nay ta sai người đi điều tra, biết cữu cữu mất tích sau khi cha mẹ chúng ta bị giết hại không lâu. Điều này chắc chắn không phải là trùng hợp, ta đoán cữu cữu có nhiều khả năng đã gặp bất trắc.”
Lạc Trần nghe vậy liền hỏi mà không suy nghĩ: “Vậy ca ca đã nói với biểu ca chưa? Huynh ấy nói thế nào?”
“Chưa...” Vũ Văn Sở Thiên ngập ngừng một lúc mới tiếp: “Đó chỉ là suy đoán của ta, đợi ta đến Dạ Kiêu điều tra kĩ càng, nắm được thông tin chính xác rồi mới nói với huynh ấy cũng không muộn. Còn nữa, muội cũng đừng nói với huynh ấy chuyện ta đang giải độc cho ông ngoại, bây giờ chưa phải lúc."
“Muội hiểu.”
Mặc dù y không nói rõ, nhưng nàng cũng đoán được y đang lo ngại điều gì. Giang hồ hiểm ác, trên thế gian này không có người nào có thể hoàn toàn tin tưởng, cho dù đó là người thân.
HẾT TẬP I