← Quay lại trang sách

Márquez Ký ức không quên! FIDEL CASTRO VÀ“SỐNG ĐỂ KỂ LẠI”-Một tài năng vĩ đạivới tấm lòng hồn nhiên,bao dung của trẻ thơ

Gabo (tên thân mật mà Fidel Castro thường gọi Márquez) đã từng trăn trở với tôi rằng hình như có một điều gì đó luôn thôi thúc trong ông. Và điều đó đã lan truyền sang tôi để đến hôm nay tôi vẫn đang còn lưu giữ và nghĩ nhiều về nó. Đó là “thói quen nghiến ngấu các tác phẩm hay và có ý nghĩa trải nghiệm cuộc sống như một cách tinh lọc tâm hồn mình khỏi những đống tài liệu, những phức tạp của cuộc sống hay những điều nặng tính hình thức sáo rỗng khác”. Không chỉ muốn thuyết phục tôi trở thành một nhà văn, Gabo còn muốn tôi trở thành một người giống ông với tính cách bướng bỉnh, không khuất phục cũng như khả năng hùng biện của một triết gia.

Sự nghiệp văn chương của ông là bằng chứng xác thực nhất của tình người, của lòng đa cảm. Các tác phẩm của ông mang đậm bản sắc châu Mỹ La-tinh, toát lên sự giản dị của tâm hồn, lòng trung kiên và tình yêu vô bờ của ông đối với mảnh đất gắn bó này.

Cả ông và tôi đã từng có những giờ phút tranh luận sôi nổi về cách dùng từ ngữ. Là một người của công chúng, tôi hiểu và hoàn toàn đồng ý với các nhận định của ông, một bậc thầy trong lĩnh vực sử dụng ngôn từ chính xác. Và đó cũng là cách mà chúng tôi đồng cảm với nhau khi băn khoăn, trăn trở khi tìm kiếm một từ ngữ nào đó cho đến khi tìm ra được để phù hợp với bản chất vốn có của vấn đề. Kể cả khi không thể tìm được một từ nào chính xác, Gabo vẫn kiên trì để cuối cùng tìm ra được một từ mới thích hợp hơn. Và điều đó thật sự làm tôi ngưỡng mộ tài năng của ông.

Giờ đây, với tự truyện “Sống để kể lại” , chúng ta có thể hiểu được rất nhiều điều về con người và cuộc đời của Gabo. Nó gợi lên nỗi nhớ nhà của một người con tha hương, nơi có một ngôi làng nhỏ bé với những con đường không lát gạch, với những cơn giông kéo dài triền miên tưởng chừng như không bao giờ dứt, nơi đó có thị trấn Maconda bé nhỏ đã từng trở nên quen thuộc với mọi người trong tác phẩm “Trăm năm cô đơn”, và ẩn chứa đằng sau những hoài niệm đó là một tình yêu quê hương da diết.

Gabo thường hay gửi cho tôi cũng như nhiều người khác những trang viết của mình mà qua đó ông muốn bày tỏ lòng biết ơn với những người đã cùng ông làm nên cuốn sách. Và tôi cảm nhận được qua những trang viết ấy một tấm lòng bao dung, một phong cách giản dị của sự thật, một tấm chân tình đặc biệt. Và lần này, trong những trang viết mới nhất của cuốn tự truyện mà ông gửi cho tôi, tôi đã cảm nhận được hết sự bộc trực, chân thành, trìu mến của con người vĩ đại ấy. Chúng ta cám ơn ông, một tài năng hiếm có của hiện tại và tương lai, một con người đã dám sống để có những điều kể lại. Cuốn tự truyện này của Gabo cho chúng ta hiểu nhiều điều bổ ích, sâu sắc từ những suy nghĩ cũng như từ chính cuộc đời gian truân, thăng trầm đặc biệt và rất thật của ông.

FIDEL CASTRO