Chương 145 Kỹ năng giấy vàng
Đây đã là ngày thứ hai Đường Hoa bị nhốt trong Hỗn Nguyên Kiếm Trận. Chủ kiếm trong này lại càng vô sỉ hạ lưu hơn so với chủ kiếm Hỏa Trận nhiều, tốt xấu gì người ta cũng chỉ có một thân, đây lại là năm thanh. Trận này đã được công nhận là một trận pháp mà giai đoạn hiện nay không có biện pháp bài trừ, trên cơ bản là đoàn vào đoàn chết, bang tiến bang diệt.
Theo như lời nhắc nhở, Đường Hoa chỉ cách bản thể của Ngọc Ngô Đồng Cầm có chừng hai mươi dặm, nhưng phạm vi hai mươi dặm này đã có không dưới ngàn tên người chơi ngã xuống. Chưa cần nói đến chủ kiếm, chỉ kiếm trận ngao du tứ phía đã khó chơi. Trên không có kiếm, trong đất giấu kiếm, giữa đá ẩn kiếm, một khi bị bất cứ một phân thân nào trong năm chủ kiếm hô hào, lập tức chúng bắt đầu tấn công ngay, tuy uy lực không lớn, nhưng số lượng lại nhiều đến mức khiến người ta vừa trông thấy đã mất đi ý chí chiến đấu. Kiếm trận đã như thế, nói gì đến chủ kiếm.
Căn cứ theo tin tức và phân tích của các báo, chủ kiếm trận này là một bộ kiếm, gồm năm thanh, đều là tiên kiếm thất giai, thấp nhất cũng là nhị phẩm. Tuy không phải là tiên kiếm cực phẩm, nhưng nhờ vào thuộc tính ghép bộ, chúng còn khiến người ta tít mắt hơn là Trục Nhật kiếm. Có điều với Đường Hoa, sức hấp dẫn của chúng không lớn, tiên kiếm cũng chỉ có chức năng là vật cưỡi với hắn mà thôi. Cái gì? Dùng Hậu Nghệ Xạ Nhật cung? Một nhát bắn như thế uy lực thì chắc chắn, nhưng phải tính lại xem sẽ bay mất bao nhiêu tiền đã nhé.
Đường Hoa lêu bêu bên ven rìa khu vực nguy hiểm, chủ kiếm cũng không kiếm hắn làm phiền nhiều, chỉ có ngày hôm trước biến thành Mặc Tinh tiếp cận với hắn, còn ngày hôm qua lại biến thành Đông Phương Gia Tử đến tiếp cận. Có điều Đường Hoa là người đã từng trải, chút mánh khóe đó không gạt nổi hắn, thành ra chủ kiếm không mặn mà gì với hắn nữa.
Nó phớt lờ Đường Hoa, nhưng Đường Hoa lại thật muốn để ý tới nó. Nơi đây chính là một quan ải, tứ phía có vách núi cao đến tận đỉnh trận. Vách núi không dài, chỉ chừng một, hai dặm, nhưng vì thế hệ thống đã sắp đặt khiến cho ngươi không thể bay loạn xạ được, nhất định phải thông qua chặng đường hai dặm này. Hiện giờ, nơi quan ải đã dày đặc xương trắng, Đường Hoa định xông qua vài lần, nhưng lần nào cũng bị bức phải trở về, nếu không phải hắn có tốc độ hơn người thì lũ oan hồn bên này cũng đã có phần của hắn rồi.
Cách Đường Hoa chừng trăm mét về phía bên phải là Sát Phá Lang. Tên này đã tới nửa ngày rồi, hắn cũng giống như Đường Hoa, thử bao nhiêu lần đều bị ép lui lại bấy nhiêu, có một lần là nhờ Đường Hoa làm theo lời mách bảo của trái tim lương thiện ra tay cứu giúp, hắn mới còn sống để lui ra. Đương nhiên, ngươi cũng có thể hiểu đây là âm mưu lợi dụng của Đường Hoa vậy.
Hiện giờ hai người đều không có ý tưởng nào cả, chỉ đành chờ một đám quỷ chết thay, sau đó mới đục nước mà béo cò. Nhưng trận pháp này đã bị bọn người chơi liệt vào dạng cấm địa cấp một, số người đến mạo hiểm thật là... Quá ít, đừng nói chi đến chuyện tập hợp được tập đoàn để mà xông lên.
Sát Phá Lang với Đường Hoa sẽ không hợp tác với nhau, mục tiêu này của hai người là nhất trí. Sát Phá Lang thì không có thói quen chia phần với người khác, còn Đường Hoa thì vốn đã đáp ứng chia hoa hồng rồi, bây giờ không muốn chia thêm nữa, nếu không sẽ lỗ vốn.
Mà đúng lúc này, Huy Hoàng tới...
"Mọi người cứ dây dưa chỗ này cũng không hay cho lắm, chi bằng thế này, các ngươi đưa ta đi qua, nếu ta lấy được cầm, ba người chúng ta sẽ bốc thăm, thế nào?"
Hiển nhiên Đường Hoa với Sát Phá Lang đều biết nhân phẩm của Huy Hoàng, nếu nói trong trò chơi này còn có ai có thể làm được đại hiệp, thì đó chính là Huy Hoàng. Trong võng du có rất nhiều người yêu quý danh dự như hắn, nhưng mà có thể bỏ chỗ lợi của mình ra để giữ gìn sự hài hòa và xem bảo bối như cặn bã giống hắn thì thật không có mấy ai.
"Đồng ý!" Trông như là một tử cục phức tạp, nhưng vì Huy Hoàng đến mà đã biến thành một nhiệm vụ thoải mái vô cùng, cái này chính là nhân phẩm. Mà phải nói, cũng phải có bản lĩnh nhất định mới có tư cách hợp tác với người có nhân phẩm như thế đấy.
"Loạn Ảnh Hàng Ma kiếm!" Sát Phá Lang đi đầu tấn công. Hai thanh chủ kiếm Kim, Mộc bắn ào về phía hắn, sắp đến được trước mặt thì Kim sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, biến thành bốn thanh chủ kiếm. Đây không phải lần đầu Sát Phá Lang gặp tình cảnh này, bèn lạnh lùng cười một tiếng, mặc cho bốn thanh kiếm cùng chém vào thân mình, bản thân lại gọi Ma Kiếm ra cản lại hai thanh chủ kiếm thực sự đang đánh lén phía sau lưng, đồng thời giằng co với chúng.
Đường Hoa thì mang theo ngàn đóa hoa sen vọt vào trong mảnh đất nguy hiểm. Kiếm Hỏa khởi động tấn công trước, Đường Hoa tung bảo tháp ra nhốt nó vào, sau đó biến sóng lửa thành trăm mặt tường lửa, ngăn cản thế công của hai kiếm Thủy và Thổ.
Thấy năm kiếm đã bị nhốt, Huy Hoàng bèn điều khiến phi kiếm cấp tốc tiến lên. Nhưng không ngờ chủ kiếm lại gian xảo, đã nhìn thấu được ý đồ của ba người, kiếm Kim phá vây trước, ngăn lại Huy Hoàng, đồng thời kiếm Hỏa từ trong bảo tháp bắn ra chập vào kiếm Kim, xuất hiện chữ màu kim: Địa Hỏa Kinh Thiên. Kỹ năng còn chưa được xuất ra, kiếm Mộc đã trở về, ba kiếm hợp nhất xuất hiện kỹ năng chữ màu kim tiếp: Vạn Linh Hoàn Thần Quang. Sau đó đến kiếm Thủy quay về, lại kỹ năng chữ màu kim: Kiếm Khí Nghịch Càn Khôn. Cuối cùng là năm kiếm hợp nhất: Thiên Địa Nguyên Linh Trảm.
Ba người cùng toát mồ hôi con, mồ hôi hột, mồ hôi mẹ. Hai kiếm hợp nhất đã là kỹ năng chữ màu kim, vậy năm kiếm hợp nhất lại là kỹ năng hủy trời diệt đất thế nào nữa chứ? Dùng cái mông mà suy nghĩ cũng biết là mình sắp phải đi chầu Diêm vương rồi.
Một giây, hai giây, ba giây... Đột nhiên chủ kiếm biến hóa thành bộ dạng của Đường Hoa, nhìn ba tên người chơi đang hồn phi phách tán, rồi huơ tay một cái chụp lấy năm chữ màu kim Thiên Địa Nguyên Linh Trảm vò thành một cục ném qua một bên, sau đó rất áy náy nói: "Đùa chơi chút thôi, đừng để ý."
"..." Ba người tập thể hộc máu. Ba người này đều là những kẻ từng vào Nam ra Bắc, cảnh đời nào chưa từng gặp qua, nhưng tới hôm nay rốt cục mới thấm thía được một cách cực kỳ về cảnh giới vô sỉ của NPC. Hàng chữ màu kim kia chính là một mớ giấy vàng, thứ mà cửa hiệu tạp hoá bán một bó 50 bạc!
"Ta x!" Sát Phá Lang nghiến răng: "Lên lại!" Hắn đã hạ quyết tâm đời này phải chống đối với thanh chủ kiếm ấy.
"Khoan!" Đường Hoa vội nói: "Theo suy đoán cá nhân của ta, lần sau tên này sẽ có thể xuất chữ màu kim nữa."
Huy Hoàng nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào ngươi cho rằng chúng ta còn có khả năng bị lừa nữa hay sao?"
"Không phải vậy!" Đường Hoa lắc đầu: "Dùng tâm hồn thuần khiết của ta mà suy đoán, thì lần sau có khả năng chữ màu kim không phải là giấy nữa, mà là một trăm phần trăm kỹ năng công kích."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Chúng ta có thể làm như vầy như vầy..."
Huy Hoàng lau mớ mồ hôi, đây nào phải là đấu sức đâu, hoàn toàn là đấu trí đó chớ.
Sát Phá Lang hô: "Một, hai, ba!"
Sát Phá Lang kéo Thổ, Thủy, Mộc. Đường Hoa kéo Kim, Hỏa, cùng nhau vọt về phía trước. Hai kiếm Kim - Hỏa tức khắc hợp lại tạo kỹ năng chữ màu kim: Địa Hỏa Kinh Thiên, Đường Hoa không chút sợ hãi ném một tờ ngân phiếu ra. Quả nhiên không sai, lần này đúng thực là chủ kiếm dùng kỹ năng thật. Nhưng giá trị bảy mươi kim lại khiến Đường Hoa rất an toàn thoát khỏi phạm vi công kích của nó, tiếp tục cắm đầu bay như điên về phía trước. Chủ kiếm thấy cửa ải đã thất thủ, nhưng cũng không nóng vội, nó hô lên một tiếng, bầy kiếm ngũ hành cùng ngăn lại đường đi của Đường Hoa, còn hắn thì hợp nhất năm kiếm lại truy kích phía sau.
Sát Phá Lang đã thoát khỏi tình hình giằng co, bèn nện một chiêu Nhân Kiếm Hợp Nhất lên trên thân chủ kiếm, chủ kiếm bị đau, bèn vội vàng xoay người dùng một kỹ năng chữ kim khác ép lui Sát Phá Lang. Chờ đến khi chủ kiếm xoay người lại định đuổi theo Đường Hoa, tình cảnh trước mắt lại khiến nó phải giật thót. Chỉ thấy Đường Hoa đã lấy Hậu Nghệ Xạ Nhật Cung ra, sau đó lấy thêm một thanh kiếm đặt lên trên, mặt lạnh như băng nói: "Trấn Yêu kiếm - Hậu Nghệ Xạ Nhật!"
Cung là cung thật, kiếm là kiếm thật. Chủ kiếm là con quỷ tinh ranh bậc nhất, đương nhiên phải biết hai thứ này mà hợp lại với nhau sẽ sinh ra uy lực lớn đến thế nào. Thần khí cộng thần khí không chỉ bằng hai cái thần khí thôi đâu. Lẽ nào ý đồ của chúng không phải là vượt ải lấy cầm, mà là...
"Nhân Kiếm Hợp Nhất!", Sát Phá Lang anh dũng không chờ chủ kiếm thấy rõ ràng thần binh giả mạo chất lượng kém của Đường Hoa, đã nện lượt kiếm nộ thứ hai tới. Trước có sói sau có hổ, càng chứng thực cho suy đoán của chủ kiếm hơn. "Nhân Kiếm Hợp Nhất!", Sát Phá Lang lại rống một tiếng nữa, luồng kiếm nộ thứ ba gần như không có khoảng giãn nối đuôi bắn tới. Sau đó Sát Phá Lang lại tiếp tục rống lên: "Nhân Kiếm Hợp Nhất!" Cái này khiến chủ kiếm hồn phi phách tán, làm sao lại còn vậy chứ hả? Bèn kịp thời quyết đoán, một chia làm năm, chạy tản ra bốn phương tám hướng.
Huy Hoàng sớm đã chuẩn bị tốt, vừa thấy hai người dọa được chủ kiếm bèn dùng tốc độ cao nhất tiến lên, mà Đường Hoa với Sát Phá Lang thì cùng liên thủ mở ra một con đường máu giữa bầy kiếm ngũ hành, để Huy Hoàng có thể nhẹ nhàng qua được đoạn đường nguy hiểm.
Chờ đến khi chủ kiếm hoàn hồn trở lại, Huy Hoàng đã mất tích rồi, mà hai tên lừa đảo kia thì đang một trái một phải chạy thục mạng. Chủ kiếm rất tức tối, đặc biệt là khi nghe tên người chơi Thục Sơn kia vừa chạy lại vừa hô: "Đến đuổi theo ta nào, bên này tuyệt đối không có phục binh đâu." Chủ kiếm đã kinh qua thủ đoạn của hai người rồi, giờ thật không dám chia binh ra đuổi nữa, sợ có bẫy rập hay pháp trận nào đó đang chờ mình, vậy coi như mất trắng. Phải biết rằng, chẳng ai có thể khẳng định được mục đích thật sự của ba đứa tiểu nhân đê tiện này là lấy cầm hay là bắt mình đâu.