← Quay lại trang sách

Chương 155 Mùa bội thu

Tên kia trả lời ngay tích tắc: “Phải!” Thằng nhãi này lại làm chuyện xấu gì rứa? Uống trà? Bố đây đang vội đến mức nước tiểu sắp vãi cả ra rồi đây.

Mặc Tinh nhắn tin lại cho Đường Hoa: “Ta đã hiểu lầm ngươi rồi.”

Đường Hoa hỏi: “Vậy nếu thật sự là ta lấy, thì ngươi có trách ta hay không?”

“Sẽ không... Nhưng ngươi làm gì cứ khi dễ người ta thế?”

“Lần trước nơi thành đô là hắn khi dễ ta mà?”

“Đó cũng chỉ là ngẫu nhiên một lần chứ bộ.”

“Ta uống trà đây, không nói với ngươi nữa.”

Vào thời gian uống trà chiều, ba người ngồi quây lại nơi ven đường, trên chiếc khăn trải bàn đặt đầy những đồ ăn. Mặc Tinh nhìn Sát Phá Lang tuy đã hoàn hồn lại nhưng cảm xúc lại vô cùng ảm đạm, nói: “Thôi vậy. Dù sao ngươi cũng có thần binh mà, thanh kiếm kia không ích gì lắm đâu.”

Sát Phá Lang lắc đầu, cầm một lon bia lên, bật nắp uống, uống một hơi cạn sạch rồi mới nói: “Giá trị của kiếm ta không để ý, nhưng thanh kiếm đó là chứng minh cho một lần duy nhất ta thắng được tên chết bầm kia.”

“Gia Tử không có lấy.”

“Tuyệt đối là hắn lấy đấy.” Sát Phá Lang uể oải nói: “Ta có thể dùng cái đầu để đảm bảo, cho dù không phải là hắn lấy, hắn cũng phải có quan hệ tới chuyện này.”

“Cho dù có thì đã sao?” Mặc Tinh tức giận đứng phắt lên: “Chưa bao giờ gặp qua thứ đàn ông như ngươi vậy, lề mà lề mề. Mất thì mất, có bản lĩnh thì sẽ lấy lại được thôi, hoặc là kiếm một thanh khác nữa lại càng tốt hơn. Ngươi không có bản lĩnh ít nhất cũng phải có một chút cốt khí chớ, ỉu xìu giống con đàn bà vậy làm gì? Là trời sập? Hay đất nứt? Một thanh kiếm thôi, có gì hay ho chớ? Vậy mà ta vẫn cứ cho rằng Sát Phá Lang ngươi là một đại nhân vật đó. Ngươi xem, Gia Tử người ta sau khi bị ngươi lấy mất kiếm, chỉ choáng váng có một hồi, nhưng người ta đã tức khắc tỉnh táo lại ngay. Còn ngươi, nhìn lại chính mình xem... Xem xem ngươi đang làm cái bộ dạng gì đấy!”

Sát Phá Lang há miệng nhìn Mặc Tinh một lúc, sau đó đột nhiên nhảy bật lên từ mặt đất, chụp hai tay Mặc Tinh: “Ngươi nói đúng lắm... Cám ơn ngươi, Mặc Tinh.”

“Đừng... Đừng khách sáo.”

Ây! Có người ngoài đây này! Hai người lấy mắt đưa tình, coi mình như là người chết vậy. Đường Hoa uống một ngụm bia nhỏ, nhìn ruộng lúa chín vàng óng nơi ven đường, thật là một mùa bội thu đấy.