← Quay lại trang sách

Chương 36.

Mễ Cốc giơ cái bánh pho mát 6 tấc lên, vội vàng hấp tấp chạy tới nhà Hạ Sơ. Đập cửa bang bang, Hạ Sơ mở ra một cái khe nhỏ, híp mắt nhìn.

"Thật ngại, honey, đã tới chậm đã tới chậm."

"Đại biên tập, gần đây ngài lăn lộn thuận buồm xuôi gió nha, lên TV một lần rồi."

Mễ Cốc đẩy cửa, cắn răng dùng sức lực mới có thể đẩy cửa ra. "Nói nhảm, không lên TV thì đến thành G làm gì." Nói xong cười đặc biệt rực rỡ, đưa bánh kem đến trước mặt Hạ Sơ, "Sinh nhật vui vẻ, honey."

Hạ Sơ đã sớm làm cơm tối xong, đặc biệt phong phú. Ách, thật ra thì đại đa số là thức ăn mua từ siêu thị.

Từ rạng sáng bắt đầu, lục tục nhận được rất nhiều tin nhắn, bạn bè, các bạn học còn nhớ rõ sinh nhật của cô, khiến cô rất cảm động. Đây là sinh nhật đầu tiên không có ba mẹ bên cạnh, lần đầu tiên sinh nhật lại vắng vẻ như thế. Cũng may, có Mễ Cốc ở đây, mới không vượt qua sinh nhật một mình.

Mễ Cốc vừa ăn vừa nói: "Không tệ không tệ, tay nghề tiến bộ, không thể không có công của thiếu tá Lương."

Hạ Sơ gõ chén nhỏ của Mễ Cốc, "Là ai cả ngày tới nhà của mình ăn chực?"

"Hôm nay cậu là thọ tinh, không tranh với cậu. Nhưng mà, tiểu Lương nhà cậu không trở về mừng sinh nhật cho cậu sao?"

Hạ Sơ thu hồi nụ cười, dùng đũa gắp cơm, "Thi hành nhiệm vụ, lòng người lớn cỡ nào, quốc gia quan trọng nhất." Nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất không nỡ. Một khi cần dùng đến đại đội đặc chủng, tình thế tuyệt đối là đặc biệt nguy hiểm.

Mễ Cốc nhìn sắc mặt của Hạ Sơ không thích hợp, vội vàng ngăn đề tài, đông kéo tây kéo, kể kiến thức lúc phỏng vấn. Ăn xong bữa cơm đã hơn 9 giờ.

Hạ Sơ vừa dọn dẹp bàn ăn vừa nói: "Sao có thể ăn nhiều vậy? Hay là có rồi?"

"Pằng." Mễ Cốc vỗ bàn một cái. "Thọ tinh không thể đánh đầu, bằng không đánh bể đầu cậu."

"Bạo lực như vậy, khẳng định bị mình nói đúng rồi." Hạ Sơ tỏ vẻ biết rõ, bưng cái mâm xoay người vào phòng bếp.

Bánh pho mát Mễ Cốc mang tới màu vàng nhạt, phía trên có mấy trái dâu tây lớn xếp thành hình, nhìn rất đẹp mắt hơn nữa làm cho người ta rất muốn ăn.

Dâu tây cơ hồ chiếm hết bánh kem, hai người cầm mấy cây cây nến suy nghĩ nên cắm nến vào thế nào.

Nhưng vào lúc này, cửa truyền đến thanh âm cái chìa khóa chuyển động. Hai người nghe động tĩnh đều sửng sốt, nhưng một giây kế tiếp Hạ Sơ đặc biệt kích động nhảy dựng lên, ném cây nến chạy ra cửa. Mễ Cốc nhìn mấy động tác liên tiếp này, càng sửng sốt.

Hạ Sơ vui mừng nhìn cửa chậm rãi mở ra, nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lá cây, đáy lòng hồi hộp. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Hạ Sơ vui vẻ nói, "Đã vè."

"Ừ." Lương Mục Trạch đóng cửa lại, đứng ở trước cửa đổi giày. Sau đó đi tới trước mặt của Hạ Sơ, xoa xoa tóc của cô, "Sinh nhật vui vẻ."

Mặt của anh hơi nở nụ cười, bộ dạng long đong mệt mỏi, chắc mới vừa thi hành nhiệm vụ xong trở về. Thấy anh bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, đây là quà tặng tốt nhất Hạ Sơ nhận được. Không có gì quan trọng hơn so với anh khỏe mạnh còn sống.

"Ăn cơm chưa?"

Ánh mắt Lương Mục Trạch sáng quắc nhìn cô, lắc đầu không nói lời nào. Hạ Sơ bị anh nhìn đến hơi ngượng ngùng, gương mặt phấn hồng, "Chúng em mới vừa cơm nước xong, nấu cho anh phần khác nhé?"

"Ừ."

Mễ Cốc vốn ôm Nhị Miêu ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhưng Nhị Miêu nhìn thấy người tiến vào liền lập tức vứt bỏ Mễ Cốc, nhảy xuống ghế sa lon chạy đến bên cạnh Lương Mục Trạch. Mễ Cốc bĩu môi, quả nhiên chủ nào mèo nấy, thấy người nào đó liền điên cuồng tiết Hormone. Lần trước gặp mặt, Lương Mục Trạch không có cho cô sắc mặt tốt, hôm nay nhìn thấy anh cười, tiểu tử quả nhiên có dáng dấp đẹp, thời điểm cười thật là đẹp mắt. Mễ Cốc cảm thấy, mình sắp bị đuổi khỏi nhà rồi.

"Hạ Sơ." Mễ Cốc làm bộ như rất u oán gọi tên cô.

Hạ Sơ vui vẻ lôi kéo Lương Mục Trạch đến trước sô pha, "Hai người đã từng gặp, cũng không cần giới thiệu nữa."

"Hạ Sơ, cậu chuẩn bị trực tiếp đuổi mình ra ngoài, hay là thưởng miếng bánh kem trước rồi mới đuổi mình ra?" Mễ Cốc ngước đầu, làm vẻ đáng thương.

"Nói cái gì đó." Hạ Sơ không chút lưu tình đâm đầu Mễ Cốc, ngay sau đó nghiêng người nói với Lương Mục Trạch: "Hai người trò chuyện trước, em đi nấu mì."

Lương Mục Trạch cởi nút áo quân trang ra, lưu loát cởi áo khoác xuống ném ở trên ghế sa lon, kéo tay áo sơ mi lên ngồi trên sô pha dài bên cạnh Mễ Cốc, mím môi nhìn bánh kem trên khay trà, vẻ mặt nghiêm túc. Mễ Cốc không hiểu một cái bánh kem có cái gì để nghiên cứu chứ?

Mấy phút sau, Lương Mục Trạch cầm bánh kem bên cạnh lên, đã sớm chuẩn bị dao xong, đưa tới trước mặt của Mễ Cốc.

"Làm gì?"

"Cắt miếng bánh kem đi đi."

Đơn giản rõ ràng lưu loát, lời ít mà ý nhiều, hạ lệnh đuổi khách thật lẽ thẳng khí hùng không hề áy náy, Mễ Cốc quả là mở rọng tầm mắt. "Hạ Sơ, không chơi như vậy!"

Hạ Sơ nghe tiếng cầm muỗng chạy từ phòng bếp ra, "Thế nào?"

Mễ Cốc thở phì phò nhìn chằm chằm cô, "Không chơi như vậy, chỉ nói thế thôi, đuổi người thật à?!"

"Anh ấy chỉ đùa với cậu." Hạ Sơ nói xong lại chui vào phòng bếp, sợ mình nấu mì chảy ra nước.

Tay cầm dao của Lương Mục Trạch vẫn chưa để xuống, Mễ Cốc không nhận, anh cứ giơ lên thế. Sau đó dứt khoát trực tiếp nhét vào trong tay anh, rồi đứng lên đi vào phòng bếp.

Mễ Cốc nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, than thở, thật chưa từng gặp ai như thế, khó trách Hạ Sơ bị anh ăn gắt gao.

Hạ Sơ cảm thấy có người đến gần sau lưng, nghiêng đầu nhìn thấy Lương Mục Trạch, cười nói: "Anh nói gì với Mễ Cốc vậy? Chọc cậu ấy tức giận quá chừng."

"Không nói gì. Cô ấy lật lọng phản lời."

Hạ Sơ nghe nhíu mày, quay mặt sang không hiểu hỏi: "Sao lại lật lọng phản lời?"

Sắc mặt Lương Mục Trạch không thay đổi nói: "Anh nói, cắt một miếng mình thích rồi đi đi."

Hạ Sơ đạp đầu gối anh một cước, "Có như ngươi vậy sao?"

Lương Mục Trạch nhún nhún vai, cầm miếng thịt bò còn dư lại từ phần ăn bữa tối lên. Hạ Sơ chụp tay của anh, "Rửa tay chưa?"

"Mình tự ăn, không sao đâu"

"Đúng rồi." Hạ Sơ nhìn bột mì nổi trong nồi, mới đột nhiên ý thức được một vấn đề, "Hôm nay chưa ăn mì, không phải sinh nhật đều cần ăn mì sao? Như vậy mới sống lâu."

"Không ăn cũng sống lâu."

Hạ Sơ đặc biệt thích thế, thật vui vẻ bỏ rất nhiều đồ ngon trong nồi, trứng gà thịt bò rau cải. Một nồi canh hầm đủ thứ, múc một tô lớn, Lương Mục Trạch nhìn cái tô kiểu lớn nhíu nhíu mày nói: "Em chưa ăn no?"

"Ăn no rồi."

"Khẳng định chưa no bụng, cũng ăn chút đi." Nói xong, lấy một cái chén nhỏ ra từ tủ bếp, đi ra phòng bếp.

Chờ Hạ Sơ trở về phòng khách, đã không còn bóng dáng Mễ Cốc. Khuôn mặt tươi cười của Hạ Sơ lập tức mất đi. "Người đâu?

Lương Mục Trạch lắc đầu.

Giữa cái bánh kem trên khay trà, đặc biệt khí phách cắm một cây đao, rất có hiệu quả máu tanh. Bên cạnh còn đặt tờ giấy, phía trên là dòng chữ xinh đẹp bằng bút máy của Mễ Cốc. "Đồng chí Hạ Sơ, bảo kiếm tặng anh hùng, đao cùn tặng tiểu nhân, tiểu nhân thấy sắc quên bạn!!! Tức giận, lệ rơi rồi, về nhà. Một câu cuối cùng, sinh nhật vui vẻ."

Chỗ ghi tên cũng là khuôn mặt tươi cười.

"Cô ấy tinh thần phân liệt, vừa mắng vừa khóc vừa cười." Hạ Sơ xem lời ghi chép cười mắng. Mễ Cốc có thể viết như vậy, thì khẳng định không có tức giận.

Hạ Sơ cầm bánh kem ngồi ở bên cạnh Lương Mục Trạch, nhìn anh nuốt sợi mì xuống từng chút, vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Rút con dao dựng thẳng lên, thận trọng cắt bánh kem.

"Nhiệm vụ thuận lợi sao?"

"Tạm được."

"Trở về lúc nào?"

Lương Mục Trạch suy nghĩ một lát nói: "Ngày hôm trước."

Hạ Sơ sửng sốt, sau đó giận! Ngày hôm trước đã trở lại, vậy mà không thông báo cô, làm hại cô lo lắng sợ hãi, chỉ sợ anh gặp nguy hiểm. Trong tay cầm dao dính đầy bơ quát lớn với anh: "Vậy sao không nói?"

Lương Mục Trạch liếc nhìn con dao chỉ cách anh 10cm, tiếp tục vùi đầu ăn mì. "Sợ xảy ra chuyện, trù đóng một ngày."

"Anh giết đỏ mắt rồi hả?" Hạ Sơ để dao xuống, thò người ra nhỏ giọng hỏi thăm. Trước kia từng nghe nói, người vừa ra khỏi chiến trường, đều phải tìm một chỗ cho họ hóa giải, bằng không sát khí quá nặng, nếu không nổi giận nổ súng lên, thì hậu quả ai cũng không kham nổi.

"Ừ, không kém bao nhiêu đâu."

"Chỉ đóng một ngày?"

"Không có, bây giờ còn đang đóng đấy."

"Vậy sao anh ra ngoài?" Hạ Sơ nâng cao thanh âm, "Lén đi?"

Lương Mục Trạch nhấp một hớp nước mì, buông chén đũa xuống, lau miệng nói: "Đúng vậy, cho nên chớ chọc anh, giết đỏ mắt rồi." Lương Mục Trạch trầm mặt, nhưng khóe mắt lại tràn đầy nụ cười.

Hạ Sơ không rảnh nói giỡn với anh, lo lắng nói: "Vậy ngộ nhỡ bị phát hiện thì sao?"

"Phạt chứ sao." Lương Mục Trạch nhẹ nhàng nói, giống như bị trừng phạt không hề liên quan với anh.

"Phạt cái gì?"

"Mặc áo sát nách chạy 100 vòng quanh sân huấn luyện, hít đất ba giờ, lên trời xuống đất xuống nước. Lão Đổng có nhiều biện pháp, có thể chỉnh chết người, không biết học được ở đâu nữa." Nhìn thấy sắc mặt Hạ Sơ càng ngày càng khó coi, biết cô đang lo lắng, Lương Mục Trạch còn nói: "Chắc học với cha em?"

Hạ Sơ liếc anh một cái, "Còn có ý nói giỡn à."

Lương Mục Trạch kề mặt qua, lỗ mũi cơ hồ chạm vào cái mũi của cô, chậm rãi nói tựa như hỏi thăm: "Lo lắng?"

Hạ Sơ không nói lời nào, ánh mắt như nước long lanh, nhìn anh không chớp mắt.

Tay Lương Mục Trạch vuốt ve lỗ tai nhỏ nhắn của cô, môi mỏng chậm rãi khạc ra mấy chữ, "Yên tâm, anh ta không bắt được."

Khí nóng khi nói chuyện phun bên môi Hạ Sơ, ngứa ngáy nong nóng, tim Hạ Sơ bắt đầu xao động, hô hấp dồn dập. Nhìn bóng dáng lóe lóe trong đôi mắt sáng của anh, liền trầm luân theo sự thâm tình dịu dàng của anh.

"Ăn bánh kem!" Mắt thấy đôi môi sắp chạm nhau thì Hạ Sơ đẩy anh ra.

Lương Mục Trạch không ăn được thịt, đành buông tay kiềm chế cô ra, nhận miếng bánh kem Hạ Sơ đưa tới, không có nĩa không có muỗng, không cần bất kỳ công cụ nào, chỉ trực tiếp nuốt cả miếng bánh ngọt vào bụng. Dáng vẻ tức giận, làm như có thù hận vô hạn với bánh ngọt.

Pho mát thơm ngọt trơn mịn, vào miệng liền tan đi, Hạ Sơ ăn say sưa ngon lành. Lương Mục Trạch cầm cái nĩa nhỏ vuốt vuốt, chưa đến ba giây, cái nĩa bằng inox liền bị mài nhỏ....

"Làm gì?"

Lương Mục Trạch nhìn cái nĩa trong tay, bất đắc dĩ chu mỏ, lại quay nó tới đây. Nhị Miêu đang chý ý bánh ngọt, nên dùng ánh mắt long lanh theo dõi anh. Lương Mục Trạch uy hiếp đưa nĩa đến bên cổ của Nhị Miêu, ánh mắt hung ác. Kết quả Nhị Miêu bị dọa đến meo meo hai tiếng rồi chạy đi.

Hạ Sơ nhìn cái nĩa gầy yếu, nuốt nước miếng cái ực. Lương Mục Trạch để nĩa xuống, chỉ chỉ khóe miệng của mình, lại chỉ chỉ bánh ngọt.

Hạ Sơ hiểu ý, đưa mu bàn tay lau miệng. "Còn không?"

Lương Mục Trạch gật đầu, tiếp đó vươn tay thò người qua, dùng đầu lưỡi liếm sạch bơ trên cánh môi. Hạ Sơ kinh ngạc vì động tác của anh, giật mình há mồm ra, Lương Mục Trạch dễ dàng cạy môi lưỡi ra. Cánh tay ôm eo cô dùng sức, trực tiếp kéo cô đang ngồi trên ghế lên ngời trên đùi mình. Lưỡi bá đạo khuấy động khoang miệng, triền miên với lưỡi của cô, làm như muốn hút đi hết tất cả ngọt ngào.

Hạ Sơ bị hôn hụt hơi, gương mặt ửng hồng, cả người mềm nhũn không có trọng tâm, hoàn toàn tựa vào trên người của anh. Cánh tay không tự chủ ôm chặt gáy của anh. Làm như có cổ khí lưu bắt đầu không an phận qua lại tán loạn ở trong cơ thể, Hạ Sơ bị hôn ngất chậm rãi dời tay lên trên, lại bị tóc ngắn của Lương Mục Trạch đâm vào lòng bàn tay, giựt mình thanh tỉnh lại.

Hạ Sơ thở nhẹ tách khỏi Lương Mục Trạch, trong mắt của anh hiện lên ham muốn rõ ràng....

Thời gian trôi qua từng giây, Hạ Sơ lại không có ý muốn đứng lên. Cánh tay anh càng dùng sức vòng quanh, thanh âm hơi khàn khàn, nói ra lời nói hoàn toàn không liên quan đến tình cảnh hiện tại, "Quà tặng sẽ bổ sung sau."

Hạ Sơ cắn môi dưới nhẹ nhàng gật đầu.

Mắt Lương Mục Trạch đỏ lên, ôm chặt eo của cô. "Hạ Sơ." Những lời này làm như nặn từ trong kẽ răng ra.

"Đừng." Thanh âm rất nhỏ, nhưng rất kiên định.

Lương Mục Trạch mãnh liệt ôm cô trước ngực, hai người dính sát vào nhau, không có chút khe hở. Anh dùng thanh âm khàn khàn đủ để tiết lộ tình dục nói: "Không còn cơ hội nữa rồi Hạ Sơ."

Vừa dứt lời, Hạ Sơ chỉ kịp buồn bực gọi một tiếng, đã bị Lương Mục Trạch gánh trên đầu vai.

Lương Mục Trạch ba chân bốn cẳng đi tới phòng ngủ chính, một cước đá văng cửa phòng ngủ chính, so với ánh đèn trong phòng khách, ánh sáng trong phòng ngủ thật yếu ớt, mập mờ không rõ màu sắc.

Giường trong phòng ngủ chính thật mềm, Hạ Sơ lập tức hõm vào, giống như trái tim, vùi vào trên người của anh, không thể tự kềm chế.

Ánh mắt của anh sáng ngời trong bóng tối, Hạ Sơ không nhịn được vươn tay vuốt ve mặt mày anh, lòng ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt của anh, lông mày, lỗ mũi cao thẳng, cuối cùng là môi mỏng. Hạ Sơ có thể nghe tiếng anh hít vào một hơi.

Kéo tay ra cầm thật chặt, môi mỏng chặn lên, bàn tay dày rộng như bàn ủi chạy khắp người cô, bàn tay thô ráp dán lên da thịt trơn mịn mềm mại, làm như có thể quét ra tia lửa. Hạ Sơ hoàn toàn cứng ngắc, không biết như thế nào cho phải, quyền chủ động hoàn toàn bị Lương Mục Trạch nắm giữ. Động tác của anh rất dịu dàng, cứ như đối với bảo bối anh yêu thích không buông tay.

Trong lúc nhất thời, cả phòng kiều diễm.

Sớm tinh mơ Hạ Sơ đã tỉnh lại, che chăn giả bộ ngủ. Hi vọng anh mau chóng cút về quân khu, như vậy có thể không cần đối mặt anh. Quá lúng túng! Thân dưới đau đớn như bị lửa đốt, và nhiệt độ của anh còn lưu lại trên người, không khỏi nhắc nhở tối hôm qua mình mặt dày cự tuyệt rời đi như thế nào, song song lăn lên giường với anh ra sao ~~~

Có lẽ là thật lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm vào lúc nào đó, sợ anh bị thương, càng sợ anh.... Cho nên kích động không để ý gì cả, đầu óc hôn mê, chỉ biết là, không thể để cho anh rời đi như thế, không thể......

"Sắp trễ."

Một thanh âm từ tính cách chăn truyền đến, Hạ Sơ vừa nghe thanh âm kia, mặt lập tức đỏ lên, cai đầu càng vùi sâu vào trong gối.

Lồng ngực Lương Mục Trạch lộ ra, da tay ngăm đen, cơ ngực, cơ bụng xem ra cực kỳ hấp dẫn. Một cánh tay chống trên giường, nhìn chằm chằm người cuộn mình thành một cục trên giường, tiếp tục nhẫn nại lặp lại: "Sắp trễ."

"Xin nghỉ." Một giọng buồn buồn truyền tới.

Lương Mục Trạch đè thấp thân thể, tìm được vị trí đầu, dùng trán mình tựa vào, "Hạ Sơ, đừng ngượng ngùng." Cánh tay ôm chặt người "tròn vo", trong thanh âm đều là cám dỗ và cưng chiều.

"......"

"Sẽ không cưỡng bách em phụ trách."

Mấy giây an tĩnh. Hạ Sơ không có kéo chăn ngồi dậy giống dự đoán, vẫn giữ tạo hình cũ, tiếp tục giả vờ đà điểu. Lương Mục Trạch cũng không nói cái gì nữa, chỉ cách chăn ôm cô.

"Chịu trách nhiệm với em là được."

Lương Mục Trạch nghe lời nói nhỏ, bởi vì cách chăn nên rất mềm mại, mang theo sự thẹn thùng của cô gái Giang Nam.

Trên người Hạ Sơ chợt lạnh, trong thoáng chốc, chăn bị triệt để kéo ra, mặt của Lương Mục Trạch phóng đại gấp mấy lần xuất hiện tại trước mắt.

"Phụ trách." Lương Mục Trạch vịn khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng nghiêm túc nói.

Hạ Sơ lóe mắt, cách một lát mới nói: "Đồng chí thiếu tá, là chính anh nói với phó tư lệnh Hạ, chúng ta không phải người của một thế giới, ông ấy tin, làm thế nào?"

Lương Mục Trạch nhếch khóe miệng hơi cười cười. Mỗi khi anh phát ra nụ cười từ nội tâm, thì mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, bên cạnh còn có xoáy cười mờ mờ, trong mắt có thâm tình không tan được, xem ra đặc biệt mê người.

"Làm thế nào đây?" Ngón tay anh kéo một nhúm tóc, vòng quanh ở đầu ngón tay.

"Lời đã nói như tát nước ra ngoài, ăn sâu bám rễ."

"Chỉ nói là điều ông ấy đang lo lắng tuyệt đối không thể nào xảy ra, chứ đâu có nói rõ cái gì? Hai thế giới.... Cũng hoàn toàn không thể nói rõ cái gì" môi Lương Mục Trạch nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt của cô, rơi vào bờ môi cô, "Em cứ nói đi, Đại Miêu Miêu?"

"Anh cư nhiên lừa dối lãnh đạo!"

"Tùy cơ ứng biến, đây là điều quân nhân hiện đại được học."

Tay của anh lại bắt đầu không an phận chạy ở trên người, tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng Hạ Sơ, Hạ Sơ bắt được một tia lý trí cuối cùng, ngăn trở vận động buổi sáng của anh, gương mặt ửng hồng đẩy lồng ngực to lớn của anh, "Đi làm!"