← Quay lại trang sách

Chương 10

Chương 10

ính luôn bữa nay thì cậu đi chẵn hai chục ngày.

Chị kế toán hụp hửi trong điện thoại, tiếng được tiếng mất, như nhón vói một cành cây nào đó rất cao. Cậu hình dung ra đoạn chân tóc chị nhuốm bạc đường rẽ ngôi bảy ba, thò ra vài ba sợi tóc ngứa xoăn xoăn. Lâu quá cậu không tạt vào phòng tài vụ nhổ tóc sâu cho chị.

Hôm nay công ty kỷ niệm hai mươi lăm năm thành lập. Một người khác nói khi điện thoại chị kế toán được chuyền đi trong tiếng cụng ly lanh canh. Tiệc ở nhà hàng Ánh Sao, tầng thượng của một tòa cao ốc hai mươi bảy tầng. Tụi này vừa thi karaoke xong, phòng biên tập được giải đôi tay vàng. Điện thoại lại được chuyền đi trong cái âm thanh nền náo động. Bữa gọi cho Ân hoài mà không được. Chị đang giữ quà của công ty cho em, một bộ ấm chén nhìn chán lắm. À, góc làm việc của Ân mọc lông rồi. Bụi phủ. Có ai gửi hoa tới cho anh, hoa chuông vàng, em mang về nhà rồi.

Giọng của Linh biên tập mảng thiếu nhi, người hay gọi cậu bằng chị vì không biến sắc trước bộ ngực khủng của em. Điện thoại cuối cùng được chuyển đến tay giám đốc xuất bản, bằng giọng nghẹt mũi, ông hỏi còn tiền xài không.

Sống mũi cậu khô rốc. Đôi lúc sự thân tình làm cậu khó chịu còn hơn cả sự ác cảm. Cậu nhớ hôm Tú đi phát thiệp cưới có nhiều người gọi lại hỏi cậu không sao chứ, bảo đừng thất vọng, bảo rồi Tú vẫn là con ngựa quen máng cũ đường cũ chuồng cũ. Cậu ngắt máy, vết thương đang chảy máu trở nên rộng miệng hơn.

Một tin nhắn đến sau đó, cũng của sếp. Có thấy Ánh, hoặc ai đó hao hao như Ánh? Cậu nhoáy ngón tay cái, rằng nhìn thấy vài cái bóng của chị ấy. Chưa gặp hình. Ông nhắn lại tôi chỉ muốn hỏi Ánh, có phải vì tôi mà em ấy tuyệt vọng. Cậu ok. Chữ k là cây kéo, cắt xoẹt cuộc tin đi tin lại.

Sinh nhật công ty năm ngoái cậu tới rồi ra về sớm, Tú kêu vừa cãi nhau với ban biên tập, đang chán. Tờ phụ san mà Tú nhận làm bị chỉ trích là quá sang, quá ăn chơi nhảy múa, xa rời đám đông lao động. Cậu thường hăm hở bỏ lại những cuộc vui chỉ vì Tú than đau răng, mỏi vai. Việc cho Tú thấy Tú quan trọng với mình còn quan trọng hơn những thứ quan trọng khác. Hít hà người Tú thích thú hơn mọi cuộc vui nào.

Da thịt ấy giờ còn nồng không?

Đêm ở Băng Khâu mịt mù sương như bị gói trong một dải voan trắng. Bỏ cái điện thoại nóng hổi qua một bên, cậu xem ảnh Xu chụp.

Những buổi tối dần thành nề nếp, ăn và rảo một vòng, khi về phòng Xu sẽ đổ ảnh ra máy tính, ngắm lại thành quả lao động của mình. Cậu ghi chép những thu nhặt được trong ngày. Ba năm trước cậu tự tin nghĩ những gì mình nhớ trong đầu sau chuyến đi là những thứ đáng giá nhất, đáng để viết nhất. Giờ thì đi không hăm hở, đứng không để’ tâm.

Đôi khi cậu ghé mắt qua mớ ảnh của Xu, không giấu được ganh tị với những miêu tả gọn ghẽ, những khoảnh khắc được lưu giữ đầy màu sắc và sống động, mà để người đọc có thể hình dung, cậu sẽ phải viết những trang dầm dãi tính từ. Loại văn phong cậu không thích sa đà, sau khi in cuốn phóng sự đầu tay. Ai cũng nói cuốn đó tràn đầy nữ tính, như vài ba cái truyện ngắn cậu đã từng in trên báo.

- Nhiều tính từ, tủn mủn và diễn tả lắm lời. Cố nói cho hết ý, sợ người ta không hiểu.

Ông già Mai Triều nói vậy, và quăng phẹp cuốn sách ở trang ba mươi bảy, đoạn cậu tả nghe vượn hú như xiên thấu vào tai, như se miết trên da, như vọng từ tiền kiếp.

- Cậu nhồi nhét bắt người đọc cảm nhận theo mình. - Nhếch cười, ông già nói tiếp, - cứ lải nhải những thứ “tôi không thể nào quên, tôi như bị mê mụ đi”... để làm cái đếu gì-

Giờ ở một nơi cách Sài Gòn bốn trăm bảy mươi cây số đường chim bay, đôi lúc cậu nhớ tới ông già. Chẳng vì lý do g'1.

Trong một ngăn nhỏ của ba lô, là nắm hạt sắn lấy từ Mù Sa. Rễ cây trúc đào nhổ bên rào nghĩa địa nhà Cao ở gần Yên Hoa. Nửa hũ rượu ngâm trái thông đỏ mua ở chợ trời Sài Gòn. Một cái vòng đeo tay làm từ hạt đậu cườm thảo đỏ.

Những khi săm soi bộ sưu tập nhỏ của mình, cậu nhớ cái màu vàng rực rỡ của hoa đoạn trường thảo mà cậu đã gặp hồi đi lang thang với Tú lên núi, vào những làng bản xa thẳm của Tây Bắc Việt, chỉ vì Tú bảo muốn đi nơi nào đó mà có thể lấp môi Ân đã đời dưới trời, không phải trốn vào những căn phòng kín bưng, không phải sợ những ánh mắt nhìn bén nhọn. Hồi ấy cậu chưa sưu tập cái chết nên không đào rễ cỏ đoạn trường đem về.

Xu hay mang vác ba lô giùm cậu mà không biết trong đó có rất nhiều bí mật. Bộ sưu tập những cây cỏ độc. Và cuốn sổ ghi chép có nhiều chữ về anh ta. Những nhận xét mà cậu gần như không thể kiềm chế khi viết ra, để rồi xé trang giấy đi, hay bôi bỏ.

- Hy vọng ngày mai sẽ khá khẩm. Băng Khâu thất bát quá mạng.

Xu than vãn lúc anh ta tắt máy tính, con chuồn kim bay lả đi trong gió trên hình nền tối dần rồi tắt ngúm. Vài ba phút sau đã nghe Xu thở đều.

Thất bát, với Xu là chẳng có cái ảnh nào có góc chụp hay, lạ. Không cực đoan như Bối chỉ săn những cơn giông, Xu chụp nhiều đề tài khác nhau, nhìn cuộc sống qua kính ngắm của máy ảnh. Nhìn anh ta nắn nót vẽ vào không khí một khung ảnh mơ hồ, cậu thấy người này có những khoảnh khắc trong trẻo đến lạ lùng. Xu cũng mê những cái bóng. Một cái cây soi mình xuống dòng sông, những em nhỏ trên đường tan học về bóng dài ngoằng quái dị, một chiếc xuồng câu đối thoại với chính nó giữa nước sông...

Thất bát, với cậu là không có gì để kể. Nhưng từ bắt đầu đi, cậu gần như chưa từng trắng tay. Mấy hôm trước ở Sô Ro, cậu đã tưởng thất bát. Một thị trấn nhỏ xa khuất lặng lờ, đến nỗi Xu gõ hai chữ đó vào thanh tìm kiếm trên mạng, không có kết quả nào ngoài những liệt kê kiểu như “Bầu sô là công việc khó khăn, đầy rủi ro”; “rủi ro khi bay sô”. Hơi khó hình dung được lại có một nơi nào đó trên đất nước này không bị báo chí nhắc đến trước áp lực thông tin. Hẳn là ở Sô Ro không có chuyện lở đất, lũ lụt, không có thanh niên cưỡng hiếp cụ già, không có loài thú lạ, không có cánh đồng năm tấn, không có thứ bánh trái gì ngon, không sinh ra một anh hùng, danh nhân nào... Cứ tưởng áp lực thông tin đã khiến báo giới bới móc trên từng milimét của cái diện tích 331.211,6 km2 của đất nước rồi, giờ mới biết có đôi ba chỗ sót. Lúc chuẩn bị rời Sô Ro, cậu nhìn thấy bên vệ đường có một ông lão lưng còng đến mức như bị gấp đôi lại, ngồi bên cái thúng thủng đáy kêu khóc ơ hờ. Mếu máo nói mất rồi, đâu mất rồi, mất thật rồi. Xu cảnh báo nói điên đấy, nhưng cậu không thấy điều

đó trên vẻ mặt đau khổ của ông già. Cậu hỏi mất gì ông già không nói, chỉ bảo mất rồi, càng khóc tợn. Hồi lâu có người chạy xích lô băng qua đường nói tụi mày từ xa tới nên không biết đó đó, ông cố khùng này kêu khóc như vầy đã bốn mươi mấy năm rồi, dân xứ này mà biết ổng mất gì thì đã mua trả lại cho xong. Nghĩ coi, đang ôm vợ mà nghe tiếng khóc này thì hứng thú gì nữa. Nhưng ổng còn không biết mình bị mất gì thì ai mà giúp được.

Còn mình thì không biết tìm gì ở cái xứ cò gáy này. “Quên” không phải ở trước mặt, bằng chứng là cậu vẫn nhớ Tú. Ánh thì cậu không tự tin còn nhận ra nếu gặp, chẳng có căn cớ gì cho thấy chị còn lảng vảng sông Di. Trời đất thì mênh mông vậy. Sách thì chưa biết viết kiểu nào, du khảo đơn thuần hay chỉ là một ký sự dài. Chạy trốn không xong, mẹ vẫn gọi về để sửa hàng rào.

Xu cười đã bảo rồi, người tỉnh không khóc như trẻ nít vậy đâu. Người tỉnh càng mất nhiều càng chai lì, càng thản nhiên.

Ừ, giống như anh ta, cậu nghĩ. Có lần ẩn mưa ở một quán cháo cá ven đường, bọn cậu chứng kiến đứa nhỏ bị chủ nó tát tươm máu bằng một mảnh vỏ sầu riêng, bị bắt quỳ dưới trời mưa, Xu xỉa răng lách tách tỉnh như không. Lần khác một bà còng lưng bị xe khách đẩy xuống một quãng đường vắng vì luôn miệng ca cẩm xe chạy chậm, cậu ước Xu đấm văng vài cái răng của gã lơ xe bất nhân kia, nhưng anh ta chỉ huýt sáo mắt lim dim.

- Đừng nhìn tôi như nhìn một vị thần. Không có thần thánh trên đời đâu, tin tôi đi.

Cậu nhớ Xu đã nói câu đó vài ba tiếng đồng hồ trước khi dấn cổ gã đàn ông mặt sưng húp buộc sụp lạy bà vợ nướng bánh tàng ong bán ở chợ Hàng Gòn.

Lúc bọn cậu vừa trờ tới chị gần như ngất đi, tay lẩy bẩy hướng về một bóng người chạy xa đằng trước.

- Nó về ngon ngọt rồi lột sạch tiền tôi đem cho gái rồi. Sáu đứa con tôi lấy gì mà ăn hỡi trời.

Bụng chị lùm lùm sau áo, nghe mọi người xúm nhau kể lể cứ mỗi khi anh chồng mò về thì bụng chị đội lên, túi thì ngược lại. Xu lầm lì bảo cậu cứ chờ ở đây. Chị vợ chưa ngưng nước mũi, anh ta mang gã chồng dúm dó về. Có vẻ anh ta ra tay hơi mạnh. Vị thần của cậu cũng xước dọc cánh tay, chắc bị cào.

Khi bọn cậu quay đi chừng chục bước thì người đàn bà hớt hải chạy theo níu lại. Cậu thoáng nghĩ đến lời cảm ơn thì bất ngờ chị thụi vào ngực Xu túi bụi, hỏi sao dưng không mày lại đánh chồng tao. Anh ta nhìn cậu mếu máo như bảo, sáng mắt chưa, xía vô chuyện thiên hạ chỉ chuốc phiền. Không có lần sau đâu, nhá!

- Cứ thấy quân phản bội thì ghét.

Xu giải thích hành động hào hiệp dở khóc dở cười vừa rồi khi đi vào địa phận Băng Khâu nổi tiếng.

Năm nào ở đây cũng có truyền hình trực tiếp lễ thả đèn trên sông Di, tưởng nhớ những người đã khuất vì bom đạn. Dân cư thưa chắc không đến số ngàn. Giống như cái tên, vùng đất này đầy những thương tích. Những bức tường đổ những dãy nhà bị san phẳng chỉ còn chỏng chơ cái nền gạch. Thánh đài dựng trên những hố chôn tập thể, bia ghi dằng dặc những cái tên và những dòng chữ giống như cái tên: con gái một tuổi của chị Tím, năm đứa nhỏ con nhà Ba Chất. Cậu nhìn thấy ở phần gần cuối một tấm bia có người cùng tên, cùng ngày tháng sinh với cậu, chỉ khác họ và năm sinh. Hưởng dương mười bảy tuổi.

Mười bảy tuổi. Một ngày của năm đó mẹ đuổi cậu xuống tấm nệm trải dưới đất ngủ riêng. Lý do ngớ ngẩn là cậu lớn rồi, đừng có quấn mẹ hoài vậy, tách ra mà yêu đương bồ bịch. Mẹ cấm cậu vô bếp, nói chuyện đó của đàn bà, đi làm chuyện đàn ông đi. Cua gái chẳng hạn. Mẹ bắt cậu húi đầu đinh, thay vì chừa tóc phủ tai như khi trước, thay vì khen tóc cậu óng mượt thì mẹ chê nhìn không ra đàn ông tẹo nào, phải rối nùi bù xù mới hợp dáng. Cậu tắm lâu thì mẹ gõ cửa, nói đàn ông nên ở dơ chút, cho phong trần.

Mẹ cậu trở chứng trở nết từ khi đau ruột già cấp. Đoạn ruột vỡ trong ổ bụng. Có lẽ đứng mấp mé bên bờ vực nguy hiểm, người đàn bà ba mươi chín tuổi bỗng thấy mình không có gì hết, ngoài ông cha của con bà năm khi mười họa về ngủ chung một vài hôm, ngoài những ông bồ yêu đương tỉnh rụi, ngoài thằng con trai mười bảy tuổi thích nấu ăn, trồng hoa và ngủ rúc trong nách mẹ. Bà bỗng đòi hỏi một gia sản sờ nắm được, ngoài thứ rõ ràng nhất là tiền và đất đai, còn có một gia đình hoàn hảo chứ không phải một nửa như bây giờ. Ngoài thằng con sáng xách xe đi làm, còn có một cô con dâu sẽ cùng bà đi mua sắm và những đứa cháu nhỏ chạy quanh bôi trét chì màu, cứt mũi lên vách.

Thùy qua mượn tập chép bài, ngơ ngác nghe mẹ cậu thì thào:

- Cháu thấy Ân của cô có đẹp trai không? Quá đẹp, há?

Những bữa Thùy quá giang xe cậu, mẹ hí hửng. Cậu hôn Thùy cũng để trả lời câu hỏi của mẹ, khi lo lắng rờ rẫm chim cậu, “có lên thường không đó, ông con?”. Tối đó cậu dán Thùy dính chặt vào rào, còn mình thì dính vô cô bạn, đặt môi ngang theo một góc bốn lăm độ. Cậu nhớ khóe miệng Thùy vẫn còn dính muối ớt do hai đứa vừa ăn sơ ri xong. Nhờ vậy nụ hôn không quá lạt. Thùy xô được cậu ra, lia lịa quẹt miệng bằng cùi tay, nói Ân là đồ khùng rồi bỏ chạy. Đèn hắt ra từ ban công soi đôi gò má chín nẫu.

Biết đâu vì lần đó mà Thùy chờ mình, cậu hay nghĩ vậy mỗi lần về thấy cô bạn gái vẫn chưa ai bước tới. Mẹ cậu vào viện Thùy cứ đấm ngực tức tối vì đã vắng nhà. Giờ Thùy cũng lấy chồng, mẹ nói muộn màng là do cậu.

Giờ mẹ đặt hy vọng vào cô gái khác.

Giờ cậu ở chỗ nhìn đâu cũng thấy thánh đài.

Kiến trúc thánh đài giống nhau, nằm trên chừng chục bậc tam cấp là tượng một bà mẹ trẻ ôm xác đứa trẻ trên tay. Cả hai đều mập mạp no căng. Chung quanh cụm tượng là những bồn hoa. Một cái mái vòm tròn che bia đá, theo hình lá sen hay cánh sen, dĩ nhiên chúng thô dày. Bốn phía treo những lá bùa nguệch ngoạc. Người ta giải thích để’ vong bên giặc không vào được nơi linh thiêng đó, chỉ có bên mình thôi. Cả linh hồn cũng chia ta - địch.

Nước sông Di vẫn lạnh buốt khi chảy qua đây nhưng dấn thêm hai mươi cây số nữa có mấy con rạch liên thông với sông Mê chảy song song, chỉ cách một dãy đồi thấp nằm giữa cánh đồng chó trâu đều ngáp. Năm nào lũ lớn thì hai dòng hợp một, làm thành cái biển nước, tham lam nuốt gọn cây cối đất đai, được chừng tháng thì lũ rút. Sông Di lại một mình đi theo hướng Tây Nam, chảy hối hả như nghĩ sẽ đuổi kịp dòng sông vĩ đại phía bên kia. Nhưng nó chỉ gặp vài ba con rạch còm. Đạn dược và lính tráng được đưa vào mạn Tây sông Di bằng đường này.

- Ta thủ cái khăn ướt, nằm dưới chiếc ghe hai lườn. Bên trên chất đầy những thứ cây trái rau quả trong vườn. Giặc làm cái trạm ở chỗ kia kìa.

Ông già lo việc nhang khói cho một thánh đài chỉ tay xuống một bến sông còn chơ vơ cái cầu bằng bê tông xám ngoét. Màu của sự mục rã. Bên dưới má phải ông bị thủng một lỗ có thể nong vừa một đồng xu, làm cho giọng ông hụp hà hụp hửi vì thiếu hơi. Ông già nhả khói thuốc lá bằng miệng nhưng khói cứ len qua cái lỗ thủng ấy, cậu như dõi theo một đứa trẻ nghịch không thèm qua cổng mà chỉ thích trèo rào, chui lỗ chó. Nhìn hơi quái đản.

- Bữa đó nằm giữa cái khe ván nên bị chĩa tụi nó đâm trúng. Cũng may ta có khăn lau mũi chĩa, đau mấy cũng không quên xóa máu trên đó nên mới qua trạm được. Không là bị lộ hết trọi.

- Họ không ngửi được mùi máu còn vương trên đó sao?

- Phải sành lắm thì mới biết. Mùi máu với mùi thép gì cũng tanh tanh như nhau.

Trật áo ra, trên người ông còn vài chục vết sẹo khác do chĩa đâm. Sẹo lồi. Sách lịch sử nói họ đã tẩm nhiều chất độc vào mũi chĩa, không chết ngay thì cũng chết vì uốn ván, nhiễm trùng. Nhưng cậu không tin sách lịch sử lắm, chúng hay đứng về phía người thắng cuộc.

Kiểm đếm lại, những thứ cậu tin không đầy đầu ngón tay. Thứ khiến cậu tuyệt đối tin vừa đánh mất.

Những xóm làng mới gầy dựng lại sau chiến tranh cách thị trấn cũ ba cây số. Tàn tích được giữ nguyên, như ông già nói, để người ta nhìn thấy mà không quên được mối thù. Ông già rót trà ra, câu chuyện thỉnh thoảng bị đứt đoạn vì những người ngang qua ới chào, thăm hỏi. Và bướm xám thì bay xập xòe. Giờ không phải mùa bướm nhơ nhởn đâu, ta. Cậu hơi thắc mắc.

Vài cơn gió lẻ bất ngờ thổi qua, lạnh đến chân cỏ.

Lạt miệng, ghé tiệm nước bên đường mua thanh kẹo cao su, loại vỏ xanh, con bé bán hàng cau mặt:

- Đời nào mà em bán kẹo của giặc. Anh mua kẹo gừng đi, ngon hơn nhiều.

Em bé gằn giọng chữ giặc, mắt vằn những tia máu. Con nít con nôi hỉ mũi chưa sạch mà ai bày đặt cho nuôi oán thù chi. Mớ kẹo bỏ vô túi áo khi qua khỏi ngã ba thì thành những viên sỏi nhỏ, cả viên nằm trong miệng cậu nảy giờ nồng mùi gừng cũng là hòn sỏi đâm nhói đầu lưỡi. Cậu sửng sốt nhả viên đá ra lòng tay cho Xu coi. Một người đi ngang qua nghe chuyện bảo à con bé đó ngày nào cũng về bán kẹo. Có người ăn tham quá nên gãy răng luôn. Cũng may mấy cậu không mua trứng luộc chỗ ông Tường ở dưới gốc đa đằng kia, không thì ních một bụng đầy ứ đất sình.

- Họ ở đâu mà về?

- Ở dưới.

- Trời, sợ quá vậy. Ngày nào họ cũng về hả chị?

- Đâu biết. Tôi thi thoảng mới về nên không rõ. Hồi trước tôi cũng sợ muốn chết, nhưng xuống dưới rồi mới biết họ cũng hiền queo thôi.

Người phụ nữ nọ lau mồ hôi, túm mớ tóc buộc lại lộ ra cái gáy trắng xanh dong dãi, cắp nón đi trong lúc cậu đờ ra và Xu hít hà kêu ui trời trời sướng quá khi xem lại bức ảnh chụp phía lưng chị. Không có người và cái bóng nào trong đó, chỉ là con đường nhựa vắng tanh. Lún phún những cỏ mọc theo kẽ nhựa nứt.

Ông già chèo queo giữ thánh đài, có phải cũng vừa về?

đánh máy: Mọt Sách
Nguồn: vnthuquan-thuvienonline
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2020