← Quay lại trang sách

Chương 1

Trước đây Audie Palmer chưa từng học bơi. Lúc còn nhỏ, trong những lần đi câu cá cùng bố ở hồ Conroe, ông luôn nhắc nhở anh rằng trở thành một tay bơi cừ khôi rất nguy hiểm vì nó mang lại cho người ta cảm giác sai lầm về sự an toàn. Hầu hết những người chết đuối đều cố bơi vào bờ vì tin rằng họ có thể tự cứu được bản thân, trong khi những kẻ sống sót lại tìm cách bám vào vật gì đó.

“Con cũng phải làm thế,” bố anh nói, “phải bám chặt như đỉa.”

“Đỉa là gì ạ?” Audie hỏi.

Bố anh suy nghĩ một chút. “Được rồi, tức là con sẽ phải bám chặt như người chỉ có một tay bám vào vách đá trong khi đang bị cù lét vậy.”

“Con có máu buồn đấy.”

“Bố biết.”

Rồi bố anh cù anh cho đến lúc chiếc thuyền chòng chành nghiêng ngả hết mạn này sang mạn kia, lũ cá xung quanh nấp hết vào những cái hốc đen ngòm, còn Audie thì són cả ra quần.

Câu chuyện tiếp tục trở thành trò đùa giữa hai người - không phải chuyện anh tè ra quần mà là các ví dụ về việc bám chặt.

Chẳng hạn như Audie nói, “Bố phải bám chặt như một con mực khổng lồ đang cuốn lấy con cá nhà táng.” Bố anh sẽ đáp, “Con phải bám chặt như con mèo đang sợ hãi túm lấy chiếc áo len,” hay “Con phải bám chặt như đứa trẻ sơ sinh ôm lấy bầu sữa của Marilyn Monroe.”

Và cứ tiếp diễn như thế…

Đứng lặng giữa con đường bụi đất lúc hơn nửa đêm, Audie hồi tưởng lại những chuyến đi câu ưa thích và cảm thấy nhớ bố vô cùng. Vầng trăng nhô cao, tròn đầy và trong trẻo, rải một lớp sáng bạc xuống mặt hồ. Dù không nhìn thấy bờ bên kia, nhưng anh biết chắc chắn nó ở đó. Tương lai của anh phụ thuộc vào bờ hồ xa xôi ấy, bởi vì cái chết đang rình rập anh phía bên này.

Ánh đèn pha lóe lên ở chỗ rẽ, nhanh chóng hướng về phía anh. Audie lao xuống một khe cạn nhỏ, úp mặt xuống đất để tránh bị ánh đèn phản chiếu. Chiếc xe tải rầm rập chạy qua, cuốn theo một đám bụi mù mịt, đổ ập xuống người anh cho đến khi anh có thể cảm thấy nó trên răng mình. Dùng khuỷu tay và đầu gối, Audie trườn qua đám cây bụi gai, kéo theo một mớ chai nhựa rỗng cỡ bốn lít rưỡi phía sau. Anh có cảm giác mình lúc nào cũng nghe thấy tiếng la hét và tiếng lách cách hớt lẻo vang lên khi viên đạn trượt vào ổ súng.

Ra đến mép hồ, anh móc bùn lên, xoa khắp mặt và cánh tay. Mấy vỏ chai nhựa rập rờn quanh đầu gối. Dùng vải xé ra từ tấm ga giường rách buộc chặt tám cái chai vào với nhau. Tháo giày, buộc dây, quàng qua cổ. Rồi anh thắt chặt chiếc túi chuyên dùng để đựng đồ giặt khô bằng vải trúc bấu quanh eo. Trên tay có mấy vết cắt do hàng rào kẽm gai gây ra nhưng không chảy quá nhiều máu. Anh xé áo thành những miếng vải nhỏ, băng kín hai lòng bàn tay và dùng răng thắt nút thật chặt.

Càng lúc càng có nhiều phương tiện qua lại con đường phía bên trên đầu anh. Đèn pha lấp lóe. Tiếng nói xôn xao. Chẳng mấy chốc họ sẽ dẫn chó nghiệp vụ tới. Lội sâu xuống nước, Audie vơ lấy đám chai nhựa, ôm chặt trước ngực. Anh bắt đầu đạp chân, thật nhẹ để không tạo ra tiếng quẫy nước quá lớn cho đến khi xa hẳn khỏi bờ.

Audie dùng các ngôi sao để định hướng, cố gắng bơi thành một đường thẳng. Tính từ vị trí này thì hồ Choke Canyon có đường kính tầm ba dặm rưỡi. Khoảng giữa đường hoặc ngắn hơn có một hòn đảo nhỏ, nếu anh sống sót được đến lúc đó.

Từng giờ từng phút trôi qua, anh dần mất hết khái niệm về thời gian. Hai lần bị lật người, cơ thể chìm xuống cho đến khi anh ôm chặt đám chai nhựa vào ngực và trồi lên được mặt nước. Hai cái trôi đi mất do mối nối bị tuột. Miếng vải băng bó ở tay đã lỏng ra từ lâu.

Tâm trí anh lang thang, trôi dạt từ miền ký ức này sang miền ký ức khác - những nơi chốn và con người, một số anh yêu mến, số khác lại khiến anh sợ hãi. Anh nghĩ tới thời thơ ấu thường chơi bóng cùng anh trai, nhớ lúc chia sẻ cốc Slurpee [2] với cô gái tên Phoebe Carter. Khi đó họ đang xem bộ phim Công viên kỷ Jura và trên màn hình là cảnh một con khủng long bạo chúa vừa ăn thịt viên luật sư người đầm đìa máu đang cố chui vào nhà vệ sinh công cộng. Audie không nhớ lắm về bộ phim nhưng Phoebe Carter lại in đậm trong ký ức của anh. Bố cô là ông chủ nhà máy pin tái chế và thường lái con Mercedes đi vòng quanh vùng Tây Dallas trong khi mọi người còn đang cưỡi trên những chiếc xe cà tàng, rỉ sét, kêu ầm ầm như sấm. Ông Carter không thích con gái mình qua lại với những cậu nhóc như Audie, nhưng cũng không cấm cản Phoebe. Hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Đã kết hôn rồi phải không? Có thai chưa. Hạnh phúc không? Hay đã ly hôn. Làm hai công việc một lúc. Nhuộm tóc. Tăng cân. Xem Oprah.

Trong một mảnh ký ức khác - anh nhìn thấy mẹ mình đang rửa bát đĩa trong bếp, miệng lẩm nhẩm bài Skip to My Lou. Bà thường tự sáng tác thơ về bầy ruồi trong nước sữa đã tách bơ và lũ mèo con nghịch len. Bố anh sẽ từ gara vào nhà, dùng nước rửa chén bát để tẩy sạch dầu mỡ dính trên tay.

George Palmer, hiện đã qua đời, là một người đàn ông với vóc dáng lực lưỡng như gấu cùng đôi tay to bản cỡ găng bóng chày, tàn nhang lấm tấm dọc sống mũi trông giống bầy ruồi đen xúm xít trên mặt ông rồi bị mắc kẹt ở đó. Đẹp trai. Bất hạnh. Đàn ông trong gia đình Audie đều chết trẻ - phần lớn là trong các tai nạn hầm mỏ hay giàn khoan. Sập hầm. Nổ khí metan. Hoặc tai nạn công nghiệp. Ông nội của bố anh đã bị một đoạn ống khoan dài khoảng ba mét sáu văng ra từ một vụ nổ đè bẹp đầu. Còn Thomas - chú anh - thì bị chôn vùi cùng mười tám người khác. Người ta còn chẳng buồn cố gắng đào bới các thi thể lên nữa.

Bố Audie đã đi ngược định mệnh này và sống tới năm mươi lăm tuổi. Ông tiết kiệm đủ tiền từ công việc trên giàn khoan và mua lại một gara ô tô có hai cây xăng cùng một xưởng làm việc với một thang thủy lực. Ông làm việc sáu ngày một tuần trong suốt hai mươi năm và chu cấp cho ba đứa con cùng đi học, hoặc đáng ra là thế nếu Carl chịu cố gắng.

George có giọng nói trầm lắng, nhẹ nhàng nhất trong số những người mà Audie từng gặp - giống như viên sỏi rơi vào thùng mật ong - nhưng năm tháng đi qua, ông ngày càng ít nói cho đến khi râu tóc bạc trắng và căn bệnh ung thư ăn mòn hết các bộ phận trên cơ thể. Audie đã không có mặt trong đám tang của ông. Anh cũng không có mặt trong suốt thời gian ông mắc bệnh. Đôi khi anh tự nhủ một trái tim đau đớn chắc hẳn vì nguyên nhân nào đó hơn là vì cả đời gắn liền với khói thuốc.

Audie lại bị chìm xuống. Làn nước ấm áp, cay xè xộc vào khắp miệng, cổ họng cùng tai anh. Anh muốn vùng vẫy để hít thở nhưng sự kiệt quệ kéo anh xuống sâu hơn. Chân nóng rực, cánh tay đau nhức, anh còn không buồn nhấc lên nữa. Đây sẽ là nơi kết thúc tất cả. Mở to mắt, anh nhìn thấy một thiên thần trong chiếc áo trắng tinh gợn sóng và uốn lượn xung quanh cô như thể đang bay trong không khí hơn là bơi trong nước. Cô vòng tay ôm lấy anh, bộ ngực trần ẩn hiện bên dưới lớp vải mờ. Anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa và cảm nhận độ ấm cơ thể cô ép sát vào ngực mình. Hai mắt cô khép hờ, đôi môi hé mở, chờ đợi một nụ hôn.

Rồi cô tát mạnh vào mặt anh và nói, “Bơi đi, chết tiệt!”

Quẫy đạp ngoi lên được mặt nước, anh vừa thở hổn hển vừa chụp lấy đám chai nhựa trước khi chúng trôi ra xa. Ngực phập phồng, nước trào ra từ miệng và mũi, đến nỗi ho sặc sụa. Chớp mắt, định thần lại, anh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của các ngôi sao trong nước và bóng đen của đỉnh những ngọn cây chết tương phản với ánh trăng. Rồi anh tiếp tục đạp chân, tiến về phía trước, tưởng tượng ra hình ảnh ma quái ẩn sâu bên dưới, bám sát anh như một vầng trăng chìm trong nước.

Rất lâu sau đó, chân anh thình lình chạm vào nền đá, anh lê thân mình lên bờ và đổ ập xuống bãi cát hẹp, hất đám chai nhựa đi. Không khí ban đêm mang theo mùi hương hoang dã nồng đậm, vẫn còn hơi nóng của ban ngày. Sương mù rải rác thành từng cụm trên mặt nước, trông rất giống hồn ma của những ngư dân bị chết đuối.

Anh nằm ngửa, nhìn vầng trăng từ từ biến mất sau đám mây và có lẽ sắp trôi nổi đâu đó trong vũ trụ sâu thẳm. Nhắm mắt lại, anh cảm nhận được sức nặng của thiên thần khi cô ngồi trên đùi anh. Cô cúi người về phía trước, phả hơi thở vào má anh, môi áp sát vào tai anh thì thầm, “Hãy nhớ lời hứa của anh đấy.”