← Quay lại trang sách

Chương 592 Bắt nạt rồng quá rồi

Hắc Ám Tài Quyết, một trong những bí pháp tối cao của tộc Ma Bất Tử, được cất giữ ở trung tâm của Ma Điện của tộc Ma Bất Tử ở bên ngoài, chỉ khi đạt tới cảnh giới thiên tôn mới có tư cánh để tu luyện.

Thuật này có uy lực khổng lồ, hao phí tinh khí thần một cách đáng sợ, Thiên Tôn cũng chỉ có thể thực hiện hai lần, sau hai lần, ngay cả Thiên Tôn cũng sẽ yếu đi.

Bình thường thì chiêu thức này chỉ được sử dụng khi chạm trán với kẻ thù không thể địch lại được, thực lực của Tô Nghênh Hạ vượt xa sự tưởng tượng của Phán quyết gải, cho nên nàng mới sớm sử dụng bí pháp của tộc.

“Hắc Ám Tài Quyết, bí pháp tối cao của tộc Ma Bất Tử.”

“Không ổn, Phán quyết giả gặp phải kẻ thù mạnh mẽ nào đó, vậy mà lại sử dụng bí pháp tối cao.”

“Không lẽ là đang đánh với Đại Vu của Vu Thể giới?”

Một ma nhãn treo cao trên bầu trời, đỏ rực, ma uy mênh mông cuồn cuộn, khiến cho mọi người trong bí cảnh đều cảm nhận được.

Tất cả mọi người trong bí cảnh đều khiếp sợ, sững sờ ngay tại chỗ.

Mặc dù trước đó đã cảm nhận được dao động của uy năng cấp Thiên Tôn, nhưng họ không quá quan tâm, bởi vì trong bí cảnh có Phán quyết giả và Đại Vu của Vu Thể giới là mạnh nhất.

Cũng chỉ có hai người này được xếp ở hạng Thiên Tôn, xem ra dao động vừa rồi là do hai người giao thủ.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác với lúc trước, Phán quyết giả sử dụng bí pháp tối cao của Ma tộc, cho thấy nàng đã gặp phải một trận chiến sinh tử.

Có lẽ giữa hai người Phán quyết giả và Đại Vu đã xảy ra một trận chiến sinh tử.

Sau đó, lần lượt từng bóng người đi theo hướng của ma nhãn, bọn họ muốn xem xem chuyện gì đang xảy ra, liệu Phán quyết giả có thực sự xảy ra một trận chiến sinh tử với Đại Vu hay không.

Toàn bộ người từ Thánh cảnh trở lên của tộc Ma Bất Tử đều đi đến hướng hướng của ma nhãn.

Cũng có người của Vu Thể giới đi về hướng của chiến trường, bọn họ không khỏi buồn bực, không lẽ Đại Vu trong tộc mình lại đại chiến với Phán quyết giả?

Trên thực tế, dưới lòng đất ở dưới thành Đại Vu có một khu vực chân không dài hàng nghìn mét, là một căn phòng kín, một tráng hán màu đồng cổ ngồi xếp bằng, toàn thân đều là cơ bắp, các đường gân nổi lên giống như những sợi gân rồng.

Tráng hán đang trong trạng thái tu luyện cũng bị luồng khí tức này làm cho giật mình, ánh mắt uy nghiêm của hắn hiện lên một chút nghi hoặc, sau đó đứng dậy.

Khi hắn đứng dậy, vu lực đáng sợ lan rộng, khiến toàn bộ bề mặt của thành Đại Vu rung chuyển.

Hắn xuyên qua lớp đất đá dày, bay lên trời, sải bước trong hư không, núi sông bên dưới rút đi, nhật nguyệt điên đảo.

Tốc độ của hắn thực sự rất nhanh, mỗi một bước đi đều vượt qua hàng trăm dãy núi phía dưới, một bước dài ít nhất là mười vạn dặm.

Không đến một phút hắn đã đi đến bên ngoài chiến trường, tuy nói là bên ngoài nhưng lại cách đến mấy vạn dặm.

Tráng hán nhìn thấy Phán quyết giả, chính nàng đã thi triển Hắc Ám Tài Quyết, sau đó nhìn vào người đang đối đầu với Phán quyết giả, đó là một bóng người được bao phủ bởi ánh sáng màu bạc, ánh sáng màu bạc này dường như mang theo một lớp sương mù thật dày, với thể lực của hắn tập trung nhìn mà cũng không thể nhìn xuyên qua.

Xét từ hình dáng cơ thể thì hẳn là một nam tử.

“Thật kỳ lạ, không lẽ mười vực ở bên ngoài cũng có Thiên Tôn, đặc biệt chạy vào đây để chiến đấu với Phán quyết giả.” Tráng hán lầu bầu một câu.

Tráng hán khoanh hai tay lại, đứng sừng sững, không có ý định can thiệp.

Trong thức hải, Lục Trần và Hắc Long yêu tôn dùng một tia thần niệm để quan sát mọi thứ diễn ra bên ngoài.

Nhìn thấy ma nhãn khổng lồ trên bầu trời, giống như con mắt của một sinh linh thực sự, lạnh lùng vô tình, với một ma lực kỳ lạ, như thể muốn hút linh hồn con người vào trong đó.

“Hắc Ám Tài Quyết, Tài Quyết mâu vừa xuất hiện, Thiên Tôn cũng sẽ chết.” Hắc Long yêu tôn run rẩy nghĩ trong lòng.

Hắn là Chí Tôn của Hắc Ám thiên, mà tộc Ma Bất Tử cũng hoạt động khá nhiều trong Hắc Ám thiên. Hắn từng tận mắt nhìn thấy uy lực của Hắc Ám Tài Quyết, lần đó đã tiêu diệt sinh mệnh của hai Thiên Tôn, cực kỳ đáng sợ.

Tuy hắn biết tu vi của sư phụ Lục Trần thông thiên, nhưng hiện tại chỉ là linh thân, tu vi có thể phát huy khi mượn thân thể của Nguyên Thần cảnh chỉ có hạn.

Cũng không biết liệu có thể chặn được đòn này không.

“Ha.”

Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

Từ sâu trong thức hải, một linh thân khác nhẹ nhàng đi ra, đây là một nữ tử có vẻ ngoài tầm hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo, như thể được một bậc thầy điêu khắc tạo ra, một đôi mắt to chớp chớp mang theo vẻ ranh mãnh.

Linh thân này đi tới trước mặt hai người bọn họ, một chiếc váy màu xanh lam phát sáng, xinh đẹp, uyển chuyển, đứng như một tiên nữ.

“Tiểu Lục Trần, nghe nói ngươi bị bắt nạt.” Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Điệp rơi lên người Lục Trần, chớp chớp.

“Tham kiến Tứ sư phụ.” Lục Trần kính cẩn nói.

Linh thân mặc bộ váy màu xanh lam này là Tứ sư phụ của hắn – Hoa Điệp, một nhân vật gần đạt gần như đạt đến đỉnh cao của việc luyện đan, đứng hạng nhất về thuật luyện đan ở mười vực, không ai dám là người thứ hai, có mấy gia tộc Thánh Vương cường đại đi theo, địa vị ở Huyền vực gần như là một tay che trời, không ai dám chọc vào.