NGOẠI TRUYỆN 2 Mặc Ảnh không đi
Có một kiểu nam nhân, một khi lại gần là không thể rời xa được nữa, bởi vì trên cơ thể người đó có một sức mạnh đặc biệt, vô hình trung luôn thu hút người xung quanh, khiến người ta dễ dàng lại gần nhưng lại khó lòng dứt ra.
Ninh vương Vũ Văn Sở Thiên chính là người như thế.
Nhìn theo bóng dáng đang cố gắng bước đi trên con đường núi, ta lại nhớ cảnh tượng ngày xưa khi lần đầu gặp người. Hôm ấy, chúa thượng nói với ta rằng sau này ta phải dốc hết lòng hết dạ cho Ninh vương. Khi ấy, ta mới chỉ nghe tên người là Ninh vương, chứ chưa từng gặp mặt.
Người không hề lên triều, cũng không tham dự triều chính, chỉ là một vương gia hữu danh vô thực. Ta không rõ chúa thượng đã khổ công đào tạo ta mười chín năm trời, tại sao lại giao ta cho một tên vương gia chẳng làm được trò trống gì như vậy.
Ta tới gặp người, trong lòng mang biết bao điều thắc mắc.
Hôm đó, người được chúa thượng triệu kiến, vào cung thăm bệnh cho hoàng hậu. Người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, bước qua tầng sương sớm mỏng manh, như sóng nước, như sương khói, mang đến cảm giác hư ảo, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám với tới.
Vào gặp chúa thượng, người chỉ khom lưng hành lễ chứ không quỳ lạy. Chúa thượng cũng không câu nệ mà còn ban chỗ ngồi. Về sau ta mới biết, người chưa từng quỳ trước chúa thượng, mà cũng không quỳ trước ai bao giờ.
Chúa thượng nói, một người như Ninh vương, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, thà chết không chịu khuất phục. Chúa thượng thích người như thế, có thể cùng người bàn chuyện đại sự. Tất nhiên, cả ta và chúa thượng đều không biết, người ấy từng quỳ trước người khác, mà đó còn là một cô nương. Ta nghĩ nếu chúa thượng biết được, nhất định sẽ có kế hoạch khác, tiếc là người không biết.
Hôm ấy, vương gia và chúa thượng nói chuyện rất lâu trong cung, còn ta đứng gác bên ngoài, từng câu từng chữ họ nói ta đều nghe rõ ràng. Người đang giúp chúa thượng bàn tính kế hoạch nhất thống thiên hạ, mà bước đầu tiên chính là đoạt quyền nhổ tận gốc rễ thế lực của đại tư mã Vũ Văn Liệt ở Tuyên Quốc, sau đó giành lại quyền lực từ tay hắn.
Từ ngày hôm đó, ta đã hiểu tại sao chúa thượng lại lệnh cho ta phải bảo vệ người, bởi vì người không chỉ là một cao thủ võ công tuyệt thế, mà còn là trụ cột của hai thế lực lớn là đệ nhất Vô Nhiên sơn trang và tổ chức sát thủ Dạ Kiêu. Trên tất cả, người còn là người tiếp nhận đội vệ sĩ mật mà Du vương đã bồi dưỡng, đào tạo nhiều năm. Trên thế gian này, chỉ có người mới có thể thực hiện được nguyện vọng của chúa thượng.
Ta thề cả đời này chỉ đi theo người, trung thành với người, như đã từng trung thành với chúa thượng. Tất nhiên là người không để ta đi theo, lệnh cho ta ở Tuyên Quốc chờ triệu kiến.
Ta đợi hơn nửa năm trời, cuối cùng thì Ninh vương cũng trở về Tuyên Quốc, lúc đó ta gần như không nhận ra người nữa. Người nằm trên giường, sắc mặt xám xịt, mắt mở trừng trừng, nhìn chẳng khác nào người chết. Đúng, đúng là chỉ có người chết mới có đôi mắt không hề có bất cứ ánh sáng và cảm xúc nào như thế... Người trước mắt ta lúc đó với Ninh vương người từng giúp chúa thượng giết chết Vũ Văn Liệt và tiêu diệt hết bè đảng của hắn, là hai người khác nhau.
Chúa thượng dẫn theo ngự y giỏi nhất trong cung tới thăm người, ngự y nói nội thương ngoại thương của người đều chưa lành, lại thêm ưu tư quá độ, tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, e rằng thời gian còn lại không nhiều nữa. Sắc mặt chúa thượng đầy vẻ bi ai, Ninh vương lại cười rất bình thản, nói: “Nếu Sở Thiên chết dễ dàng thế thì đã chết mấy trăm
lần rồi, hoàng thúc cứ yên tâm, việc Sở Thiên cần làm vẫn chưa xong, Sở Thiên sẽ không chết đâu...”
Chúa thượng biết y thuật của người không phải dạng tầm thường nên có đôi phần yên tâm, nói chuyện cả nửa ngày cùng người rồi khởi giá về cung.
Sau khi chúa thượng đi khỏi, người gọi ta tới và nói: “Nghe nói ngươi có chút tài cán, làm việc chắc chắn, ngươi có thể giúp ta tìm một người không?”
Ta quỳ xuống nhận lệnh, tràn đầy niềm tin, tưởng rằng cho dù việc đó có khó khăn đến mấy, chỉ cần ta toàn tâm toàn sức thì đều có thể giúp người san sẻ nỗi lo lắng và khó khăn.
Người đứng dậy khỏi giường, đứng trước bàn vẽ một bức chân dung. Mới chỉ nhìn bức chân dung bằng mực mà ta đã cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt trần của người con gái này, nếu như có màu sắc thì ắt sẽ là tuyệt sắc giai nhân trong chốn nhân gian.
Khi vẽ tranh, từng nét bút người đưa đều nặng trĩu ưu tư, hạ bút sinh tình. Ta đoán người mà vương gia đang vẽ chính là người ở trong trái tim của người. Sau khi phái người tìm kiếm khắp nơi, ta mới biết người con gái đó tên là Vũ Văn Lạc Trần, muội muội của người, cũng chính là Lạc Trần quận chúa của Tuyên Quốc. Không biết nguyên cớ vì sao, hơn một tháng trước, Lạc Trần quận chúa từ trên đỉnh Phù Sơn nhảy xuống vực, đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể. Cho nên người vẫn tin là quận chúa còn sống, lệnh cho ta dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm thấy quận chúa. Ta phái người tìm kiếm khắp nơi không chừa chỗ nào, từ Tuyên Quốc sang tận Ương Quốc, từ trung thổ tới biên cương, nhưng đều không có kết quả.
Ngày nào người cũng hỏi ta một lần: “Đã tìm thấy chưa?”
“Mặc Ảnh vô dụng.” Câu trả lời này ta đã nói gần ba trăm lần.
Một hôm, tuyết rơi dày đặc phủ kín mặt đất, ta khoác cho người tấm áo choàng để chắn cơn gió lạnh thổi vào qua cửa sổ, người cảm ơn một tiếng rồi lại cúi đầu, tiếp tục vẽ. Dưới nét bút vẫn là gương mặt Lạc Trần quận chúa đang cười.
Thấy sắc mặt của người ngày càng kém, ta không thể không nhắc người nghỉ ngơi, tránh tổn thương cơ thể. Người lắc đầu, bảo ta đóng cửa sổ lại, kẻo gió thổi nhàu mất tranh.
Theo mệnh lệnh, ta đóng cửa sổ lại, nhưng không phải là vì tranh của người, mà là vì sức khỏe của người. Người khác không hay chứ ta đã theo người hơn một năm, biết rõ bệnh tình của người. Mặc dù vết thương ngoài da không đáng lo ngại nữa, nhưng nội thương thì không có chút biến chuyển nào, vì người lo lắng quá nhiều. Ta còn nghi ngờ rằng tự bản thân người không muốn nó lành, nếu không thì tại sao giang hồ đều đồn người có y thuật vô song mà lại không tự chữa trị cho mình, thậm chí người chưa từng kê cho mình lấy nửa bài thuốc, cũng không hề điều phối thuốc để uống. May mà cứ vào trung tuần hằng tháng, Trạc Quang Sơn đều phái người mang linh dược tới cho người, tận mắt nhìn thấy người uống thuốc xong, người của Trạc Quang Sơn mới về phục mệnh. Sau khi uống thuốc, sức khỏe hồi phục lại một chút là người lại đi hành sự giúp chúa thượng, chẳng màng gì đến sức khỏe của bản thân.
Đợi tới khi vẽ xong nét cuối cùng, người mới ngẩng đầu lên nhìn ta, rồi hỏi: “Tìm thấy người chưa?”
Ta đã nhẫn nhịn cả một năm, cuối cùng không chịu nổi, đáp lại: “Vương gia, những nơi người có thể sống thuộc hạ đều đã tìm hết rồi, vẫn không thấy. Nếu như người nhất định phải tìm quận chúa thì chỉ còn cách đào mộ thôi.”
Mặt người tái đi, người vịn lên cửa sổ ngồi xuống nghỉ một lúc lâu rồi mới thở chậm lại, nói: “Không được đào mộ, tìm ở những chỗ người sống có thể ở ấy.”
Lúc này ta mới hiểu, e rằng quận chúa đã không còn trên cõi đời này, sở dĩ người vẫn bảo ta đi tìm, hơn nữa còn tìm ở những chỗ người sống có thể ở, chẳng qua là vì trong lòng người vẫn còn tồn tại một điều ký thác, người không nhất thiết bắt ta phải tìm thấy quận chúa, người chỉ muốn dựa vào hy vọng này để tiếp tục gắng gượng hoàn thành những việc mà người cần làm nhưng chưa làm xong.
Kể từ hôm đó, ta đã từ bỏ ý định đào mộ, cũng từ bỏ cả việc đi tìm quận chúa. Thứ nhất, ta nghĩ chẳng thể nào tìm được, thứ hai là vì kế hoạch mà người chuẩn bị cả hơn năm nay đã bắt đầu được thực thi, người lần lượt giúp chúa thượng loại bỏ nhiều kẻ đối nghịch, đều là những kẻ mà chúa thượng đau đầu nhức óc muốn loại bỏ nhưng lực bất tòng tâm. Vì người vất vả đêm ngày nên ta đi theo người cũng chẳng rảnh rang gì.
Nhưng ngày nào người cũng hỏi ta câu ấy: “Có tìm thấy không?”
Ta vẫn trả lời như mọi ngày: “Mặc Ảnh vô dụng.”
Rồi hai năm trôi qua, đại nghiệp của chúa thượng đã gần ngay trước mắt, những việc mà vương gia dự tính cũng chỉ còn lại bước cuối cùng: trừ khử chướng ngại cuối cùng của Ương Quốc.
Theo kế hoạch, vài tháng trước, ta cùng người tới Nghiệp Thành, vốn dĩ tất cả đều nằm trong sự tính toán của người, đại sự tưởng chừng sắp thành, nhưng không ngờ Lạc Trần quận chúa - người muội muội đã biến mất suốt ba năm qua, lại bất ngờ xuất hiện trong Lan hầu phủ. Lúc này nàng không còn là Vũ Văn Lạc Trần nữa, mà đã đổi tên thành Lan Hoán Sa.
Ta vô cùng kinh ngạc, vì hơn hai năm trước, ta đã tìm đi tìm lại ở Lan hầu phủ này không biết bao nhiêu lần, và chưa từng nghe có người con gái nào tên là Lan Hoán Sa, nên không thể biết được sao nàng lại xuất hiện ở đây, mà còn với thân phận là vị hôn thê của Tiêu Tiềm. Thậm chí ta còn nghi ngờ nhà họ Tiêu tìm người đóng giả quận chúa, khiến vương gia tinh thần bất ổn. Ta bèn bí mật điều tra, cuối cùng mới biết Lan Hoán Sa chính là quận chúa, ba năm trước nàng nhảy xuống vực sâu tự vẫn, thiếu chút nữa thì mất mạng, may sao mẫu thân của quận chúa là Lan phu nhân đã cứu nàng thoát chết.
Quận chúa ở trên núi dưỡng thương hơn một năm cho nên khi ta tới Lan hầu phủ, đã không tìm thấy người. Hai năm nay, khi vết thương đã lành, quận chúa trở về Lan hầu phủ, đó cũng là khoảng thời gian ta ngừng tìm kiếm.
Ta làm việc tắc trách, hại vương gia hai năm nay khổ sở nghĩ về muội muội, tội này có chết nghìn lần cũng đáng. Vốn dĩ ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn vương gia, không ngờ người lại an ủi ta, nói: “Tìm được là tốt rồi, những khổ đau trong hai năm qua coi như là sự trừng phạt mà ta đáng phải nhận.”
Lúc ấy, ta không hiểu hết ẩn ý trong câu nói của người, cho đến khi người chuyển vào sống trong Lan hầu phủ, ngày đêm ngắm nhìn quận chúa qua song cửa. Thấy quận chúa cười, người cũng cười, suốt ba năm nay ta chưa từng thấy người nở một nụ cười, cũng không ngờ khi người cười lại đẹp đến thế, vui vẻ đến thế. Tiếp đến, việc ta lo lắng rồi cũng đến, khi chúng ta chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ thời cơ là ra tay loại bỏ nhà họ Tiêu, người lại nói với ta rằng, tha cho Tiêu Tiềm được sống. Ta hiểu, Tiêu Tiềm là người thương của quận chúa, người sẽ không làm bất cứ việc gì gây tổn thương tới quận chúa, cho dù là một việc nhỏ như sợi tóc, càng không nói tới việc sát hại người thương của nàng.
Sau đó, người còn bảo ta không được động tới người nhà họ Tiêu. Ta cũng hiểu điều này vẫn là vì quận chúa.
Nhưng sau đó, ta ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Chỉ vì lời khẩn cầu của quận chúa mà người không ngần ngại hao tổn nội lực của mình, cứu con trai của Lăng vương. Suốt ba năm qua, Trạc Quang Sơn thường xuyên gửi cho người linh dược dưỡng thương, chúa thượng cũng đi tìm các vị thuốc quý ở khắp nơi để chữa trị nội thương cho người, cũng vì điều ấy mà tất cả ngự y của Tuyên Quốc đều không có thời gian nghỉ ngơi, cả Trạc Quang Sơn và chúa thượng dốc lòng dốc sức cố gắng mới giúp nội lực của người khôi phục được nửa phần, thế mà Tiêu Lãng đã bày kế rành rành trước mắt, người biết rõ nhưng vẫn làm.
Ta thực sự không thể hiểu nổi, tình cảm người dành cho quận chúa là thứ tình cảm gì...
Nghĩ kĩ lại, ta phát hiện ánh mắt người nhìn quận chúa có vẻ không bình thường, nhưng không thể nghĩ ra không bình thường ở chỗ nào.
Một hôm, ta thấy người đứng trên con đường lát đá xanh, cứ nhìn vào khuê phòng của quận chúa qua cánh cửa sổ quên đóng chặt. Ánh mắt của người chăm chú bất động như đã đóng băng, mấy lần quay đi, sau đó lại do dự quay trở lại. Ta cũng nhìn theo ánh mắt của người, chợt thấy quận chúa đang thay xiêm y, dáng vẻ yểu điệu thướt tha khiến người ta mê mẩn. Ta ngạc nhiên nhìn vương gia, người vẫn đang mải mê nhìn quận chúa, biểu cảm tuy dửng dưng nhưng trong ánh mắt lại lóe lên niềm khát khao cháy bỏng. Ta chợt ngộ ra, rốt cuộc cũng hiểu ánh mắt người nhìn quận chúa mấy hôm nay không bình thường ở chỗ nào rồi, đó không phải là ánh mắt của ca ca nhìn muội muội, mà là ánh mắt của một nam nhân nhìn ngắm người con gái mà mình yêu thương...
Vương gia yêu quận chúa, và dùng cách của một nam nhân yêu một nữ nhân để yêu muội muội của mình.
Khoảnh khắc ấy, ta không khỏi bàng hoàng, nhưng ta không nghĩ tình yêu của người là đáng xấu hổ. Ta chỉ thấy người thật đáng thương, chỉ có thể đứng ngắm người con gái mình yêu thương từ xa, phải kìm nén, giấu kín tình cảm, không để cho bất cứ ai nhận ra, cũng không được để người con gái đó biết.
Tình yêu như vậy rất đau khổ. Ta biết, vì ngày nào ta cũng phải chịu đựng nó.
Nhưng có lẽ vương gia còn đau khổ hơn ta, bởi từ khi sinh ra ta đã mang thân phận tôi tớ, bị người khác tùy ý sắp đặt cuộc đời mình. Ta chưa từng có tự do, cũng không có cơ hội theo đuổi ước nguyện của mình. Nhưng vương gia thì khác, người mang thân phận cao quý, còn là chủ nhân của Vô Nhiên sơn trang, chẳng có việc gì người muốn mà không làm được, cũng chẳng có thứ gì người muốn mà lại không có được cả.
Một người như thế mà lại không có được người con gái mình yêu, chắc chắn phải đau khổ lắm.
Mặt trời đã khuất bóng về tây, người vẫn bước đi một cách khó nhọc trên con đường trơn ướt của Phù Sơn. Người từng là Ninh vương mà chúa thượng đặt bao hy vọng, là nam nhân mà ta ngưỡng vọng như thần thánh. Hiện giờ, sức khỏe của người suy nhược tới mức này, mà ta chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn người không còn chút vương vấn với cõi trần gian này...
Bồ câu đưa thư sà xuống, ta tiến lại gần, rút lấy mảnh vải nhỏ cuộn ở chân nó. Nhìn thấy dòng chữ trên đó, ta chần chừ hồi lâu. Ta không thể nào làm trái lời của người, nhưng ta càng không thể nhìn người cứ như thế này...
Người hỏi: “Có phải là thư của hoàng thúc không?”
Ta nhét mảnh thư vào trong tay áo, cung kính trả lời: “Dạ đúng. Chúa thượng đã phong cho Tuyết Lạc Cô nương làm Lai quận chúa, còn xây cho nàng y quán lớn nhất Nghiệp Thành. Hiện giờ, Lai quận chúa đã trở thành nữ thần y nổi tiếng của Ương Quốc, người tới xin khám bệnh nhiều không xuể, biết bao công tử dòng dõi thế gia si mê nàng đi tới đi lui mòn cả cửa y quán...”
Gương mặt của người cuối cùng cũng lộ ra niềm vui hiếm có. “Thế thì tốt!”
Ta lén nắm chặt mảnh vải trong tay áo, cũng nở một nụ cười.
Ta tin những gì mình làm là đúng!
HẾT