← Quay lại trang sách

Sôi nổi

Sôi nổi

hư Nguyện nghiêng mình qua khung cửa sổ, ngó xuống dưới nhà; nàng không dám chạy ra ngoài bao lơn vì biết bà Tham, mẹ nàng vần còn ngồi hong tóc ở ngoài hàng hiên. Nàng không muốn mẹ thấy mình đang bồn chồn, xốn xang ngóng đợi Ngu Ý, người yêu của nàng. Ông bà Tham không chấp nhận cô con gái rượu cặp với Ngu Ý vì anh chàng chỉ là một nhạc sĩ nghèo không có tương lai. Ông bà Tham nghĩ vậy, nhưng Như Nguyện không nghĩ vậy, nàng đang tha thiết yêu. Với nàng, Ngu Ý là một người đàn ông hấp dẫn. Chàng cao lớn, có mái tóc bồng bềnh, có hàm râu quai nón dù đã cạo vẫn thấy xanh rờn, trông thật nhiều nam tính, Ngu Ý có nước da đen xạm, nhưng đàn ông đen thì trông càng dầy dạn phong sương. Ông Tham, cha nàng cũng đen, lại còn kém mẹ nàng cả chục tuổi, họ vẫn lấy nhau và vẫn sống trong hạnh phúc dù khi xưa, bà ngoại Như Nguyện hết sức cản ngăn. Vậy, nàng giống mẹ nàng chứ sao!

Nàng không thể xa Ngu Ý vì chàng còn có giọng hát thật trầm ấm, quyến rũ; những lúc chàng cầm cây đàn guitar gẩy lên vài nốt, rồi cất giọng thì với nàng bầu trời mênh mông vô tận, bát ngát không cùng. Giọng hát ngọt ngào của chàng đã làm nàng mê mẩn chết lịm cả cõi lòng, Trời, đất và ngay cả cha mẹ trở thành vô nghĩa.

Ngu Ý mê nàng da diết vì Như Nguyện là loại đàn bà có vóc dáng khêu gợi, những đường cong trên thân thể nàng làm đàn ông phải khao khát, nhất là những người đầy dục tính vì thế ông bà Tham rất sợ khi cô gái đi chơi một mình; nàng đúng là một quả bom lửa. Ngay từ khi con gái mới mười lăm tuổi, ông bà Tham đã lo lắng lắm vì nàng không bao giờ lùi bước một khi nàng đã đam mê, đã yêu thích một cái gì, nhất là đàn ông. Hồi còn học tại trường Văn Lang Sài Gòn, Như Nguyện đã say đắm một vị linh mục, thầy dạy Anh Văn của nàng, khi biết mục đích không thể thành, nàng đã toan vào nhà tu kín nếu như ông bà Tham không hết sức cản ngăn. Buồn quá, Như Nguyện chỉ biết lấy thú ăn ngon cho quên mối tình đầu không đạt được, nàng trở nên đẫy đà một cách đáng sợ, thế là nàng mang nặng mặc cảm mập phì, suốt ngày nàng vùi đầu trong đống sách, khóa kín phòng học, không giao tiếp với ai. Ông bà Tham lại lo âu, cố gắng lôi kéo con gái rượu đi chơi cho khuây khỏa. Cuối cùng, Như Nguyện đáp ứng, theo cha mẹ đến nhà thờ vào mỗi sáng Chủ nhật.

Một tháng trời qua đi trong êm ả, ông bà Tham mừng vì con gái đã có vẻ thuần tính, nhưng riêng Như Nguyện, nàng bắt đầu thấy chán nản nếp sống tẻ nhạt. May mà, nàng gặp lại Tiến, một bạn học cũ, một con chiên ngoan đạo, một người vui vẻ, và tận tình với bè bạn. Từ ngày đó, Tiến lại thăm nàng luôn luôn, lo lắng cho nàng từng chút một. Theo lời khuyên của Tiến, nàng bắt đầu nhịn ăn, tập thể dục thường xuyên, thân thể nàng dần dần trở lại hấp dẫn như xưa. “Lửa gần rơm, lâu ngày công bén”, Tiến yêu nàng tha thiết, Như Nguyện cũng có nhiều cảm tình với bạn, họ như hình với bóng, quấn quít bên nhau. Nhưng rồi, trong một tối Đại Nhạc Hội, Như Nguyện say sưa uống từng tiếng hát của nam ca sĩ mới Ngu Ý, nàng chìm đắm trong lời ca tình tự, hầu như quên hẳn sự hiện diện của Tiến kế bên. Ngồi ngay hàng ghế đầu, Như Nguyện vô cùng thích thú theo dõi dáng dấp vừa hùng anh vừa lãng mạn của chàng ca sĩ trẻ tuổi, nàng ngước mắt nhìn chàng đăm đăm. Trên sân khấu, Ngu Ý cũng đắm say nhìn xuống cô thiếu nữ đa tình, chàng như chỉ hát cho mình nàng. Vãn hát, Ngu Ý vội tìm ngay đến chỗ Như Nguyện, chàng lễ độ mời nàng đi ăn cháo khuya. Nàng nhận lời ngay, quên bẵng người bạn đi cùng. Chỉ khi cùng Ngu Ý sánh bước ra ngoài rạp, nàng mới chợt nhớ tới Tiến, quay lại nhìn bạn với đôi chút thương hại: “Tiến chịu khó về một mình tối nay, nhớ ghé qua ba mẹ xin phép cho Nguyện đi ăn cháo khuya về trễ nhé!”

Cả hai đi rồi, Tiến còn đứng ngơ ngẩn. Anh biết việc phải làm để bao che cho cô bạn gái nếu còn muốn giữ tình bạn, còn muốn gặp gỡ nàng.

Ngu Ý nhìn thiếu nữ say đắm: “Anh không ngờ được gặp một người đúng như anh mong ước! Anh không ngờ em lại chịu đi chơi với anh ngay! Anh thật may mắn! Anh cứ cả gan mà lại hóa hay!”

Như Nguyện nũng nịu: “Sao anh không dám nói anh bị tiếng sét ái tình? Em không đáng để anh theo đuổi hay sao? Phần em, em bị anh lôi cuốn ngay từ phút đầu, ngay khi anh xuất hiện trên sân khấu!”

Ngu Ý sung sướng: “Em... em vô cùng hấp dẫn. Anh chưa thấy một người con gái Việt Nam nào như em. Em có nét đẹp ngoại quốc, có vóc dáng quốc tế! Em có thể cho anh một buổi tối tuyệt vời trong đời không? Em có thể đi chơi tối nay với anh không?”

Chợt nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới cán chổi phất trần, Như Nguyện ngần ngại. Nhưng Ngu Ý đang tha thiết trước mắt, nàng làm sao từ chối được; lại còn cả một buổi tối đầy hứa hẹn, đầy quyến rũ, nàng làm sao làm ngơ?! Thôi thì cứ liều trước đã, rồi ra sao thì ra. Nàng cũng đã lớn rồi, đã mười bảy tuổi rồi, không lẽ bố mẹ cứ kè kè bên cạnh mãi sao? Nghĩ vậy, Như Nguyện ngước cặp mắt nhìn chàng trai tha thiết:

- Được, em đi với anh tối nay!

- Trời! Anh may mắn quá! Nhất em rồi!

Ngu Ý nắm tay cô con gái, nàng bạo dạn vòng tay ôm ngang lưng chàng trai. Mới gặp gỡ mà trông họ như một cặp tình nhân tha thiết đã từ lâu. Ngu Ý quay nhìn vào mắt cô gái: “Anh không có xe hơi đâu, anh chỉ chạy chiếc xe lambretta cởi truồng kia thôi. Em ôm chặt lưng anh khi xe chạy nhé!”

Như Nguyện cười ròn: “Được rồi! Khỏi lo em té cứ lo chạy xe đi, em sẽ bám anh thật chật”.

Chiếc xe gắn máy lao vút trên mặt đường nhựa... Trời đã tối, cái nóng ban chiều đã giảm, gió thổi mát rượi... Những vì sao lấp lánh trên nền trời khuya đẹp như những viên kim cương rạng rỡ. Thành phố Sài Gòn về đêm hoạt động náo nhiệl. Đây là lúc mọi người hưởng thụ các thú vui, nhất là thú ăn nhậu sau một ngày làm việc vất vả. Các bảng hiệu chói sáng vì ánh đèn néon đủ màu, đủ kiểu chớp nháy liên hồi... Như Nguyện ôm chặt Ngu Ý, áp má vào tấm lưng to lớn của chàng; nàng yêu vẻ trượng phu của người bạn mới quen, nàng cảm thấy hơi ấm từ lưng chàng tỏa ra nồng nàn, một hơi hướng rất đàn ông. Tự nhiên, Như Nguyện ngồi thẳng dậy, rướn ngực về phía trước, vòng tay nàng xiết chặt dần... Ngu Ý cảm thấy gai người vì sự đụng chạm ấy, chàng cảm thấy hơi nóng đa tình từ bộ ngực căng đầy nhựa sống của cô gái truyền đến lưng chàng, người chàng nóng ran... chiếc xe đang trên đà phóng nhanh, bỗng chậm hẳn lại... Đằng sau, Như Nguyện cất tiếng ngây thơ hỏi: “Sao vậy anh?” Hỏi vậy chứ nàng dư biết mãnh lực từ bộ ngực khêu gợi của mình. Ngu Ý cố lấy bình tĩnh: “Anh thấy đói bụng quá! Chúng mình ghé vào tiệm phở Tầu Bay làm đỡ mỗi người một tô vậy”. Nói dứt lời chàng lạng xe, đậu vào tiệm phở trên đường Trần Hưng Đạo. Hai người rời yên xe, Ngu Ý vừa có cảm giác thoát nạn vừa có cảm giác tiếc nuôi.

Ngồi đối diện nhau, cả hai đều thấy say say như nhắp chén rượu mạnh, Ngu Ý lên tiếng:

- Nãy giờ, anh vẫn chưa biết tên em?

Ánh mắt tinh nghịch, Như Nguyện giở giọng trêu chọc:

- Em thì cứ tưởng anh không cần biết vì đâu có cần thiết?

- Sao em nói vậy? Tên em đối với anh quan trọng như chính em đối với anh. Nào, nói đi!

- Như Nguyện! Bằng lòng chưa?

Ngu Ý chồm người qua bàn, nắm lấy tay cô gái, âu yếm:

- Anh rất cảm kích vì tên Như Nguyện. Đó là tâm ý của anh! Nguyện ước gặp được người tình như ý trong mộng tưởng đã thành!

- Ham lắm! Nhưng, Nguyện đã chịu anh đâu nào?!

Nói thế, mà ánh mắt tinh nghịch chọc ghẹo nhưng đầy quyến rũ đã ngầm chấp nhận thật rõ ràng. Ngu Ý không nói gì thêm, chàng tận hưởng thú vui bên người đẹp mới mà chàng thấy mình vô cùng may mắn vì Trời Phật run rủi cho được gặp nàng. Những nét nhạc, những âm thanh văng vẳng trong đầu, một bản tình ca bất hủ được sáng tác tự trong tâm tưởng của chàng cho Như Nguyện... Chàng sẽ ghi lại nguồn cảm hứng này!

Hai người rời tiệm phở cũng đã hơn mười giờ tối. Nép sát trong vòng tay Ngu Ý, Như Nguyện thấy hồn lâng lâng. Mùi đàn ông quyện lẫn mùi phở khiến nàng cảm thấy ngây ngất. Đây là lần đầu tiên trên đời nàng nhận thức được vị ngon của phở, ôi, cái hương gây gây đó phải có mùi đàn ông pha rrộn mới tạo nên một tô phở tuyệt vời! Ngu Ý cũng ngây người bên trái bom nổ chậm. Chàng khám phá ra nàng có sức quyến rũ lạ thường không những vì thân thể nảy lửa mà còn vì từ cánh tay dưới vai nàng tiết ra một hương thơm nồng ấm làm nhiều vị tu mi nam tử phải nhớ đời. Cả hai cùng nhận ra họ đã gặp đúng hương tình thích hợp!

Ngu Ý đưa Như Nguyện ra bến Bạch Đằng trò chuyện. Cái mát lạnh của sương đêm làm họ tỉnh táo. Dựa xe trên lề đường, chàng nắm tay nàng dẫn đến một ghế xi-măng, cùng nhau ngó xuống dòng sông Sài Gòn lấp lánh ánh đèn, vài con tầu to lớn đen sì đang phun khói, rời bến. Họ bắt đầu bàn về thế giới âm nhạc. Như Nguyện gợi chuyện rất khéo, Ngu Ý tâm tình cùng người đẹp một cách chân thành như họ đã quen nhau từ lâu, như họ đã hứa hẹn từ tiền kiếp. Nàng yêu cầu chàng hát. Chàng ra xe, lấy cây guitar, gẩy vài tiếng, lên giọng. Đêm khuya thanh vắng, tiếng đàn nhẹ nhàng nâng tiếng hát quyến rũ điêu luyện của chàng làm nàng như ngạt thở trong hơi nhạc...

- Trời ơi! Em yêu giọng anh quá! Anh có một giọng ca thiên phú, mà anh còn biết chau chuốt điêu luyện khiến tiếng hát mê ly, một giọng ca vàng, anh có biết không?

- Những lời ca vừa rồi, anh mới ngẫu hứng sáng tác cho riêng em, chắc em không ngờ?!

Đêm nay thật tuyệt vời đối với đôi lứa... Không gian như lắng đọng... ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn khuya... tiếng sóng sông vỗ vào mạn tầu nhè nhẹ, tiếng đàn tây ban cầm thánh thót du dương, tiếng hát chan chứa ân tình của chàng... và nhất là mùi đàn ông ngai ngái thoát từ cổ, từ cánh tay vạm vỡ, từ khắp nơi trên thân thể chàng khiến nàng rạo rực, như bị thôi thúc bởi những mãnh lực ma quái khát khao. Như Nguyện chìm đắm trong cái cảm giác say say ngầy ngật của một thiếu nữ phơi phới xuân thì trước sức quyến rũ của người khác phái. Mắt nhìn mắt, môi kề môi. Bàn tay nóng bỏng của Ngu Ý bắt đầu ve vuốt trên cặp đùi thon dài của cô gái. Thốt nhiên, Như Nguyện co người lại, nàng chợt nhớ tới vẻ mặt hầm hầm dữ tợn của cha, ánh mắt buồn bã oán trách của mẹ, nàng đẩy tay chàng ra, vuốt lại áo:

- Đưa em về! Gần sáng rồi!

Ngu Ý giọng tiếc rẻ:

- Bao giờ gặp lại em?

- Em sẽ nhắn anh Tiến. Anh ấy sẽ là người đưa tin cho mình.

Ngu Ý lo lắng: “Ông bà già có khó lắm không?”

Như Nguyện thản nhiên: “Ngày mai em bị khóa trong nhà là cái chắc, ấy là chưa kể tới cây phất trần dài cả thước mà có lẽ em phải chịu lãnh vì tội đi chơi đêm nay với anh không có phép. Chỉ tại anh thôi!”

Ngu Ý lúng túng: “Hay để anh tới nói chuyện phải quấy với ông bà già?”

Nàng lắc đầu nũng nịu: “Không được đâu! Thôi, đưa em về!”

Như Nguyện tra chìa khóa vào ổ, nàng biết thế nào ông bà Tham cũng đợi nàng dù đã hơn hai giờ sáng nàng tạo một vẻ mệt mỏi cần thiết để đối phó vói sóng gió sắp xảy ra. Nhưng vòng khóa vừa quay, cửa bỗng bật mở. Như Nguyện lùi lại một bước để tránh cây phất trần của bố. Lạ thay, không phải khuôn mặt ông Tham! Một giọng cười nhẹ quen quen, người thanh niên còn đứng ẩn trong bóng tối sau cánh cửa:

- Vào đi cô! Ba Mẹ đã ngủ cả rồi! Tôi đợi cô cả mấy tiếng đồng hồ, gánh trách nhiệm cho cô ăn roi mây nếu về sau mười hai giờ đêm! May cho cô nhé!

Như Nguyện vui mừng, khẽ reo: “Ôi! Anh Duy! Anh về từ bao giờ? Em may quá! Có quý nhân phù trợ!”

Như Nguyện tụt giầy, xách trên tay, đi chân không vào trong nhà. Ánh sáng ấm cúng từ cây chụp đèn tỏa nhẹ làm phòng khách mờ ảo. Khuôn mặt vui vẻ của người anh họ làm Như Nguyện yên tâm, nàng rỉ tai Duy: “Em đi thay áo rồi ra tán gẫu với anh! Chờ em chút nhé!”

- Tôi buồn ngủ muốn chết, còn trò chuyện gì nữa! Cô này dai sức thật, cô không mệt sao?

- Em cũng buồn ngủ lắm. Nhưng anh gắng đóng nốt vở kịch với em phòng khi ba mẹ em tỉnh giấc.

Duy bật cười: “Cô này ranh thật! Đi nói dối cha, về nói dối chú! Tôi muốn quất cho cô mấy roi quắn đít!” Nhìn đôi mắt van lơn của cô em họ, Duy đành nói:

- Thôi được! Mau lên, tôi chờ cô.

Đêm ấy, Như Nguyện thoát được trận đòn của ông Tham, thoát được những lời nói lải nhải của bà Tham. Khi Tiến đến chơi, anh ngạc nhiên thấy Như Nguyện tươi tỉnh. Nàng kéo Tiến ra chân cầu thang, Tiến vội vã nói: “Tối qua, quãng tám giờ, Tiến đến nhà Nguyện cho hai bác hay Nguyện gặp mấy cô bạn gái tại Đại Nhạc Hội, líu lo trò chuyện, rủ nhau đi chơi, sẽ về trễ khoảng một tiếng sau, Thế, mấy giờ Nguyện mới về?”

- Đó là việc của Nguyện. Còn việc của Tiến là đến số 35 đường Cây Bầu nhắn cho ca sĩ Ngu Ý biết Nguyện sẽ gặp anh ấy 10 giờ sáng Chủ nhật này tại nhà thờ Đức Bà lúc bắt đầu khóa lễ, nhớ đi ngay cho Nguyện yên lòng.

Lời nói của nàng có một mãnh lực sai khiến mạnh đến nỗi Tiến riu ríu tuân theo dù trong thâm tâm chàng không muốn. Tiến là con chiên ngoan đạo, anh rất buồn thấy người bạn quý coi thường mẹ cha, coi thường cả Đấng Thiêng Liêng, nhưng còn biết làm sao? Tiến không muốn bạn thù ghét mình, anh thương Như Nguyện lắm, dù biết nàng tính tình hời hợt, bất chợt đổi thay, dù biết nàng chỉ ve vuốt mình những khi cần, Tiến vẫn sẵn sàng xả thân vì nàng. Được gặp mặt nàng hàng ngày là điều cần thiết cho đời anh, thế thôi!

Tiến phóng xe tới nhà Ngu Ý, cho chàng ta biết ngày hẹn với người đẹp. Ngu Ý nhìn Tiến thương hại: “Cảm ơn anh! Chắc anh coi Như Nguyện như một cô em gái?”

Trả lời câu hỏi, Tiến chỉ nhếch mép cười, một nụ cười buồn. Biết trả lời ra sao đây?! Nghĩ vậy, anh giơ tay bắt tay Ngu Ý rồi lên xe phóng đi.

Ánh nắng chói chan dát vàng trên đường phố, trên nóc Vương Cung Thánh Đường như sáng thêm vì bầu trời xanh trong vắt, lơ lửng vài cụm mây trắng như bông. Chủ nhật hôm nay thật đẹp! Ngu Ý dựng chiếc lambretta dưới một gốc cây. Tại đây, chàng có thể theo dõi từng người vào nhà thờ mà không sợ bị ai bắt gặp. Người yêu của chàng có đạo, vậy chắc ông bà thân sinh của nàng phải là người đạo gốc, Như Nguyện chưa cho chàng biết rõ về gia đình nàng, anh chàng Tiến, con chim xanh thì sau khi báo ngày giờ hò hẹn của Như Nguyện đã chạy như bị ma đuổi! Ngu Ý lo cho người yêu, lòng bồn chồn.

Một chiếc DS19 bóng loáng dừng lại trước cửa nhà thờ, cánh cửa xe mở rộng. Như Nguyện õng ẹo duyên dáng bước xuống, nàng quay đầu nói với người lái xe, giọng dịu dàng: “Anh Bảy về đưa ông bà đi! Đừng đến đón tôi, nói với ông bà cậu Tiến sẽ đưa tôi về!” Nàng nói xong thoăn thoắt bước vào Vương Cung Thánh Đường. Chiếc DS19 rời lề đường, phóng đi. Đợi chiếc xe khuất trong đám bụi mù, Ngu Ý chạy vội vào nhà thờ. Như Nguyện kia rồi!

Ngu Ý nhẹ nhàng đến bên cạnh người yêu, cúi xuống thủ thì: “Nhớ em quá! Lo cho em quá!”. Như Nguyện quay lại, ánh mắt long lanh, nũng nịu:

- Vì anh, suýt nữa em bị một trận đòn!

- Nhưng không bị! Sao may mắn vậy, em?

Vài người quay lại nhìn hai người một cách khó chịu. Như Nguyện ghé vào tai chàng, nói nhỏ: “Thôi, chúng mình ra khỏi đây”.

Tay trong tay, hai người tung tăng trận đường phố. Bầu trời như rộng hơn, mọi người như đẹp hơn, nếu được như thế này mãi mãi... Như Nguyện như con chim xổ lồng bay tới một chân trời xa lạ... Ngu Ý đưa nàng ra xa lộ, lên Thủ Đức ăn nem, rồi vòng về một quán lá ven đường. Hai người vào quán uống nước dừa tươi. Người chủ quán cho biết có một con đường đất đỏ từ sau quán đi thẳng vào một khu rừng thưa. Hai người lần mò vào trong rừng. Ánh sáng ban chiều vẫn rải rác những tia nắng quái, len lỏi qua khe lá dẫn lộ cho cặp tình nhân. Mùi lá rừng ngai ngái, mùi gỗ mục trầm trầm, Như Nguyện dựa sát vào người yêu. Ngu Ý khựng lại, chàng không kìm giữ nổi, vòng tay xiết chặt tấm thân hấp dẫn tràn đầy nhựa sống của người con gái, đẩy nàng nằm xuống bên một gốc cây chằng chịt dây leo. Như Nguyện cũng rạo rực không kém, nàng ghì chặt tấm lưng to lớn của chàng trai. Hai người quấn lấy nhau, máu nóng dồn trên toàn thân, rã rời, say sưa, ngây ngất...

Trời đã sâm sẩm tối, tiếng chim rừng ríu rít đánh thức đôi người tỉnh giấc Vu Sơn. Như Nguyện hốt hoảng ngồi dậy, kéo xiêm y xốc xếch, nàng bật khóc. Tiếng khóc làm Ngu Ý sực tỉnh, chàng chồm tới bên người yêu: “Anh van em! Chúng mình phải sống với nhau mãi mãi!”

Như Nguyện hất tay chàng ra, giọng giận dỗi:

- Anh làm hư đời con gái của em rồi!

- Anh sẽ xin hỏi cưới em. Nhưng anh hỏi thực; em có sung sướng không?

Như Nguyện lườm người yêu, giọng dấm dẳn, tiếp: “Nhưng... lỡ mẹ em biết được... chắc em chết mất”.

Ngu Ý giọng van lơn: “Mẹ chỉ biết sau khi mình làm đám cưới thôi. Anh hứa với em như vậy.”

Như Nguyện giọng bỗng đanh lại: “Tiền đâu anh làm đám cưới? Mà chắc gì Ba Mẹ bằng lòng nhận anh làm rể?”

- Thôi thì được đến đâu hay đến đây. Anh làm hết sức mình vì anh yêu em. Anh sẽ quỳ xuống van xin Ba Mẹ cho phép em lấy anh. - Giọng Ngu Ý buồn buồn khổ sở.

Nhìn thấy dáng thiểu não của người yêu, Như Nguyện tội nghiệp quá, nàng ôm lấy đầu chàng, ấp mặt chàng vào bộ ngực gợn tình của mình, tha thiết: “Em sẽ theo anh đến góc biển, chân trời!”

Hương nồng ấm từ thân thể người đàn bà mới thoát xác làm Ngu Ý chồm dậy lần nữa, chàng đẩy mạnh nàng xuống cỏ, ghé miệng cắn vào núm trái hồng đào căng tròn, bàn tay như sắt nguội cuốn chặt mái tóc mây, đôi chân mãnh liệt luồn vào giữa, tách rời cặp đùi thon dài của người thiếu nữ... xấn tới... Như Nguyện lạc vào động Thiên Thai, nàng mê man, rên rỉ.... trong không gian mát lạnh mà Như Nguyện cứ tưởng mình đang chơi vơi giữa bể lửa nóng bỏng... nóng từ ngoài da thịt... nóng xâm nhập vào thân thể tới các ngõ ngách của từng tế bào.

Những bước chân lạo xạo trên cỏ khô làm Như Nguyện sợ hãi, nàng đẩy mạnh người tình sang một bên, kéo xiêm y che kín thân thể. Ngu Ý cũng vội vã mặc lại áo quần, ngồi dậy ngay ngắn, mới nhìn cứ tưởng là hai người đang hàn huyên tâm sự.

Một nhóm thanh niên chừng bốn năm người đi tới gần, khi nhận ra đôi bạn, một cậu trong bọn cất giọng: “Anh chị có muốn theo tụi này đi cắm trại sâu trong rừng không?”

Như Nguyện nhanh nhẩu: “Các em cứ đi trước, anh chị sẽ theo sau!”

Cả bọn khuất bóng trong rừng... Màn đêm phủ kín vạn vật... Tiếng chim rừng eo óc... Hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ trước khi ra mặt lộ.

Như Nguyện nghiêng mình, nàng vừa thoáng thấy bóng người yêu bên kia đường. Chàng đứng quay mặt vào tiệm kính, chàng đang chờ nàng. Vóc đáng chàng so với những thanh niên Việt Nam khác trông thật oai dũng hùng tráng. Như Nguyện chạy như bay xuống cầu thang, nàng giản dị trong áo dài trắng nữ sinh. Nhưng nàng cũng không thoát khỏi cặp mắt theo dõi của bà Tham. Bà chặn nàng dưới chân cầu thang:

- Con đi đâu vậy? Dạo này đi chơi khuya nhiều lần rồi đấy! Cứ sểnh ra là la cà suốt ngày ngoài đường! Hôm nay ở nhà, bên bác phán Thông hẹn tới xin cô cho anh Thái. Nó là bác sĩ y khoa rồi. Ba mẹ đều ưng chỗ này.

- Thì chính anh Thái hẹn con đi lễ nhà thờ sáng nay.

Bà Tham ngạc nhiên: “Ủa, con quen Thái à?”

Như Nguyện chúm chím làm nũng mẹ: “Mẹ ơi! Thời buổi bây giờ phải quen nhau trước khi cậy cha mẹ tới hỏi. Con có ưng thì ba mẹ cũng vui lòng, đúng không? Thôi, để con đi!” Nàng ôm mẹ, hôn nhẹ trên má bà, rồi uyển chuyến bước ra cửa.

Bà Tham nhìn theo con gái, nói với chồng: “Cô cậu ưng nhau! Thảo nào, dạo này con bé ngoan đạo. Sáng Chủ nhật nào cũng đi rước lễ. Ông vậy mà không bằng con”.

Ông Tham ngó vợ: “Để coi. Tôi nghi lắm. Có cái gì bất ổn. Dễ gì nó chịu thằng bác sĩ Thái loắt choắt ốm tong teo, nó thích những thằng bự con cao lớn. Bà hỏi thử thằng Tiến xem sao, nó gần gũi con Nguyện hơn mình, nó biết con Nguyện hơn mình”.

Bà thấy ông nói đúng, tuy nhiên vẫn chống chế: “Làm cha làm mẹ mà không biết con mình bằng người ngoài ư? Tôi biết con Nguyện hơn ai hết!”

Ông thản nhiên: “Để xem!”

Như Nguyện không thể giấu cha mẹ mãi, vì ngay sáng đó anh chàng bác sĩ cù lần theo mẹ, bà phán Thông đến thăm ông bà Tham. Ông bà Tham chừng hửng vì không ngờ con gái lừa dối mình, và chính ông bà cũng phải ngụy tạo để bao che sự vắng mặt của cô gái mà ông bà hứa sẽ ra mắt mẹ con bà phán Thông bữa ấy. Ngồi nói chuyện với bà phán và cậu bác sĩ mà lòng bà Tham rối như tơ vò. Hai người vừa ra khỏi cửa, bà Tham gọi anh tài Bảy đi rước Tiến về nhà bà ngay để tra hỏi.

Tiến biết chuyện phải đến đã đến. Anh không thể giấu được gì trước đôi mắt sáng quác giễu cợt của ông Tham, đôi mắt u sầu mất tin cậy của bà Tham, Tiến chỉ còn biết cúi đầu tường trình sự thật. Ông bà Tham cho Tiến một đặc ân: theo dõi đôi tình nhân để ông bà bắt tại trận cô cậu đi chơi với nhau, như thế mới có cớ chính đáng cấm Như Nguyện gặp Ngu Ý. Ông bà cũng giả đò như không biết con gái có tình nhân, cũng không nhắc nhở về vụ mẹ con bà phán đến thăm nữa, ông bà chỉ chờ báo cáo của Tiến. Phần Như Nguyện, nàng cũng biết cha mẹ đã hiểu nàng dối gạt, nhưng nàng vẫn phớt lờ tỉnh queo. Nàng tỏ vẻ chăm học hơn, rủ bạn về nhà học chung, rõ ra một cô gái ngoan, chưa thích lấy chồng. Nàng nhớ Ngu Ý, nhớ giọng hát ngọt ngào, nhớ vòng tay ghì xiết, nhớ hơi thở nóng bỏng; nhưng biết làm sao! Thời gian trôi thật chậm, mới có hơn một tháng trời xa cách mà nàng thấy dài như bất tận, chán nản vô cùng... Tiến cũng tránh mặt nàng. Cuối cùng, nàng đành liều nhờ anh tài Bảy mang thư đi bưu điện để hò hẹn người yêu. Bức thư không tới tay Ngu Ý mà lọt vào tay ông bà Tham. Ông bà theo địa chỉ trong thư, tìm đến nhà Ngu Ý. Ông bà lạnh lùng yêu cầu chàng ca sĩ tài hoa xa lánh Như Nguyện và dọa bỏ tù nếu chàng không chịu làm theo ý ông bà vì nàng còn trong tuổi vị thành niên. Ngu Ý đau khổ và buồn bực vì vừa mất người yêu, vừa bị đụng chạm tự ái. Chàng chỉ còn trông cậy vào một phép lạ.

Như Nguyện biết không thể nhờ cậy ai được nữa, nàng lại tìm quên trong thú ăn ngon. Hơn hai tháng sau, nàng bắt đầu lên cân, nhưng lạ thay, lần này bụng nàng sao cứ lu lú dần, và đã hơn một tháng trời nàng tắt kinh, nặng thấy thèm cay một cách bất thường. Như Nguyện để tay lên bụng, nàng có cảm giác một mầm sống đang thành bình, nàng bắt đầu lo sợ, nàng không thể bàn với ai, nàng không thể gặp Ngu Ý, nàng thấy rã rượi bần thần, ông bà Tham quan sát con gái kỹ lưỡng, ông bà biết tính hời hợt của cô con gái rượu “rồi nó sẽ quên”. Nhưng, một tối vào giường, bà rỉ tai ông:

“Sao tôi thấy con Nguyện trông mệt nhọc như người có bầu, mà bụng nó lúc này trông to ra?!” Ông hoảng hốt: “Bà cho nó đến khám bác sĩ Quân. Anh Quân với mình là chỗ thân tình, chắc chắn anh ấy không hé môi nếu như con bé mang bầu. Nhưng mong là dạo này nó mập ra”. Nói vậy, nhưng ông lo lắng lắm. Rồi đây tai tiếng sẽ tới nếu như ông bà không chấp nhận thằng ca sĩ làm con rể. Hay bắt con gái cho ra thai? Ý nghĩ này bị bà vợ phản đối, bà nói làm vậy sẽ thất đức.

Sáng hôm sau, bà Tham gợi chuyện con gái, Như Nguyện lúc đầu còn chối quanh, nhưng tự nhiên nàng muốn ụa mửa, nàng bỏ dở câu chuyện thù tiếp với mẹ, chạy vội xuống bếp lục mấy trái ớt hiểm cho vào miệng trước con mắt ngạc nhiên của bà Tham.

- Ủa! Con thèm cay chứ không thèm chua ư?

Biết không thể giấu được nữa, Như Nguyện òa khóc. Bà Tham thấy tối tăm mặt mũi, bà đã hứa hôn bên đằng bà phán, bây giờ ăn nói làm sao? Còn cái bầu này nữa, xử trí làm sao?

Phép lạ đã đến với chàng ca sĩ nghèo Ngu Ý. Ông bà Tham cho anh tài Bảy đến đón chàng. Ngu Ý đi từ sửng sốt này đến sững sờ khác. Chàng được chấp nhận làm rể trong gia đình ông bà Tham, và chàng sắp được làm cha. Ông bà Tham sẽ đứng ra tố chức đám cưới cho Như Nguyện và chàng. Đám cưới thật rầm rộ. Những tai mắt thủ đô Sài Gòn tham dự đông đảo vì ông ba Tham quảng giao, những nghệ sĩ đến giúp vui rất nhiều vì Ngu Ý là ca sĩ thời danh đang lên của Thủ Đô. Như Nguyện vui lòng lắm. Nàng thầm cám ơn cái bào thai trong bụng, nàng hãnh diện vì mình đã dám làm những điều nàng thích, nàng thấy thương cha mẹ hơn. Ngu Ý ăn ở phải đạo nên ông bà Tham dần dần thấy gần gũi con rể, nhất là sau khi Như Nguyện sinh được một bé trai kháu khỉnh. Ông bà Tham đặt tên Thạch Lang cho đứa cháu đầu. Ngu Ý sáng tác những bản tình ca ngợi hạnh phúc lứa đôi trọn vẹn. Gia đình thật ấm cúng yên vui.

Bé Thạch Lang được năm tuổi, Như Nguyện bắt đầu thấy nhuốm một cảm giác chán chường trong gia đình êm đềm này, nàng không thích cuộc đời phẳng lặng dù êm đẹp. Nàng đi học lại ở Hội Việt Mỹ. Nàng làm quen với nhiều bạn mới, trai cũng như gái, thích tụ tập đi chơi nơi này nơi nọ, quên cả chồng con. Nàng nghĩ, dù gì bà ngoại bé Thạch Lang, mẹ nàng cũng chu toàn cho bé. Nàng phải sống theo ý thích của nàng, Ngu Ý đối với nàng ngày càng chậm chạp, ngày càng không theo kịp trào lưu, một loại người yên phận ít tham vọng; đã thế, chàng lại mang mặc cảm ăn ở nhờ cha mẹ vợ. Đã nhiều lần Ngu Ý đề nghị ra riêng, nhưng Như Nguyện gạt đi, viện cớ chàng kiếm không đủ tiền sinh sống; thật ra, nếu ra riêng nàng phải tự mình lo cho con, còn thì giờ đâu đánh đu cùng chúng bạn, đó là điều nàng không muốn.

Các bạn gái của nàng, ai cũng mê ông thầy Mỹ đẹp trai, thầy John McCormack; các cô thi nhau trổ tài quyến rũ thầy, họ gần như thách thức nhau xem người nào được coi như nhiều hấp lực nhất. Họ chỉ e ngại Như Nguyện, nhưng Như Nguyện đã có chồng con, đó là điểm thất lợi của nàng. Một buổi chiều, sau giờ học, cả đám thiếu nữ đợt sóng mới trố mắt ghen tức khi thấy John mở cửa xe cho Như Nguyện lên. Chiếc xe phóng vút ra lộ, để lại đám bụi mù...

Bây giờ, ông bà Tham mới thấy thương con rể, nhưng ông bà không cấm cản con gái như trước kia được nữa vì nàng đã có chồng. Ngu Ý câm nín, chịu đựng. Ông Tham một lần dự vào cuộc cãi cọ giữa hai người vì ông thấy con gái to miệng té tát mắng chồng, nàng còn cầm dao dượt đuổi Ngu Ý; rồi ông cũng cạch luôn vì Như Nguyện đang cơn nóng, nàng cầm chiếc giầy gót nhọn liệng vào cha. Ông bà Tham biết mình không thể can thiệp vào chuyện gia đình con gái được nữa. Nàng đã cho ông bà một đứa cháu xinh xắn, nàng không còn lệ thuộc vào cha mẹ nữa. Ngày lại ngày, Như nguyện vắng nhà càng lúc càng nhiều, nàng đi đâu Ngu Ý cũng không biết, nàng đi với ai chàng cũng chẳng hay!

Đôi khi Như Nguyện cũng thấy thương chồng, nhất là những lúc ái ân, nhưng cũng không nhiều vì Ngu Ý có vẻ mất hứng. Phần nàng, cũng không còn náo nức như xưa vì nàng hoàn toàn tự do, không ai cấm cản; hơn thế nữa nếu so sánh với John, Ngu Ý vẫn không sao mãnh liệt như anh chàng Mỹ này. Anh chàng có cặp mắt trong veo màu cẩm thạch, có mái tóc óng ả màu vàng tươi, có đôi môi đỏ mọng thơm mùi lưu chín, có làn da trắng hồng mùi da thuộc. Anh chàng có vẻ đẹp trai của một tài tử ciné, có vẻ oai phong của một tay đấu bò rừng, có kiến thức của một người có học, một loại người khác hẳn anh chồng mà nàng đã nhàm chán, một loại người có khả năng mở mang trí tuệ cho Như Nguyện, một loại người không những cho nàng thú vui thể xác mà còn cho nàng những hiểu biết sâu sắc về thế giới bên ngoài. Trong vòng tay ân ái của John, Như Nguyện đã quên hẳn Ngu Ý, quên luôn cả bé Thạch Lang kháu khỉnh! Nàng cũng không thèm ngó ngàng tới những ghen tức của các bạn đồng học, nàng cũng không thèm để ý đến tai tiếng bên ngoài.

Chiến cuộc Việt Nam đã tới giai đoạn cuối, miền Nam sắp lọt vào tay Cộng sản. Như Nguyện biết điều đó rất sớm vì John đã cho nàng hay, chàng còn hứa sẽ đưa cả gia đình nàng rời Việt Nam trước ngày mất nước. Như Nguyện yêu cầu cả nhà ra đi với nàng, cha mẹ nàng dĩ nhiên bằng lòng, chỉ chồng nàng phản đối, tự ái không cho phép chàng làm như vậy vì Ngu Ý biết John là tình nhân của vợ mình. Như Nguyện bảo thẳng chồng: “Nếu anh không đi thì em vẫn đưa ba mẹ và con đi. Em không thể ở lại với bọn Cộng sản. Hơn thế nữa, John hứa kiếm việc cho em khi sang tới Mỹ. Vì tương lai của em, vì tương lai của con, em không thể theo anh”. Ngu Ý lẳng lặng rời nhà, chàng đã có chủ ý; chàng có thể mất vợ, nhưng chàng không thể mất bé Thạch Lang, chàng thương nó hơn mẹ nó thương nó.

Ngày John đến đón gia đình Như Nguyện, Ngu Ý đã âm thầm mang con đi mất tích. Bà Tham khóc lóc vật vã đòi ở lại tìm cháu, ông Tham khôn ngoan hơn, khuyên vợ nên theo con gái, dù gì Ngu Ý cũng là cha bé Thạch Lang. Như Nguyện cũng đau lòng lắm, nhưng việc nên làm nàng phải làm, rồi đây sẽ có ngày mẹ con đoàn tụ.

Ở trại tỵ nạn chưa đầy hai tuần lễ, Như Nguyện đã được phỏng vấn đi Mỹ vì John McCormack khai nàng là vị hôn thê với chính quyền sở tại, John đích thân tới trại đón ông bà Tham và Như nguyện về Thủ Đô Washington. Một đám cưới sơ sài được tổ chức ngay tại vườn nhà John với sự tham dự của cha mẹ cô dâu, cha mẹ chú rể và họ hàng quyến thuộc đằng trai. Ông bà Tham buồn lắm nhưng đành chịu vậy. Bà Tham nhớ cháu ngoại, ông Tham sầu xa xứ, cả hai gầy mọp đi. Riêng Như Nguyện sống phơi phới thoải mái với cảnh lạ, người lạ mà nàng rất thích thú. Đôi lúc nhớ đến con, nàng bật khóc nhưng lại quên ngay trong vòng tay âu yếm của John. Một năm sau, nàng sinh hạ một bé gái tuyệt vời, một kết hợp khéo léo của hai giống Á và Mỹ. Bà Tham lại một lần nữa phấn khởi trong trọng trách làm bà. John bận các công tác mới vì anh đổi sang ngành ngoại giao nên phải xa nhà luôn. Như Nguyện lại thấy cuộc sống tẻ nhạt, nàng cũng vẫn không ham mê con nít; vả lại bé Lisa đã có bà Tham lo chu đáo. Nàng bắt đầu xông xáo vào xã hội, nàng đã ngoài ba mươi, nàng càng ngày càng quyến rũ, càng nóng bỏng. Nàng biết thế, vì mỗi lần đi với chồng tới party, nàng được đàn ông săn đón dữ dội. John bắt đầu khó chịu, chàng muốn vợ ở nhà trông con, chàng muốn có thêm một đứa bé nữa để giữ chân nàng, Như Nguyện đâu dễ gì để đàn ông xỏ mũi, nàng đã tốt nghiệp Đại học, nàng đương theo Cao Học Luật, nàng nhất định xin đi làm bán thời gian để làm bước tiến cho tương lai sự nghiệp, nàng chiều chuộng John vừa đủ để anh chàng Mỹ này cho nàng tiếp tục học lên cao, nâng đỡ nang những lúc cần thiết. Sau khi tốt nghiệp Cao Học, nàng bắt đầu bận trong công việc làm, cũng là cái cớ để nàng thoái thác không theo chồng đi công tác các nơi xa. Nàng bắt đầu đi du lịch một mình vì John quá bận, nàng nhõng nhẽo xin John cho đi Âu châu nghỉ mệt một thời gian. John đành đoạn để vợ đi mà lòng tràn đầy âu lo, không phải lo vợ mình lúng túng ngỡ ngàng nơi xứ lạ vì John biết vợ mình là con người thông minh tháo vát, nhưng lo vì mất vợ vì biết nàng là con người phúng túng dám làm, bất cần hậu quả.

Đúng như John nghĩ, vừa tới Venice, Như Nguyện gặp ngay một bạn đồng hành đáng yêu, chàng là người Ý, chàng mới chết vợ và cũng đi đu lịch một mình. Khung cảnh Venice thật hữu tình cho những tâm hồn cô đơn lãng mạn. Những phố cổ xây cất theo kiểu Gothic từ thế kỷ mười ba với những khung cửa sổ cao hẹp bí ẩn pha trộn một cách hài hòa với những phố mới dựng vào đầu thế kỷ hai mươi đường nét vuông vắn cứng cỏi, được làm dịu bớt bởi màu hồng lạt hoặc nâu lạt tô điểm bên ngoài. Ngồi trong lòng thuyền dạo chơi dọc thành phố, Như Nguyện đã hớp hồn anh chàng đẹp trai Marcello Lanza, anh chàng có đôi môi khêu gợi tham lam ẩn dưới làn ria mép đa tình kiểu Clark Gable, mái tóc đen bóng mượt như trùm Mafia đôi mắt thật lẳng nhìn như xuyên qua làn vải, như không gì che giấu được. Con ngựa bất kham trong người Như Nguyện lại nổi dậy. Nàng đã ba muơi tám tuổi, nàng còn đậm hơn xưa, còn mướt hơn xưa, còn khêu gợi hơn xưa. Cuộc gặp gỡ thật đúng lúc, giai tầng đồng điệu. Bây giờ nàng đang thích đàn ông mảnh khảnh cẳng dài, bắp thịt xăn chắc; nàng đang thích đàn ông biết pha trò, nói chuyện có duyên, nàng đang thích đàn ông có thời giờ săn sóc nàng. Marcello hội đủ điều kiện một bạn đồng hành lý tưởng, chàng rất lịch lãm, hiểu biết rộng, chàng cặn kẽ giảng giải chỉ dẫn từng khu phố, từng ngõ ngách của Venice cho Như Nguyộn, chàng thật hào hoa phong nhã, chàng biết cách nịnh đầm, chàng có những bước nhảy thật bay bướm.. Với Như Nguyện lúc này, Marcello đã vượt John!

Đêm đầu tiên trong khách sạn, Marcello gọi bồi mang chai champagne tới, chàng cụng ly với Như Nguyện và đăm đăm nhìn nàng: “Tôi chưa thấy một người đàn bà nào quyến rũ hơn em! Em biết không, cái đẹp của phái nữ là sức quyến rũ đối với phái nam, đó cũng là nữ tính thể hiện, đó cũng là đặc ân của đất trời. Có phải vì em là đàn bà Á Châu nhưng mang vóc đáng của một phụ nữ Âu Mỹ, cái chất Á Châu trong em đã làm dịu bớt cái cứng của phụ nữ Âu Mỹ khiến đàn bà tính thể hiện đầy đủ hơn, nhiều hấp lực hơn?” Marcello ve vãn nàng đúng điệu, giọng hắn nhẹ nhàng mà ấm áp, hơi thở như mơn trớn thèm thuồng, tia nhìn nửa như ra lệnh, nửa như van xin, còn đợi gì mà không dâng hiến?

Mười đêm ngà ngọc, Như Nguyện hoàn toàn quên bẵng chồng con. Nàng sẽ kéo dài chuyến đi du lịch Âu châu, nàng sẽ cùng Marceilo sang Paris, thành phố hoa lệ, trung tâm của nền văn minh cổ Tây phương mà cũng là trung tâm của đời sống xa hoa đàng điếm. Hai người tới Paris vào một buổi sáng mù sương, Như Nguyện chợt buồn, nàng cảm thấy nhớ bé Lisa. Marcello đọc được ý tưởng của tình nhân trong đôi mắt nàng. Chàng đưa nàng vào một tiệm rượu sang trọng ngay đại lộ Champs Elysées, chọn một bàn trong góc phòng, kín đáo nhìn ra ngoài mặt lộ. Như Nguyện gợi một ly Calvados, Marcello thích uống Brandy. Nhìn người qua lại ngoài phố, uống vài ly rượu mạnh, Như Nguyện thấy vui trở lại, háo hức đòi người tình đi chơi ngay. Marcello nhìn nàng nửa ngạc nhiên nửa thích thú: “Mình chưa lấy phòng trong khách sạn. Hơn nữa em không thấy mệt sau chuyến bay đêm qua sao? Tôi đề nghị, chứng mình lấy phòng trước đã, tắm rửa, đi ăn trưa, xong đi chơi tới khuya. Em nghĩ sao?”

- Anh thật nhiều kinh nghiệm ăn chơi. Em thích thú được theo anh.

- Còn đi chơi với em ngày nào, bổn phận của tôi là làm tôi tớ cho thần Vệ Nữ.

Tới khách sạn, vào phòng, Như Nguyện thấy buồn ngủ. Nàng mở cửa buồng tắm, xả nước lạnh trên đầu cổ, thân mình. Cái mát lạnh của nước làm Như Nguyện thích thú, nhắm nghiền mắt. Chợt một vòng tay nồng nàn cuốn chặt lấy người nàng, nàng dướn lên vì linh vật nóng bỏng đang đi sâu vào cơ thể. Như Nguyện không cưỡng được, người nàng mềm nhũn, rã rượi, quằn quại trong tay người tình, những tế bào vừa được ướp mát bởi nước lạnh trở nên nóng hổi, căng cứng, rạo rực, nàng lắp bắp: “Thủy thụ, thủy thụ, phải không mình?”

Vẫn trong tư thê ái ân, Marcello nhẹ nhàng đưa người tình rời khỏi mặt đất, chân lướt trên sàn cẩm thạch láng bóng tới đống chăn nệm êm đềm. Cả hai như những con trăn trườn mình uốn khúc, như đôi sư tử hống lên những ca khúc điên cuồng... thời gian trôi... thời gian trôi... chăn nệm đã thấm ẩm mà họ vẫn chưa thể rời nhau...

Ánh nắng hiếm hoi của bầu trời Paris lách qua màn cửa tím sậm đánh thức cặp tình nhân. Cũng đã hơn mười hai giờ trưa. Marcello hôn nhẹ trên ngực người yêu, cọ bộ ria mép trên núm hồng đào khiến Như Nguyện nhột nhạt tỉnh giấc. Nàng vươn vai: “Mấy giờ rồi anh?”

- Trưa rối, dậy đi cưng! - Vừa nói, Marcello vừa vòng tay xuống dưới lưng người yêu, nhấc bổng nàng dậy. Hành lý mở tung, Marcello chọn một bộ áo mỏng bằng voan màu đỏ tươi phủ lên mình nàng.

Như Nguyện chợt hỏi: “Sao anh thích em mặc bộ này?”

Marcello cười tủm tỉm: “Bộ áo này rất casual nhưng rất nổi. Đi chơi trên du thuyền cũng được, mà vào trong hí viện cũng hợp”. Chàng nói gì, nàng cũng cảm thấy xuôi tai.

Họ lấy taxi tới Marceau, leo lên một con tầu chuyển vận bằng hơi nước, bateau mouche, chạy dọc sông Seine. Dòng sông một màu xám đục. Hai bên bờ những tòa nhà lớn, những dinh thự, những lâu đài xây cất theo lối cổ, kiến trúc cầu kỳ, trạm trổ tinh vi khéo léo... xa xa, Notre Dame chìm trong sương mờ... Marcello đề nghị ghé vào đảo St. Louis, tới viện bảo tàng Rodin và Orsay. Như Nguyện thích thú khi chiêm ngương những hình tượng khỏa thân mà nàng đã từng thấy trên những tấm hình nàng vẫn chắt chiu gìn giữ. Nàng thích nhất tấm hình chụp bức tượng hai người lõa thể, một đàn ông, một đàn bà ôm hôn nhau trong tư thế gợi cảm. Marcello chỉ dẫn cặn kẽ từng món đồ nghệ thuật khiến Như Nguyện càng khâm phục sự hiểu biết rộng rãi của một tay sành điệu chính cống. Rời bảo tàng viện, trời cũng đã sập tối, cả hai ăn cơm chiều vội vã để còn đủ thì giờ tới Moulin Rouge. Như Nguyện bồn chồn, nàng muốn thấy tận mắt những “tòa thiên nhiên” để có dịp so sánh, học hỏi.

Moulin Rouge với cánh quạt đỏ to tướng lóng lánh ánh đèn hấp dẫn du khách từ xa. Hai người đến vừa kịp, các nghệ sĩ bắt đầu trình diễn. Marcello không quản chi nhiều, họ đến sau mà chọn được bàn sát sân khấu. Bồi mang ly Pinacolada cho nàng và ly Martini cho chàng. Như Nguyện nhìn lên sân khấu, nàng ao ước một ngày nào đứng bên cánh màn nhung đỏ tươi và nhìn xuống hàng ghế khán giả đông nghẹt chờ mong như nàng đang chờ đợi; dù gì nàng cũng là một tay hát hay, Ngu Ý đã luyện giọng cho nàng. Nhớ tới Ngu Ý, Như Nguyện thấy lòng chùng xuống... còn bé Thạch Lang nữa... hai cha con giờ này ra sao? Nhưng Như Nguyện không có thì giờ nghĩ ngợi lâu, màn đã kéo lên, buổi trình diễn bắt đầu...

Như Nguyện khoái nhất màn một nữ vũ công khỏa thân ngồi trong một lẵng mây giữa muôn đóa hoa tươi. Cô ta được đưa từ sân khấu đi một vòng trên đầu khách bằng dây điện treo; nếu đứng dậy giơ tay với có thể túm được cô ta. Khi cô nàng bay tới chỗ hai người, Marcello lẳng lơ đứng dậy, đưa tay lên môi ra dấu hôn gửi rồi với tay vuốt nhẹ lên đùi nữ vũ công. Tay trao tay, cô nàng đã được dúi vào tay tờ giấy một trăm dollar trước khi lẵng hoa cô ngồi bay tới một bàn khác.

Marcello ghé tai Như Nguyện: “Em còn đặc biệt, còn quyến rũ hơn cô vũ công vừa rồi!”

Như Nguyện cười ròn tan: “Nhưng em có thấy anh dúi tiền vào tay em đâu?”

Marcdlo đăm đăm nhìn nàng: “Tôi còn có cái khác đáng giá gấp nhiều lần muốn hiến tặng em, nhưng không biết em có nhận chăng?”

Vãn hát, trời đã về khuya, Paris buốt giá hơi sương, Như Nguyện nếp mình trong vòng tay Marcello, nàng muốn về phòng trọ ngay, nàng muốn một ly café thật đậm thật nóng, sau đó vùi mình trong chăn nệm êm ấm ngủ vùi...

Thức giấc, Như Nguyện đã thấy người tình quần áo tề chỉnh; chàng đang đứng ngắm nàng. Như Nguyện vùng dậy: “Sao không gọi em sớm? Hôm nay mình sẽ đi đâu?”

Marcello bồng nàng ra khỏi giường, nhẹ nhàng: “Em ngủ say quá, tôi không nỡ phá giấc ngủ của em. Hôm nay trời đẹp lắm. Paris hiếm hoi có những ngày nắng trong vắt như sáng nay. Em thay quần áo ngay đi, mình sẽ ăn sáng bên ngoài”.

Họ đi xe điện tới Notre Dame, ghé vào một quán café nhỏ gọi một bữa điểm tâm nhẹ. Như Nguyện chỉ thích bơ tây phết trên ổ bánh mì baguette nóng dòn, một ly sữa tươi ướp lạnh béo ngậy thơm tho. Marcello đùa: “Em ăn uống kiểu này thì tôi có thể lo cho em suốt đời”. Ăn sáng xong, cả hai vào nhà thờ, lại một màn chỉ dẫn tỉ mỉ. Marcello cho nàng hay nếu muốn quan sát thật kỹ lưỡng, hiểu biết thật cận kẽ, phải ở lại nơi đây cả tuần lễ, Như Nguyện đùa hỏi: “Anh định ru em đi tu hay sao?”

Chàng trang trọng trả lời: “Em sẽ thành Esmeralda, tôi thành vị tu sĩ ác quỷ!”

Như Nguyện cười vui, nàng vẫn mến mộ Gina Lolobrigicia trong vai Esmerakla, Anthony Quinn thủ vai anh gù trong phim Le Bossu de Notre Dame. Ánh sáng chập chờn của hàng trăm ngọn nến trong nhà thờ vẫn không đủ để soi rõ mặt người khiến Như Nguyện chợt cảm thấy rờn rợn như vị tu sĩ tàn ác vẫn lẩn quất đâu đây, đương cố ý nhắc nhở nàng là người đàn bà dâm loạn, phản phúc. Như Nguyện kéo tay Marcello đòi rời nhà thờ Notre Dame. Nàng chỉ thích cái đẹp của lối kiến trúc cầu kỳ đầy nghệ thuật, nàng không thích cái tinh thần của nó. Hai người tới điện Louvre. Nơi đây mới đúng là chỗ Như Nguyện yêu thích, với hàng ngàn bức tranh tuyệt vời của những họa sĩ tài danh mà Như Nguyện vẫn khâm phục qua báo chí, sách vở. Nàng để cả tiếng đồng hồ ngắm nghía bức danh họa Mona Lisa của Leonard da Vinci, nàng đi tới đi lui, qua trái qua phải; ở vị trí nào nàng cũng thấy cặp mắt người đàn bà trong tranh dõi theo. Từ Louvre, đôi tình nhân tới viếng điện Tuileries, lâu đài Versailles. Như Nguyện thích thú về cuộc đời vị Đại đế Napoléon qua những bức tranh tuyệt diệu, những trận đánh sôi bỏng của vị vua anh hùng nước Pháp, nàng lặng ngắm bức tranh Đại đế Napoléon trao vương miện tấn phong Hoàng hậu Joséphine, nàng khều tay Marcello: “Bao giờ thì anh trao vương miện cho em như thế kia?”

- Trong thâm tâm tôi, đã có một tấm tranh tuyệt diệu của đôi ta như vậy, đó là bức tranh của linh hồn để cuộc tình mãi mãi tồn tại, bền bỉ hơn cuộc hôn nhân của Napoléon và Joséphine!

Tay trong tay, họ tới Place de la Concorde, đạo bộ tới Champs Elysées, trực thẳng Arc de Triomphe. Dọc đường, Như Nguyện còn la cà vào những cửa hàng thời trang nhất Paris, đắt giá nhất Paris trên đại lộ Montaigne. Mỗi lần sắm được món hàng mới lạ, Như Nguyện hớn hở như con nít bắt được đồ chơi.

Mặt trời ngả bóng, Marcello đưa nàng đi xem tháp Eiffel. Từ dưới đất ngó lên mới thấy phục cái tài của nhà kiến trúc, bao nhiêu tầng Như Nguyện cũng không nhớ rõ nữa... Vào trong thang máy, lên tới đỉnh tháp, gió lộng thổi, lạnh tê người. Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất xa tít với những lằn đỏ, lằn vàng đan chằng chịt trên đường phố, đó là những đèn xe trên mặt lộ, trông thật đẹp mắt. Hai người xuống lưng chừng tháp, vào một tiệm ăn. Như Nguyện thích soupe à l’oignon, và nàng đòi một con tôm hùm hấp thật nóng ăn lấy ăn để vì đói cũng có, vì lạnh cũng có. Marcello thích thú ngắm nàng ăn, chàng chỉ uống một ly vang trắng, nhấm nháp vài con sò.

- Ngày mai, tôi đưa em đi tới ngục Bastilles.

- Trời ơi! Anh thấy em có tội lắm sao?

- Không, người đẹp không bao giờ có tội. Chỉ tại đàn ông làm phiền lòng phụ nữ gây nên tội lỗi thôi!

- Anh giỏi ăn nói thật! Sau ngục Bastilles, chúng ta sẽ đi đâu? Mấy hôm nay đi xem các lâu đài dinh thự nhiều rồi, em muốn ngày mai, chúng ta tới chỗ nào thơ mộng.

- Đúng như ý tôi nghĩ. Chúng ta sẽ tới khu Lalin, ghé qua đại học Sorbonne. Từ đấy, chúng ta sẽ bách bộ trên những con đường lát đá, nơi có những quán cóc rẻ tiền cho sinh viên nhâm nhi ly cà phê đắng, chúng ta sẽ thăm khu St. Germain des Prés gặp những họa sĩ tài danh trong tương lai. Tối về, chúng ta đi dancing, tôi ngứa chân rồi!

Như Nguyện bằng lòng lắm, nàng hỏi tiếp: “Anh có hứa đưa em tới chỗ nhà văn hào Pháp Jean Paul Sartre và văn hào Mỹ Ernest Hemingway viết lách, anh nhớ không?”

Marcello cười nịnh: “Ngày mốt, chúng ta sẽ đi dạo vườn Luxembourg, đi xem các đồ cổ nghệ thuật của Pháp, đó là nơi có những quán văn thời danh, cũng là nơi Sartre và Hemingway đến đó viết sách.

Một tuần lễ ăn chơi tại Paris cuốn mau như bão táp. Nhớ lời hứa với gia đình sẽ trở lại Mỹ trong vòng hai tuần lễ làm Như Nguyện bần thần, Marcello ân cần rủ người yêu đi Hawaii. Như Nguyện reo lên vui thú. Ngay đêm đó, ái ân còn dang dở, Marcello đã quỳ dưới chân nàng xin cưới. Trong cơn mê đắm, Như Nguyện nhận lời. Chàng ta vội điện thoại xin cha sở tạt tới ngay nhà thờ làm phép cướ. Sáng hôm sau, chàng ta đưa Như Nguyện tới Tòa đốc lý làm hôn thú. Một đám cưới qua đêm mau lẹ. Thâm tâm, Như Nguyện không muốn vậy, phần vì nàng thích cảnh trình làng, đông vui người tham dự, phần vì nàng chưa chính thức ly dị John. Marcello an ủi vợ, rằng chàng sẽ làm tiệc cưới lớn khi cả hai trở về Ý, quê hương chàng, và nàng sẽ trở lại Mỹ đòi John xé hôn thú. Việc trước tiên là đi hưởng tuần trăng mật tại Hawaii, hãy tiếp tục hưởng thụ trước đã rồi mọi sự tính sau. Như Nguyện điện thoại về cho John biết, nàng còn tiếp tục đi du lịch và chưa chắc gì nàng trở về Mỹ làm việc trong vòng tháng tới. John bực lắm, nhưng anh ta không thể làm gì hơn.

Hawaii, thiên đàng hạ giới, nơi có biết bao kỳ hoa dị thảo, nơi có những bãi biển trong vắt màu sắc thay đổi từ bãi cát ra đến ngoài khơi, nơi có những núi lửa nổi tiếng vùng Thái Bình Dương, nơi quanh năm nắng ấm, nơi âm nhạc dật dìu... nơi nàng mơ ước.

Nhưng, trước khi lên máy bay đi Hawaii, Marcello nhận được điện thoại từ Roma, một điện thoại khẩn cấp buộc chàng phải trở lại Ý ngay vì hãng sản xuất đồ da mà Marcello làm giám đốc bị hỏa hoạn thiêu rụi. Marcello yêu cầu vợ theo mình. Như Nguyện đành chiều người yêu vì chàng ta hứa sẽ để nàng tại một vùng biển bên Ý, chàng ta sẽ đi đi về về vì Như Nguyện đương ao ước được sống tại vùng biển. Marcello giữ đúng lời hứa, Như Nguyện được đưa tới Amalfi Coast, phía nam thành phố Napoli, một vùng biển trải dài hơn ba mươi cây số. Thành phố Sorrento, nơi nàng cư ngụ là một thành phố thơ mộng, nơi phát triển nhanh chóng theo kịp trào lưu của thế giới, nơi có những căn nhà tân kỳ của bọn tài phiệt, của dân giầu, của những tay chơi có hạng. Cũng là nơi nổi tiếng vì sự hiện diện của những tài tử ciné, những nhà soạn nhạc thời danh của Ý. Như Nguyện sống trong một apartment sang trọng nhìn ra bãi cát trắng, biển xanh lam ngọc, xa xa là những ghềnh đá sắc cạnh như được gọt bằng dao trời xếp song song. Trên những triền đá khúc khuỷu vắt vẻo vài ngôi nhà nghỉ mát xây nhô ra biển, tưởng chừng rơi xuống mặt nước mênh mông, sóng bạc đầu tung tóe... Cửa sổ phòng ngủ của vợ chồng nàng được trang trí bằng những dây leo quấn quít những bông hồng leo đỏ thắm nhìn qua vịnh Naples trong xanh lóng lánh ánh mặt trời làm nổi bật đảo Capri xám đậm.

Lo cho Như Nguyện chỗ ở xong, Marcello phải về Roma ngay, cơ xưởng làm da của chàng bị cháy, chỉ còn trông cậy vào bảo hiểm, mà cũng đòi hỏi một thời gian mới lấy được tiền. Chàng phải luôn luôn có mặt tại Roma, chàng chỉ về thăm vợ vào cuối tuần; mới lấy nhau mà bỏ bê vợ như vậy chàng cảm thấy không ổn; Như Nguyện thì lại thích sống ở vùng biển, thôi đành để nàng sống một thời gian tại đó trước khi thuyết phục nàng về La Mã. Phần Như Nguyện lúc đầu nàng mê say vùng Sorrenlo, nhưng dù cảnh thơ mộng thế mấy, đẹp thế mấy mà suốt tuần ở một mình nàng thấy lẻ loi buồn chán. Nàng bắt đầu lân la làm quen những cư dân gần đó, mọi người ai cũng mến thích nàng. Như Nguyện biết mình duyên dáng dễ thương, chỉ phải cái tính nàng chóng chán và nàng không thích mang bổn phận một người mẹ, một người vợ; nàng không thích bổn phận, nhưng nàng cũng cảm thấy lòng chùng xuống mỗi khi nghĩ đến bé Lisa và nhất là Thạch Lang, chắc giờ thằng bé cũng đã mười bảy mười tám tuổi. Những lúc một mình, Như Nguyện hay suy nghĩ nên nàng sợ những khoảng thời gian trống vắng. Mỗi chiều cuối tuần, Marcello về đem lại niềm vui, đem lại sự thoải mái cho tâm hồn nàng, đem lại sinh lực cho thể xác nàng, nàng thấy cần chàng tha thiết. Một đêm thứ bảy, Marcelỉo đề nghị tuần tới nàng sẽ đi Roma làm lễ ra mắt bà con quyến thuộc, chàng mở một hộp giấy lớn, lôi ra một chiếc gown, một áo dạ hội tuyệt vời được vẽ kiểu bởi nhà thời trang lừng danh Versace. Hai màu chính là lam ngọc và cam nhạt, với những màu phụ pha loãng từ hai màu này tạo thành những sắc hài hòa tuyệt diệu, phần lưng để trần rất hợp với tấm lưng thon của nàng, phía trước ngực những lằn vải trễ xuống để lộ đường rãnh giữa hai trái tuyết lê trông thật gợi tình, những sợi dây mỏng như tơ vương hờ hững vắt trên đôi vai nà nuột, chiếc váy cắt xéo chênh chếch, khi quay một vòng, những dải lụa tung bay phơ phất. Như Nguyện vừa lòng với bộ áo dạ hội này, nàng cũng quan tâm tới bộ âu phục của Marcello; chàng cho biết trong ngày quan trọng của hai người, chàng sẽ mặc lễ phục đen, nơ và đai lưng tím than. Màu sẫm của bộ lễ phục chàng mặc sẽ làm nổi bật màu lam ngọc với những vệt cam nhạt trên áo nàng. Chàng giảng giải những sự hòa hợp của màu sắc làm nàng thán phục, nàng trông chờ ngày trọng đại quá!

Trong khu vườn thơ mộng của ngôi biệt thự lớn giữa nội thành Roma, những dãy bàn dài đầy hoa hồng tươi rực rỡ, những chén đĩa tách ly bằng pha lê bầy đầy trên mặt bàn. Quan khách đến đông đủ, toàn những bộ mặt lớn của Roma, những mái tóc đen, những cặp mắt đen, những con người lịch sự, nhiều người trong bọn nói tiếng Anh thành thạo. Như Nguyện trở nên lúng túng bé nhỏ bên cạnh Marcello lịch lãm, thao thao bất tuyệt. Một vị quan khách, một cộng sự viên của Marcello khen nàng đẹp không thua Sophia Loren, cặp mắt xếch kiểu Á Đông của nàng còn gợi cảm một cách bí ẩn hơn cặp mắt hổ cái của cô đào thượng thặng Sophia! Như Nguyện tận dụng tất cả những duyên dáng trời phú để phô trương bằng mắt, bằng môi, bằng dáng dấp Á Đông quyến rũ của nàng. Marcello hài lòng lắm, rồi đây chàng sẽ để nàng dự phần vào công việc buôn bán của chàng chắc chắn với tài ngoại giao bằng môi mắt, thế nào nàng cũng thành công, nàng sẽ giúp chồng được việc. Marcello thầm khâm phục cái khéo léo của vợ, nàng được lòng không những đám mày râu, mà phía các mệnh phụ cũng ưa thích. Marcelo nghĩ mình đào được mỏ vàng; nàng đẹp, khêu gợi, thông minh, thích dấn thân.

Buổi lễ chấm dứt trong sự sung sướng của hai người. Marcello nghỉ làm một tuần lễ, đưa vợ đi thăm thành Roma, một thành phố nổi tiếng trên thế giới về lịch sử, về nghệ thuật, về kiến trúc cầu kỳ.

Hai vợ chồng tới khu St. Peter, xin vào thăm tòa thánh Vatican. Chàng chỉ cho nàng những hình vẽ trên trần nhà nguyện cực kỳ công phu mỹ lệ của danh họa Michel Angelo, một công trình có một không hai trên thế giới. Những hình tượng Mosaic do nhiều miếng đá nhỏ đủ màu sắc ghép rất khéo léo tinh vi trên các bức tường nơi giáo đường, những bức tranh được họa trên trần bằng thạch cao với những màu sắc quyện vào nhau, nâng đỡ nhau một cách tuyệt vời. Marcello cho vợ biết đó là những fresco được vẽ trước khi thạch cao khô cứng; Như Nguyện cứ băn khoăn không biết khi thạch cao còn ẩm, những họa sĩ tài ba thuở xa xưa vẽ ra sao, nàng bị nghệ thuật Ý cuốn hút. Tuy nhiên, nhiều bức tranh với những biếu tượng trông thật khó hiểu, Marcello lại phải biểu dương sự hiểu biết vì vợ chàng đòi hỏi sự chỉ dẫn từng chi tiết.

Rời tòa thánh Vatican, Marcello lái xe tới đấu trường Roman Forum, nơi những trận ác chiến xảy ra giữa những tay giác đấu, nơi sư tử xé xác người, nơi mua vui của những vị vua quan La Mã thời xưa. Pompéi chỉ còn lại di tích hoang tàn, đổ nát do dung nham của ngọn Vesuvius phun lên từ trước Thiên Chúa giáng sinh. Như Nguyện ngồi đó mà cứ tưởng mình